Sự rời đi của Chu Hạ và Triệu Mặc cũng không làm những người khác để ý, ngược lại còn nói chuyện tự nhiên hơn.
Nhưng sau chuyện này Trình Dư cứ cảm thấy trong lòng lâng lâng vui vẻ, hình như Tạ Lâm càng ngày càng chấp nhận cậu, nói đỡ cho cậu, thực sự coi cậu giống như người yêu.
Tâm trạng vui vẻ nên Trình Dư cũng thoải mái bắt chuyện với bạn của anh không còn vẻ ngại ngùng như lúc đầu.
Bạn của Tạ Lâm rất thân thiện, trừ bớt một điểm là lăng nhăng, vừa rồi cậu còn nghĩ người bên cạnh họ là người yêu nhưng khi thấy Lưu Bằng đuổi bớt ra mới biết là phục vụ, thảo nào một tay ôm hai ba người.
Nhân lúc Trình Dư không để ý Tô Hải Nam lén lút cúi xuống nói với Tạ Lâm: "Đây là thật sao? Cậu thật sự từ bỏ Trình Ngọc rồi à?"
Tạ Lâm thoáng nhìn về phía Trình Dư vui vẻ ở bên kia rũ mắt xuống nói: "Người ta cũng có người yêu rồi, không từ bỏ thì làm gì?"
Tô Hải Nam chậc một tiếng nói: "Cậu thật có duyên với người họ Trình nhỉ, người kia cũng họ Trình, Trình Dư cũng họ Trình.
"
Ngừng lại một lúc Tô Hải Nam lại cau mày lại: "Còn có nét giống Trình Ngọc nữa.
Không lẽ cậu! cậu! "
Tô Hải Nam che miệng không nói nên lời, bởi vì Tạ Lâm giấu kĩ quá nên hắn không hề biết anh và Trình Dư đã quen nhau được ba năm, trùng hợp thời điểm này Trình Ngọc mới công khai có người yêu khiến hắn nghĩ, không lẽ Tạ Lâm sốc quá hóa điên rồi, vì không có được Trình Ngọc nên kiếm người khác thay thế?
Cảm thấy đã biết được một bí mật động trời Tô Hải Nam lúng túng cầm nước lên uống.
"Em ấy là em trai Trình Ngọc.
"
Phụt.
Hớp nước chưa kịp vào miệng phun hết vào mặt Tạ Lâm.
"Xin lỗi, xin lỗi.
" Tô Hải Nam không nói nên lời vội vàng vơ lấy giấy trên bàn muốn lau cho Tạ Lâm, nào ngờ nửa chừng đã có một bàn tay khác nhanh hơn vươn ra thay hắn làm việc này.
Vừa rồi Trình Dư còn nói chuyện với mấy người Lưu Bằng, nghe động tĩnh quay qua thấy Tạ Lâm bị ướt liền hốt hoảng lau người cho anh.
"Anh không sao chứ?"
"Không sao.
"
Tô Hải Nam cầm giấy lơ lửng trên không, giơ lên không được mà hạ xuống cũng không xong, nhìn một màn này nghẹn đắng, hình như đồng thời nhận được ánh mắt ghét bỏ của hai người.
Tạ Lâm thì thôi không nói nhưng Trình Dư cũng nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy là ý gì? Hắn mới chỉ làm ướt người Tạ Lâm một xíu thôi mà, không đến nỗi phạm tội tày trời chứ?
Thật ra Trình Dư không có ý ghét bỏ Tô Hải Nam, chỉ là khó khăn lắm anh mới mặc một bộ quần áo nhìn hơi giống với cậu, đột nhiên lại bị làm ướt hết khiến cậu cảm thấy hụt hẫng, vừa lau vừa mím môi nói: "Hay là anh đi thay áo khác?"
"Không sao, lát là khô thôi.
"
"Sẽ khó chịu.
"
"Vậy bây giờ lôi đâu ra áo thay? Em đi mua cho tôi à?"
"Lúc nãy hình như em thấy một quán quần áo ở gần đây, để em! "
Tạ Lâm chặn lời cậu lại: "Không sao.
