Người này đến tột cùng là muốn làm sao?
Bây giờ Vạn Hưu Tử rõ ràng là muốn dùng mình áp chế hắn, nhưng hắn không những không muốn phủi sạch quan hệ với mình, còn bảo nàng lần tới nói hai người bọn họ có tu luyện với nhau?
Khương Tuyết Ninh thật sự không thể hiểu nổi.
Tạ Nguy nói xong, cũng mặc kệ nàng phản ứng ra sao, nặng nề đem ánh mắt dừng ở trên cửa sổ, nhìn một lúc lâu sau, thoáng suy tư, thế mà kéo ống tay áo to rộng của mình ra, tháo lưỡi đoản đao hơi mỏng được cột vào cổ tay xuống.
Khương Tuyết Ninh: “…”
Nàng cúi đầu nhìn nhìn một đống dây thừng mới vừa được cởi ra rơi xuống bên chân mình, lại ngẩng đầu lên nhìn nhìn lưỡi dao mà Tạ Nguy đang đâm vào cửa sổ kia, khóe mắt hơi hơi giật giật: “Nếu ngươi mang theo dao, lúc cởi dây thừng mới vừa rồi, sao lại không dùng?”
Nếu mang theo dao, còn cố sức cởi cái gì, trực tiếp một dao cắt ra không tốt hơn à?
Tạ Nguy đã nhẹ nhàng đẩy cái nêm chặn trên cửa sổ ra, khi bị nàng hỏi thì thân hình đình trệ một lát, lặng im thật lâu sau mới trả lời: “Quên mất.”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Thế mà có thể quên, ngài thật đúng là quá lợi hại!
Tạ Cư An không nói dối, mới vừa rồi khi cởi dây thừng cho nàng, kỳ thật không nhớ tới chuyện này.
Chờ đến khi cởi được dây thừng, muốn hành sự theo kế hoạch mình đã định ra, mới tự nhiên nhớ tới lưỡi dao ở cổ tay này.
Trên dưới Thiên giáo đều nói hắn là người làm việc dựa vào đầu óc.
Thấy hắn không mang theo cái gì tiến vào, khi soát người cũng không cảnh giác.
Huống chi, lưỡi dao này cực mỏng, cột vào cổ tay, chỉ cần dùng sức nắm chặt tay, khiến cho cơ bắp trên cánh tay cứng rắn, là sờ không khác mấy.
Cho nên mới dễ dàng mang vào theo như vậy.
Phiến cửa sổ này không lớn, thoáng đẩy ra một khe hẹp, là có thể nhìn thấy phòng ốc phía sau cũng có thể nhìn thấy người.
Nhưng mà phòng này vốn là khóa viện, góc đông bắc chính là tường viện.
Tạ Nguy hơi suy tư, liền nói với Khương Tuyết Ninh: “Ta đi ra ngoài trước, bất luận nghe thấy động tĩnh gì, ngươi đều không cần kinh hoảng.
Chờ một lát, ta sẽ trở lại.”
Khương Tuyết Ninh ngẩn ra, còn chưa trả lời, hắn đã không một tiếng động mà đẩy cửa sổ ra, thế mà có thể gọi là nhanh chóng lặng lẽ bay ra ngoài, ngay sau đó liền nghe thấy bên ngoài có một tiếng la hét, dường như có chút kinh ngạc khủng hoảng, nhưng mà còn chưa dứt cũng đã bị người ta cắt đứt, đột nhiên im bặt.
Mơ hồ có tiếng động phun tung tóe.
Rất nhanh giáo chúng Thiên giáo canh giữ bên ngoài đã phát hiện dị thường, một tiếng kêu to: “Chạy ra, bọn họ muốn chạy trốn!”
Khương Tuyết Ninh tức khắc hãi hùng khiếp vía.
