Bốn giờ sáng hôm sau, phồn hoa thành thị dựa vào sự tĩnh lặng của ban đêm để tiếp tục sinh tồn, mọi gia đình đều đã chìm sâu trong giấc ngủ, nhưng phòng họp trên tầng 32 của thành phố Phượng Nam lại sáng đèn.
Cuộc họp kéo dài vừa kết thúc tại nơi này.
Đỗ Triết trở lại văn phòng xoa xoa vùng trán để thư giãn dây thần kinh căng thẳng, việc chuẩn bị cho cuộc họp trước đó cùng với mới vừa rồi tập trung hết mức, anh đã không nhắm mắt suốt hai mươi sáu tiếng đồng hồ.
Cuộc họp không đợi được nữa đành tạm về nhà nghỉ ngơi.
Anh là người duy nhất còn lại trong toàn bộ tòa cao ốc này.
Một người như anh vẫn sẵn sàng thu xếp công việc ngày hôm sau ôn thoả và gửi email đều đặn cho từng người phụ trách
Sau khi thu xếp xong mọi công việc, anh thư thái dựa lưng vào lưng ghế, đan hai tay vào nhau, vô định tập trung vào ngọn đèn sợi đốt phía trên, càng mệt mỏi anh lại càng có tinh thần, nhắm mắt lại một chút, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo, xuất hiện một mớ thạch cao lộn xộn trên lưng A Tá, còn có xương sống nổi lên rõ ràng.
Ánh mắt lướt nhanh dưới ánh đèn mờ ảo, Hình ảnh xuất hiện trước mắt cùng đồng dạng
Anh phất tay, dùng năm ngón tay che đi phần ánh sáng ngọn đèn sợi đốt, chớp mắt xua đuổi ảo ảnh vô dụng đó.
Người trước gương rửa mặt hốc hác, thờ ơ, hất nước lạnh dội vào mặt, hốc mắt đỏ ngầu, sau khi quét sạch mớ cảm xúc hỗn độn, anh theo thói quen cầm điện thoại lên xem nhẹ mấy tấm ảnh chụp, nhưng trình bảo vệ màn hình không hiển thị ngay lập tức.
Anh lấy khăn giấy lau đi những giọt nước trên mặt, mới nhớ rằng vì cuộc họp hôm nay, điện thoại đã tắt máy cả một ngày.
Sau khi nhấn nút nguồn, điện thoại rung liên tục, chỉ trong vòng một phút điện thoại đã nhận được từ hai đến ba trăm tin nhắn.
Về cơ bản, tất cả các số điện thoại của Nhu Nhu đều được hiển thị.
Anh hoảng sợ không hiểu lý do gì, chưa kịp suy nghĩ, bấm vào số điện thoại của A Tá, tất cả những gì anh nghe thấy là lời nhắc tắt máy, sự sốt ruột sau một thời gian dài mệt mỏi của anh đã lên đến đỉnh điểm.
Bây giờ điện thoại di động đã thay mấy đời, di động mới gửi mấy ngày trước không chịu dùng, thay vào đó lại dùng cái Lanya thối nát đó.
Anh sợ Nhu Nhu sẽ xảy ra chuyện gì, bất kể là thời gian mới rạng sáng, gọi trực tiếp vào số điện thoại của Nhu Nhu, nó liền được kết nối ngay lập tức.
Anh gấp gáp hỏi: "Nhu Nhu? Vẫn chưa ngủ sao?"
Lan Phi đang an ủi Nhu Nhu ngủ thiếp đi, cầm điện thoại vang lên, nhẹ giọng hỏi: "Là baba của Nhu Nhu sao?"
"Đúng, cô là...? Chuyện gì đã xảy ra với con bé?"
Giọng điệu hối hả, hỏi liên tiếp mấy câu khiến anh đang rất lo lắng.
Lan Phi đi ra khỏi phòng ngủ, bật đèn, hỏi xong liền đáp: "Tôi là Lan Phi hàng xóm của anh Đồ.