"
Trình Dư không nói gì thêm nữa, cố gắng dùng giấy lau khô người anh bằng sạch mới thôi.
Lúc này Tô Hải Nam mới có phản ứng lại mấp máy môi nói: "Xin lỗi cậu nhé, tôi không cố ý.
"
Tạ Lâm trực tiếp ngó lơ không để ý đến hắn luôn.
Lưu Vỹ bên kia cười nói: "Hải Nam, cậu phải cảm ơn hôm nay có Trình Dư ở đây đấy, nếu không chắc chắn đã bị Tạ Lâm đập cho một trận rồi ha ha.
"
"Nghĩ gì mà phun hết nước vào mặt bạn trai người ta, bị ghét bỏ là phải.
"
"Im đi.
" Tô Hải Nam trừng mắt nhìn vài tên kia một cái sau đó lại bắt đầu cảm thấy mệt tim, cái tình huống này, thật là, chán chẳng buồn nghĩ.
Thôi thì chuyện của họ để họ tự giải quyết liên quan quái gì tới hắn, không quan tâm nữa.
Ngồi đến giữa buổi Tô Hải Nam lại tìm Tạ Lâm nói: "Cái tên Triệu Mặc kia hình như chú cậu ta là giám đốc của Ly San chỗ Trình Dư làm đấy, hai người cẩn thận chút.
Triệu Mặc cứ như đuôi chó của Chu Hạ vậy, mà chó điên thì dễ cắn người.
"
Tạ Lâm nhấp ngụm rượu không để vào trong mắt.
Giám đốc của một chi nhánh lẻ thì là gì? Chủ tịch tập đoàn của San Group anh còn chẳng sợ.
Bữa tiệc đến hơn nửa đêm mới tàn, bạn bè của Tạ Lâm ai cũng say khướt chỉ còn mỗi Trình Dư là tỉnh bơ, từ đầu đến cuối cậu còn chẳng động đến một giọt rượu nào.
Không phải không ai mời cậu mà là anh không cho cậu uống, anh giữ cậu kĩ đến mức Lục Sâm còn tưởng rằng cậu là trẻ vị thành niên, chưa đến tuổi uống rượu.
Trình Dư một tay đỡ lấy người Tạ Lâm vừa lôi vừa kéo anh ra ngoài, trước đó cậu đã gọi người lái xe hộ, bây giờ người chưa đến nên phải chờ thêm một lúc, giờ cậu mới thấy Tạ Lâm bắt cậu học lái xe cũng không phải không có ích.
Cậu sợ Tạ Lâm nôn ra xe nên trong lúc chờ để anh ngồi bên lề đường, luôn tục vỗ lưng anh hỏi han: "Anh có sao không? Có khó chịu lắm không?"
Hiện giờ Tạ Lâm đã không còn tỉnh táo, phải dựa hẳn vào người Trình Dư mới có thể ngồi vững, cậu biết mỗi lần anh uống rượu vào trong người sẽ rất khó chịu, quả nhiên một lúc lâu sau Trình Dư nghe thấy anh thấp giọng khàn khàn kêu:
"Khó chịu.
"
Nhân lúc anh không biết gì Trình Dư can đảm mắng: "Biết sẽ khó chịu còn uống nhiều, đáng đời anh.
"
Tạ Lâm im lặng một lúc, cậu tưởng anh không nghe thấy, đúng lúc này người lại xe thay gọi điện đã tới nơi, cậu vừa định đỡ anh dậy bỗng nhiên Tạ Lâm lẩm bẩm câu gì đó.
"Anh bảo gì?" Trình Dư không nghe thấy nên ghé sát lại, mùi rượu nồng nặc phả vào người nhưng từ trên người anh cậu lại không có cảm giác chán ghét chút nào.
Tạ Lâm mấp máy môi thấp giọng nhắc lại: "Em mắng anh.
"
Trình Dư chết lặng.
Tạ Lâm hờn dỗi nói tiếp: "Anh say rồi em còn mắng anh.
".