Không Bạch Hiệt Trang Giấy Trống


Đây không phải là lần đầu tiên A Tá tưởng tượng Đỗ Triết để tự thẩm, nhưng bây giờ lại bị hắn đối diện trực tiếp cùng nét cười khinh miệt đó vẫn còn.

Không nghĩ nữa, nếu không xấu hổ hết lỗ để chui xuống luôn quá.

Vẫn không cản được suy nghĩ, cậu lại tiếp tục ngẫng người.

Nếu thật sự hắn "chơi" mình thì chắc cái thân thể thối nát này không còn chút hơi tàn vào ngày mai quá.

Lau sạch sẽ mồ hôi trên người Nhu Nhu, vén mái tóc ướt đẫm sang một bên, thay một bộ quần áo khác, trong khi con bé đang ngủ.

Dưới lưng có thêm một tấm đệm thấm mồ hôi, đồng thời sẽ tạo nhiệt độ phù hợp cho Nhu Nhu
Thân nhiệt hay ra mồ hôi của Nhu Nhu được thừa hưởng từ cậu.

Bảo bảo phải thay ít nhất hai đến bốn cái khăn lau vào nửa đêm.

Đừng hỏi tại sao cậu lại biết rõ trình tự như vậy? Vì đó là một ký ức đẫm máu và nước mắt của cậu.

Không một ai chịu đựng được khi nhìn lại nó.
Khi đó cậu chỉ một mình nuôi con, cuộc sống bộn bề.

Nghĩ đến việc nuôi dạy đứa nhỏ một cách tùy tiện như vậy mà không thể làm gì, đặc biệt là về thể chất bảo bảo của cậu.

Sức đề kháng của Nhu Nhu rất kém khi nửa đêm mà cậu không để ý thì bảo bảo sẽ gặp ác mộng thậm chí còn lên cơn sốt cao.

Mà mỗi lần như vậy thì số tiền kiếm được từ bản thảo viết truyện sẽ góp vào quỹ của bệnh viện.

Đã vậy còn phải xin khất nợ của bên biên tập tiền bản thảo, cậu thậm chí chỉ ăn một gói mì.

Mỗi ngày lấy một miếng mì ra ăn hoặc có thể không ăn gì.

Mỗi lần đói muốn ăn tiếp thêm một miếng thì cậu phải cố dặn mình nghĩ đến mai dựa vào cái gì để tồn tại để chóng cơn đói.

Cũng may bản thảo lúc đó của cậu trúng được giá cao khi được xuất bản.


Cậu nhanh chóng dùng hết số tiền đó để trả hết nợ miễn phí.

Không chỉ có vậy, để đỡ phiền phức, chỉ có một bác sĩ được bệnh viện chỉ định riêng cho cậu.

Lúc đầu chỉ vì cái tên của cậu mà Vương Duẫn Triết cảm thấy rất hứng thú.

Nhưng về sau mỗi lần Vương Duẫn Triết mà thấy cậu thì đều đau não.
Sau cùng tình trạng của Nhu Nhu chuyển qua viêm phổi cậu cảm thấy mình không có trách nhiệm đối với bảo bảo.

Nhu Nhu được Vương Duẫn Triết ôm đi xét nghiệm tổng quát, câụ ngồi đợi bên ngoài mới thả lỏng được cánh tay đau từ lâu của mình, rồi gục trên bàn của bác sĩ và ngủ luôn.

Vương Duẫn Triết trở ra đánh thức cậu dậy trách móc cậu vô tâm, cậu cũng chẳng thể phản bác chỉ cười lấy lệ.
A Tá cẩn thận vuốt ve phần tóc ướt đẫm của bảo bảo, rồi lại lau mồ hôi lần nữa.

Đây là đứa con cậu yêu thương nhất, dùng tính mạng mình để bảo vệ nó bình an.
Nhu Nhu ngủ rất say, con bé và Đỗ Triết cơ bản giống nhau như một khuôn mẫu.

Cũng là lý do tại sao Đỗ Triết không làm xét nghiệm quan hệ cha con, cho dù mối quan hệ giữa hai người rất tệ.

Tất cả đứa trẻ đang ngủ đều là một thiên thần cậu may mắn vì Nhu Nhu là con gái chứ mà con trai tăng động thì cái xương già của cậu không kham nổi rồi.

Cậu hôn lên trán hương nhu và nói nhỏ: "Bảo bối! cha yêu con nhất!"
Sau đó cậu trở về phòng, nằm trên giường khắp nơi đều nghe thấy tiếng tim đập thìch thịch của cậu.

Từ từ nhắm mắt lại rồi tràn vào khoảng không gian cô tịch...!
Cậu nhớ Nhu Nhu, lúc nhỏ được ôm bảo bảo vào lòng ngủ rất ấm áp.