Tạ Nguy bên ngoài lại đâu vào đấy, sau khi lưỡi dao quay cuồng giết một người trước, hắn liền nhanh chóng đoạt bội đao của tên giáo chúng xui xẻo này, lại cắt một đao trên cổ người nọ, nhằm che giấu vết thương tạo thành từ lưỡi đoản đao mỏng của mình lúc trước.
Có người đuổi theo.
Nhưng mấy ngày nay, giáo chúng trong giáo biết thân phận của hắn đặc biệt, có chút cố kỵ, chỉ muốn bắt lấy hắn, động tay động chân không dứt khoát, ngược lại bị hắn tìm thời cơ, cho một đao ngã xuống đất.
Hắn biến mất bên tường viện bên cạnh rừng trúc nhỏ, chỉ vứt lưỡi dao dính máu qua tường viện phía đông, để lại dấu chân trên tường, bản thân lại không từ đây vượt qua tường, mà xoay người đi tới phía dưới một cây hòe cao nhất góc đông bắc rồi mới vượt qua tường.
Phân đà Thiên giáo này, là trong chặt ngoài lỏng.
Bên trong trông giữ cực nghiêm, bên ngoài lại bởi vì là địa bàn của quan phủ, không dám để quá nhiều người canh giữ, cũng sợ bại lộ.
Nhưng đúng lúc tạo thành cơ hội tốt cho hắn.
“Người đâu?!”
“Trên tường có máu! Còn có dấu chân!”
“Nhanh, nhất định là chạy rồi, đuổi theo trên đường phía bắc!”
……
Trong sơn trang tức khắc đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi ồn ào ầm ĩ, bọn giáo chúng đi lại quát tháo, còn có người nhanh chóng chạy tới bẩm báo Vạn Hưu Tử.
Lúc này, Tạ Nguy đã men theo bên ngoài góc tường đông bắc, bình tĩnh mà chuyển đến dưới bức tường mặt bắc, đã đi khoảng hai mươi bước, liền dán vào bức tường nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Tất cả đúng như hắn sở liệu.
Sau khi biết được người chạy, bên trong tức khắc hoảng sợ, lập tức có người sai người khác đi lấy chìa khóa mở cửa ra xem xét tình hình, chỉ nói: “Chỉ một người chạy, con đàn bà kia vẫn còn ở đó!”
Ai có thể ngờ được, Tạ Cư An đến một mình, ra vẻ không thèm để ý đến chuyện sống chết, bây giờ thế mà bỏ rơi Khương Tuyết Ninh, tự mình chạy trốn?
Có thể nói tất cả mọi người không kịp chuẩn bị.
Thậm chí nghĩ trăm lần cũng không ra: “Nếu muốn chạy, ngay từ đầu cần gì phải thiệp hiểm như thế?
Nhưng tóm lại là người đã chạy, nếu không nhanh chóng bắt người trở về, sau đó bị giáo đầu tức giận truy trách, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Những người phía dưới này căn bản không thèm nghĩ nhiều, nhanh chóng điều động nhân thủ, hơn phân nửa vượt tường đuổi theo, còn có không ít người tìm kiếm ở tường phía bắc, người vốn canh giữ trước khóa viện kia liền ít đi.
Tạ Nguy nghe những người đuổi bắt hắn đều dần dần đi xa, sau khi tính toán một chút, liền nín thở trèo vào bức tường phía bắc.
Đến lúc này, vừa lúc ở phía trước phòng ốc.
Giáo chúng ở lại trông coi Khương Tuyết Ninh không còn lại mấy người, là ai thì cũng không coi trọng Khương Tuyết Ninh trong phòng, cơ thể nam tử khỏe mạnh có thể chạy, một nữ nhân nhu nhược cho dù có thả cả hai tay chỉ sợ cũng không chạy ra được, cho nên có chút thả lỏng phân tâm, có hai người còn đang buồn bực chuyện Tạ Nguy bỗng nhiên trốn thoát.
Cây đao mà Tạ Nguy mang theo cũng chính vào lúc này rơi xuống sau cổ bọn họ.
Bùm hai tiếng, người cũng ngã xuống đất.
Người bị giết đầu tiên máu me đầm đìa, khó khăn lắm mới quay đầu lại, thấy là Tạ Nguy, tức khắc mở to hai mắt sợ hãi.
Nhưng mà miệng vết thương làm sao cầm máu được? Hắn ngã xuống đất mà không phát ra một chút thanh âm nào.
Vài người còn lại thậm chí trực tiếp sợ ngây người ――
Không phải nói trốn thoát ở mặt bắc sao?
Làm sao lại về rồi!
Có người phản ứng nhanh đã nháy mắt nghĩ tới kế dương đông kích tây, cố ý điệu hổ ly sơn, sau đó quay lại đường khác để cứu nữ nhân trong phòng.
Nhưng mà rốt cuộc đã muộn rồi.
Khi đánh nhau với bọn họ, Tạ Nguy rốt cuộc chiếm ưu thế, vết thương trên eo bụng đã gần như khỏi hẳn, tuy rằng vẫn khiến hành động của hắn có chút hạn chế, nhưng hắn động thủ giết người thật sự sạch sẽ lưu loát, nhắm thẳng vào chỗ yếu hại, căn bản không chờ bọn họ gây ra động tĩnh quá lớn đã lấy tính mạng bọn họ.
Khóa trên cửa đã được mở ra lúc trước.
Bộ quần áo tuyết trắng của Tạ Nguy dính đầy máu, hắn lập tức đạp mở cánh cửa, bước nhanh vào.
Khương Tuyết Ninh không dám tin mà nhìn hắn.
Hắn lại không giải thích, kéo nàng đi ra bên ngoài.
Lúc này giáo chúng đuổi theo hắn đi xa vẫn chưa quay lại, giáo chúng trông coi xung quanh còn chưa rõ tình huống, chỉ cần có thể đưa Khương Tuyết Ninh vượt qua bức tường mặt bắc gần đây nhất mà hắn vừa trèo qua, là coi như chạy ra được một nửa.
Khuôn mặt Tạ Cư An trầm tĩnh, dưới chân lại không chậm.
Nhưng mà ngay khi hắn nắm chặt tay Khương Tuyết Ninh, bước một chân ra khỏi cửa viện, mũi của một thanh trường kiếm sắc nhọn sáng như tuyết thình lình xuất hiện, đúng lúc ngăn cản đường đi của hắn.
Hắn chỉ cần bước lên nửa bước, mũi kiếm này sẽ đâm thủng giữa mày hắn!
Lòng bàn tay Khương Tuyết Ninh đổ mồ hôi, nàng cả kinh hít hà một hơi, theo mũi kiếm ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy rõ người cầm kiếm, chính là một đạo đồng có khuôn mặt lạnh lùng.
Mà ở phía sau đạo đồng này, là một hàng giáo chúng Thiên giáo cầm đuốc, vây quanh trước khóa viện.
Vạn Hưu Tử từ trong đám người chậm rãi bước tới.
Tạ Nguy nhìn về phía hắn.
Vạn Hưu Tử khoanh tay dừng bước, quét mắt nhìn Tạ Nguy một cái, lại nhìn về Khương Tuyết Ninh phía sau hắn, ánh mắt dừng lại ở vệt đỏ có chút ái muội để lại trên môi Khương Tuyết Ninh, sau đó dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt của hai người bọn họ, nói không rõ là nụ cười trào phúng hay là lạnh lùng: “Ta biết ngay mà, Tạ Cư An ngươi trước nay đều có chủ ý, tuyệt đối không phải là người thúc thủ chịu trói, sớm đã có lòng phòng bị ngươi.
Tối nay nếu ngươi không hành động, ta ngược lại sẽ không ngủ ngon! Nhưng thật ra tiểu phu thê tình thâm nghĩa trọng, quả nhiên là đặt ở đầu quả tim, thế mà không mạnh ai người nấy chạy trong lúc tai họa xảy ra!”