Đừng lo lắng, tôi không phải người xấu.
Hiện tại Nhu Nhu đang ngủ ở nhà tôi."
Một cơn gió lớn vang lên ở đằng kia, cắt ngang lời nói của cô: "Đồ Tá Chá đang ở đâu? Còn những người khác? Tại sao Nhu Nhu lại ở nhà cô?"
Lan Phi ôm cánh tay nhìn ngọn đèn đường phía xa, dùng đầu ngón tay mở dải giấy sắp vò nát, nhẹ giọng thì thào: "Chuyện này tôi đang muốn nói tới.
Anh Đồ nhập viện, đã được cấp cứu rồi, làm thế nào cũng không liên lạc được với anh, cũng vô pháp liên hệ với người thân.
Bệnh viện không để người không phải người thân bệnh nhân ở cùng ban đêm.
Tôi cũng không thể để Nhu Nhu ở đó một mình, vì vậy tôi đưa con bé về trước.
Con bé vừa ngủ quên ở nhà tôi ".
Yên lặng đến mức như mất đi hô hấp, hồi lâu cũng không có đáp lại, Lan Phi ngập ngừng hỏi: "Đỗ tiên sinh?"
Thật lâu sau mới nói cái gì đó, dò hỏi: "Hắn nằm viện?"
Giọng bên kia điện thoại khàn khàn, thậm chí còn mang theo vài phần nghi hoặc, Lan Phi nhẹ nhàng thở dài: "Đúng vậy, trước khi đến bệnh viện vẫn luôn nôn ra máu, nhưng nguyên nhân cụ thể, phải đợi đến hôm nay mới biết được.
Nếu anh thuận tiện, sáng mai anh hãy tới đây một chuyến, tôi sẽ đưa Nhu Nhu cùng đến bệnh viện.
"
“Tôi hiện tại đang quay trở về." Lan Phi nghe thấy tiếng mở định hướng trong xe từ bên kia, tức giận không thể nói gì được, lấy ra một bao thuốc lá từ trong túi xách ra, để bên miệng, chỉ nghe anh ta tiếp tục nói.
nói.
"Tôi rất xin lỗi, cuộc họp hôm nay yêu cầu mọi người phải tắt điện thoại.
Tôi là người dẫn đầu phải làm gương tốt.
Tôi còn khoảng ba giờ để đến nơi.
Cảm ơn cô rất nhiều vì tất cả mọi thứ.
Phiền cô hãy chăm sóc trấn an Nhu Nhu.
Cô có thể gọi lại cho tôi khi con bé thức dậy"
“Đỗ tiên sinh"
Cô hỏi, dùng một tay bật lửa đốt lửa trong đêm, khói thuốc bay đầy đầu ngón tay, “Anh có biết anh Đồ...!thói quen uống thuốc thường ngày của anh ấy không?”.
Hỏi lại đằng kia: "Cái gì?"
"Không, không có gì.
Hẹn gặp lại ở bệnh viện sau."
Lan Phi cúp điện thoại, một tay đẩy cửa sổ ra để thổi bay mùi khói trong phòng.
Vỗ nhẹ Nhu Nhu, con bé đã chờ cuộc gọi này gần một ngày.
Cuộc giải cứu A Tá không thuận lợi, cô không thể quên rằng bác sĩ đã chất vấn cô rằng A Tá có thói quen uống thuốc không đều và có dấu hiệu dùng thuốc quá liều không.
Mà cô chỉ là hàng xóm của cậu, ngoài việc chỉ thấy trong người cậu đa phần là đường glu ra, đối mặt với một mớ bồng bông không biết gì của mình, cô nghĩ chắc Đỗ Triết sẽ biết.
(Ổng mà biết cái thứ gì về A Tá là tui làm con cô ????)
Tất cả không ai biết, ngay cả Đỗ Triết cũng không.