Chỉ là hắn đã tẩy não của Nhu Nhu rồi, nói rằng khi lớn lên con gái có thể ngủ một mình không được ngủ với người khác giới ngay cả người cha này cũng không được ngủ cùng, phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Nhu Nhu bị thay đổi nhận thức bởi một giáo viên mẫu giáo do hắn chỉ dẫn.

Với cảm giác bị doạ sợ như vậy, con bé đã đề nghị được ở phòng riêng thay vì ngủ với cậu nữa.


Cậu nghe những lời này trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.

Mà cậu cũng cảm thấy an ủi một chút vì con gái lớn rồi biết được sống độc lập.

Từ khi ngủ một mình cậu thường bị mất ngủ, bởi vì không gian yên tĩnh sẽ làm cậu gợi lại chuyện cũ.

Cậu nhớ về hắn, nhớ về những kỷ niệm lúc mới quen hắn.

Không phải cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện bắt đầu một mối quan hệ khác, nhưng cậu không thể quên được Đỗ Triết.

Nếu không, sao 3 năm trước cậu lại mạo hiểm quay về đây một lần nữa.

Cậu thở dài rồi bóng tối cũng dần bao phủ trước mặt.
"Cha! Daddy.....!Cha ơi!"
Cậu bị đánh thức bởi cú nhảy cẩn lên người của Nhu Nhu.

Bảo bảo lớn rồi, đã 5 tuổi rồi, trọng lượng không hề nhẹ mà cứ tiếp tục đè lên người cậu như vậy thì lục phủ ngũ tạng sẽ tan nát mất.

"Daddy! Dậy đi...!"
Cậu còn chưa ngủ đủ, không khỏi dở khóc dở cười nói: "hôm nay là cuối tuần, sao con dậy sớm vậy? Buổi sáng để trên bàn, là bánh mì với sữa"
Nhu Nhuu mở đôi mắt đen láy và nhìn câụ cười tươi: "Baba...! Bác sĩ nói cuối tuần Baba sẽ ra ngoài tập thể dục."
Cậu vòng tay ôm Nhu Nhu xuống, rồi nhớ ra tờ báo nào nói: cả năm không tập thể dục sẽ dễ bị ung thư máu.

Nên cậu ôm bảo bảo lăn vài vòng trên giường cười nói: "Tập thể dục kết thúc."
Nhu Nhu hét lên, vật lộn với cậu, cả hai cùng chiến đấu vui vẻ.

Cậu muốn kéo chăn ngủ tiếp nhưng lại bị bảo bảo kéo ra.

Kéo cậu dậy, đẩy cậu đi đánh răng thay quần áo, rồi lại kéo cậu ra ngoài: "Con đã có cuộc hẹn Baba và cha vào ngày hôm nay!"
"....." Cậu nhìn xuống chiếc áo phông rách mép và cái quần thể thao đã phai màu.
Đã hẹn sao không nói sớm, để còn đi thay quần áo đẹp chứ.


Cùng lúc đó cánh cửa sắt được hắn kéo ra, hắn bước vào.

A Tá và hắn đứng đối mặt với nhau, cậu nhìn cơ bắp cường trán sau ống tay áo ngắn lộ ra cùng với chiếc quần ngắn thể thao đặc biệt nổi bật, làm thân nhiệt bên trong cậu phản ứng cực mạnh.

Liền nghĩ đến cảnh xuân đêm qua mà mình đã tưởng tượng lắp bắp chào hắn mà mặt đỏ bừng.

Hắn vẫn lịch sự gật đầu đáp lại, ngồi xuống ôm con gái vào lòng nở nụ cười dịu dàng ấm áp rồi bế con gái lên cùng đi xuống dưới.

A Tá sợ đến mức mà không kịp phản ứng liền tìm chìa khóa khóa cửa rồi mới định chạy theo hai người phía trước.

Lúc vội quá, cậu dùng lực mạnh nên chìa khóa đã bị gãy ở bên trong.

Nhìn một nửa chiếc chìa khóa bị gãy mà cảm thấy mình không làm tốt được việc gì.

Hắn quay đầu lại nhìn cậu cũng không mấy quan tâm, lấy mũ đội lên và bôi kem chống nắng lên cho Nhu Nhu.

"Nhanh lên.

Cha! Thang máy đến rồi "
Nhu Nhu được cõng trên lưng của Đỗ Triết hối thúc A Tá nhanh lên nếu không thang máy sẽ đóng lại.

Cậu đành bỏ luôn chiếc chìa khóa, nhanh chóng chạy đến đứng bên trong góc thang máy ổn định lại dáng vẻ yếu ớt rồi cho viên đường vào miệng.

