*Một vế của câu “Nhất chiêu tiên, cật biến thiên” là tinh thông một nghề hiếm có, kiếm ăn khắp nơi, tương đương với nhất nghệ tinh, nhất thân vinh.
“Mặc dù không biết ngươi nghe được tin tức từ đâu, nhưng ta đã phái người hỏi thăm rõ ràng, thực sự có một người tên Nhâm Vi Chí như vậy, nhà hắn đúng là có giếng muối lâu đời, chỉ là hiện tại đã không làm ra muối được nữa, đến đầy tớ trong nhà cũng không còn mấy người.”
Thấy đã gần đến khách điếm Thục Hương, Vưu Nguyệt mới nói với Vưu Phương Ngâm, “Thân phận của ta khác ngươi, khách điếm Thục Hương này cũng không biết là nơi ô uế bẩn thỉu gì.
Đến lúc đó ta sẽ cho xe ngựa dừng bên ngoài, đến trà lâu đối diện chờ ngươi.
Ngươi ngươi đi vào hỏi rõ ràng mọi chuyện rồi ra tìm ta.
Nếu có ai hỏi thân phận ngươi, cứ nói ngươi chỉ đến thám thính tin tức, sau lưng còn có chủ nhân.
Chớ vì không có mặt ta ở đó mà làm loạn!”
Hoàn toàn coi Vưu Phương Ngâm như nha hoàn sai bảo, nhưng so với dùng nha hoàn lại bớt lo hơn.
Tiện nhân này có một món tiền không rõ lai lịch, không biết chừng là do tự mình kiếm được, mặc kệ là thật là giả, phái nàng đi vừa có thể che giấu tai mắt người khác; vừa có thể thử xem tiện nhân này sâu cạn ra sao, có giấu gì mờ ám hay không; đồng thời nếu có xảy ra gì ngoài ý muốn, cũng cũng có thể đổ lên đầu Vưu Phương Ngâm.
Nếu dùng nha hoàn bà tử của mình cũng không thể có hiệu quả tốt như vậy.
Vưu Nguyệt hết sức hài lòng đối với tính toán của mình.
Vưu Phương Ngâm nghe vậy cũng không nói gì, vẫn đầy vẻ nhẫn nhục chịu đựng.
Xe ngựa vừa đến đối diện khách điếm Thục Hương liền ngừng lại.
Vưu Phương Ngâm xuống xe.
Vưu Nguyệt chỉ nói: “Nhớ kỹ, chớ nói với ai ngươi là người của Thanh Viễn bá phủ, nhớ phải hỏi cẩn thận, nhất là chuyện ruộng muối cùng tiền bạc hắn cần, ghi tạc trong lòng.”
Vưu Phương Ngâm nhẹ gật đầu, rồi đi vào khách điếm Thục Hương.
Nghe tên khách điếm Thục Hương liền biết, là do thương nhân đất Thục tới mở.
Phía tây kinh thành trước nay không phải nơi vương công quý tộc xây phủ, ngược lại có rất nhiều phường xiếc, hý kịch, trên phố lớn cũng phần lớn là đủ loại thành phần hỗn tạp nam lai bắc vãng, thậm chí còn có tên ăn mày ngồi xin bên đường nữa.
Cũng may Vưu Phương Ngâm coi như là người đã gặp qua nhiều “Cảnh tượng hoành tráng”.
Dù sao lần trước làm chuyện tơ sống, ra vào hội quán Giang Chiết, đi qua mấy chục thương hội lớn nhỏ, dù nay có chút thấp thỏm, nhưng một khách điếm Thục Hương nho nhỏ này, còn không đến nỗi khiến nàng chân tay luống cuống.
Cũng thời khắc này, nàng rõ ràng ý thức được —— Mình đã thay đổi so với trước kia rất nhiều.
Đứng trước cửa khách điếm, nàng nắm chặt tay, hít sâu một hơi, đi vào.