Lan Phi và A Tá nói chuyện không quen nhưng trong vài lần nói chuyện cậu luôn vô tình nhắc đến Đỗ Triết, khi A Tá nói về anh ta, cậu luôn hào hứng, từng lời từng chữ đều thể hiện sự hoàn mỹ của anh ta ở trong một mối quan hệ tốt.
Mà cuộc điện thoại này cho thấy phản ứng của Đỗ Triết rõ ràng không tích cực bằng A Tá, đối với cậu nhiều hơn một câu thăm hỏi cũng không có, nghe như người xa lạ chỉ vì Nhu Nhu mà có chút dính líu với nhau
Cô nhìn đống tro tàn biến mất trong gạt tàn lắc đầu bất lực cười lạnh.
Bất quá ngay cả bằng hữu cũng không bằng.
Đỗ Triết nhất thời không thu xếp được tài xế, mệt mỏi chạy điên cuồng, chân ga gần như tê dại, mặc dù vậy, lúc đến bệnh viện trời cũng đã sáng, khu nằm viện vắng lặng không có ai trực, anh chửi nhỏ một tiếng, nới lỏng cà vạt, đi qua đi lại không ngừng, thức khuya đôi mắt khô khốc đau nhức, từng phòng một mà nhìn vào.
Ở trong tiểu khu cuối hành lang, Đỗ Triết dừng lại nhìn qua kính, bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng chắn tầm nhìn, từ phía sau nhìn cử chỉ khoa trương của hắn, thanh âm không lớn không nhỏ mà mắng: "Ngươi biết rằng thuốc không được dùng quá liều hay không! Có biết rằng nó sẽ giết chết ngươi không!"
Giọng nói câm lặng mang theo sự phản kháng yếu ớt: "Bác sĩ, tôi thật sự không có ý muốn tự sát.
Tôi chỉ vì dạ dày quá đay không thể nhìn rõ, trước khi uống cho thêm vài viên nữa."
Đỗ Triết nhìn thấy bác sĩ lấy ra một xấp giấy tờ phần căm phẫn nói: "Kết quả xét nghiệm cho thấy ngươi đã thường xuyên uống quá liều thuốc.
Nếu đến muộn hơn, ngươi sẽ chết.
Mà ngươi còn đang tranh cãi về việc xuất viện trong tình trạng này.
Lỡ chết trên đường? Có ai chịu trách nhiệm không? Còn gia đình thì sao, tôi muốn nói chuyện với bọn họ.
"
Đỗ Triết dừng lại việc đẩy cửa, cau mày liếc mắt nhìn vào trong, tiếp tục nghe bọn họ đối thoại.
Người nhà đâu, người nhà duy nhất cũng bị cậu doạ cho suýt ngất đi, A Tá thì thào: "Con gái tôi chỉ mới năm tuổi..."
Bác sĩ tăng âm lượng: "Không có ai ngoài con gái của ngươi sao? Trong nhà một người khác cũng không có?"
A Tá cố gắng hết sức nâng cao tinh thần, cười nói: "Ưm, không có, đầu của tôi thật sự rất thanh tĩnh! Nghe này, thanh âm của tôi cũng rất lớn, thực sự là không có việc gì!" Cậu nói thêm, "Nếu ông không cho tôi xuất viện.
Tôi sẽ có tiền trả viện phí khi xuất viện đâu."
Bác sĩ ném sấp giấy trên tay đi, vẻ mặt hài hòa đi một chút: "Ngươi đừng lo lắng về điều đó.
Bệnh viện chúng tôi có hợp tác với các tổ chức từ thiện tôi sẽ liên hệ với các tổ chức từ thiện xã hội để quyên góp cho ngươi".
A Tá không khỏi ngưỡng mộ thế giới này đẹp đẽ biết bao, hiện tại còn có thể hoạt động về lĩnh vực này.
Nhưng cậu tự có tay có chân, vẫn thật xấu hổ khi nhờ người khác cứu trợ.
Cậu trả lời.