Khương Tuyết Ninh nghe thấy câu này, đột nhiên nhớ tới một câu “Diễn trò hay” của Tạ Nguy lúc trước, tuy rằng không biết kế hoạch của hắn đến tột cùng ra làm sao, có mục đích gì, nhưng nàng dường như đã hiểu ra một chút.
Lập tức đầu óc xoay chuyển, thế mà nói: “Tiểu phu thê cái gì, lão yêu chớ có nói bậy hủy hoại danh dự của người ta!”
Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt lại có vẻ thoáng chột dạ.
Vạn Hưu Tử thấy nàng như vậy, há có thể tin quan hệ giữa nàng và Tạ Nguy là thanh thanh bạch bạch đâu?
Càng không dám nhận càng có quỷ.
Trong lòng hắn hiểu rõ, lại không thèm để ý đến tiểu nha đầu không quan trọng gì này, chỉ nhìn về phía Tạ Nguy nói: “Dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, kế hay.
Chỉ tiếc, mưu trí của ngươi có hơn phân nửa là do ta dạy, chút thủ đoạn này cũng muốn giấu diếm ta, thật sự nghĩ bổn tọa già cả mắt mờ hay sao?”
Tạ Nguy tựa hồ tự biết chuyện đã thất bại, nhẹ nhàng buông tay ném thanh đao cầm trong tay xuống đất, tỏ vẻ mặc cho người ta xử trí, lại bình đạm nói: “Nếu không phải do thương thế chưa khỏi hẳn, hành động chậm hơn so với bình thường, dù cho ngươi có thể nhìn thấu mưu kế của ta, chỉ sợ cũng không kịp phản ứng.
Chờ đến khi ngươi mang theo người tới đây, ta đã sớm chạy thoát ra ngoài.
Mưu kế đương nhiên quan trọng, thời cơ cũng vạn phần không thể thiếu, còn phải xem dùng như thế nào, khi nào dùng, ai tới dùng.
Lần này là do ta cờ kém một chiêu, chẳng qua không thử một lần, trong lòng rốt cuộc không cam lòng.”
Lời này nói có tình có lý.
Chớp mắt trở thành tù nhân, còn phải bán mạng cho hắn, chẳng lẽ lại là con đường của Tạ Nguy?
Thế nào cũng phải để cho hắn thử một lần mà không được, mới có thể thành thật.
Vạn Hưu Tử nghe vậy không những không giận, ngược lại cười to: “Bây giờ Thiên giáo đang chiếm ưu thế, bảo ngươi phụ tá ta một lần nữa, cũng không tính là ủy khuất ngươi! Chẳng qua ngươi cũng không phải người dễ đối phó gì ――”
Khuôn mặt hắn chợt trở nên lạnh lùng.
Lúc trước mới nói đến khách khí, tối nay xảy ra chuyện như vậy, nên sẽ không lơi lỏng chút nào, chỉ lạnh giọng quát lớn với xung quanh: “Người tới, đưa bọn họ nhốt vào Lăng Hư Các, ngày đêm trông giữ, dù chỉ một con ruồi bọ bay ra, ta sẽ lấy đầu các ngươi!”
“Vâng!”
Giáo chúng đã sớm bị chuyện xảy ra tối nay làm cho hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, cũng may vào thời khắc mấu chốt, sau khi giáo đầu nghe nói tình hình lập tức nhìn thấu mưu kế của Tạ Nguy, mới không để cho bọn họ chạy thoát.
Giờ phút này tinh thần của bọn họ sớm đã căng thẳng, chỉ sợ sẽ bị trừng phạt, mới nơm nớp lo sợ đồng thanh đáp lại.
Đến lúc này càng không có sắc mặt tốt gì với hai người Tạ Nguy, Khương Tuyết Ninh.