Khách điếm này có hai tầng, chiếm diện tích không nhỏ, nhưng bên trong lại trang trí cực kì bình thường, thậm chí còn hơi cũ kỹ rách nát, trên mấy mặt bàn bày ngoài hành lang hằn vài vết đao, cũng không biết trước kia từng xảy ra ẩu đả gì.
Đã qua bữa trưa, phía dưới cũng không còn bao nhiêu khách, chỉ còn vài tiểu thương và người qua đường nghỉ chân, gọi bầu rượu với mấy món ăn ngồi trong góc.
Chưởng quỹ cũng phờ phạc đứng sau quầy.
Lúc Vưu Phương Ngâm đi vào hắn nhìn thoáng qua, ngáp một cái, coi như không thấy.
Mãi đến một lúc sau, hai mí mắt đã sáp lại với nhau, hắn mới chợt giật mình, kịp phản ứng là có khách.
Chỉ là mở mắt ra đánh giá Vưu Phương Ngâm từ trên xuống dưới, trong lòng thầm buồn bực.
Gần đây kinh thành loạn lạc, một cô nương một mình ra ngoài cũng thật hiếm thấy.
Hắn cười cười, tò mò hỏi: “Cô nương nghỉ chân hay ở trọ nha?”
Vưu Phương Ngâm nhìn cầu thang bên cạnh một chút, nói: “Tìm người.”
Nụ cười trên mặt chưởng quỹ kia nhạt đi mấy phần, thần sắc cũng hơi cổ quái, lại nói: “Không phải chứ, lại tìm người sao? Cô nương, ngài đừng nói với ta ngài cũng đến tìm tên họ Nhâm trên lầu kia a?”
Vưu Phương Ngâm có chút kinh hỉ: “Nhâm công tử có ở phòng không?”
Chưởng quỹ vốn đã lật sổ sách, lấy bàn tính ra, sẵn sàng đón khách, nghe vậy liền trợn mắt đóng sập sổ sách lại, không thèm ngẩng mặt, giơ tay chỉ phía cầu thang bên trái, nói: “Lên lầu, bên trái, phòng đầu tiên.
Bất quá nửa canh giờ trước mới có người đến tìm hắn, hiện tại còn chưa đi đâu.”
Sớm biết nhiều người tìm như vậy, hắn đã thu phí theo đầu người rồi.
Mỗi kẻ tới liền thu mấy văn tiền, cũng coi như bù vào tiền phòng tên nghèo này khất mãi không trả!
Vưu Phương Ngâm lại không biết hoàn cảnh của Nhâm Vi Chí bây giờ ra sao, nghe chưởng quỹ nói, trong lòng mười phần cảm kích, cúi đầu với hắn, nói: “Đa tạ chưởng quỹ, vậy ta đợi một chút nữa hẵng lên.” Cũng không biết có phải nói chuyện làm ăn hay không, lỡ quấy rầy cũng không tốt.
Nàng không mang tiền, không thể gọi đồ ăn, nên nói xong đành đứng đó đợi.
Nhắc tới cũng vừa khéo, nàng mới đứng một lát, đã có người trên lầu đi xuống, tiếng bước chân giẫm trên cầu thang gỗ kẽo kẹt kẽo kẹt.
Vưu Phương Ngâm ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một nam tử thân mang trường sam từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt bình thường, dáng người cao gầy, tư thái vui mừng, chắp tay sau lưng, ngón tay còn đang vuốt ve một khối ngọc bội.
Hắn đi xuống liền đứng lại trước quầy, lấy trong tay áo ra tấm ngân phiếu, trực tiếp đặt trước mặt chưởng quỹ, nói: “Tiền phòng cho Nhâm công tử trên lầu, còn dư thì trả tiếp cho những ngày sau.
Nếu thời gian dài, còn thiếu tiền thì ghi lại đó, ngày mười lăm hàng tháng tới U Hoàng quán thành đông lấy.”
Chưởng quỹ giật nảy mình: “Ây dô, thật xa hoa!”
