Trình Dư thấp giọng nhắc lại, tuy cậu không đến nỗi ghi thù nhưng mỗi khi nghe tới cái tên này vẫn không khỏi khiến người ta cảm thấy khó chịu.
"Hắn ta làm gì Tạ Lâm?"
Tô Hải Nam thấy cậu chủ động hỏi như vớ được vàng, vội cất điện thoại lại dùng chất giọng bà tám mà kể cho Trình Dư từ đầu đến cuối chuyện năm xưa.
Hắn ta ôm ngực bày ra vẻ mặt sợ hãi nói:
"Năm đó Tạ Lâm đi tìm em biết em ở công ty bị người ta bắt nạt nên trả thù.
Từ quản lý đến cái người giới thiệu em vào công ty năm đó cũng không tha, còn Triệu Mặc đúng là gieo gió gặt bão thảm nhất."
Sau khi Tạ Lâm biết chuyện anh đã trở về nhà họ Tạ dùng quyền lực của bố mình điều tra công ty của Triệu Mặc.
Trong giới kinh doanh rất ít doanh nghiệp hoàn toàn trong sạch, nhà của Triệu Mặc cũng vậy, Tạ Lâm sai người đem chứng cứ công ty nhà họ Triệu rửa tiền nộp cho công an, không lâu sau bố mẹ của Triệu Mặc đồng thời bị toà án triệu tập.
Thế nhưng nhà họ Triệu sung sướng đã quen đâu muốn ở trong lao ngục chịu tội, biết không thể cứu vãn vào một đêm cả nhà họ thu dọn đồ đạc bỏ trốn, không may thay nửa đường bị tai nạn, bố mẹ Triệu Mặc đều chết chỉ có một mình Triệu Mặc sống sót.
Gã hận Tạ Lâm nên vừa xuất viện đã đem theo dao đến tìn Tạ Lâm đâm anh một nhát, thật may bị bảo vệ bắt giữ nên Tạ Lâm không bị thương nặng lắm.
"Triệu Mặc bị kết án bảy năm tù vì tội giết người không thành." Tô Hải Nam thở dài: "Sau khi hắn ta vào tù Chu Hạ cũng bỏ đi nước ngoài, không biết tại sao trên đời lại có người yêu mù quáng tới vậy, động vào ai không động dính tới Tạ Lâm làm gì chứ, nhắc mới nhớ, bảy năm, chắc hắn ta cũng ra tù rồi."1
Trình Dư không nghĩ chuyện xảy ra lại phức tạp như vậy còn liên quan tới cả mạng người.
"Triệu Mặc còn làm gì với Tạ Lâm nữa?"
"Thì trước em và Tạ Lâm quen nhau đó cậu ta cứ như bị Chu Hạ bỏ bùa mê thuốc lú, lấy danh nghĩa nhà họ Triệu không cho ai kí hợp đồng với công ty của bọn anh, lúc đó nhân viên ai cũng bỏ đi hết ngay cả vài người học chung...!Tạ Lâm cũng áp lực lắm, cả đêm ở công ty nghĩ cách đối phó cũng không chịu đáp ứng Triệu Mặc chia tay với em."
Ngừng lại một lúc Triệu Mặc lại lắc đầu bật cười: "Cũng không biết năm đó anh lấy đâu ra can đảm để ở lại cùng Tạ Lâm, nhà họ Triệu ở thành phố Nam cũng lớn nhưng so sao được với nhà họ Tạ cơ chứ, anh còn trách sao Tạ Lâm không ra tay sớm hơn, nhưng cậu ta nói nếu không phải vì tìm em cậu ta cả đời cũng không liên lạc với ngài chủ tịch."
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Trình Dư Tô Hải Nam như chợt nhớ ra che miệng lại.
"Ôi thì ra em không biết gì à? Vậy đừng nói với Tạ Lâm anh nói những chuyện này với em đấy."
Nói xong tất cả Tô Hải Nam để Trình Dư tên tĩnh ngồi trong phòng một mình, hắn ra ngoài lướt lại album vừa rồi mở cho Trình Dư xem, nếu cậu cẩn thận nhìn kỹ thì trong album mấy trăm ảnh cái nào cũng y hệt nhau, cùng một đoạn hội thoại.
Tô Hải Nam khẽ cười lẩm bẩm: "Tôi chỉ giúp cậu được đến đây thôi."
Trình Dư ngồi ngẩn người một chỗ đang cố gắng sắp xếp lại những lời mà Tô Hải Nam nói.
