Một màn trước mắt, Vạn Hưu Tử hoàn toàn có lý do tin tưởng nữ nhân này kích động run tay một cái là có thể giết chết hắn, mắt thấy các đạo đồng dường như sửng sốt mà choáng váng đứng đơ ra, sự đau đớn truyền đến từ trên cổ khiến cho hắn cảm nhận được sự uy hiếp khi sinh mệnh sắp trôi đi, nhất thời bộ mặt liền dữ tợn, ngoài mạnh trong yếu mà kêu lên: “Buông hắn ra, thất thần làm gì, buông hắn ra!”
Chỉ là tuy kêu lên, người lại không dám lộn xộn.
Máu tươi để lại đã nhuộm đỏ một vạt áo.
Đạo đồng phía dưới nhìn thoáng qua Tạ Nguy, rốt cuộc không cam tâm tình nguyện mà thối lui về phía sau.
Bàn tay rũ bên người Tạ Nguy vẫn còn đang chảy máu.
Hắn lại hoàn toàn không màng, chỉ ngửa đầu nhìn nàng đứng ở chỗ cao, rút đi sự nhu hòa của thiếu nữ ngày xưa, thay vào đó là sự góc cạnh sắc bén, liền hoảng hốt nhớ tới tư thế khi nàng nóng nảy đập cây đàn của mình năm đó, vì thế khóe môi chậm rãi cong lên, thế mà bật cười.
Cả người là máu, nhưng mặt mày nhu hòa.
Người tấn công từ bên ngoài vào vốn không ít, hơn nữa bao vây bốn phương tám hướng, cơ hồ không cho bất kỳ ai trong phân đà Thiên giáo này có cơ hội chạy thoát, tất nhiên đã hình thành ưu thế nghiền áp, khống chế tình hình.
Khương Tuyết Ninh thấy Yến Lâm và Lữ Hiển đi từ ngoài cửa vào.
Chẳng mấy chốc đã có một sự ồn ào náo động.
Khuôn mặt sợ hãi của Kiếm Thư lướt qua đám đông, vài người cơ hồ lập tức đi lên, xem xét tình hình của Tạ Nguy, hắn vẫn còn đang nhìn Khương Tuyết Ninh, đồng thời bình tĩnh âm thầm ra lệnh cho một vài người bên ngoài.
Nhưng mà khi giọng nói rơi xuống, cơ thể lại lắc nhẹ một chút, nhỏ đến mức khó có thể phát hiện.
Cả người không hề có dấu hiệu đã ngã xuống!
Trong nháy mắt kia, phảng phất như một tòa núi ngọc sụp đổ.
Các loại âm thanh bén nhọn truyền vào trong tai Khương Tuyết Ninh, nhưng chỉ trộn lẫn với nhau một cách vô nghĩa, ở trong đầu hình thành một tiếng vù vù hỗn loạn, ngược lại làm hình ảnh nàng chứng kiến trước mắt, tràn ngập một loại yên tĩnh vô lý.
Thế giới đều tựa hồ sụp đổ theo.
Xung quanh yên tĩnh một khoảnh khắc, ngày sau đó là đại loạn.
Mọi người lao về phía Tạ Nguy như thủy triều ập vào mương máng.
Nàng lại như là một cục đá trên bờ, không nhúc nhích, tầm mắt bị che hơn phân nửa, không nhìn thấy hắn.
Ngón tay Khương Tuyết Ninh vẫn nắm chặt lưỡi dao không buông ra chút nào, thậm chí không buông Vạn Hưu Tử ra, cả người không nhúc nhích dù chỉ một chút.
Mãi đến khi người phía dưới hoảng loạn mà đỡ Tạ Nguy đi, mới có người nhanh chóng đi lên áp giải Vạn Hưu Tử trong tay nàng đi xuống.
Nàng ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt lo lắng.
