Lúc tìm thấy lọ thuốc từ trong thùng rác, chị Quý hoảng loạn cực kỳ.
Cô không hiểu mấy dòng chữ nước ngoài trên đó viết là gì, vì vậy vội vàng gõ cửa phòng ngủ của Hà Dư Sâm định hỏi cho tới nơi tới chốn.
Hà Dư Sâm uống thuốc xong đã chìm vào hôn mê từ bao giờ.
Chị Quý gõ cửa cả nửa ngày cậu mới lờ mờ thức giấc.
Cậu nhanh chóng đứng dậy ra mở cửa: "Sao vậy chị..." Còn chưa kịp nói hết câu, cậu đã thấy lọ thuốc kia trong tay chị Quý, đôi môi từ từ ngậm chặt lại, ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh.
"Tiểu Sâm, cậu bị bệnh gì vậy?" Chị Quý hít một hơi thật sâu, kìm dòng nước mắt đang chực trào, "Đi, chị dẫn cậu đi gặp bác sĩ."
Vừa nói cô vừa kéo tay Hà Dư Sâm, mọi sự thay đổi trong mấy tháng qua của cậu cô đều thấy rõ ràng, mỗi lần quan tâm hỏi han là lại bị đối phương dùng vài câu bâng quơ có lệ lừa gạt cho qua, lần này cô tuyệt đổi không thể để --
Hà Dư Sâm uyển chuyển né tay cô.
Chị Quý ngạc nhiên nhìn cậu, đây là lần đầu tiên cậu từ chối cô như thế này.
"Tiểu Sâm, chị biết cậu bệnh rất nặng, cậu cứ như vậy, chị không biết..." Cô lại bắt đầu khuyên nhủ, Hà Dư Sâm đã gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, cứ như giây tiếp theo sẽ tan biến vào không khí, khiến cô nhìn mà hốt hoảng.
"Chị Quý." Hà Dư Sâm gọi tên cô một tiếng, sau đó tạm dừng một lát rồi nói tiếp, "Chị Quý, em không khỏe lên được nữa đâu."
13.
Chị Quý đã trở thành người đầu tiên sẵn sàng nghe cậu kể lể chuyện xưa.
Bây giờ cậu có nói cái gì cũng không còn quan trọng, dù sao chẳng còn lại bao nhiêu ngày, có rất nhiều chuyện cũ giờ đây chỉ còn lại sự thờ ơ.
Chỉ là cậu không có sức để nói nhiều nữa, vậy nên câu chuyện vừa bị kéo dài lê thế còn vừa bị ngắt quãng giữa chừng.
May là chị Quý cũng không nói gì cậu cả.
Chị Quý khóc đến thảm thiết, nói cậu sao mà vừa ngốc vừa đần, nói cậu nghĩ gì mà lại cứ gắn chặt tim mình với Lục Cảnh làm chi, nói cậu đã sớm biết vậy thì nên sống cho vui vẻ qua những ngày cuối cùng này, có thể lúc đó tâm trạng tốt lên thì bệnh cũng khá hơn rồi.
Chứ không phải chán nản chờ chết như lúc này đây.
Cô khóc bảo Lục Cảnh không đáng để cậu làm như vậy, cậu hốt hoảng mà nghĩ, dù cho có đáng giá hay không thì Lục Cảnh vẫn là người cuối cùng mà cậu muốn gặp, có điều không ngờ kết cục sẽ khó coi như vậy.
Cậu nhìn chị Quý khóc mà thấy vô cùng có lỗi chỉ đành thì thầm xin chị Quý đừng khóc nữa mà thôi.
Chị Quý lắc đầu rớt nước mắt, tay càng ôm chặt cậu: "Tiểu Sâm à..."
Thật là lạ, ngược lại cậu chẳng thể nào thể rơi nước mắt nữa.
Lần cuối cùng rơi nước mắt chính là khi Lục Cảnh đang ghét cay ghét đắng cậu, lúc ấy cậu đau đớn muốn suy sụp, bây giờ nghĩ lại hệt như một giấc mơ của kiếp trước vậy.
Mắt cậu khẽ rũ xuống, tay chầm chậm ôm lấy chị Quý.
"Chuyện của em đừng nói với Lục Cảnh thì hơn." Cậu thận trọng cân nhắc từng lời nói ra: "Em sợ anh ấy không vui."
Nghe vậy chị Quý càng khóc thảm hơn.
13.