"...!Điều đó không cần thiết, hãy để lại cơ hội cho những người cần nhu cầu này."
"Bệnh viện sẽ đưa ra phán đoán sau khi đánh giá." Bác sĩ kéo ghế ngồi xuống bắt đầu ghi biên bản hội chẩn: "Triệu chứng nôn ra máu kéo dài bao lâu rồi?
A Tá ho nhẹ, cuộn tròn lại, mở ra bàn tay yếu ớt: "Không tính là nôn ra máu...!Nhưng thỉnh thoảng khi đau quá máu sẽ theo cổ họng mà chảy ra ngoài.
Thường số lượng ít, tôi chỉ lau nhẹ bằng khăn giấy.
Kỳ lạ là, tôi lần này không cảm thấy đau.
"
"..."
Bác sĩ tức giận đến mức bàn tay đang viết mà run rẩy, "Thuốc ngươi uống có tác dụng giảm đau, đương nhiên là không cảm thấy nữa.
Sau này cậu đừng uống thuốc bừa bãi nữa.
Phiền phức cho ta cứu ngươi.
"
“Ân, vậy lần sau tôi sẽ uống ít hơn".
Nó có thể tiết kiệm tiền.
(Thua ẻm lun???? thường thì uống cả chục viên, uống ít hơn chắc còn 5 viên quá????)
Đỗ Triết từ từ vô tình ghé sát đến bên trong, sau khi bác sĩ ngồi xuống, tầm mắt của anh không bị cản trở, chỉ sau đó anh thoáng nhìn thấy cậu, người đang khuất dưới lớp chăn bông, thân hình gầy gò đơn bạc cứng đờ.
Khi trả lời câu hỏi của bác sĩ, cậu đã nhiều lần muốn chống tay ngồi dậy, nhưng nghĩ đến thân thể, đành từ bỏ
Trên khuôn mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Để chứng minh mình có thể xuất viện, cậu buộc phải mở to đôi mắt mệt mỏi, khi trả lời câu hỏi, môi nhợt nhạt bong tróc khẽ nhấp nháy.
Nếu không nghe kỹ, anh có thể không nghe những gì cậu nói.
Trong ấn tượng của anh, cậu rõ ràng không liên quan đến hai từ 'yếu đuối', đối với nước da tái nhợt này, đối với giọng nói muỗi kêu này, anh không biết đây có phải là Đồ Tá Chá đã thay đổi chiêu trò gây sự chú ý hay không, nhưng A Tá không thể nắm bắt được thời điểm xuất hiện của anh, không cần thiết phải diễn xuất.
"Ba ba...!"
Nhu Nhu từ xa nhìn thấy anh, con bé như nhìn thấy cứu tinh, nóng lòng muốn hét lớn, Đỗ Triết lo lắng cho vết thương trên tay Nhu Nhu liền nhanh chóng quay người lại đi vài bước ôm lấy con bé, nhưng A Tá lại ở phòng nghe giọng Nhu Nhu gọi Đỗ Triết.
Tưởng rằng đã xong chuyện, Đỗ Triết đã muốn cảm thấy được cậu không thể chăm sóc được Nhu Nhu.
Cậu không biết sức từ đâu mà thẳng tay rút kim nhảy ra khỏi giường, máu phun dọc từ mu bàn tay, khi chạm đất mới nhận ra chân mình như bông mềm, liền khụy trên mặt đất.
Đau quá.
Nhưng trong vòng một giây, cậu lại đứng dậy, dựa vào lan can đầu giường, nhìn xung quanh hỏi bác sĩ: "Khi tôi đến thì quần áo tôi ở đâu?"
Bác sĩ sợ hết hồn vì một loạt hành động này, nửa giây sau mới phản ứng lại, đè cậu xuống giường: "Ngươi lại nằm xuống giường cho tôi."
"Im lặng.” A Tã nháy mắt với hắn, "Con gái tôi và baba nó đến rồi."
Bác sĩ tức giận: "Không phải ngươi nói không có người thân khác sao!"
A Tá vẻ mặt thất thần: "Anh ấy chỉ là ba của con gái tôi..."
Nhanh chóng nhịn xuống sự choáng váng, xổm người xuống lấy quần áo từ trên tủ đầu giường ra, vừa thấy cả người liền không tốt, vải đen đã thấm máu, nhưng dù sao cậu cũng là người đã từng nhìn thấy nhân sinh.
Máu đổ khi sinh nở được phóng đại, nhìn thoáng qua đã thấp thoáng hiện ra “máu chảy thành sông" một cách đồ sộ.
Xung quanh không còn quần áo nào, cậu đành nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ: "Tôi lát nữa liền có thể xuất viện rồi phải không? Con gái tôi cũng bị thương mà không có ai chăm sóc.
Thực sự rất khó xử lý"
Chưa kịp dứt lời, Đỗ Triết đã xuất hiện ở cửa ôm Nhu Nhu, A Tá phản ứng cực kỳ nhanh, ném bộ quần áo bẩn vào chăn bông, kìm lại cổ họng ngứa ngáy, nở một nụ cười tỏa nắng, giơ tay chào anh.: "Hi ~!Em chỉ đến kiểm tra cơ thể của mình một chút, em sẽ quay lại sau.
Nhu Nhu, tại sao con lại khóc? Thật xấu xí a!"
Nhu Nhu oa lên một tiếng và ôm chặt cổ lấy cậu: "Daddy, người thật đáng sợ, con sẽ không, Nhu Nhu không biết trong nhà con ở nơi nào, cũng không tìm được cha.
Đừng làm con sợ, được không? Nhu Nhu sẽ ngoan, thực sự sẽ ngoan mà!"
Giọng điệu ủy khuất khó xử thật đau đớn.
A Tá muốn ôm con bé, nhưng thân mình không nhịn được liền lui ra, cậu ngồi xổm tại chỗ, lấy ngón tay lau nước mắt cho con bé, cố ý nói: "Đừng khóc, đừng khóc "
Nhân tiện, lén lút liếc nhìn Đỗ Triết, tiều tụy đến làm người ta đau lòng, anh đang bận công việc như vậy, mà bản thân lại gây thêm rắc rối cho anh, anh hẳn đã vội vàng trở về khi nhận thấy Nhu Nhu đang ở nhà Lan Phi, vì sợ anh hiểu lầm.
Vì lý do này, cậu nhanh chóng đề xuất: "Baba không phải đã đến rồi sao? Chiều nay có muốn đi chơi hay không?"
Nhu Nhu nức nở: "Không, con không muốn cha ở một mình."
A Tá ngồi xổm hai chân tê rần, cứ như vậy đơn giản ngồi dưới đất, hai tay ôm lấy cô, nhẹ giọng nói: "Cha ở đây chờ con trở về.
Cha còn phải viết truyện cho các ca ca tỷ tỷ xem nữa, con đi chơi với baba đi!"
Đỗ Triết đứng tại chỗ cởi áo khoác, ánh mắt thâm thúy mà tập trung vào mu bàn tay bị bỏng của cậu, mím chặt môi, thở ra khi chớp chớp mi, đi tới hai bước, từ trong tay cậu ôm lấy Nhu Nhu ồn ào đi ra.
A Tá lập tức nhìn hai bàn tay trắng ngẩng đầu nhìn anh, bộ dạng vô cảm của Đỗ Triết đâm vào tim cậu, theo bản năng, cậu nhìn xuống đất nhanh hơn, lo lắng nắm lấy lòng bàn tay.
Chết rồi, chết rồi, cậu lại làm sai điều gì khiến anh không vui, thậm chí ôm Nhu Nhu cũng không được.
Đỗ Triết không nhìn thấy sự run rẩy của cậu, chỉ khi đỡ cậu đứng thẳng dậy mới cảm nhận được sự run rẩy của cậu.
Anh có thể thấy rằng cậu rất khó đứng lên, cứ lại trượt đi trượt lại.
Trên mặt cậu có một nụ cười xấu hổ, cúi đầu xuống: "Thực xin lỗi, em không biết chân bị sao, nếu không anh dẫn Nhu Nhu đi chơi trước đi?"
Nhu Nhu lập tức vừa khóc vừa nắm lấy góc quần áo của Đỗ Triết, nói: "Daddy, con không đi! Baba cũng không cần đi!"
Đỗ Triết không trả lời, ném áo khoác xuống giường, đơn giản dứt khoát giơ hai tay ôm cậu lên, nhưng sức nặng từ trên người cậu quá nhẹ khiến anh kinh ngạc
A Tá không biết xấu hổ lập tức cảm thụ khoảnh khắc tiếp xúc cơ thể với anh, bị bao quanh bởi cánh tay cường tráng, anh nhanh chóng tỉnh trước khi dừng lại trong hai giây, tưởng anh không muốn tiếp xúc với cậu quá nhiều, nhanh chóng nói: "Anh chắc là mệt mỏi đi? Em...Em nặng a, em có thể dễ dàng béo lên.
Có phải là lãng phí thời gian của anh không? Nếu anh muốn đưa Nhu Nhu đi chơi, hãy đi đi, em sẽ về sau, nếu không em sẽ đợi Nhu Nhu cùng quay trở về."
“Tôi không định đưa con bé đi chơi.” Đỗ Triết bỏ ngoài tai lời cậu, rót một cốc nước ấm vào đặt vào tay cậu sau khi ổn định cậu lại.
Lời nói của Đỗ Triết không có nhiệt độ, anh hành động một cách máy móc.
A Tá giống như một tác phẩm điêu khắc cứng ngắc, được Đỗ Triết đặt trên giường.
Khi Đỗ Triết cố gắng nhấc chăn bông lên, đã bị A Tá ép chặt nói nhỏ: "Em không muốn đắp chăn bông"
Đỗ Triết nhìn cậu chăm chăm, nhưng không nài nỉ nữa, cầm áo khoác đi ra ngoài sau khi nói với cậu vài câu, A Tá thấy bóng lưng anh nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, liền nhanh chóng nhét lại quần áo vào tủ đầu giường của mình
Lan Phi đã đứng ở cửa, khi Đỗ Triết đi ra, Lan Phi liền ngăn lại: "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Cô Lan?” Đỗ Triết vươn tay bắt tay lễ phép cười: "Cảm ơn cô rất nhiều đã chăm sóc con gái tôi tối hôm qua.
Cô có vội không? Nếu cô không vội tôi xin phép đi gặp bác bàn về sức khỏe của Đồ Tá Chá trước.
"
Lan Phi tránh sang một bên, cười với hắn: "Tôi sẽ chờ anh trở lại."
Đỗ Triết gõ cửa phòng, cung kính bước vào, vị bác sĩ khá lớn tuổi phàn nàn về thái độ của A Tá.
"Bệnh này không phải nhất thời mới xuất hiện.
Tất cả là do tháng ngày lâu tích lỹ mà thành.
Thói quen sinh hoạt không tốt lắm."
Bẻ ngón tay chỉ từng cái một trách: "Nhìn xem, thức khuya là không thể thiếu? Ăn những thực phẩm không tốt? Bệnh mà không đi khám, tự tiện mua thuốc uống.
Cậu ta biết đúng bệnh mà mua thuốc sao? Không lẽ thường tình, lần này uống vào quá liều."
Đỗ Triết lắng nghe cẩn thận, sau đó hỏi: "Cậu ấy cần điều trị như thế nào? Việc dùng thuốc quá liều có phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến việc nhập viện này không?"
"Lần này giúp cậu ta rửa ruột, có lần sau nữa thì sẽ không cứu được.
Tôi chưa từng thấy ai ham tiền đến thế.
Lúc bước vào, vịn vào lan can không ra khỏi giường, yêu cầu chúng tôi tính tiền theo giờ, và cho cậu ta thuốc mê trong quá trình phẫu thuật.
Nửa chừng, tỉnh dậy liền hỏi xem chúng tôi có thể tính rẻ hơn một chút không." Bác sĩ đẩy gọng kính mắt
"Tôi có hơi nhiều chuyện chút, anh nên quan tâm nhiều đến con gái cậu ta hơn.
Nhìn thấy con gái của cậu ta hoảng loạn, gần như ngất xỉu vì khóc "
Sau khi nghe bác sĩ mô tả tình trạng bệnh, Đỗ Triết lễ phép khẽ gật đầu, sau khi thanh toán xong liền ngồi ở cửa phòng bác sĩ.
Hai tay ôm đầu gối không khỏi cúi người về phía trước, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, có nên quan tâm đến chuyện này không, ở mức độ nào?
Anh phải tiêu hóa từ từ những chỉ định của bác sĩ mà bác sĩ yêu cầu anh phải chăm sóc.
Nếu anh nhớ không lầm thì A Tá đã từng là đội trưởng đội bơi lội của trường, từng phá kỉ lục do trường lập, trong trận đấu, cậu khỏe như rồng, với nụ cười rạng rỡ như bước ra khỏi mặt nước, hàm răng trắng của cậu thật sự rất đẹp dưới ánh nắng mặt trời, khi biết kỉ lục của mình, cậu vung nắm đấm đập mạnh xuống nước làm bắn ra những giọt nước nhỏ đầy phấn khích.
Hiện giờ cậu lại đang nằm trên giường bệnh với dáng vẻ yếu ớt, thật xa lạ, xa lạ như chưa từng quen biết nhau.
"Không phiền nếu tôi ngồi xuống đây chứ?"
Một đôi giày cao gót đen bóng xuất hiện trước mặt Đỗ Triết, Lan Phi nghiêng người chào hỏi, anh lập tức đứng dậy tiến lên phía trước dùng một tay làm động tác bắt tay với cô.
"Tôi xin lỗi, tôi nên đi tìm cô mới phải.
“
Lan Phi nhẹ nhàng bắt tay anh, sau đó duỗi tay đưa cho anh một tờ giấy sáp đã bị vò nát.
Đỗ Triết nhận lấy, thản nhiên hỏi: "Đây là cái gì?"
Lan Phi ra hiệu với anh mở tờ giấy bạc trên tay và mỉm cười nói: "Khoảng 5 năm trước, mọi hộ gia đình trong toà nhà chúng tôi đều nhận được cái này, có lẽ anh nên mở nó ra"
Đỗ Triết tràn đầy nghi ngờ, tờ giấy trong tay dường như ngẫu nhiên bị xé ra, các mép gập ghềnh và nếp nhăn mỏng manh, cẩn thận mở ra, trên tờ giấy xuất hiện 1 nét chữ tinh xảo và hơi lộn xộn.
"Tôi xin lỗi vì đã làm phiền mọi người, gần đây có mấy người luôn đến nhà tôi 'Với Tư Cách Là Khách'.
Tôi rất xin lỗi vì đã làm phiền.
Vui lòng không ra khỏi cửa nếu nghe bất kỳ tiếng động nào từ 9h -> 12h đêm, cảm ơn mọi người.
Ngày mai rác cứ để ở trước cửa, tôi sẽ dọn giúp.
Tôi thực sự không có nơi nào để đi."
Tác giả có điều muốn nói:
Tá Tá thực sự là một cậu bé ngoan và lịch sự, huhuhu
Đứa con lần thứ hai sẽ có trong vòng năm chương tới nữa!!!!
_____________
Dạo này tui vừa đi làm vừa đang ôn bài để chuẩn bị thi tiếng trung, nên bận quá trời, không ra thường xuyên được ????????????
Nhưng tui sẽ cố gắng.