Yến Lâm đứng ở trước mặt nàng, thân ảnh tuấn tú được ánh lửa chiếu rọi, chỉ dùng một ánh mắt phá lệ trầm mặc nhìn nàng, đáy mắt đảo đi đảo lại, qua hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Ninh Ninh, ngươi thích người như tiên sinh, sẽ rất mệt.”
Khương Tuyết Ninh lại chỉ nhìn vũng máu nhỏ trên mặt đất.
Nàng dường như không nghe thấy.
Người giống như ở trong mộng, chỉ nghĩ: Ta cũng biết.
Nhưng một người như vậy, làm sao ta quên được, lại làm sao dám quên…
*
“Ninh Ninh…”
Thẩm Chỉ Y vốn tới chơi cờ với nàng, mắt thấy nàng hạ cờ rồi hạ cờ, liền ngơ ngẩn nhìn chằm chằm một quân cờ trong đó, bộ dáng mất hồn mất vía, đáy mắt liền thêm vài phần sầu lo, nhẹ nhàng gọi nàng một tiếng.
Lúc này Khương Tuyết Ninh mới hoàn hồn.
Thẩm Chỉ Y đến phủ Nhữ Ninh hai ngày sau khi sự việc xảy ra.
Nàng vốn muốn tới cùng Yến Lâm bọn họ, nhưng Hoàng Châu có đóng quân, làm sao nguyện ý để một công chúa hoàng tộc như nàng biết được? Cho nên uyển chuyển cự tuyệt, chỉ sai người chuẩn bị xa giá cho nàng, khởi hành muộn hơn vài ngày.
Đợi đến khi xong việc, mới vừa đến.
Khương Tuyết Ninh và Tạ Nguy đã trải qua một trận gian nguy, Thẩm Chỉ Y cũng có nghe nói qua.
Chỉ là rốt cuộc không hề là công chúa thiên chân năm đó.
Tạ Nguy người này nhìn như trời quang trăng sáng, bên trong lại có một trái tim đen tối bẩn thỉu, nàng chỉ lo lắng, người này giống như vực sâu không đáy, sẽ kéo Khương Tuyết Ninh ngã xuống.
Nếu là thường ngày, Khương Tuyết Ninh chỉ sợ đã chú ý tới ánh mắt muốn nói lại thôi của Thẩm Chỉ Y, nhưng mà hai ngày nay nàng ngay cả chuyện của mình cũng không đặc biệt quan tâm, cho nên có một vài chi tiết rất rõ ràng đều xem nhẹ cho qua, chưa từng chú ý.
Lập tức còn cười hỏi: “Đến lượt ta hạ sao?”
Thẩm Chỉ Y nhìn nàng hồi lâu, trong lòng thật sự có ngàn vạn lời muốn nói với nàng, thậm chí là chuyện khiến nàng do dự hồi lâu, nhưng mà lúc này rốt cuộc nói không nên lời, chỉ thu lại ánh mắt phức tạp, cười cười nói: “Đến lượt ngươi hạ rồi.”
Khương Tuyết Ninh liền lung tung hạ mấy quân.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Chỉ Y thắng.
Phương pháp hạ cờ mơ hồ này của nàng, ngay cả Thẩm Chỉ Y có lòng thả cho nàng, cũng thật sự không có được kết quả gì, cuối cùng cũng biết nàng bây giờ không có tâm tư chơi cờ gì, kéo nàng nói chuyện một lát, rồi bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt, tự mình rời đi.
Khương Tuyết Ninh ngồi ở trong phòng, lại không đi ngủ.
Trận tập kích bất ngờ hai ngày trước tất nhiên tiêu diệt tòa phân đà Thiên giáo này, tất cả trùm thổ phỉ bao gồm cả Vạn Hưu Tử, Lỗ Thái, đều bị bắt, giam giữ trong địa lao.
Thương thế của Tạ Cư An không tính là nhẹ.
Chu Kỳ Hoàng và vài đại phu bận trước bận sau cuối cùng cũng khá hơn.
Chẳng qua, Khương Tuyết Ninh thế mà không có đi thăm.
Nàng dường như muốn dành chút thời gian, hoàn toàn sửa sang lại bản thân một cách thấu đáo.
Cũng có lẽ, chỉ là sợ.
Mãi đến giờ phút này, nàng mới rũ mi mắt, hỏi nha hoàn tới hầu hạ bên cạnh một câu: “Tạ tiên sinh bên kia thế nào?”
Nha hoàn vốn hầu hạ trong phủ tướng quân.
Nàng thân phận thấp hèn cũng không dám hỏi thăm, chỉ nói: “Các đại phu hôm trước trằn trọc đến non nửa đêm, sau đó người tỉnh, hình như không có việc gì, nghe nói chỉ bị chút ngoại thương, nghỉ ngơi là được.”
Ngoại thương.
Một bàn tay mà thôi, đúng là cũng chỉ có thể xem như “Ngoại thương”.
Khương Tuyết Ninh nghe xong, thật sự khó mà nói đáy lòng mình đến tột cùng có bao nhiêu cảm xúc trộn lẫn với nhau, đơn giản không phân biệt, đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc này đúng là sau giờ ngọ.
Ngoài cửa sổ có tiếng chim oanh hót líu lo.
Hàng cây xanh rợp bóng mát, ánh mặt trời tươi đẹp.
Chỗ ở của Tạ Cư An, vẫn chọn một cái sân yên lặng.
Trên một cục đá xây trên đài cao ở bên ngoài, vết máu mới mẻ vừa khô cạn, nàng cũng không nhìn một cái, lập tức xuyên thẳng qua đình viện bên cạnh, đã thấy cánh cửa đóng chặt bên cạnh một cây hoa vô ưu.
Đao Cầm còn ở kinh thành chưa trở về.
Bây giờ hầu hạ bên cạnh Tạ Nguy chỉ có Kiếm Thư, và Tiểu Bảo vừa được cứu ra từ Thiên giáo.
Hai người thấy nàng, thần thái cũng không giống nhau.
Tiểu Bảo là vừa xấu hổ vừa áy náy.
Đáy mắt Kiếm Thư lại xẹt qua một tia ảm đạm, nhưng mà khi thấy Khương Tuyết Ninh, rốt cuộc lại mang theo mấy phần mong đợi.
Trong phòng mơ hồ có một tiếng đàn run rẩy yếu ớt.
Chỉ là không lưu loát trơn tru như trước kia.
Ngay cả âm điệu đều kém một chút, ngưng tụ một loại trì trệ cứng nhắc.
Đáy lòng Khương Tuyết Ninh chợt co rút đau đớn, suýt nữa không nói nên lời, đứng yên một lúc lâu sau, cuối cùng không còn nghe thấy tiếng đàn vang lên trong phòng.
Kiếm Thư thấp giọng nói: “Tiên sinh không muốn gặp ai.”
Khương Tuyết Ninh đứng ở ngoài cửa phòng, chỉ nói với bên trong: “Tiên sinh, ta muốn tiến vào.”
Bên trong thật lâu không có tiếng trả lời.
Nàng cố nén nỗi niềm cuồn cuộn tận đáy lòng, trên mặt treo lên một nụ cười, chỉ cho rằng hắn cam chịu, duỗi tay đẩy cánh cửa đang đóng chặt ra.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc đắng.
Tạ Nguy mặc một bộ bạch sam đơn giản, khoanh chân ngồi trên giường La Hán dưới cửa sổ, bên trên kê một chiếc bàn, trên bàn đặt một cây đàn.
Miệng vết thương trên người hắn sớm đã được xử lý qua, tay trái được bôi thuốc, dùng vải trắng như tuyết băng bó, lộ ra ngón tay thon dài còn có thể thấy vài vết thương mơ hồ.