Nhưng trong thang máy cậu không nhịn được mà ánh mắt cứ dáng vào mông của Đỗ Triết.
Cậu nuốt nước miếng, thật sự là bị cấm dục lâu quá rồi.

Nhu nhu vẫy tay trước mắt cậu: "Cha! Con đang nói chuyện với người đó!"
"Ha hả! Con đang nói gì vậy?"
Cổ họng khô khan giọng nói có chút khàn khàn, liền hắng giọng tiếp tục hỏi: "Làm sao vậy?"
Khẽ hừ một tiếng: "Daddy! Người không nghiêm túc nghe con nói."
Cậu lập tức xin lỗi: "Thực xin lỗi, Nhu Nhu, con nói lại được không?"
Nhu Nhu cười hìhì: "con sẽ không nói cho người nữa."
Cậu cũng làm mặt xua tay nói: "Vậy thì cha cũng không muốn biết."
Đỗ Triết không nói lời nào trong suốt quá trình, cửa thang máy mở ra, phản chiếu khuôn mặt vô cảm của hắn, cậu cũng đã quen với điều đó.

Hắn nói với Nhu Nhu: "Vậy thì nói cho ta biết được không!"
Nhu Nhu nở nụ cười tươi thì thầm vào tai Đỗ Triết, như thể đó là thế giới riêng của hai người họ cậu dù sao cũng không xen được.

Vừa nghe con gái nói xong Đỗ Triết khóe miệng cong lên một chút trong mắt mang theo ý cười rồi dịu dàng ôm Bảo Bảo vào lòng.


"Baba! Chúng ta sẽ không nói với cha đâu."
"Được"
Cuối cùng cậu cũng thấy nhẹ nhõm, trên đường đi Nhu Nhu làm nũng với hắn muốn được cưỡi lên cao.
Hắn vững vàng một tay đỡ con gái trên vai và giữ chặt eo bảo bối.

Con bé nhìn rất là vui vẻ
Cậu đi theo phía sau không nói gì chỉ cười thầm: bảo bảo này của cậu đúng là một tiểu lừa gạt thật là dễ thương quá rồi.

Đến trung tâm của công viên, hắn đặt con bé xuống Nhu Nhu vui vẻ bắt đầu chạy đi chạy lại hắn cũng đuổi theo kịp bảo bảo.
Còn cậu thì không muốn nhúc nhích tí nào hết, nhưng vẫn phải đuổi theo bọn họ.

Chạy một hồi lâu mới đuổi kịp hai người.

Lúc này cậu để tiệm bánh bên lề đường bán rất thơm, thậm chí muốn lấy tiền ra mua.

Cậu nhanh chóng dùng kim ghim lại túi quần để đề phòng trường hợp thuận tay lại móc sạch túi ra mà tiêu sài.

Dừng lại phía trước nhìn giá cả với số tiền của mình cũng không đủ để mua một cái cái ánh mắt liền lướt qua Đỗ Triết, có lẽ là hắn dư tiền.

Cậu ổn định tinh thần gạt đi ý nghĩ ngây thơ lúc nãy.

Ngồi xuống cho đỡ chóng mặt, nghĩ đến đây cũng không nhịn được đứng dậy đi đến chỗ ông chủ: "Tôi ở gần đây, hôm nay ra đây quên mang tiền rồi.

Có thể mua thiếu một đồng được không.

Tôi thật sự muốn ăn cái bánh này."
Ông chủ nhìn lên, chỉ vào bản QR trên tấm biển: "Đừng nói với tôi điện thoại cậu không có chức năng này để thanh toán."
Cậu lập tức xấu hổ, điện thoại trắng đen thực sự không có chức năng này nhưng không ai tin toàm xem cậu là đồ lừa gạt.

Ông chủ nghiêm túc nhìn cậu thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, môi run rẩy không tự nhiên liền nói: "Bỏ đi, hôm nay ngày đầu tiên giá tôi tặng cậu luôn một cốc sữa đậu nành xem như tạo quan hệ mới."
Cậu không cảm thấy quá xúc động: "Tôi sẽ trả cho ông phần còn lại sau."
Nhìn thấy cậu say nắng nên chỉ cậu ra gốc cây mát hơn ở đằng kia mà ngồi.

A Tá ngồi trên giàn đá bên cạnh đám hoa sát cành lá sau lưng, tầm mắt vẫn nhìn hai bóng người đuổi theo ở đằng xa.

Cắn một miếng Nhỏ nhai kỹ mới dám nuốt xuống nhưng cơn đau bụng quen thuộc lại ập đến cậu nhanh chóng uống một ít sữa đậu nành nhìn lên trời cảm thấy bất lực.
Trời ơi! chỉ muốn ăn sáng mà không bị đau bụng thật là khó quá mà..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận