Trước cửa thành rộng mở, thi thể Chu Dần Chi máu đã dần dần chảy cạn, ngã ở giữa đường, trong bụi đất bay đầy trời, ẩn ẩn mở ra một màn gió tanh mưa máu.
Yến Lâm vung tay lên, đại quân vào thành.
Khương Tuyết Ninh từ bên ngoài cửa thành đi vào trong, những đường phố quen thuộc đó lại một lần nữa xuất hiện ở trước mắt nàng, từ kiếp trước đến kiếp này, mơ hồ vẫn là dáng dấp như vậy.
Chỉ là không có một nhà nào mở cửa, hoặc là cửa nhà đóng chặt, hoặc là rách nát hỗn độn, làm gì còn cảnh phồn hoa thịnh thế nơi đô thành khi xưa?
Thật lâu trước kia, chính trên con đường lớn này, Yến Lâm khí phách hăng hái, dẫn nàng phóng ngựa đi xem hội đèn lồng; Vưu Phương Ngâm chân tay vụng về, muốn nhìn một túi tiền, lại đâm loạn gian hàng của người ta; khi Thẩm Chỉ Y đến Thát Đát hòa thân, đội ngũ nhìn như vui mừng kỳ thật vô cùng bi thương kia, cũng từng uốn lượn dọc theo những con phố trong thành; Tạ Cư An vẫn còn đang giấu tài, vì một cây đàn, mấy khối gỗ tốt, từ phủ đệ của mình chắp tay sau lưng đi đến U Hoàng quán tìm Lữ Hiển…
Tất cả bắt đầu từ nơi này, chung quy cũng kết thúc ở nơi này.
Nàng cho rằng giết Chu Dần Chi, báo được thù, sẽ rất sảng khoái.
Nhưng hình như cũng không phải vậy.
Đứng ở trên con đường lớn này, mắt thấy từng hàng từng hàng binh sĩ tiến về phía trước, trong lòng Khương Tuyết Ninh thế mà cảm thấy trống rỗng, giống như đột nhiên không biết kế tiếp mình nên làm cái gì, lại nên đi về đâu.
Tạ Nguy đứng ở ngay cạnh nàng, cùng nàng nhìn, lại một câu cũng không nói.
Khương Tuyết Ninh đột nhiên hỏi hắn: “Ngươi thì sao?”
Tạ Nguy quay đầu: “Cái gì?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Chờ báo thù xong, ngươi muốn làm gì đâu?”
Tạ Nguy nhìn nàng, thật lâu không có trả lời.
Chấp niệm dày nặng hơn hai mươi năm, thân thế điên đảo huyết hải thâm thù, nếu đã báo được, hắn sẽ cảm thấy khuây khỏa sao?
Hay là, sẽ bất chợt có cảm giác giống nàng… Khương Tuyết Ninh thật khó có thể đoán được.
Lá rụng cuối thu bị gió cuốn phủ kín một góc đường, tiếng bước chân hành quân vẫn luôn kéo dài đến cuối đường phố, lính gác dò hỏi tin tức cưỡi khoái mã đi phía trước, một đầu khác Lữ Hiển đang cau mày nói gì đó với Yến Lâm.
Mà đầu con đường kia lại có một tăng nhân trẻ tuổi mặc áo lam đang chạy nhanh tới, nhưng bị binh sĩ ven đường cản lại, hắn cố sức giải thích cái gì, mãi cho đến khi đột nhiên thấy được Tạ Nguy đầu bên kia, vì thế duỗi cánh tay, đôi mắt đều sáng…
Tạ Nguy bỗng nhiên hoảng hốt một chút.
Hắn nói với Đao Cầm bên cạnh: “Để hắn lại đây.”
Đao Cầm tuân lệnh đi qua, nói với binh sĩ bên kia, dẫn theo tiểu tăng kia đi tới.
Khương Tuyết Ninh có chút tò mò mà nhìn.
Tiểu tăng kia hiển nhiên cũng có chút sợ hãi Tạ Nguy, nhưng khi tới trước mặt hắn, vẫn thập phần có lễ mà trước tiên tạo thành chữ thập gật đầu, mới nói: “Mấy ngày trước có một thí chủ họ Mạnh, người đầy máu tới đây, sau khi hỏi qua phương trượng, nói là phải tới thông báo cho Tạ thí chủ một tiếng.
Nghe nói quân Hân Châu đã vào thành, đặc biệt bảo tiểu tăng tới báo.”
Tạ Nguy biết hắn đang nói ai, chỉ thoáng rũ mắt, nói: “Làm phiền.”
Khương Tuyết Ninh nhìn tăng nhân này lại rất mờ mịt.
Tạ Nguy bỗng nhiên quay sang nàng hỏi: “Đi qua chùa Bạch Tháp không?”
Trong lòng Khương Tuyết Ninh đột nhiên run lên.
Cái tên chùa Bạch Tháp, nàng đã nghe qua, nhưng cho tới bây giờ chưa từng đi qua.
Lời nói nghẹn ở cổ họng, không thể ra khỏi miệng.
Tạ Nguy lại kéo tay nàng, cười nói: “Có một vị cố nhân mà ngươi cũng biết ở bên kia, ta phải đi một chuyến.
Ngươi đi cùng ta có được không?”
Khương Tuyết Ninh không thể nói ra lời cự tuyệt.
Tạ Nguy kéo nàng lên ngựa, lập tức ôm nàng vào trong lòng, giục ngựa mà đi, xuyên qua mấy đường phố, rất nhanh đã thấy một tòa tháp trắng được xây rất cao ở xa xa.
Thành trì hoang vu lá rụng đầy đất.
Trên mặt đất vốn dĩ phủ kín lá rụng, không có ai quét dọn.
Trong phường thị thậm chí không nhìn thấy một bá tánh bình thường, dù cho là có vài người không rời thành, lúc này cũng đóng chặt cửa nhà, tránh né tai họa.
Nhưng mà con đường phía trước thật sạch sẽ.
Trên những phiến đá cổ xưa phủ đầy rêu xanh, vẫn còn vết chổi quét qua còn mới, không có chút lá rụng nào.
Cuối chỗ đó là một ngôi chùa cổ xưa mà hẻo lánh, trong chùa lá phong sớm đã đỏ rực, vào lúc cuối thu, nơi đây có chút sáng lạn tựa như đám mây ngũ sắc.
Tạ Nguy ghìm ngựa ở chỗ này.
Hắn lại đưa tay ra với Khương Tuyết Ninh, đỡ nàng xuống ngựa.
Trước cửa chùa có một tiểu tăng bưng một chậu nước đi ra, mới vừa vẩy nước trên mặt đất.
Hắn tựa hồ không nghĩ tới lúc này vẫn còn có người tới lễ Phật, khi vừa thấy hai người bọn họ, trong mắt còn lộ ra một chút kỳ quái.
Nhưng mà khi hắn thấy Tạ Nguy, nháy mắt mở to hai mắt.
Tạ Nguy biết hắn nhận ra mình, nhưng cũng không nói lời vô nghĩa, chỉ hỏi: “Vong Trần phương trượng ở đâu?”
Tiểu tăng kia lắp bắp, đứng một lúc lâu sau, mới vội vàng đặt chậu nước ở một góc tường, nói: “Phương trượng đang đả tọa trong thiện phòng, tiểu tăng sẽ, sẽ đi thông báo ngay!”
Nói xong lại vội vàng chạy vào bên trong.
Tạ Nguy cũng không để ý đến hắn, chỉ dẫn theo Khương Tuyết Ninh cùng đi vào trong chùa.
Dưới chân tường trồng không ít cây bồ đề.
Thiện phòng của phương trượng ở phía sau, một căn phòng phổ phổ thông thông vô cùng đơn giản.
Trước khi tới, Tạ Nguy nói với nàng: “Chờ ta ở đây một lát.”
Khương Tuyết Ninh gật gật đầu.
Tạ Nguy lập tức đi vào bên trong, thân hình chớp mắt đã khuất sau cánh cửa, bên trong cửa sổ dán giấy vàng của thiện phòng, truyền đến một tiếng Phật hiệu, sau đó là âm thanh nhẹ nhàng nói chuyện với nhau.
Mọi người đều biết, tuy Tạ Nguy ở trong triều, nhưng đã đọc Đạo kinh, cũng hiểu Phật pháp, vì thế không những có thể giao hảo với sĩ lâm, mà còn có thể có lực lượng ngang nhau với quốc sư Viên Cơ hòa thượng.
