Nàng thật không ngờ, lại có người đem loại thủ đoạn tranh đấu hậu cung âm hiểm này dùng với nàng.
Kiếp trước Khương Tuyết Ninh xuất giá liền trở thành Lâm Truy vương phi, hậu trạch của Thẩm Giới cũng sạch sẽ; giai đoạn đầu vào cung, địa vị nàng vững chắc, chấp chưởng hậu cung, ai dám hại đến trước mặt nàng? Mãi đến sau khi Tiêu Xu vào cung, nàng mới chính thức bắt đầu đối mặt với nguy cơ.
Nhưng tranh đoạt hậu vị xưa nay không đơn thuần chỉ là chuyện của hậu cung.
Nàng cùng Tiêu Xu đều biết thủ đoạn hậu cung không ảnh hưởng nổi đến đại cục, lại rất thấp kém, nên trọng điểm tranh đấu đều đặt ở trên triều.
Không có những thủ đoạn nhỏ âm hiểm độc ác kia, nhưng tranh đấu lại càng thêm gió tanh mưa máu, tàn khốc hơn.
Nhưng không ngờ, kiếp trước không gặp, đời này lại bị đền bù theo cách thức này.
Khương Tuyết Ninh đột nhiên cảm thấy trào phúng đến cực điểm.
Nhưng nghĩ lại, người ngoài muốn tất nhiên sẽ có ngàn vạn thủ đoạn đến hại ngươi, chỉ không ngờ, kiếp nạn lại đến trong tình huống này.
Bản thân đột ngột rơi vào tình thế nguy hiểm, nhưng nàng lại tỉnh táo đến cực hạn.
Khương Tuyết Ninh thôi không nhìn đám người nữa, chỉ nhìn tờ giấy trên tay Uông Thuyên, nói: “Đây không phải đồ của ta.”
Uông Thuyên cười lạnh một tiếng: “Từ phòng ngươi lại dám nói không phải của ngươi?”
Khương Tuyết Ninh thản nhiên nói: “Nếu theo lời Uông công công, phòng ta ở trong cung, tờ giấy này lại soát ra từ phòng ta, cũng có nghĩa là tìm ra từ trong cung.
Vậy chuyện này nên tính lên đầu ai đây?”
“Cưỡng từ đoạt lý!” Uông Thuyên không ngờ nàng sắp chết đến nơi mà vẫn nhanh mồm nhanh miệng như vậy, liền giận dữ, “Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Vậy hôm nay ta nhất định sẽ cho ngươi biết trong cung không phải nơi ai cũng có thể tùy ý làm loạn! Mang vị này đi cho ta!”
Khương Tuyết Ninh chợt lạnh giọng chất vấn: “Ngươi có tư cách gì bắt ta đi?!”
Câu này của Khương Tuyết Ninh chẳng khác nào khiêu chiến với quyền uy của Uông Thuyên.
Tất cả mọi người xung quanh đều kinh hãi, thần sắc cũng lộ ra hoảng sợ, cho rằng nàng điên rồi: Uông công công là tổng quản nội cung a! Chính Uông Thuyên cũng không ngờ nàng lại nói vậy, liền khinh miệt cười một tiếng: “Lần này điều tra chính là phụng chỉ Thái hậu nương nương, bắt hết những người khả nghi trong cung! Đừng nói nhảm nữa, giải nàng về Thận hình tư, chờ Thái hậu nương nương ngày mai xử trí!”
Khương Tuyết Ninh lại nói: “Ta không phải người trong cung.” Giọng nói của nàng quá mức tỉnh táo bình thản, còn thêm mấy phần uy nghiêm khiếp người, đám thái giám vốn muốn giải nàng đi đều sững sờ.
Uông Thuyên cũng ngây người.
Khương Tuyết Ninh yên lặng nhìn hắn nói: “Ta vào cung là để làm thư đồng của Trưởng công chúa điện hạ, là đích nữ của quan tam phẩm triều đình, không phải phi tần, càng không phải cung nhân, Thận hình tư muốn bắt ta, một nữ tử nhu nhược, thực khó lòng phản kháng.
Nhưng cũng xin Uông công công suy tính rõ ràng, nếu như sau này chứng minh được ta trong sạch vô tội, mà lại xảy ra chuyện gì trong Thận hình tư…”
Sao nàng không biết Thận hình tư chứ? Người sống đi vào liền mất nửa cái mạng.