Hắn cầm ngân phiếu lên nhìn, thấy bảy chữ “Ngân phiếu thông hòa một trăm lượng ” sáng loáng, nhất thời vui vẻ ra mặt: “Xem ra nên chúc mừng vị quý nhân này cùng Nhâm công tử, chuyện làm ăn đã đạt thành!”
Người này không phải ai khác, chính là kẻ trốn việc – Lữ Hiển – lão bản U Hoàng quán, thấy sắc mặt chưởng quỹ, con buôn này đã quen, mới khoát tay, nhân tiện nói: “Bất quá chỉ là thuận tay giúp đỡ một chút, còn chưa bàn được chuyện gì đâu.”
Chưởng quỹ lập tức nói: “Đã biết, đã biết.”
Lữ Hiển mắng thầm ngươi thì biết cái đếch gì, xùy một tiếng, cũng lười đáp lại, cứ thế xoay người rời đi.
Lúc này tâm tình chưởng quỹ tốt hơn không ít, liền nhìn qua Vưu Phương Ngâm bên cạnh, nói: “Cô nương, khách của Nhâm công tử đã đi, ngài có thể lên gặp rồi.”
Vưu Phương Ngâm lúc này mới biết văn sĩ kia là khách của Nhâm Vi Chí.
Nàng không khỏi nhìn hắn nhiều một chút.
Lữ Hiển thấy một cô nương lại tới chỗ hỗn loạn này, mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng không nghĩ nhiều, cứ thế rời đi.
Nhưng nghe câu nói của chưởng quỹ, hắn đột ngột dừng lại.
Cô nương này cũng tìm Nhâm Vi Chí?
Lữ Hiển không nhịn được, quay đầu nhìn lại, lần này may mắn thế nào lại bắt gặp ánh mắt của Vưu Phương Ngâm.
Thật sự là ăn mặc giản đơn, còn có chút keo kiệt.
Ngũ quan không tệ, cũng xem như thanh tú, nhìn có chút ốm yếu gầy guộc, khiến đôi mắt trở nên quá lớn, có chút đáng sợ.
Hắn lập tức ngẩn người.
Cô nương kia phảng phất như không ngờ hắn sẽ quay đầu, liền giật nảy mình, cả người kinh hãi, vội vàng cụp mắt, chỉ cúi người rồi vội vàng lên lầu.
Lữ Hiển không khỏi cau mày lại: Chẳng lẽ là thân quyến của Nhâm Vi Chí? Nhưng chưa từng nghe nói hắn có tỷ muội, càng không có thê thiếp a.
Trong lòng hắn có mấy phần hoài nghi.
Hắn vừa ra khỏi cửa, vừa giương mắt liền thấy một chiếc xe ngựa dừng đối diện, nhìn thấy huy hiệu, mí mắt hắn bỗng nhảy một cái, trong đầu lóe lên: xe ngựa Vưu phủ, trong trà lâu đối diện hẳn còn có chủ tử của Vưu phủ; cô nương vừa rồi hắn gặp phải gầy yếu tiều tụy, dù mặc y phục nha hoàn, nhưng thần thái lại không giống, chẳng lẽ là...!“Thứ nữ kia của Thanh Viễn bá phủ?”
Biểu cảm của Lữ Hiển như thấy quỷ lần nữa quay đầu nhìn lại khách điếm Thục Hương sau lưng, có chút đăm chiêu, cuối cùng lại cười một tiếng, “Có ý tứ! Thật sự là có ý tứ...”
Hắn vỗ nhẹ tay một cái, trong lòng thầm ra quyết định.
Vốn muốn trở về U Hoàng quán, lúc này lại đổi ý, bước lên kiệu, nói: “Đi Tạ phủ.”
*
Vưu Phương Ngâm lên tầng, dừng trước cửa phòng thứ nhất bên trái, nhẹ nhàng gõ cửa: “Xin hỏi Nhâm công tử có ở đây không?”
Nhâm Vi Chí năm nay hai mươi bốn tuổi, đã thi nhiều lần nhưng không qua nên từ bỏ, sau khi phụ thân qua đời tiếp quản ruộng muối trong nhà.
Chỉ là ruộng muối truyền đến đời thứ ba, trải qua hơn trăm năm khai thác, sớm đã sắp cạn kiệt, hắn lại có dáng vẻ thư sinh, không ham kinh doanh, nên hai năm nay việc làm ăn trong nhà đã không bằng lúc trước, thậm chí ngày càng sa sút.
Hiện tại, đầy tớ cũng đã đi gần hết.
Hắn vay tiền bốn phía không thành, bất đắc dĩ phải bán sạch hơn nửa sản nghiệp tổ tiên để lại mới góp đủ lộ phí lên kinh.
Gần một tháng nay, có rất nhiều người nghe chuyện hắn phát minh trác đồng tỉnh, tới khách điếm thám thính tin tức.
Nhưng phần lớn không phải thật sự muốn cho hắn mượn tiền, hoặc nhập cổ phần, mà toàn muốn mượn bản vẽ của hắn thôi.
Một tới hai đi lừa gạt không được, tự nhiên cũng không tới nữa.
Người tới khách điếm này tìm hắn càng ngày càng ít, thậm chí không ít người nói hắn lừa gạt, phá hết sản nghiệp tổ tiên, lại kinh doanh ruộng muối không tốt, mới bịa chuyện phát minh, lên kinh giả danh lừa bịp.
Dùng lời những người đó thì là —— Mấy trăm năm qua nhiều người như vậy cũng không nghĩ ra cách đào sâu giếng, chỉ một kẻ ngốc chỉ biết đọc sách, đến ruộng muối cũng chưa tới mấy lần, càng không động vào việc ở đó, lại nói mình có biện pháp.
Không nghĩ cũng biết là đàm binh trên giấy, nói dễ hơn làm!
Vừa tiễn Lữ Hiển đi, Nhâm Vi Chí có chút nản lòng thoái chí.
Tiếp xúc qua nhiều người như vậy, lại từng tham gia khoa cử, hắn có thể nhìn ra Lữ Chiếu Ẩn này tuyệt đối không phải nhân vật nhỏ.
Chỉ là đối phương hoàn toàn không vội vàng như những người khác, dù nghe ngóng chuyện ruộng muối nhà hắn, cũng hỏi hắn về trác đồng tỉnh, thậm chí còn nguyện ý cho hắn mượn bạc trang trải trước, nhưng vẫn không hề động đến chuyện cổ phần, chỉ nói mấy ngày nữa lại đến tìm hắn.
Nhâm Vi Chí không biết mình còn có thể chống đỡ bao lâu.
Hắn mặc một thân trường bào gấm vóc xanh đậm, ống tay áo đã hơi nhăn, đôi mắt phượng hẹp dài trên khuôn mặt trắng nõn, môi không mỏng không dày, là kiểu tướng mạo từ nhỏ chưa từng chịu khổ, nhưng mi tâm lại chứa đầy ưu tư.
Đang suy nghĩ trăn trở đi tới lui trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa cùng giọng nói, hắn khẽ giật mình, vội vàng ra, chỉ nói: “Có ở đây.”
“Kẹt kẹt” một tiếng, cửa mở ra.
Nhâm Vi Chí nhìn thấy người đứng bên ngoài là một cô nương ăn vận mộc mạc.
Hắn quan sát sau lưng nàng, cũng không thấy ai khác, liền hoang mang: “Là cô nương tìm ta?”
Vưu Phương Ngâm không ngờ hắn mở cửa nhanh như vậy, cánh tay gõ cửa còn đang giơ lên, lúc này liền lúng túng buông xuống, nói: “Nếu như ngài là Nhâm công tử, vậy đúng là ta tìm ngài.”
Nhâm Vi Chí không biết nàng, chỉ nói: “Cô nương tới tìm vì chuyện chi?”
Vưu Phương Ngâm nhớ lại những gì Hứa Văn Ích từng dạy, nên lời ít ý nhiều, tuyệt không thừa nước đục thả câu, mười phần ngắn gọn trả lời: “Giếng muối, ruộng muối, trác đồng tỉnh, xuất tiền nhập cổ phần.”
Nhâm Vi Chí lập tức há hốc miệng, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: Cô nương này nhìn qua đâu giống kẻ có tiền a! Nhưng người trong kinh thành thể loại gì không có? Hắn không có gì cả, không lẽ có ai dùng mỹ nhân kế lừa gạt bản vẽ của hắn a? Hắn nghĩ tới đó thì trào phúng cười một tiếng, mới lui về sau một bước, nhường lối cho Vưu Phương Ngâm đi vào, nói: “Thì ra cũng là vì chuyện muối, mời vào.
Còn chưa thỉnh giáo cô nương nên xưng hô thế nào?”
Vưu Phương Ngâm trước kia dù từng bàn chuyện buôn bán với Hứa Văn Ích, nhưng Hứa Văn Ích đã có tuổi, nàng chỉ coi Hứa Văn Ích như trưởng bối.
Vị này lại không lớn tuổi hơn nàng bao nhiêu.
Đi vào phòng trọ nhỏ của hắn, nàng khó tránh có chút câu nệ, chỉ nói: “Ta họ Vưu.”
Nhâm Vi Chí nhẹ gật đầu: “Vậy tại hạ gọi ngài là ‘Vưu cô nương’ đi, mời ngồi.”
Trong phòng khách chỉ có một cái bàn vuông trống trải, trên có mấy cái bánh bắp nướng đã nguội, cũng có mấy chén trà, cùng một bình trà.
Bên cạnh bày ba cái ghế.
Hắn mời Vưu Phương Ngâm ngồi xuống đối diện, sau đó bưng ấm rót cho nàng một chén trà, hổ thẹn cười một tiếng: “Vài ngày trước, lúc đãi khách bằng loại trà nhạt thô này, tại hạ còn có chút ngượng nghịu, nhưng đến tình cảnh này, dù có muốn giữ thể diện cũng không làm được.
Khốn cảnh bức bách, xin Vưu cô nương đừng ghét bỏ.”
Vưu Phương Ngâm cũng có chút thụ sủng nhược kinh, hai tay nhận lấy chén trà, nghĩ lại bản thân ở bá phủ đến trà thô cũng không được uống, nhất thời trong lòng có chút ảm đạm, chỉ nói thật nhỏ: “Không chê.”
Nhâm Vi Chí nhìn nàng.
Nàng bưng chén trà uống một ngụm, lúc nhìn xuống bàn chợt thấy mấy cái bánh bắp nướng, liền ngước mắt nhìn Nhâm Vi Chí một chút, chậm chạp dè dặt nói: “Ta có thể ăn không?”
Nhâm Vi Chí khẽ giật mình, nhìn mấy cái bánh trên bàn, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Đây, đây, là từ buổi trưa, ăn thì có thể ăn, nhưng mà đã nguội rồi...”
Vưu Phương Ngâm cong môi cười: “Không sao.” Nàng thật đói bụng.
Được chủ nhà đồng ý, Vưu Phương Ngâm liền tạm buông chén trà xuống, cầm bánh lên, cắn từng miếng từng miếng.
Đồ ăn lạnh tanh dần dần được nhiệt độ cơ thể làm ấm dần.
Nàng rõ ràng không cảm thấy mình quá ủy khuất, nhưng mới cắn vài miếng, nước mắt liền vô thức rơi xuống từng giọt nghẹn ngào.
Nhâm Vi Chí cảm thấy vị khách lần này rất lạ đời, nhưng không ngờ còn chưa ăn được nửa cái bánh nướng đã khóc lên rồi? Trong lúc nhất thời luống cuống tay chân, muốn tìm khăn gấm đưa cho nàng, nhưng loay hoay nửa ngày cũng không tìm được, hắn đành bất lực mà nói: “Ngươi, ngươi đừng khóc, người khác sẽ tưởng ta làm gì ngươi đó!”
Vưu Phương Ngâm cúi đầu, nhìn chằm chằm miếng bánh mới cắn dở, lại lầm bầm một câu không chút liên quan: “Còn sống thôi đã khó khăn như vậy, mặt mũi thì có là gì...” Nhâm Vi Chí sửng sốt.
*
Khương Tuyết Ninh ngồi trên xe đợi hồi lâu.
Nhìn bên trái, Vưu Nguyệt trong trà lâu không ra; nhìn phải, Vưu Phương Ngâm trong khách điếm cũng vậy.
Nàng thật nhàm chán.
Nên làm gì bây giờ?
Vưu Nguyệt trong phủ làm mưa làm gió, khi dễ ngược đãi Vưu Phương Ngâm, nếu nàng không đi xuống tìm Vưu Nguyệt làm gì đó, thì thực khó chấp nhận a.
Nghĩ như vậy, Khương Tuyết Ninh quả quyết nói: “Xuống xe.”
Đường nhi, Liên nhi giúp đỡ nàng xuống, nàng liền trực tiếp đi đến trà lâu bên cạnh.
Trà lâu này cấu trúc dạng chữ hồi (回), phía dưới dựng một cái đài, chuyên dành cho người hát hí khúc hoặc kể chuyện, chỉ là lúc này không ai hát hí khúc cũng chưa kể chuyện, nhìn có chút quạnh quẽ.
Vưu Nguyệt ngồi ở tầng hai.
Khương Tuyết Ninh đi vào liền thoáng nhìn lên trên lầu, vừa vặn trông thấy chỗ của Vưu Nguyệt, quay sang hầu bàn bên cạnh, chỉ vị trí kia, trút hết khí thế kiêu căng ngang ngược nhẫn nhịn bao lâu nay ra, nói: “Ta muốn chỗ ngồi trên lầu kia.”
Hầu bàn xem xét tư thái của nàng, lại nhìn trang phục, biết là người có tiền, liền cười tươi rói chạy ra nghênh đón, ai ngờ tiểu thư xinh đẹp này phách lối kinh người.
Khuôn mặt tươi cười của hắn liền cứng đờ.
Mí mắt hắn giật giật nhìn trên lầu một cái, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt nói: “Nhưng, nhưng chỗ kia đã có người...”
Khương Tuyết Ninh khêu mi, liếc xéo hắn: “Kêu ả biến đi a.”
Hầu bàn: “...” Nhìn ra được, vị cô nương này tuyệt đối là có thù với vị kia, tới tận nơi kiếm chuyện a! Hầu bàn trên trán đổ mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nên xử lý thế nào.
Trà lâu này không lớn lắm.
Khoảng cách trên dưới lầu chưa tới hai trượng, phía dưới nói chuyện, bên trên vẫn nghe rõ ràng.
Vưu Nguyệt đang thầm nghĩ Vưu Phương Ngâm sao vẫn chưa ra, lại nghe thấy phía dưới có người nói chuyện, còn nói gì mà “Kêu ả biến đi”, phải biết lúc này trên lầu không đông khách, mà giọng nói này lại quá quen tai.
Nàng nhướng mày nhìn xuống.
Vừa nhìn đã thấy “người quen”, nàng hận tới nghiến răng, đứng bật dậy: “Tốt, oan gia ngõ hẹp, ta không tìm ngươi làm khó dễ thì thôi, Khương Tuyết Ninh ngươi lại tự mình đến đây! Còn dám nói ta biến đi?!”
Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu một cái, giống như lúc này mới nhìn rõ là ai, kinh ngạc che miệng: “Ta còn tưởng trên lầu là kẻ nào không có mắt chiếm lấy chỗ ta vừa ý, không ngờ lại là Vưu nhị tiểu thư a!”
Vưu Nguyệt tức nghẹn: “Ngươi —— ” Một tràng lời khó nghe sắp tuôn ra, nhưng nàng đảo mắt một vòng, nhanh chóng nhịn được, nhấc một bước, tư thái hiền dịu từ trên lầu chậm rãi đi xuống, nén giọng nói: “Aiii, vốn còn định so đo cùng ngươi, nhưng nghĩ lại ngươi bây giờ quả thực là phượng hoàng rụng lông còn không bằng gà, cảm thấy có chút đáng thương a.”