Chẳng qua đây vẫn là lần đầu tiên nàng thấy hắn thật sự có quan hệ với chùa miếu.
Thí chủ họ Mạnh, nàng còn quen biết…
Là Mạnh Dương sao?
Khương Tuyết Ninh ngẫm lại, phát hiện bản thân tựa hồ cũng không thật tò mò đối với chuyện này, chỉ ngước mắt đánh giá xung quanh, vì thế liền thấy một đình đá ở phía trước cách đó không xa.
Một khắc đó, nàng rõ ràng không thấy tên của đình đá, nhưng vận mệnh chú định, lại có một loại cảm ứng kỳ quái, khiến trái tim nàng bỗng nhiên giật thót, vì thế nâng bước đi đến nơi đó.
Chờ đến khi đến gần, liền thấy rõ.
Quả thật là Triều Âm Đình.
Bậc thang bảy cấp dẫn lên đình đá cao cao, bên trong đình đặt một chiếc án gỗ cổ xưa, một lư hương đặt ở trên án, tựa hồ là sáng sớm mới được thắp hương, giờ phút này tuy không có khói hương lượn lờ, lại mơ hồ có thể ngửi thấy mùi trầm hương nhàn nhạt trong không khí.
Bên cạnh đình đá là một rừng bia rộng lớn.
Mỗi một khối đều cao sáu thước, rộng một thước (*).
(*) 1 thước: Ở Trung Quốc, 1 thước bằng 10 tấc nghĩa là 33cm.
Mặt trên khắc từ cái tên này đến cái tên khác.
Càng về sau thậm chí không có tên.
Nhìn ra được chúng nó đã đứng lặng ở đây rất lâu, trên bề mặt mỗi một khối đều có dấu vết mưa gió ăn mòn để lại, thậm chí bị bụi bặm bao phủ.
Khương Tuyết Ninh chậm rãi đi vào bên trong xem thử, Triệu Tiền Tôn Lý, dòng họ gì cũng có; có tên có họ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh; có người hình như còn chưa đặt đại danh, chỉ khắc một cái nhũ danh vào trên bia; càng về sau cũng có không ít người không có tên…
Mộ 300 nghĩa đồng.
Kiếp trước nàng chưa từng đi xem, bởi vì tựa hồ là chuyện không liên quan gì đến nàng, nếu không phải về sau nghe Vưu Phương Ngâm nhắc tới khi bị giam lỏng ở trong cung Khôn Ninh, có lẽ nàng còn không biết, sự thăng trầm cuối cùng trong vận mệnh kiếp trước của nàng, kỳ thật gắn liền với một câu chuyện cũ đẫm máu hơn hai mươi năm trước đây.
Hôm nay cuối cùng đã thấy.
Nàng xem không nhanh, mỗi khi nhìn đến một cái tên đều phải dừng lại một lát, tựa hồ muốn để lại một chút dấu vết trong trí nhớ của mình.
Nhưng mà khi đi đến một góc phía đông nam, Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên ngừng lại rất lâu, cũng không tiếp tục đi về phía trước.
Trước mắt cũng là một tấm bia đá.
Nhưng nó đặc biệt không giống những tấm bia xung quanh.
Những bia đá bên kia, hoặc là có khắc rõ ràng tên họ, hoặc là trống không một chữ.
Nhưng trên khối này, vốn dĩ đã khắc tên họ, nhưng tựa hồ chưa khắc xong, đã bị người ta mạnh mẽ gọt bỏ, chỉ để lại vài vết sâu loang lổ, vài nét khắc lộn xộn ở mặt trên.
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ phía sau nàng: “Đây là ta.”
Khương Tuyết Ninh quay đầu lại.
Tạ Nguy không biết từ khi nào đã đi ra khỏi thiện phòng, xa xa có một lão hòa thượng đứng ở bên cạnh bậc thang phía dưới Triều Âm Đình, Mạnh Dương sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh, nhưng chỉ nhìn, cũng không có đi tới.
Đầu tiên, Khương Tuyết Ninh không hiểu ý của Tạ Nguy.
Hắn lại đi tới bên cạnh nàng.
Tro bụi tích tụ bên trên bia đá sẫm màu bị hắn duỗi tay nhẹ nhàng phủi đi.
Tạ Nguy nhìn về phía nàng, cười cười: “Vốn dĩ nơi này cũng phải khắc tên họ, nhưng nàng bất luận như thế nào cũng không chịu tin, đống xương khô cùng bùn đất sau khi tuyết tan là ta.
Khi thợ thủ công khắc tên ở phía trên, nàng đã đoạt lấy dao khắc, phá hủy cái tên phía trên này.
Sau đó nói với người khác, con của nàng chưa chắc đã chết, mặc dù đã sớm gặp bất hạnh, phải chôn xuống mồ, cũng không cần mang họ Tiêu nữa.”
Rõ ràng là cười nói.
Nhưng Khương Tuyết Ninh nghe lại không biết vì sao, đáy mắt nóng lên, thế mà cảm thấy trong cổ họng có một chút nghẹn ngào.
Tạ Nguy lại lẳng lặng nói: “Ta vốn dĩ là người nên chết đi vào hơn hai mươi năm trước.”
Khương Tuyết Ninh duỗi tay nắm lấy tay hắn, lắc đầu với hắn: “Không, ngươi không phải.”
Lòng bàn tay của nàng có mồ hôi, thậm chí đang phát run.
Tạ Nguy vì thế cười: “Ngươi đang sợ cái gì?”
Khương Tuyết Ninh không thể nói với hắn, chỉ nói: “Bất luận như thế nào, nàng hy vọng ngươi sống sót.”
Tạ Nguy hầu kết hơi hơi động, thật lâu không nói gì, ngón tay rũ bên người nắm chặt, cuối cùng lại không đáp lại lời của nàng, chỉ nói: “Sau này đừng đến đây một mình, cần phải đi rồi.”
Hắn kéo nàng đi ra ngoài.
Khi đi qua bên dưới Triều Âm Đình, Mạnh Dương liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vị Vong Trần phương trượng kia tạo thành chữ thập với bọn họ, đọc một tiếng Phật hiệu: “A di đà Phật, chư pháp không tướng!”
Khương Tuyết Ninh không có tuệ căn, nghe không hiểu.
Tạ Nguy không có đáp lại.
Hắn lại dẫn Khương Tuyết Ninh đi ra khỏi chùa Bạch Tháp, ngoài cửa là Yến Lâm lãnh binh sĩ đen nghìn nghịt yên lặng đứng chờ, Lữ Hiển lại đứng ở dưới bậc thềm, khi thấy bọn họ đi ra, trước tiên liếc mắt nhìn Khương Tuyết Ninh một cái, mới đi lên phía trước.
Tạ Nguy dừng bước.
Hắn ta mới đi lên thấp giọng nói một câu với hắn.
Tạ Nguy tựa hồ không để ý lắm: “Cứ để nàng tới đây đi, đừng ngăn cản nàng.”
Lữ Hiển nhìn chăm chú hắn thật lâu, hỏi: “Ngươi thật sự còn muốn thắng không?”
Tạ Nguy nói: “Muốn.”
Lữ Hiển vì thế nói: “Nhưng nếu thứ ngươi muốn thay đổi, ngươi thắng, đổi thành người khác mà nói, đó là thua.”
Tạ Nguy bình đạm nói: “Ta sẽ không thua.”
Hắn không nói chuyện tiếp với Lữ Hiển.
Trong khoảng thời gian hắn đến chùa Bạch Tháp, đám người Yến Lâm đã suất quân điều tra rõ tình hình trong thành.
Sau khi nghĩa quân Thiên giáo tiến vào trong thành, hiển nhiên đã gặp phải phục kích đã được lên kế hoạch từ lâu, trong thành tây thành nam khắp nơi đều là máu tươi giàn giụa, dọc theo phố Trường An, kéo dài đến Tử Cấm Thành.
Ngã xuống ven đường, có rất nhiều quân của Thiên giáo, có rất nhiều quân của triều đình.
Thậm chí còn có người bị thương lại chưa tắt thở.
Khi quân Hân Châu đi qua con đường đầy máu, bọn họ liền khóc lóc cầu xin: “Cứu cứu chúng ta, cứu cứu chúng ta…”
Đại đa số người nhìn, đều xúc động trong lòng.
Nhưng mà ánh mắt Tạ Nguy quét qua trên người bọn họ, lại chỉ gợi lên hồi ức ngày xưa, cũng không dừng lại lâu, một đường cùng đám người Yến Lâm, thẳng hướng về Tử Cấm Thành quá mức yên tĩnh ở phía trước.