Bây giờ từ phòng nàng tìm ra đồ của “Phản tặc”, nếu thật sự đi vào Thận hình tư, có trời mới biết sẽ gặp phải trọng hình gì! Nếu bị thương, phá tướng, sau này dù vô tội thì biết tìm ai nói lí lẽ? Cho nên nàng tuyệt đối không được đi.
Uông Thuyên lăn lộn trong cung nhiều năm, từng làm rất nhiều chuyện, có chút thủ đoạn hắn vẫn biết rõ.
Chỉ là quan mới đến đốt ba đống lửa (lập uy), mãi mới chờ được lúc đám người nội vụ phủ kia xui xẻo, đến phiên hắn thượng vị, thì phải mượn cơ hội này biểu hiện trước mặt thái hậu nương nương một phen, nên mới làm ra chiến trận lớn như thế.
Nhưng Khương Tuyết Ninh nói đúng.
Nàng không phải cung nhân thái giám không có chỗ dựa, mà là thiên kim của Hộ bộ thị lang.
Nếu nàng thật sự là nghịch tặc thì không có gì đáng nói; nhưng vạn nhất là oan khuất, mà hắn lại không nói hai lời bắt Khương Tuyết Ninh đi, sau này trách nhiệm tai tiếng sẽ đổ xuống đầu hắn! Uông Thuyên không ngốc, vừa nghĩ liền nheo mắt nhìn Khương Tuyết Ninh, âm hiểm nói: “Được! Ta vì Thái hậu nương nương làm việc nhiều năm như vậy, lần đầu thấy người cứng đầu như Khương nhị cô nương đây! Là tự ngươi nói không muốn đi Thận hình tư, lại cảm thấy ta không có quyền xử trí ngươi, vậy ta đành không làm nữa.”
Hắn khoát tay cho đám thái giám buông Khương Tuyết Ninh ra.
Khương Tuyết Ninh đứng đó bất động.
Uông Thuyên lại gọi một thái giám, nói: “Đi thông truyền tới Từ Ninh cung, nói đã lục soát được đồ của nghịch tặc nhưng người lại là thư đồng của Trưởng công chúa điện hạ, không chịu tới Thận hình tư, thỉnh thái hậu nương nương xem xét quyết định.” Thái giám lĩnh mệnh vội vã chạy đi.
Uông Thuyên ý vị sâu xa cười một tiếng, ngồi xuống ghế thuộc dãy bên trái, quét mắt nhìn đám thư đồng hoa dung thất sắc chung quanh, chỉ nói: “Chư vị đừng sợ hãi, tất cả ngồi xuống đi a.”
Đám người đâu dám ngồi? Nghe Uông Thuyên nói lại càng quy củ đứng cúi thấp đầu.
Duy chỉ có Khương Tuyết Ninh vẫn rũ mắt, không biểu cảm gì, nhẹ nhàng phất tay áo mới bị nắm nhăn lại, trực tiếp ngồi xuống đối diện Uông Thuyên.
Đám thư đồng kinh ngạc không nói nổi.
Mí mắt Phương Diệu giật không ngừng, chỉ mong Khương Tuyết Ninh hôm nay đừng phạm phải sai lầm gì.
Khương Tuyết Ninh lại không nhìn các nàng, thậm chí còn ung dung bưng chén trà lúc trước chưa uống xong lên, nhấp một ngụm.
Chưa tới hai khắc, thái giám lúc trước liền hớt hải chạy về, thở hổn hển nói: “Uông công công, thái hậu nương nương nói, ngài lập tức giải người đến Từ Ninh cung, nương nương muốn đích thân tra hỏi.
Các thư đồng khác trong Ngưỡng Chỉ trai cũng phải tới, để thái hậu nương nương hỏi han.” Uông Thuyên liền nói một tiếng: “Tốt.”
Khương Tuyết Ninh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua đám người còn lại: Các nàng vừa nghe nói mình cũng phải đi Từ Ninh cung, phần lớn người kinh hoảng, nhát gan như Diêu Dung Dung, Vưu Nguyệt liền run lẩy bẩy, cơ hồ đứng không vững; mấy người Diêu Tích, Phương Diệu cũng lộ vẻ thấp thỏm, cố gắng bình tĩnh; chỉ có Tiêu Xu vẫn trấn định nhất, nghe vậy thì hơi nhíu nhíu mày.
Uông Thuyên lúc này ngược lại có nửa phần lễ ngộ với Khương Tuyết Ninh, nhưng là ngoài cười trong không cười: “Khương nhị cô nương, mời?” Khương Tuyết Ninh nghĩ thầm, đúng là hai khắc, không xê xích mấy.
Nàng buông chén trà xuống, đứng lên, cũng không cần người áp giải, tự mình đi ra ngoài.
Sắc trời đã tối, trong cung nhiều nơi đã lên đèn.
Nhưng lại vô cùng yên ắng, một tiếng người nói cũng không có.
Đoàn người đi trên đường yên lặng mà áp lực đầy hơi thở chết chóc.
Thời khắc này trong Từ Ninh cung đèn đuốc sáng trưng, Tiêu thái hậu ngồi ở chủ vị trong chính điện khuôn mặt lạnh lẽo, Trịnh hoàng hậu cúi đầu ngồi phía dưới, thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa cung.
Trịnh Bảo thì khoanh tay đứng sau lưng nàng.
Rốt cục, người cũng đến.
Nếu không tính tới bầu không khí hơi có vẻ nặng nề sát khí, thì toàn cảnh lúc này không khác mấy so với lúc đám người Khương Tuyết Ninh mới vào cung tới thỉnh an.
Đám người cùng quỳ xuống thỉnh an.
Gương mặt Tiêu thái hậu âm trầm, đến Tiêu Xu cũng không cho đứng lên, chỉ phất tay với Uông Thuyên.
Hắn lập tức khom người đi tới, dâng lên tờ giấy chứa lời phản nghịch tìm ra từ phòng của Khương Tuyết Ninh, bẩm: “Nô theo ý chỉ của thái hậu nương nương, điều tra toàn bộ trong cung, nhất là những người vào cung gần đây, hôm nay lúc tra đến Ngưỡng Chỉ trai, liền tìm ra vật này từ phòng Khương nhị cô nương, đặt trong một quyển sách trên thư án, nếu không phải cẩn thận tìm kiếm, khó lòng tra được.”
Qua mấy ngày nay, Tiêu thái hậu không lạ lẫm gì với mấy lời trên giấy nữa, nên không còn thịnh nộ như lần đầu thấy ngọc như ý.
Nhưng loại an tĩnh này thường thường ẩn chứa nhiều nguy hiểm hơn.
Tiêu thái hậu thậm chí còn cười một tiếng, nói: “Lời mê hoặc dân chúng cũng đã mang vào cung rồi.
Khương Tuyết Ninh, ai gia hỏi ngươi, còn lời gì muốn nói không?”
Lão yêu bà vẫn như đời trước, không hỏi trắng đen đã tùy ý định tội người khác.
Khương Tuyết Ninh biết rõ tính tình này, nên không mấy bất ngờ, chỉ không kiêu ngạo không tự ti, thi lễ, nói: “Thần nữ bất quá chỉ là một nữ tử khuê các nho nhỏ, sao có thể cấu kết cùng loạn đảng? Mà chữ viết này rõ ràng không phải của thần nữ, nếu không tin có thể lấy chữ viết ở Phụng Thần điện hôm nay đến so sánh.
Thỉnh thái hậu nương nương minh xét, thần nữ dù không biết vì sao tờ giấy này lại có trong phòng mình, nhưng tuyệt đối không phải thần nữ làm.”
Tiêu thái hậu nói: “Ngươi thật sự chối đi sạch sẽ.”
Khương Tuyết Ninh nói: “Thanh giả tự thanh, thần nữ không thẹn lương tâm.”
“…” Tiêu thái hậu chợt phát hiện, cô nương này mười phần khác biệt với lần trước thỉnh an.
Tiêu thái hậu nắm chặt tờ giấy, ánh mắt lại trầm xuống, yên lặng một hồi, mới nói: “Phụ thân ngươi là Khương Bá Du?”
Khương Tuyết Ninh thấy thái độ này của Tiêu thái hậu lập tức cảm thấy không đúng, trong lòng run lên, đáp: “Vâng.”
Tiêu thái hậu liền nói: “Vậy Khương phủ các ngươi cùng Dũng Nghị hầu phủ rất gần, cũng thân thiết lắm a? Dù sao ngươi cùng Yến Lâm chỉ thiếu nước nói chuyện cưới gả nữa thôi.”
Khương Tuyết Ninh sợ hãi kinh sợ! Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Tiêu thái hậu, lại nhìn thấy rõ ràng một tia tàn nhẫn xẹt qua!
Tiêu thái hậu hất chén ngọc trước án xuống đất, nghiêm nghị nói: “Người đâu, mang nàng xuống trượng hình, đánh tới khi nào nàng nhận tội mới thôi, để xem miệng nàng hay trượng hình thắng!”
Đến giờ phút này, Khương Tuyết Ninh rốt cục cũng xác nhận —— Dũng Nghị hầu phủ đã xảy ra chuyện! Ai hãm hại nàng còn khó mà nói, nhưng Tiêu thái hậu làm như vậy lại là muốn ép chết tất cả những người có liên quan tới Dũng Nghị hầu phủ a! Lão yêu bà đúng là lão yêu bà! Khương Tuyết Ninh kiếp trước đã chết một lần, đời này liên tục bị bức đến tuyệt cảnh ngược lại không thèm đếm xỉa gì nữa, cũng không còn sợ hãi nửa phần, trực tiếp rút trâm vàng trên đầu xuống, lạnh giọng quát: “Ai dám động đến ta?!”
Tiểu thái giám hai bên muốn bắt nàng thì bị câu này dọa sợ, lại thấy nàng nắm chặt trâm vàng trong tay giơ lên cổ, mà lạnh toát sống lưng! Đám người Diêu Dung Dung hoảng sợ gào thét! Những thư đồng cùng đi liền cuống quýt lùi lại! Ngay cả Tiêu thái hậu cũng kinh sợ: “Lớn mật, ngươi định làm gì!”
Khương Tuyết Ninh biết tình hình hôm nay đã hung hiểm tới cực điểm.
Hoàn cảnh như vậy khiến lệ khí nàng chôn vùi đã lâu bộc phát, lại càng không cần phải nói nàng kiếp trước đã ăn không ít khổ dưới tay lão yêu bà này! Nhờ vào chút lý trí còn sót lại, Khương Tuyết Ninh nhìn chằm chằm Tiêu thái hậu nói: “Pháp lệnh của bản triều, hậu cung không được can thiệp vào triều chính! Thái hậu nương nương cùng hoàng hậu nương nương tuy là chủ lục cung, mẫu nghi thiên hạ, nhưng Tuyết Ninh không phải người trong cung, theo pháp lệnh, nếu liên lụy đến nghịch đảng, thì phải do trên triều tra án! Hơn nữa, Tuyết Ninh là nữ nhi nhà đại thần, tất cả án lý kiện cáo của quyền quý sẽ do Cẩm Y vệ hoặc Hình bộ thanh tra hội thẩm.
Thái hậu nương nương chỉ dựa vào một trang giấy này đã muốn dùng trượng hình với thần nữ, thần nữ không sợ chịu khổ, chỉ lo thái hậu nương nương phạm phải ô danh nghiêm hình bức cung, làm tiền triều văn võ đại thần không yên ổn!” Lúc nói lời này, tay nàng vững vô cùng.
Cây trâm vàng sắc nhọn kia một mực nhắm ngay cổ nàng, nếu có người dám can đảm đến gần, lập tức sẽ có máu chảy!
Tiêu thái hậu trải qua hai triều đại, cũng biết nếu một vị nữ nhi đại thần vào cung chết không rõ nguyên nhân như vậy sẽ là chuyện vô cùng đau đầu, dù có thể qua loa lấy lệ xử lý, chỉ sợ trên triều chưa chắc có người chịu bỏ qua.
Khương Bá Du đau lòng mất đi nữ nhi, ai biết hắn có làm ra chuyện gì điên cuồng không? Tiêu thái hậu vốn định dùng nghiêm hình tra tấn để Khương Tuyết Ninh nhận tội, nhưng không ngờ nàng cương liệt như thế, dù không nói thẳng, nhưng lại lấy cái chết ra uy hiếp, còn đem pháp lệnh triều đình tới hù dọa!
Gần đây trong cung đang âm thầm loan truyền tin hoàng đế muốn lập đệ đệ Lâm Truy vương làm hoàng thái đệ, nhưng cũng chưa loại trừ khả năng phiên vương còn lại được lập làm trữ quân (người thừa kế), tâm tư hoàng đế tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn định đoạt.
Nếu phiên vương thành trữ quân, Tiêu thái hậu chỉ còn là hư danh, dù sao phiên vương không phải con ruột của bà; Nhưng nếu Thẩm Giới được lập làm hoàng thái đệ, thì vẫn là cốt nhục thân sinh, bà vẫn là hoàng thái hậu hiển hách nhất.
Bà tất nhiên là muốn Thẩm Giới được lập làm trữ quân rồi.
Nhưng nhi tử hoàng đế kia chưa hẳn đã nghĩ như vậy.
Tiêu thái hậu dù cảm giác Thẩm Lang ngày thường hiếu thuận, nhưng hoàng tộc đâu có tình thân, phàm là chuyện liên quan tới long ỷ đều rất vi diệu.
Tiêu thái hậu nghe Khương Tuyết Ninh nói xong, lại nghĩ mông lung nên trầm mặc một lúc lâu, rồi bỗng đột ngột cười một tiếng, thả lỏng người, ngồi trở lại bảo tọa trên cao, nói: “Thật là lưỡi không xương a, bất quá ngươi nói cũng đúng.
Ngươi đã là nữ nhi đại thần, thì hình phạt trong cung không thể dùng nữa.
Ai gia theo mong muốn của ngươi!” Đáy mắt Tiêu thái hậu cất giấu một phần âm lãnh tàn nhẫn, nói với Uông Thuyên: “Sai người đi nha môn Hình bộ, gọi Trần Doanh tới cho ai gia!”
Án Dũng Nghị hầu phủ là do Trần Doanh bỏ ra nhiều công sức.
Người này cực kì thức thời.
Đơn giản chỉ là diễn thêm một tuồng kịch, Tiêu thái hậu cũng không quan tâm thời gian dài hay ngắn, nói xong lại nhìn về phía Khương Tuyết Ninh nói: “Trần Doanh đảm nhiệm Hình bộ thị lang chưa tới nửa năm, đã thẩm qua rát nhiều án lớn, hắn đến, nhất định sẽ không oan uổng ngươi!”
Khương Tuyết Ninh ngược lại không dám buông lỏng nửa phần.
Ánh mắt nàng bất động thanh sắc đảo qua chỗ Trịnh hoàng hậu một vòng, nhìn Trịnh Bảo đứng hầu sau lưng Trịnh hoàng hậu một chút.
Lúc này Uông Thuyên cũng nhìn về phía Trịnh Bảo.
Hắn mười phần tự nhiên phất tay, sai Trịnh Bảo đi.
Khương Tuyết Ninh liền chậm rãi rũ mắt xuống —— Cung đình chính là như thế.
Trong cung có vụ án muốn nhờ Hình bộ, mà lại còn liên quan tới nghịch đảng, chuyện quan trọng như vậy nhất định sẽ không phái một thái giám bình thường đi, cho nên trong điện không ai thích hợp hơn Trịnh Bảo.
Nàng chỉ mong hắn nhanh nhạy lĩnh hội được ẩn ý của nàng.
Sau khi phái Trịnh Bảo đi, toàn bộ Từ Ninh cung yên tĩnh trở lại.
Tiêu thái hậu lúc này mới nhìn sang Tiêu Xu, gọi nàng đứng dậy đến ngồi bên cạnh mình, cũng cho những người khác đứng dậy.
Chỉ để Khương Tuyết Ninh một mình quỳ đó, tay nắm trâm vàng đã hạ xuống.
Phóng ngựa xuất cung đến nha môn Hình bộ không mất bao lâu.
Sau gần nửa canh giờ, Trịnh Bảo liền dẫn người trở về.
Khương Tuyết Ninh đã quỳ đến nỗi hai chân không còn tri giác, trong lòng biết cửa ải khó khăn nhất sắp tới rồi, cũng biết Trần Doanh là tên ác quan, lão yêu bà dám để hắn đến nhất định là chắc chắn hắn sẽ định tội nàng, nếu nàng thật sự rơi vào tay hắn, kết cục nhất định càng thê thảm hơn.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy mấy tiếng bước chân lướt qua nàng, sau đó là tiếng thỉnh an Tiêu thái hậu—— “Thần Hình bộ thị lang Trần Doanh, bái kiến thái hậu nương nương, thỉnh an thái hậu nương nương!” “Bình thân.” Trong lòng Khương Tuyết Ninh lạnh lẽo, cưỡng ép mình không được run rẩy, sau đó liền nghe giọng Tiêu thái hậu mang theo chút nghi hoặc: “Người cùng ngươi tới là ai?” Người kia đứng ở phía sau Trần Doanh, mặc quan bào đen tuyền, dù có hoa văn đỏ sẫm bên góc áo cũng không làm giảm khí chất lạnh nhạt đạm mạc của hắn, chỉ cúi đầu bình tĩnh nói: “Vi thần là chủ sự của Hình bộ Giang Tây Thanh lại tư, Trương Già, bái kiến thái hậu nương nương.”
“…” Một nháy mắt này, trong đầu Khương Tuyết Ninh vang ầm một tiếng như hồng thủy ập tới tiêu diệt hết vạn vật trở nên trống rỗng.
Nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy bóng dáng người cao gầy lạnh nhạt kia, cảm giác như đã qua mấy đời..