Không Ai Yêu Anh Như Em Yêu Anh


Hai ngày sau, điểm thi lần lượt được công bố.

Điểm Toán của Tống Tri Dư như dự đoán chỉ vừa đủ qua trung bình của lớp, điểm tổng hợp các môn tự nhiên thì bình thường, nhưng Ngữ văn và Tiếng Anh lại vượt ngoài mong đợi, đặc biệt là Ngữ văn, bài luận của cô đạt điểm tối đa, đứng đầu toàn khối.
Mọi người đều có cái nhìn khác hẳn về cô bạn đến từ một huyện nhỏ, thi đỗ vào trường trọng điểm của tỉnh này.

Sau hai tháng học chung, ấn tượng của mọi người về Tống Tri Dư là một người trầm lặng đến mức có thể ngay lập tức hòa vào đám đông mà không ai để ý.

Ngoại hình của cô thì chỉ có thể coi là thanh tú, nhưng không ngờ lại là một tài nữ.
Trong tiết học Ngữ văn, giáo viên đã hết lời khen ngợi Tri Dư, còn mang bài luận của cô ra làm mẫu để giảng giải cho cả lớp: "Bài luận của bạn Tống Tri Dư rất tốt, nắm vững phương pháp viết bài tường thuật, góc nhìn độc đáo, lập ý cao, rất đáng để các em học hỏi."
Tri Dư chưa từng nhận được nhiều sự chú ý và khen ngợi đến vậy, khuôn mặt cô đỏ bừng đến tận mang tai khi cô giáo đọc to bài luận của mình.
Nhờ môn Ngữ văn, dù điểm các môn Toán, Lý, Hóa không cao, nhưng cuối cùng Tri Dư vẫn xếp hạng 10 của lớp.

Với thành tích đứng nhất toàn khối ở một môn, Tri Dư được thầy Lý Triều Dương thông báo sẽ tham gia buổi lễ trao thưởng của khối.
"Tối thứ hai tuần sau, vào lúc 8 giờ, lễ trao thưởng của kỳ thi tháng này sẽ được tổ chức tại hội trường của trường.


Top 10 toàn khối và học sinh đứng nhất từng môn sẽ tham gia.

Tống Tri Dư đạt nhất môn Ngữ văn toàn khối, nên nhớ tham dự nhé."
Hôm đó, trong giờ thể dục, toàn bộ học sinh lớp 10 được tự do hoạt động trên sân trường.

Cố Nam Thần quay về lớp để lấy chiếc băng cổ tay, khi đó, hành lang và lớp học hoàn toàn vắng lặng, chỉ có mình cậu.

Như có ma xui quỷ khiến, cậu bước vào lớp 12, dừng lại trước bảng thông báo xếp hạng dán trên bảng đen, khẽ nhíu mày.
Lúc đó, trong phòng thi, khi thầy giáo thu bài đến chỗ anh, bài thi đầu tiên trên cùng chắc chắn là của cô gái ngồi phía sau – Tống Tri Dư.

Cậuchỉ nhìn thoáng qua nhưng nhờ trí nhớ tuyệt vời, Cậu đã nhớ ngay tên cô.
Cậu đã cố tình đặt bài thi Toán của mình ra ngoài để cô có thể nhìn, nhưng cuối cùng cô chỉ đạt 110 điểm.

Lý do duy nhất có thể là cô không hề nhìn bài cậu, hoặc nếu có nhìn thấy, cô cũng không lựa chọn gian lận.

Cậu hy vọng là lý do thứ hai.
Cảm thấy mình thật kỳ lạ khi lẻn vào lớp người khác như một kẻ theo dõi, cậu bước nhanh ra khỏi lớp với đôi chân dài của mình.
Tối thứ Hai, 8 giờ, tại hội trường trường học.
Vì có một số học sinh vừa nằm trong top 10 toàn khối vừa đứng nhất các môn, nên tổng cộng có 12 học sinh ngồi ở hàng ghế đầu để chờ nhận giải thưởng.
Truyền thống này đã có từ khi Trường Trung học Nam Thành được thành lập, nhằm khuyến khích học sinh học tập tốt hơn.