Cậu nhớ năm đó khi cậu bị Triệu Mặc gây sức ép, bị đồng nghiệp dè bỉu đã khó khăn đến như thế nào, lúc đó Tạ Lâm toàn đi sớm về muộn thời gian nói chuyện với nhau còn chẳng có nên không kể với anh, cậu không nghĩ đến anh khi đó cũng rất khó khăn.
Trước kia cậu không biết nhưng lần trước Tạ Lâm vừa kể cho cậu nghe lý do anh và bố cãi nhau, anh rất cố chấp, muốn chứng minh cho bố anh thấy bản thân không phải là kẻ vô dụng nên luôn cố gắng không ngừng, công ty mà anh lập nên thật sự dồn hết tâm huyết vào đó.
Phải đến gần chiều Tạ Lâm mới kết thúc buổi họp, anh hơi bất ngờ vì cậu vẫn còn chưa đi, mặc dù sắc mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi nhưng đứng trước cậu luôn tỏ ra không sao hỏi:
"Bản kế hoạch của em đã hoàn thành chưa?"
"Hoàn thành hết rồi."
Tạ Lâm gật đầu, anh định im lặng nhưng nghĩ đến lúc trưa Trình Dư vừa nói cậu thích những người cởi mở vội vắt hết chất xám ra nghĩ chuyện để nói.
"Vậy em..."
"Cũng xong rồi em đi về đây."
Nhất thời cả hai người lên tiếng cùng một lúc, Tạ Lâm mỉm cười nuốt lời định nói lại, anh muốn đích thân đưa cậu về nhưng lát nữa phải đi gặp đối tác nên gọi cho trợ lý.
"Để anh bảo người đưa em về."
"Không cần." Trình Dư đứng dậy từ chối: "Em hẹn với Lương Niên ra ngoài ăn rồi cậu ta sẽ qua đây đón em."
"Vậy em đi cẩn thận."
Trình Dư chào tạm biệt anh rồi về, lúc ra khỏi cửa cậu chạm mặt với trợ lý của Tạ Lâm suốt ngày đảm nhiệm công việc đem hoa đến cho mình, cậu đi được một đoạn bỗng nhiên gọi người kia lại nói gì đó.
Phòng được thiết kế bằng cửa kính nên Trình Dư chưa đi khỏi Tạ Lâm vẫn có thể nhìn thấy, từ lúc cậu gọi trợ lý lại mày của anh đã nhíu chặt, sau đó anh lại thấy cậu cười nói với người ta rất vui vẻ.
Lúc trợ lý bước vào chứng kiến bản mặt đen như than của sếp mà nổi cả da gà, cậu ta cẩn thận nói: "Thưa sếp bản hợp đồng này..."
Tạ Lâm cắt ngang: "Vừa rồi em ấy nói gì với cậu?"
Trợ lý cảm thấy đây là một câu hỏi mang tính sống còn, chỉ trong vài giây mà đã sắp xếp hàng nghìn từ nói giảm nói tránh trong đầu, nhưng đối diện với ánh mắt của Tạ Lâm chẳng khác gì hoàng đế đang hỏi tội phạm nhân cậu ta hốt hoảng khai.
"Cậu Trình xin số điện thoại của em."
"...!Số điện thoại?" Tạ Lâm nhíu mày, mặt đen hơn cả than nhìn trợ lý bằng ánh ánh dò xét hỏi lại: "Tại sao lại xin số của cậu?"
"Em cũng không biết..."
Không biết Tô Hải Nam từ đâu đi tới vừa hay nghe thấy đoạn hội thoại này lên tiếng thay trợ lý tiếp lời: "Người ta nói gặp mặt lâu ngày sẽ sinh ra cảm tình, trợ lý Phan ngày ngày mang hoa qua đấy liệu có phải được Trình Dư để ý rồi không?"
Trợ lý nuốt nước bọt cúi gằm đầu xuống, nếu ánh mắt có thể giết người cậu ta nghĩ có khi đã tan xác từ lâu rồi.
Tạ Lâm nói: "Ngày mai cậu không cần mang đồ qua đó nữa."
Cũng may không phải là "ngày mai cậu không cần phải đi làm nữa" trợ lý thở phào một hơi trước khi Tạ Lâm đổi ý viện cớ chạy ra ngoài.
Tô Hải Nam bật cười dù biết thừa đáp án vẫn cố tình khiêu khích.
"Thế làm xong việc cậu không đưa Trình Dư đi ăn à?"
"Tôi còn đi gặp đối tác, em ấy cũng đi ăn với Lương Niên rồi."
"Thảo nào Trình Dư về nước gần năm trời vẫn chưa tiến triển gì." Tô Hải Nam lắc đầu: "Lúc nãy em ấy cũng mời tôi đi ăn, hoá ra không cả thèm mời cậu cơ à?"1.