Đời trước chế nhạo kiểu này Khương Tuyết Ninh nghe không biết bao nhiêu lần, thực không đủ khiến nàng tức giận, chỉ cười cười, nhìn Vưu Nguyệt đi đến gần.
Sắc mặt nàng không đổi, nhưng sắc mặt Vưu Nguyệt lại đổi.
Thấy lời này không có hiệu quả, thù mới hận cũ từ đáy lòng dâng lên, giọng nói càng ác độc: “Ngươi nhìn lại mình đi, xuất thân tiểu môn tiểu hộ, lại còn lớn lên ở thôn trang, nửa chữ quy củ cũng không hiểu mà tham lam muốn trèo lên đầu cành làm phượng hoàng.
Trong cung là ta không dám nói, nhưng ra ngoài rồi, ta khuyên ngươi một câu, một cô nương không biết tốt xấu, câu kết cùng nam nhân làm bại hoại thanh danh thì cũng thôi đi, lại còn mắt mù không biết nhìn người.
Cũng không biết ngày trước là ai ỷ vào Dũng Nghị hầu phủ thế lớn khinh người, nay cả nhà họ còn không biết khi nào thì rơi đầu.
Thế tử Yến Lâm đã vậy, không biết về sau Trương Già kia sẽ như thế nào a!”
Đáy mắt Khương Tuyết Ninh thâm sâu hơn một chút.
Nàng chậm rãi nhếch môi, ánh mắt khẽ lướt một vòng trong trà lâu, sau đó nói nhỏ như tự nhủ thầm: “Kỳ quái, trà lâu này sao đến bể cá cũng không có cái nào chứ...”
Bể cá! Vưu Nguyệt nghe hai chữ này, lông tơ cơ hồ lập tức dựng đứng hết lên, nhớ lại cảnh lần trước kẻ điên này lạnh lẽo đầy lệ khí nhấn đầu nàng vào trong trong hồ cá! Một loại cảm giác nguy cơ lập tức trào lên bao phủ! Nàng nhìn thấy ánh mắt Khương Tuyết Ninh nhẹ nhàng rơi ở trên người nàng, thậm chí vươn tay ra khoác lên vai nàng, lập tức bị dọa đến hét lên một tiếng, hất vội cái tay trên vai xuống!
Khương Tuyết Ninh khi còn bé tại thôn trang đã là tiểu ma đầu người gặp người sợ, chớ nói chi là sau khi trùng sinh còn có lệ khí áp bức tích tụ, căn bản không sợ một Vưu Nguyệt nho nhỏ này.
Nàng nghĩ ra cách để Vưu Nguyệt “nhớ lâu” hơn một chút, nhưng còn chưa kịp động thủ, đã nghe Đường nhi sau lưng trầm thấp nói: “Phương Ngâm cô nương đến rồi!”
Khương Tuyết Ninh nheo mắt, nhất thời nhớ lại tuồng kịch mình diễn trước mặt Vưu Phương Ngâm, là mình bị Vưu Nguyệt này khi dễ đến nỗi không dám nói với ai a! Nhất định không thể dễ dàng bị lộ như vậy được!
Nàng ứng biến cực nhanh, căn bản không đợi Vưu Nguyệt kịp phản ứng, hai chân khẽ khụy xuống, kinh hô một tiếng, nhu nhu nhược nhược ngã nhào trên đất, một tay nhẹ nhàng đặt trên ngực mình, một tay che nửa mặt sụt sùi khóc: “Vưu tiểu thư, ngươi, ngươi sao lại làm thế...”
“...” Vưu Nguyệt cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc, sau gáy như phản xạ có điều kiện bắt đầu run lên.
Nàng vội nhìn quanh, xác nhận không có Trưởng công chúa, cũng không có Yến Lâm, mới thở dài một hơi, quay đầu nhìn Khương Tuyết Ninh còn đang diễn trò, tức giận lúc nãy liền trào lên, mở miệng chửi ngay: “Kẻ điên này! Suốt ngày giả vờ giả vịt cho ai xem? Ta đẩy ngươi sao? Ta có đẩy ngươi sao? Cho dù thật là ta đẩy, ngươi làm gì được ta? Ngươi nghĩ lúc này có ai thấy sao?”
Vưu Nguyệt dứt lời, vừa chuyển mắt mới thấy Vưu Phương Ngâm đứng trước cửa trà lâu.
Người trước nay trong mắt nàng đều yếu ớt dễ ăn hiếp, lại đang nhìn chằm chằm nàng, hốc mắt còn đỏ lên, gằn từng chữ hỏi: “Ngươi đẩy nhị cô nương sao?”
Vưu Nguyệt lúc này mới nhớ ra Khương Tuyết Ninh là ân nhân cứu mạng của Vưu Phương Ngâm.
Nhưng nàng không cảm thấy chính mình phải e ngại Vưu Phương Ngâm, dù sao cũng chỉ là một thứ nữ do tiểu thiếp sinh ra thôi.
Vưu Nguyệt cười lạnh một tiếng, còn đang muốn trào phúng một trận.
Ai ngờ đột nhiên lại thấy Vưu Phương Ngâm không nói chữ nào, trực tiếp nhấc một cái ghế trong trà lâu lên, đi về phía nàng! “A ngươi làm gì vậy!” “Ngươi điên rồi!” “Người đâu, cứu mạng, cứu mạng a!!!”
Vưu Phương Ngâm vừa ra khỏi khách điếm, nhìn thấy Khương Tuyết Ninh liền vạn phần kinh hỉ, nhưng lập tức lại thấy nhị tỷ tỷ đẩy ngã nàng, nhất thời chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, sau đó liền chuyển thành một ngọn lửa phẫn nộ không dập nổi!
Nàng cũng không biết mình có điên rồi không, nhưng giờ khắc này nàng không muốn nhượng bộ nữa, càng không lùi bước thỏa hiệp, chỉ muốn bản thân mạnh mẽ hơn chút nữa để có thể bảo vệ nàng ấy.
Nhấc cái ghế lớn trong tay, nàng cũng không để ý đến những người khác trong trà lâu đang kinh loạn, trong mắt chỉ có Vưu Nguyệt, tới gần từng bước một.
Vưu Nguyệt làm sao từng thấy bộ dáng phẫn nộ bất cần này? Cho dù miệng có bật ra bao lời ác độc, chẳng qua chỉ là một tiểu thư khuê các, huống chi còn chưa bao giờ thấy Vưu Phương Ngâm hung thần ác sát như vậy, liền bị dọa đến liên tiếp lùi về phía sau, nước mắt chảy ra: “Ngươi, ngươi cút đi, có ai không, cứu mạng a!” Nàng thét lên.
Nhưng đến nha hoàn cũng bị dọa, nhao nhao lùi lại, thét chói tai.
Vưu Nguyệt bối rối ngồi sụp xuống đất, nhìn quanh cầu cứu mới thấy Khương Tuyết Ninh lúc nãy ngã xuống—— Tiện nhân kia đâu còn dáng vẻ yếu đuối đáng thương lúc nãy? Đích thực là vẻ ung dung lười biếng, dù tình thế hỗn loạn vẫn từ tốn nhẹ nhàng chỉnh lại sợi tóc rũ xuống, có mấy phần thương hại thở dài mà nhìn nàng, thậm chí còn lắc nhẹ tay phân phó nha hoàn bên cạnh: “Khuyên ngăn chút, chớ gây ra án mạng.”
Vưu Nguyệt giận điên lên! Cùng một chiêu vậy mà dám dùng hai lần với cùng một người, mà nàng đã trúng kế một lần, lại còn trúng lần thứ hai! A a a a a a a! Ả đáng hận này! Thật! Ti! Tiện!!!!.