Rất nhanh, bọn họ đã bị ép giải ra khỏi khóa viện, bị nhốt vào bên trong một tòa lầu nhỏ hai tầng ở trung tâm.
Trên dưới trái phải trước sau, người trông coi kín không một kẽ hở.
Khương Tuyết Ninh bị người ta đẩy vào, nhìn từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi thở dài: Lúc này coi như có mọc cánh cũng khó chạy thoát!
Phòng trên lầu này cũng không lớn.
Nhưng so với chỗ giam giữ nàng lúc trước, nhưng thật ra tươm tất hơn vài phần.
Có bàn ghế giường, chậu tắm bình phong…
Người áp giải bọn họ tiến vào hung hăng răn dạy bọn họ vài câu, lúc này mới đóng cửa lui ra ngoài.
Ngoài cửa lại một lần nữa bị khóa lại thật mạnh.
Khương Tuyết Ninh nhưng không để ý đến lời răn dạy kia, chỉ liếc mắt nhìn chiếc giường duy nhất trong phòng này một cái, không nhịn được lại âm thầm thăm hỏi tám đời tổ tông Vạn Hưu Tử.
Tạ Nguy lại bình tĩnh thật sự.
Kế hoạch chạy thoát mới vừa rồi bị thất bại, tựa hồ không có bất luận ảnh hưởng gì đối với hắn.
Áo ngoài dính máu bị hắn cởi ra.
Vì thế liền lộ ra cái eo được buộc chặt bằng thắt lưng da, sống lưng thẳng tắp đến cổ, trông tuấn dật đạm bạc hơn so với khi mặc áo ngoài rộng thùng thình, càng hiện ra vài phần đĩnh bạt thanh lãnh.
Khương Tuyết Ninh cuối cùng cũng có cơ hội hỏi ra nghi vấn của mình: “Kế hoạch của ngươi đến tột cùng là như thế nào?”
Tạ Nguy nhàn nhạt nói: “Vạn Hưu Tử là người đa nghi.
Nếu ta quy củ không sinh sự, hắn mới nghi ngờ.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Nhưng loại bỏ nghi ngờ của hắn, rồi sao nữa?”
Tạ Nguy liếc nhìn nàng một cái: “Ta đều có kế hoạch.”
Khương Tuyết Ninh: “…”
Người này kiếp trước đúng thật là chưa từng bị ai đánh đi?
Nàng hít sâu một hơi, đơn giản không hỏi nhiều, tóm lại đến lúc cần dùng đến nàng Tạ Cư An sẽ mở miệng, chỉ nói: “Thế… Thế cái gì mà tu luyện, vì sao?”
Tạ Nguy rũ mi mắt, nhớ tới Vạn Hưu Tử, chậm rãi nói: “Để hắn tin tưởng ngươi đối với ta không giống bình thường, rất quan trọng.
Chẳng qua mọi người luôn sẵn sàng tin vào thứ mà mình vốn tin tưởng, hắn sẽ duy trì sự nghi ngờ đối với những chuyện mà hắn không thể lý giải.
Nếu ngươi hết lòng tin rằng phàm là người sống trên đời này không có ai không sợ chết, lại làm sao tin được một người sẽ liều mình để cứu người khác? Vạn Hưu Tử là như thế.”
Hắn tin tưởng lợi, không tin nghĩa;
Hắn tin tưởng dục, không tin tình.
Nếu muốn chiếm được lòng tin của người khác, tất nhiên phải tin tưởng họ.
Khương Tuyết Ninh cuối cùng cũng hiểu ra, nhưng mà ẩn ẩn cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, nhưng cẩn thận cân nhắc lại thì không biết rốt cuộc nơi nào không ổn.
Sắc trời đã tối, sau một phen lăn lộn lúc trước, cũng đã muộn lắm rồi.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường.
Khương Tuyết Ninh bất đắc dĩ ngủ cùng giường với Tạ Nguy.
