Thân phận Tiêu Xu cao nhất trong mấy người, quan hệ cùng Diêu Tích cũng không tệ, hỏi nàng nửa ngày, thấy nàng chỉ khóc không đáp, lông mày liền nhăn lại.
Nàng dứt khoát không hỏi, trực tiếp lấy tờ giấy kia từ dưới cánh tay Diêu Tích ra ngoài.
Đọc xong liền hiểu rõ.
Hiển nhiên, phong thư này vốn không phải viết cho Diêu Tích, mà là viết cho phụ thân Diêu Tích, thái tử thái phó Diêu Khánh Dư.
Diêu thái phó đọc xong liền, chuyển cho Diêu Tích nhìn.
Nhưng ông không nói gì thêm.
“Trương Già này lại là nhân vật như thế…” Tiêu Xu đọc xong cũng khẽ trầm giọng than một câu.
Nàng thật ra thích người mạnh mẽ, rất không kiên nhẫn nghe người ta khóc, cho nên nói với Diêu Tích: “Đừng khóc, còn ngại chưa đủ mất mặt sao?” Tiếng khóc của Diêu Tích nhỏ lại.
Tiêu Xu mới hỏi: “Vài ngày trước ngươi mới nói, không muốn cửa hôn sự này.
Bây giờ Trương Già chủ động viết thư từ hôn, không cần ngươi tốn tâm tư thủ đoạn giày vò, chẳng lẽ không tốt?” Diêu Tích cúi đầu, không ai thấy rõ thần sắc nàng, mới vừa khóc nhỏ đi ẩn ẩn đè nén, giờ lại khóc lên.
Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi liếc mắt nhìn nhau, biết chuyện không nên nói chỗ đông người, cũng đoán được tâm tư Diêu Tích, liền nói: “Đi vào nói đi.” Nói xong hai người liền giúp đỡ Diêu Tích đứng dậy, đi trong phòng nàng.
Đám người còn lại nhìn nhau.
Phương Diệu sắc mặt cổ quái, kim đồng hồ của la bàn trong tay theo động tác ngoái nhìn của Phương Diệu mà nhẹ nhàng lắc lư, nhịn không được nói thầm một tiếng: “Thỏa mãn tâm nguyện còn không vui mừng, thật kỳ quái…”
Khương Tuyết Ninh lại trào phúng nhếch môi.
Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi có thể đoán được, nàng tự nhiên cũng có thể, chỉ là lại không cao hứng nổi.
Nhân vật chính đều đã đi, nàng cũng không muốn ở lại thêm, liền lấy cớ dọn dẹp phòng mà trở về.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Phương Diệu suy nghĩ một chút, lại theo sau.
Khương Tuyết Ninh quay đầu nhìn nàng một cái.
Phương Diệu ngượng ngùng cười, giống như có chút xấu hổ, nhưng bước chân vẫn đi theo Khương Tuyết Ninh không ngừng, chỉ nói: “Lúc ấy tiểu thư Diêu Tích kém chút tin Vưu Nguyệt, làm ô nhơ thanh danh Trương Già, Khương nhị cô nương còn phát giận, bây giờ đã từ hôn rồi, Khương nhị cô nương lại không quan tâm mấy.
Chúng ta tương đối đần, Diêu Tích nàng vì sao lại khóc, các nàng còn muốn nói chuyện gì a?”
Từ ngày đầu tiên vào cung, Phương Diệu đã nhận định Khương Tuyết Ninh là người có “Vận thế”, đến cùng là thật hay giả, Khương Tuyết Ninh không thể truy cứu.
Chỉ là đã tiến cung, còn ở lại nửa năm, tự nhiên không thể như trước không có lấy một người bạn.
Phương Diệu này thần thần đạo đạo, có phương thức sinh tồn của mình, đời trước cũng coi là một trong số ít những người bình yên rời cung, tuy nịnh nọt một chút, nhưng không có ý xấu.
Khương Tuyết Ninh vừa nghĩ, liền cười nói: “Ngươi cảm thấy Diêu thái phó vì sao đưa tin đến?”
Phương Diệu nói: “Không phải để Diêu Tích xem sao?”