Cửa cung sớm đã bị Thiên giáo công phá.
Xác chết chưa kịp thu dọn nằm la liệt khắp nơi.
Điện Thái Cực vốn dĩ ánh vàng rực rỡ, lúc này đã bị bao phủ một tầng huyết hồng.
Vạn Hưu Tử nhìn xung quanh mình, cơ hồ không thể tin được.
Đi theo bên cạnh mình chỉ còn lại có mấy ngàn tàn binh, mỗi người đều hai mắt đỏ đậm, người đầy vết thương.
Ngay cả chính bản thân hắn, trên eo bụng đều cắm một cây vũ tiễn chưa được nhổ ra, chỉ bẻ gãy thân mũi tên, mũi tên còn ở lại trong thân thể, tạm thời không dám lấy ra.
Tình hình trước đại điện cũng không tốt hơn là bao.
Hàng ngũ mấy ngàn tinh binh ở phía trước đại điện, bảo vệ xung quanh Hoàng đế.
Chỉ là bộ dáng đi chân đất đầu tóc rối bời này của Thẩm Lang, nhìn đâu còn là một quốc gia chi chủ của ngày xưa?
Hắn cười lớn như bị thần kinh.
Văn võ cả triều, không đi theo địch, không chạy trốn, một lòng trung quân, bây giờ đều nơm nớp lo sợ xụi lơ ở bên trong đại điện, lòng mang sợ hãi mà nhìn nghĩa quân Thiên giáo đã bức đến trước điện, giằng co với bọn họ.
Lâm Truy Vương Thẩm Giới, Định Quốc Công Tiêu Viễn, Hình Bộ thượng thư Cố Xuân Phương, Hộ Bộ thị lang Khương Bá Du, thậm chí ngay cả Tiêu Định Phi đều xen lẫn bên trong đó…
Chẳng qua cũng không thấy Trương Già.
Tiêu Xu, đã từng là Hoàng quý phi tôn quý, lúc này đứng ở trong một góc, nhìn Thẩm Lang cười to, chỉ cảm thấy rét lạnh cả người, lòng tràn đầy thảm đạm.
Nếu chỉ luận rắp tâm, Thẩm Lang không thể nghi ngờ là một Hoàng đế đủ tư cách.
Hắn thế mà cố ý điều động binh lực cửa thành, ngược lại cho người mai phục ở những ngõ hẹp trong phố xá, khi Thiên giáo cho rằng mình đã thắng, liền giáng cho một đòn trực diện, thực sự đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Một đường chém giết, thế nhưng thắng thảm một trận!
Bây giờ tuy bị người ta đánh vào bên trong hoàng cung, hắn thế mà không có chút hoảng loạn nào, thậm chí có một loại khoái trá nói không nên lời, chỉ khiến người ta hoài nghi: Vị đế vương này, có phải còn giữ một con át chủ bài khác trong tay hay không?
Ánh mắt Vạn Hưu Tử âm trầm mà nhìn về phía hắn, nhất thời có chút không xác định ý đồ của hắn.
Mặc kệ sau đó như thế nào, chiếc long ỷ kia đang ở chỗ cao trong điện Thái Cực.
Hơn hai mươi năm trước, hắn chỉ cách vị trí này có một bước; chỉ tiếc Bình Nam Vương vướng vào ân oán với hoàng gia, một hai phải đuổi tận giết tuyệt huyết mạch Thẩm thị, thế cho nên bị viện binh đánh tới, cuối cùng thất bại trong gang tấc!
Hơn hai mươi năm sau, hắn lại một lần nữa đứng dưới chiếc long ỷ này!
Trước điện Thái Cực, ánh nắng hừng hực, vạn người hai bên giằng co, nhưng trong trận chỉ có tiếng gió phần phật quét tới, thế mà không một ai dám phát ra dù chỉ một thanh âm.
Vì thế lúc này thanh âm ở nơi xa mới trở nên rõ ràng.
Khi đó là tiếng bước chân đều nhịp của rất nhiều người, từng tiếng từng tiếng nện xuống mặt đất trải đá tảng vô cùng kiên cố ở hoàng cung, dần dần tới gần, dường như mỗi một tiếng đều đạp vào trong lòng người ta khiến trái tim mọi người xung quanh đều nảy lên thình thịch!
Hai bên Thiên giáo và triều đình đều xuất hiện một trận hỗn loạn.
Thẩm Lang và Vạn Hưu Tử đều nhìn về phía cửa cung.
Khi nhìn thấy cờ xí của quân Hân Châu giơ lên từ phía xa, tàn binh của Thiên giáo bên này chỉ cảm thấy khủng hoảng một trận, mà một nhóm nhỏ chúng quan viên của triều đình bên kia, lại cơ hồ lập tức trở nên phấn chấn, thậm chí có chút phát khóc vì vui sướng!
“Là quân Hân Châu của Tạ thiếu sư và Yến thế tử!”
“Bọn họ cuối cùng cũng tới rồi!”
“Cần vương chi sư a, trời cũng giúp triều ta, kẻ tặc Thiên giáo hôm nay nhất định bị trừng trị ở chỗ này!”
……
Nhưng mà đối lập với những người khác, sắc mặt Thẩm Lang chợt xanh mét.
Vạn Hưu Tử càng như là nghe thấy được một chuyện cười lớn, giơ tay chỉ vào mấy cái mụn mủ ngu xuẩn đó, giương giọng cười ha hả: “Cứu binh, các ngươi còn cho là cứu binh tới! Ha ha ha ha…”
Tạ Nguy một thân đạo bào tuyết trắng không dính bụi trần, trong gió thổi phần phật, chậm rãi đến gần.
Ánh mắt mọi người cơ hồ đều nhìn về phía hắn.
Khương Tuyết Ninh ở bên cạnh hắn, nhìn cảnh tượng giằng co thảm thiết trước mắt này, chỉ cảm thấy cả thế giới trở nên trắng bệch, sinh ra một loại cảm giác choáng váng quái dị.
Đại quân đen nghìn nghịt, thế nghiền áp như thủy triều, dàn trận trước điện Thái Cực, gần như bao vây tất cả mọi người.
Những người của triều đình nghe được tiếng cười to của Vạn Hưu Tử, ồn ào một trận.
Vạn Hưu Tử chỉ cho rằng chính mình đã vừa đáng thương vừa đáng buồn, lại chưa từng nghĩ tới thì ra trên thế gian này còn có người còn đáng thương đáng buồn hơn cả mình, cười càng thêm điên cuồng, thế mà ngược lại giơ tay chỉ vào Tạ Nguy, lớn tiếng nói: “Hắn làm quan trong triều bảy tám năm rồi! Ngay ở dưới mí mắt các ngươi! Các ngươi thế mà không nhận ra hắn! Đây đâu phải là Thái tử thiếu sư cúc cung tận tụy vì triều đình các ngươi, đây rõ ràng là ma quỷ sẽ lấy mạng các ngươi bất cứ lúc nào, muốn các ngươi trả lại nợ máu!”
Tiêu Định Phi ẩn nấp trong đám người, khe khẽ thở dài, nghĩ thầm: Cuộc sống lừa ăn lừa uống của mình, rốt cuộc sắp kết thúc rồi…
Tạ Nguy đi lên bậc thang, không nói gì.
Định Quốc Công Tiêu Viễn nhìn hắn, lại nhìn về phía Vạn Hưu Tử, đột nhiên nghĩ tới cái gì, đáy lòng chợt lan tràn một nỗi sợ hãi không thể miêu tả nổi!
Ngay sau đó, dự cảm xấu đó đã trở thành sự thật.
Trong ánh mắt thấp thỏm lo âu của mọi người, giọng nói đầy ác ý, thậm chí mang theo một chút đắc ý của Vạn Hưu Tử, vang lên trước điện Thái Cực rộng lớn, lại mang theo một mùi vị vô cùng âm trầm: “Hơn hai mươi năm về trước, lúc đó nơi đây, hắn không gọi là Tạ Cư An, mà phải gọi là ―― Tiêu Định Phi!”
Trong đầu không ít người trên dưới triều dã tức khắc vang lên “Ầm” một tiếng.
Tạ Nguy lại chỉ đứng yên, vô cùng bình tĩnh mà nhìn về phía mọi người, nhàn nhạt nói: “Náo nhiệt như vậy, ta hình như là tới hơi chậm.”.