Cậu không có bất kỳ di nguyện nào, nên cậu nói với chị Quý rằng mấy thứ sau khi cậu đi hãy làm cho đơn giản nhất là được, hoặc thôi không có cũng không sao.
"Em còn muốn ngắm nhìn thế giới." Tuy đã không còn cơ hội, nhưng mà...!
"Hay là rải xuống biển cũng được ấy." Cậu bắt đầu tưởng tượng, linh hồn của cậu nương theo dòng nước phiêu du tận chân trời góc bể của thế giới, nghĩ vậy khóe môi cậu không nhịn được lấp ló ý cười.
Chị Quý không đáp lời, chỉ từ từ lâu đi giọt lệ đọng trên khóe mắt.
"Chị tự bỏ tiền túi ra mời bác sĩ gia đình về đây, ngày mai người ta sẽ tới." Cô nói, "Chị đã nói chuyện của cậu cho người ta, bên kia nói sẽ cố hết sức chữa trị."
Hà Dư Sâm ngây người: "Chị Quý..."
Chị Quý hít một hơi thật sâu rồi đi ra khỏi phòng, không dám đối mặt với cậu.
Hà Dư Sâm mím môi, nghĩ sao mà chị Qúy tốt với cậu quá.
Còn tốt hơn so với Lục Cảnh nhiều.
Anh Lục anh nhìn xem, giờ anh chỉ biết làm em đau thôi.
Anh không còn là người đối xử tốt nhất với em nữa rồi.
14.
Ngoài cửa sổ đã có tuyết rơi, cậu ngồi trên ghế ở ban công đờ đẫn nhìn ra ngoài ô cửa, chị Quý thấy vậy lại chạy đến đắp chăn thật dày lên cho cậu.
Tuyết đang rơi, từ góc độ này có thể nhìn thấy những ngọn núi rộng lớn ở phía xa kia.
Trông thật đẹp làm sao.
Cậu nhìn mãi đến lúc mơ màng sắp ngủ, mãi đến lúc Lục Cảnh gọi đến mới giật mình tỉnh giấc.
15.
Hóa ra Lục Cảnh và Lâm Úc đang đi du lịch cùng nhau tại một thị trấn nhỏ nào đó ở Bắc Âu.
Cậu nghĩ, nào phải là cậu hoàn toàn phụ lòng Lục Cảnh đâu nhỉ? Ít nhiều gì hắn cũng đã tìm được một người khác có thể đồng hành bên hắn cùng thăm thú đây đó, mà không phải là kẻ già khú bệnh tật Hà Dư Sâm này.
Chỉ là vẫn cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Cậu thật sự không còn cơ hội nữa rồi.
Ai có thể ngờ rằng, ước hẹn năm xưa của hai người giờ cuối cùng lại trở thành như thế này.
"Em tìm tôi à?" Lục Cảnh hỏi, "Tôi thấy cuộc gọi của em, có gì không?"
Hà Dư Sâm nhẹ giọng nói: "Không có chuyện gì đâu."
Nói xong cậu thấy có chút hối hận, sợ Lục Cảnh cúp máy lại vội vàng gọi tên Lục Cảnh.
"Anh Lục..."
"Sao?"
Bất chợt Hà Dư Cảm cảm thấy hình như mình không nghe được âm thanh ở đầu bên kia nữa, có lẽ là thính giác có vấn đề - nhưng không sao cả, vậy thì cậu có thể không nghe thấy những lời phiền chán lẫn ghê tởm phát ra từ giọng nói làm cậu sợ hãi kia.
"Anh Lục..." Giọng cậu càng lúc càng nhẹ, "Em rất muốn gặp anh một lần."
Anh Lục có nghe được không? Có nói gì không? Hay là...đã ngắt máy?
Thôi xong, tại sao cậu cảm thấy tuyết càng ngày càng lớn, dường như cậu không còn nhìn thấy gì nữa.
"Em muốn đi du lịch cùng với anh."
"Nếu như em không..."
Thì tốt rồi.
Cậu không biết mình có nói ra được những chữ cuối cùng hay chưa.
Lúc này đây hẳn là vài câu thật lòng cũng không quá chứ.
Dù sao chắc gì Lục Cảnh có thể nghe thấy, nói không chừng là đã cúp ngang giống như những lần trước cũng nên.
Chỉ là...!thật đáng tiếc.
Một tiếng thở dài ngưng tụ trên vành môi, vào một đêm đông lạnh giá, hai mắt cậu nhẹ nhàng khép lại.
- HOÀN CHÍNH VĂN -.