Khương Tuyết Ninh nói: “Nhưng thư đó vốn viết cho Diêu thái phó, lại từ một nam tử, chuyển cho tiểu thư khuê các xem, rất không thích hợp a? Lại nói, nếu chỉ muốn cho nàng biết Trương Già từ hôn, vậy cứ viết thư báo là được, cần gì phải gửi nguyên thư?”
Phương Diệu trừng mắt nhìn, ngạc nhiên.
Nàng nhịn không được vò đầu: “Khương nhị cô nương có ý là?”
Khương Tuyết Ninh đảo mắt, tươi cười trên môi dần nhạt, bình bình đạm đạm nói: “Phong thư này hẳn là mới đưa đến chỗ Diêu thái phó không lâu, Diêu thái phó còn chưa kịp trả lời.
Trương Già xuất thân nghèo khó, lại được Diêu thái phó cho cửa hôn sự này, nghĩ cũng biết Diêu thái phó rất để mắt nhân phẩm Trương Già.
Diêu Tích muốn từ hôn, Diêu thái phó hiển nhiên không chịu.
Muốn để nàng có thể từ phong thư này nhìn ra nhân phẩm quý giá của Trương Già, Diêu Tích cũng không ngốc, sao không nhìn ra được? Diêu thái phó còn chưa hồi âm, đã chuyển thư cho nữ nhi mình xem, để nàng suy nghĩ lại một chút.”
Phương Diệu nghe xong trợn mắt hốc mồm, thật lâu mới tỉnh hồn lại: “Ý của Nhị cô nương là, Diêu Tích khóc vì nàng… Nàng nhìn phong thư này lại muốn gả cho Trương Già?!”
Khương Tuyết Ninh đã đến cửa phòng mình.
Nàng dừng lại, nhìn qua khe hở giữa hai cánh cửa, chỉ nói: “Ai biết được?” Nói xong, nàng liền đẩy cửa đi vào, cũng không để ý Phương Diệu bên ngoài sắc mặt ra sao, liền tiện tay cài cửa lại.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Phương Diệu đứng ngoài cửa, cũng không ngại, hồi tưởng lời nói vừa nãy của Khương Tuyết Ninh, nàng thực hiếu kỳ Diêu Tích, Tiêu Xu cùng Trần Thục Nghi sẽ nói những gì.
Sau đó nàng quay người về phòng mình.
Chỉ là mới đi chưa được hai bước, nàng bỗng “Ài” một tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa phòng Khương Tuyết Ninh đã đóng lại, nói thầm: “Vừa rồi các nàng có nói lá thư này là Trương Già viết sao?” Sao nàng không nhớ nhỉ? Chẳng lẽ là trí nhớ mình không tốt, vừa mới tính phong thuỷ, nên không nghe thấy điểm mấu chốt? Phương Diệu lại gãi đầu, không nghĩ ra nguyên cớ, dứt khoát ném nghi hoặc này ra sau đầu, thong thả về phòng.
*
Một ngày này, người cuối cùng đến Ngưỡng Chỉ trai là Vưu Nguyệt.
Nghe nói trong phủ có việc chậm trễ, tiến cung vừa lúc đóng cửa.
Lúc này Diêu Tích đã cùng Tiêu Xu, Trần Thục Nghi nói xong, cảm xúc cũng ổn định, ngoại trừ vành mắt hơi đỏ ra, đã không có gì khác thường.
Lúc trước Vưu Nguyệt từng hiến kế cho Diêu Tích từ hôn Trương Già, mặc dù bởi vậy bị Khương Tuyết Ninh nhấn vào hồ cá, nhưng quan hệ cùng Diêu Tích đã kéo gần lại.
Buổi tối nàng vừa đến, liền tới chỗ Diêu Tích nói chuyện.
Thật không nghĩ Diêu Tích lại như biến thành người khác, dù còn nói chuyện cùng nàng, nhưng thái độ so với lúc trước, lãnh đạm không biết bao nhiêu, khiến Vưu Nguyệt như đâm đầu vào tường đồng vách sắt, nhất thời đứng không được ngồi cũng không xong, cười không được, nhăn mặt càng không ổn, đành câm nín, lúng túng ngồi bên cạnh.*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Đêm đó Lạc Dương trưởng công chúa Thẩm Chỉ Y phái người thưởng rất nhiều thứ, còn có Tô thượng nghi của thượng nghi cục tự mình đến nói rõ với các nàng chuyện làm thư đồng.
Trong cung quy định, hoàng tử đọc sách bắt đầu từ lúc trời chưa sáng.
Nhưng thánh thượng nghĩ trưởng công chúa là cô nương, lại thư đồng đều là các tiểu thư được trong phủ nuông chiều, nên nới lỏng rất nhiều, chỉ để giờ Mão mỗi ngày đến Phụng Thần Điện nghe các tiên sinh giảng bài.
Lần này có mời năm vị tiên sinh.
Một ngày hai lớp, phần lớn đều buổi sáng.
Buổi chiều thì để trưởng công chúa cùng nhóm thư đồng tự học hoặc chơi đùa.
Chỉ có Tạ Nguy ngoại lệ, tiên sinh khác chỉ phụ trách một môn, hắn thì đồng thời hai môn, lại bởi vì thỉnh thoảng đi Văn Uyên các làm nhật giảng, cho nên một môn trong đó chuyển sang buổi chiều.
Nếu lúc đó có gì khác thì hắn sẽ điều chỉnh.
Tô thượng nghi nói: “Quân tử lục nghệ, lễ nhạc xạ ngự thư số, chỉ có hai loại ‘Xạ ngự’ chư vị tiểu thư không cần học, còn lại tiên sinh đều sẽ dạy, ngoài ra còn học văn, học họa.
Tạ đại nhân dạy là ‘Cầm’ cùng ‘Văn’, cần cực kỳ chú ý.
Bút mực cùng thư tịch phải dùng, trong cung đã chuẩn bị xong, đặt trên thư án ở Phụng Thần Điện, nhưng đàn là các vị thư đồng tự mình mang đến.
Ngày mai các tiên sinh sẽ đến, trước giảng cho các ngươi phải học cái gì, làm sao học.
Trưởng công chúa cũng tới.
Mong rằng chư vị thư đồng sau này, cùng trưởng công chúa, dốc lòng cầu học, tôn sư trọng đạo, không cô phụ thánh thượng ân điển.” Tất cả mọi người ghi tạc trong lòng.
Sau khi Tô thượng nghi đi, cả nhóm đều mười phần mong đợi, tranh luận có chút hưng phấn suy đoán ngày mai sẽ học cái gì, các tiên sinh sẽ ra sao.
Nhưng mà Khương Tuyết Ninh lại vui không nổi.
Chỉ cần vừa nghĩ tới đi học, nghĩ đến Tạ Nguy, nghĩ đến học đàn, liền cảm giác mười đầu ngón tay ẩn ẩn đau, hận không thể xuất cung ngay lúc này.
Nhưng sáng sớm hôm sau, nàng vẫn như cũ không thể không đúng giờ rời giường.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, nàng ôm đàn đi ra, cùng mọi người hội họp, đi đến Phụng Thần Điện.
Ai cũng biết đàn là Tạ Nguy dạy, thời gian xuất cung về nhà kia, tất cả mọi người tốn không ít công phu chọn đàn, đều là đàn do chước cầm sư có danh tiếng làm ra, hoặc đàn cổ nhiều năm, đều cẩn thận bọc trong túi.
Khương Tuyết Ninh cũng vậy.
Không ngờ, lúc ra khỏi Ngưỡng Chỉ trai, Tiêu Xu nhìn túi đàn của nàng, lại nói: “Túi đàn này của Khương nhị cô nương nhìn hơi quen.”
Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, nhìn túi đàn xanh sẫm: Đây là “Tiêu Am” lúc trước Yến Lâm mang nàng đi U Hoàng quán mua, túi đàn cũng không đổi, là cái Lữ Hiển đưa lúc mua.
Nàng không biết Tiêu Xu sao lại cảm thấy quen mắt, chỉ nói: “Túi đàn bình thường thôi, khắp nơi đều có thể thấy mà.”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
“Túi này thật không phải chỗ nào cũng thấy được.
Nghe nói lúc trước U Hoàng quán có một cổ cầm tên là ‘Tiêu Am’, ta liền sai người đi mua.
Nhưng chủ tiệm đàn lại nói, đàn này Yến thế tử tìm, không bán cho người khác.