Vẻ nhợt nhạt bệnh trạng trên khuôn mặt lại khiến người ta nhớ tới lần đầu tiên gặp hắn.
Chỉ là khi đó…
Khương Tuyết Ninh hốc mắt cay cay, yên lặng đi đến bên cạnh hắn, ngồi thả chân trên giường La Hán, lại cười ngóng nhìn hắn: “Ngươi cố ý, có phải hay không?”
Tạ Nguy nhìn nàng, không có trả lời.
Nàng kéo tay hắn tới xem, có một khoảnh khắc kia, nước mắt suýt nữa lăn xuống, nhưng nàng cố nén, không khỏi trêu chọc hắn: “Người khác đều nói ngươi tính toán không bỏ sót, nhưng có đôi khi, ngươi rõ ràng không khôn khéo một chút nào, dại dột thực sự.
Năm đó ta cứu ngươi, cũng không phải xuất phát từ lòng lương thiện gì, ta chỉ là không muốn người chết ở bên cạnh, ta sợ hãi.”
Tạ Nguy há có thể không nhìn ra nàng đang cố gắng đè nén?
Nhưng cũng không vạch trần.
Chỉ rũ mắt, cũng kéo tay nàng.
Trên cổ tay trái mảnh khảnh, một vết sẹo tinh tế chưa mờ đi, lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng áp vào, vẫn còn lưu lại chút vết tích.
Hắn bình đạm mà trấn an nàng: “Ta cũng sợ.”
Rất khó tưởng tượng, một câu như vậy được nói ra từ miệng của Tạ Nguy.
Hắn giết phạt quyết đoán, làm sao lại sợ một người chết?
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn, trong lòng khó chịu, chậm rãi nói: “Vì ta không đáng.”
Tạ Nguy cười khẽ một tiếng: “Chẳng qua là nhất thời đàn không chuẩn giai điệu mà thôi, vốn cũng chỉ là một chấp niệm không buông bỏ được, bây giờ buông bỏ được cũng tốt.”
Khi còn bé, hắn học đàn kém nhất.
Nhưng trời sinh hiếu thắng.
Mẫu thân lại nói, trên đời không có gì xấu, chỉ sợ những người khổ tâm nỗ lực.
Chịu khó học hỏi, chịu khó luyện tập, theo thời gian, vẫn có thể trở nên lỗi lạc.
Ông trời không coi trọng người tài, chỉ có bản thân tự mình cố gắng.
Cho nên hơn hai mươi năm như một ngày, chưa từng từ bỏ, ngược lại khó khăn lắm trở thành người đánh đàn tài năng.
Hắn bình sinh không phục, chỉ có một từ “Thua”.
Học đàn chẳng qua là một trong số đó.
Khương Tuyết Ninh lại cơ hồ muốn rơi lệ vì một câu vân đạm phong khinh này của hắn, nỗi lòng cuồn cuộn như đám mây, quay mấy vòng, phiêu đãng phía chân trời.
Nhưng nàng không dám hỏi hắn còn có thể đàn hay không.
Sau một hồi, chỉ thấp giọng nói: “Tạ Cư An, sau này ta đàn cho ngươi nghe, được không?”
Ngón tay Tạ Nguy mơn trớn gò má nàng, nửa ghét bỏ mà cười nàng: “Ngươi đàn khó nghe đến như vậy, đều không biết mấy cầm khúc…”
Khương Tuyết Ninh ngóng nhìn hắn.
Sau đó chậm rãi ngồi dậy, ngẩng gương mặt, nhẹ nhàng nghiêng người về trước, đặt xuống một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên đôi môi mỏng của hắn, đáy mắt lại bởi vì hơi nước mà nhuốm một tầng ánh sáng ướt át mờ mịt, nói: “Vậy về sau ngươi dạy ta.”
Danh sư xuất cao đồ.
Hắn dạy nàng cẩn thận, nàng nhất định có thể học được.
Nếu không học được, thế thì nhất định đều là hắn sai..