Hai người mặc nguyên quần áo nằm thẳng trên giường, rất gần nhau, vai kề vai, tay kề tay, đầu gối chung một cái gối.
Trong phòng đen như mực.
Ai cũng không lộn xộn, ai cũng không nói gì.
Khương Tuyết Ninh có thể nghe được hô hấp nhẹ nhàng của Tạ Nguy, nhất thời thế mà cảm thấy thực kỳ dị: Ngủ cùng giường như vậy vốn nên là chuyện rất thân mật, đối với bọn họ mà nói lại dường như đều không tính là gì.
Suy cho cùng trước kia không phải chưa ngủ cùng nhau, chỉ là không ở trên giường như vậy mà thôi.
Khi đối diện với sinh tử, mọi thứ đều đã nói toạc ra.
Là sóng gió trở về tĩnh lặng sâu thẳm, biển cả không một gợn sóng.
Có một khoảnh khắc như vậy, thế mà mang đến cho người ta một loại ảo giác bình đạm xa xưa.
Khương Tuyết Ninh vốn tưởng rằng đã trải qua một hồi huyết chiến phong ba như vậy, mình chắc phải thật lâu mới bình tĩnh lại mà ngủ được, lại không nghĩ tới sau khi nằm xuống, trong lòng thế mà vô cùng yên ổn, dường như sinh tử cùng lắm chỉ có như vậy.
Nàng rất nhanh đã ngủ rồi.
Chỉ là ngủ say đến nửa đêm, trong mơ mơ màng màng, thế mà bị người ta đánh thức.
Khương Tuyết Ninh cơ hồ đã quên chính mình bây giờ đang bị giam cầm.
Ngái ngủ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy Tạ Nguy chống nửa người, ngồi ở bên cạnh nàng, tay còn đặt ở bả vai nàng.
Hiển nhiên, chính hắn đánh thức nàng.
Nàng chưa ngủ đủ giấc, mới vừa tỉnh trong đầu quả thực mơ mơ hồ hồ, có chút khó chịu, nói một cách giận dỗi không kiên nhẫn tựa như nói mớ: “Ngươi lại làm gì đấy?”
Tạ Nguy hỏi: “Ngươi biết kêu không?”
Khương Tuyết Ninh còn chưa kịp phản ứng, theo bản năng nói: “Kêu cái gì?”
Tạ Nguy nhìn mí mắt nàng nặng nề, lại muốn nhắm lại, môi mỏng mím chặt, dứt khoát không giải thích với nàng.
Bàn tay hắn đang đặt trên bả vai thon gầy của nàng, liền dời xuống, ở bên hông mềm mại của nàng, hơi hơi dùng sức véo một cái.
Vòng eo con người là nơi mẫn cảm nhất.
Một cảm giác vừa ngứa vừa đau truyền đến từ chỗ Tạ Nguy xuống tay, Khương Tuyết Ninh bị hắn véo một cái mà cuộn tròn lại, một tiếng rên rỉ yêu kiều như tiếng mèo kêu mang theo chút giọng mũi yếu ớt, phát ra từ sâu trong cổ họng, lười biếng triền miên.
Hắn nghe mà hô hấp đều ngưng trệ trong giây lát.
Nhưng lần này nàng cuối cùng lại mở mắt ra.
Tạ Nguy nhìn thoáng qua cửa phòng bị khóa chặt, mới quay đầu lại chăm chú nhìn nàng, lặp lại lần nữa: “Người biết kêu không?”
Nếu nói lần đầu còn có chút mơ hồ, nhưng trong nháy mắt, Khương Tuyết Ninh nhớ tới một tiếng kêu to không tự chủ được của mình khi bị hắn véo, lại nghe được câu hỏi đầy ý tứ của hắn, rốt cuộc triệt triệt để để bị dọa cho thanh tỉnh!
Kêu ――
Tạ Cư An muốn nàng kêu như thế nào?!.