Ta còn tiếc rất lâu, không ngờ hôm nay lại gặp được ở chỗ Khương nhị cô nương.” Tiêu Xu hôm nay mặc cung trang tím đậm, đoan trang mà quý khí, như ép cả đám còn lại xuống, chỉ nhìn Khương Tuyết Ninh nở nụ cười, “Xem ra, đàn kia không phải Yến thế tử cần dùng, mà là tìm cho Khương nhị cô nương.”
Mọi người lập tức nhìn chằm chằm đàn của Khương Tuyết Ninh.
Trần Thục Nghi, Phương Diệu, Chu Bảo Anh chỉ là có chút hiếu kì.
Vưu Nguyệt lại nhớ tới một màn bị vả mặt hôm trùng dương yến, sắc mặt không tốt, ánh mắt nhìn Khương Tuyết Ninh giấu mấy phần khinh miệt.
Diêu Dung Dung thì đứng phía sau mọi người nên nhìn không ra là dạng gì.
Từ sau trùng dương yến Thanh Viễn bá phủ, tin tức về quan hệ của Dũng Nghị hầu thế tử Yến Lâm cùng Khương gia nhị cô nương liền truyền ra trong kinh thành, nhà nào tin tức hơi linh thông đều biết.
Mà tháng sau đã là quán lễ của Yến Lâm, đám người thế là đều đoán hai nhà Yến, Khương đã âm thầm định xong việc hôn nhân, nên cũng không lên án đôi trẻ.
Một là do hai nhà đều không nói gì, sao tới lượt người ngoài; thứ hai là Dũng Nghị hầu phủ thế lớn, người ngoài cũng không dám nhiều lời.
Nhưng Tiêu Xu bây giờ lại nói ra không e dè.
Khương Tuyết Ninh tự nghĩ kiếp trước cùng Tiêu Xu có mâu thuẫn là vì ngôi hoàng hậu, không ai nhường ai, cho nên đấu tới ngươi chết ta sống, cuối cùng ai cũng không có kết cục tốt; mà đời này nàng không muốn làm hoàng hậu, càng không gả cho Thẩm Giới, giữa hai người không có xung đột lợi ích, mà Tiêu Xu thế gia đại tộc kiêu ngạo cùng mưu trí không thua nam nhi, đáng lẽ không tự gây ra tranh chấp mới đúng.
Nói cách khác, theo lý Tiêu Xu sẽ không nhằm vào nàng.
Cho nên trong lúc không biết nàng là cố ý hay vô tình, Khương Tuyết Ninh chỉ có thể coi là nàng vô tâm, nên không phát giận, chỉ coi như bình thường cười một tiếng: ” ‘Tiêu Am’ tuy tốt, nhưng so với danh cầm trong thiên hạ chỉ sợ là dạng tầm thường.
Tiêu đại cô nương mặc dù bỏ qua cây đàn này, nhưng chắc hẳn tuỳ tiện liền có thể tìm được một cây tốt hơn a?”*Truyện được dịch và đăng tại annguyet8797.wordpress.com mang đi xin ghi nguồn.*
Tiêu Xu liền cười lên, không tiếp lời, càng không giải thích, chỉ gọi cung nữ ôm đàn theo kịp mình, đi tới Phụng Thần Điện.
Ánh mắt của mọi người không khỏi đều rơi vào trên đàn của Tiêu Xu.
Nhưng ai cũng không nhận ra lai lịch cây đàn kia, chỉ có thể thông qua túi đàn treo ngọc trụy Hòa Điền suy đoán đàn kia nhất định không bình thường.
Một nhóm tám người, đi theo đường cung dọc tường cung đỏ như son.
Lúc này sắc trời còn chưa hửng sáng.
Nơi sắc trời xanh sẫm giao với tường cung đỏ chút tản ra sáng ngời, con đường như vậy, Khương Tuyết Ninh kiếp trước đã đi không biết bao nhiêu lần, quen thuộc đến nhắm mắt cũng sẽ không đi nhầm, cho nên trong lòng không yên mà đi cuối cùng.
Diêu Tích vốn đi trước nhất, nhưng không biết làm sao, nàng vừa đi, vừa quay đầu nhìn.
Thấy Khương Tuyết Ninh đi cuối cùng, nàng liền bước chậm lại, chỉ chốc lát, đã đi bên cạnh Khương Tuyết Ninh.
Khương Tuyết Ninh lúc này mới chú ý tới nàng, ẩn trong ánh sáng còn mờ đục lặng lẽ nhíu mày, biết là vô sự không lên Tam Bảo điện, cho nên hỏi: “Diêu tiểu thư có chuyện gì không?”
Diêu Tích nhìn nàng chăm chú rất chân thành.
Sau một lúc lâu, mới khẽ cười: “Chỉ là bỗng nhiên rất hiếu kì với Khương nhị cô nương.
Nếu không có Khương nhị cô nương khuyên bảo mấy ngày trước, chỉ sợ ta đã làm ra sai lầm lớn, ô nhơ danh dự người không nói, còn bỏ lỡ một mối lương duyên.
Hiện tại nhớ lại, thực nên cảm tạ một phen.
Chỉ là trong lòng có chút nghi hoặc nan giải.
Khương nhị cô nương từng nói, ta nên ngồi yên mà chờ.
Lúc ấy ta không rõ, đến hôm qua thấy phụ thân chuyển phong thư từ hôn kia, mới biết được Khương nhị cô nương có ý gì.
Nếu không phải biết nhị cô nương cùng Yến thế tử là một đôi, chỉ sợ ta thật sự nghĩ ngươi cùng Trương Già có quan hệ.
Bất quá nhị cô nương, hình như hiểu rất rõ Trương đại nhân?”
Khương Tuyết Ninh chỉ nhìn đường, không nói tiếp.
Đáy lòng Diêu Tích liền sinh ra mấy phần khúc mắc.
Chỉ là nhớ tới lá thư hôm qua, còn có lời Tiêu Xu nói với nàng, lại khó được mấy phần ngượng ngùng ngọt ngào.
Gò má nàng lặng lẽ ửng đỏ, thanh âm cũng có chút do dự cùng thấp thỏm hiếm thấy, nói với Khương Tuyết Ninh: “Nay ta mới biết được, vì sao phụ thân thưởng thức hắn.
Hắn viết thư cho phụ thân tuy là vì từ hôn, nhưng là sợ tương lai đường làm quan trắc trở, sợ ta gả cho hắn chịu khổ.
Nhưng nữ nhi quan trọng nhất không phải là tìm lương nhân (kết lương duyên) sao? Ta đọc lá thư này, liền muốn, nếu thật có thể cùng hắn kết nhân duyên, về sau nhất định sẽ không chịu uất ức, còn có phụ thân giúp đỡ, chưa chắc đã tệ.
Ta muốn viết thư nói cho phụ thân, ta đổi ý, Khương nhị cô nương thấy thế nào?”
“…” Phía đông đã hiện ra sắc vàng nhàn nhạt, Tử Cấm thành chìm trong sương mù phiêu đãng nồng đậm, Phụng Thần Điện phía trước trong sương mù chỉ lộ ra một góc mái chạm trổ, lại khiến Khương Tuyết Ninh nhìn ngơ ngẩn.
Trong khoảnh khắc đó, ác ý ập tới như sóng trào.
Có một giọng nói nào đó điên cuồng kêu to trong đầu nàng: Làm người xấu đi, Ninh Ninh, làm người xấu đi.
Đừng quản người ngoài thấy thế nào, đoạt đi! Đoạt Trương Già lại! Hắn vốn là trời cao ban cho ngươi!
Nhưng nàng không thể.
Trong cõi u minh phảng phất như có hai mắt xuyên qua sương mù nhìn nàng, nhắc nhở nàng, từng đáp ứng về sau sẽ làm người tốt.
Cuối cùng những giọng nói này đều tan vào hư vô.
Khương Tuyết Ninh trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy mình đã rơi vào trong sương mù, nhìn sang Diêu Tích, nghe thấy giọng mình trấn định, không có nửa phần sơ hở nói: “Diêu tiểu thư vốn chưa gây ra sai lầm lớn, đi sai đường biết quay lại thật hiếm có, nếu có thể cùng Trương đại nhân kết nhân duyên, lệnh tôn chắc hẳn sẽ rất vui mừng.”.