Hiệu trưởng và trưởng khối sẽ tham gia trao giải.
Đây là lần đầu tiên Tống Tri Dư tham gia một sự kiện như thế này.

Cô chọn ngồi ở ghế bên trái.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy trắng, để lộ đôi chân thon thả, buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng.


Bên phải cô vẫn còn một chỗ trống, dù buổi trao giải sắp bắt đầu nhưng chưa thấy ai đến.
Cô nhìn sang phải, thấy toàn là những gương mặt không quen biết, có vẻ là các bạn lớp chuyên thi đấu.

Cô muốn tìm Cố Nam Thần, nhưng không thấy cậu đâu.

Lẽ nào lần này cậu không vào top 10?
Không thể nào! Tống Tri Dư trong lòng lập tức gạt bỏ suy nghĩ này.
"Cậu ơi, chỗ này có ai ngồi không?"
Nghe thấy tiếng nói, Tống Tri Dư ngẩng đầu lên và thấy ngay người mà cô luôn nghĩ tới – Cố Nam Thần, người trông thật tuấn tú, phong độ.
Cố gắng giữ bình tĩnh, cô đáp: "Không có ai ngồi đâu."
Cố Nam Thần ngồi xuống bên cạnh cô.
Thì ra cậu chỉ đến muộn thôi, đúng là học thần như cậu sao có thể thi trượt được chứ.
Trưởng khối lần lượt gọi tên từng học sinh, hiệu trưởng trao giấy chứng nhận và mỉm cười khích lệ vài câu.

Cuối cùng, tất cả cùng chụp chung một bức ảnh, và buổi trao giải kết thúc.
Tống Tri Dư đã có bức ảnh chụp chung đầu tiên với Cố Nam Thần trong đời, dù cô đứng ở mép, ngoài còn cậu, với tư cách đứng đầu toàn khối, đứng ở vị trí trung tâm.
Thực ra Cố Nam Thần đã biết Tống Tri Dư đứng nhất môn Ngữ văn, vì lớp của cậu và lớp 12 đều học chung một giáo viên Ngữ văn.

Trong giờ học, giáo viên đã đọc bài luận của cô như một bài mẫu, đồng thời sử dụng bài luận của cậu như một ví dụ tiêu cực để so sánh.

"Cố Nam Thần, cô chỉ có một yêu cầu với bài luận của em – đó là vượt quá 800 chữ."
Cậu không bận tâm lắm, vì khoảng cách điểm số giữa cậu và người đứng thứ hai đủ lớn.

Điều duy nhất khiến cậu ngạc nhiên là tài văn chương của Tống Tri Dư.

Trong ấn tượng của cậu, cô ấy gầy yếu, nước da trắng trẻo, nhưng ngòi bút lại sắc bén và kiên cường, từng câu chữ đều đầy giá trị.
Cô ấy chắc hẳn không nhận ra cậu.

Thực ra, cậu hoàn toàn có thể ngồi cạnh các bạn cùng lớp, nhưng khi bước vào hội trường và nhìn thấy bóng dáng mặc váy trắng ấy, cậu không kiềm chế được mà tiến đến gần cô, mang theo chút hy vọng khi hỏi liệu chỗ bên cạnh có ai ngồi chưa.
Thế nhưng, cô đáp lại lạnh lùng, như thể nhìn một người xa lạ, chỉ nói: “Không có ai”.
Từ nhỏ luôn là thiên chi kiêu tử, được mọi người theo đuổi, đây là lần đầu tiên Cố Nam Thần cảm thấy một cảm giác thất vọng chưa từng có.
Trong khi đó, bên kia, Tống Tri Dư lại hưng phấn đến mức không thể ngủ được.

Cô mở ảnh mà thầy giáo đã chụp trong buổi lễ từ điện thoại ra, nhấn vào chế độ xem ảnh gốc, rồi lưu lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận