Không Bạch Hiệt Trang Giấy Trống


(Tui biết trước kia tui dịch sai họ của Uông Hy thành Vương Hy rồi nhưng vẫn muốn để vậy, chắc giờ đổi luôn, mấy cái kia tui chỉnh sau nha, mn thông cảm????????????)
––Daddy, chúng ta không cần baba nữa.
Mấy chữ này hét lên khàn cả giọng, cứ lặp đi lặp lại bên tai.

Đỗ Triết bị Nhu Nhu đuổi ra khỏi phòng bệnh, hai tay nhẹ nhàng dán lên cửa, ánh mắt không hề rời đi bên trong phòng.

Vương Hy quay đầu anh, đôi lông mày bình thản nhíu lại, mím chặt môi khẽ run, để cho nước tràn trong hốc mắt làm ướt hàng mi dài của anh, từng giọt từng giọt lăn dài trên gò má.

Thật lâu sau, anh thả lỏng thản ra hơi thở như có như không.

Uông Hy biết Đỗ Triết yêu đứa con gái này đến nhường nào, và đương nhiên hiểu rằng suy nghĩ lời nói của những đứa trẻ vô tội làm đả thương lòng người nhất.

Hiếm khi nhíu mày, lẳng lặng đứng bên cạnh Đỗ Triết, nhìn hai cha con trên giường bệnh.

A Tá tự nhận là người giúp việc, cậu nhẹ nhàng che đi đôi môi của Nhu Nhu, thân hình đơn bạc của cậu ôm chặt lấy con bé, lắc lư cực kỳ nhẹ nhàng từ bên này sang bên kia.

Cái cầm gầy của cậu dựa vào vai con bé, còn mu bàn tay thì dán đầy những băng gạc.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy mái tóc mềm mại của Nhu Nhu, thỉnh thoảng hôn lên má con bé, thì thầm vào tai an ủi Nhu Nhu.

Khi cậu cười rộ lên khuôn mặt tựa trăng rằm, Uông Hy đã bị cậu thu hút.

Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy trên đời này thực sự có những ngôi sao nhỏ ẩn hiện trong đôi mắt của một số người, họ không phải là những ngôi sao chói lọi của anh hùng trong tiểu thuyết, nhưng ngôi sao nhỏ tỏa sáng lấp lánh cả bầu trời.

Khi vị tiên sinh kia nhìn về phía cửa sổ thủy tinh cố ra bình tĩnh, nhưng Uông Hy tinh ý vẫn bắt được tình yêu thận trọng trong mắt, lơ đãng nhìn nhau, trong lòng tràn đầy hối lỗi cùng áy náy, vội vàng cúi đầu tránh đi ánh mắt ấy.

Uông Hy không ngờ vị tiên sinh này lại là bạn trai của Đỗ Triết khi còn học đại học.

Đỗ Triết có một bức ảnh trong via mà cô vô tình nhìn thấy.

Xậu vòng tay qua vai Đỗ Triết, chiếc mũ lưỡi trai nâng cằm giơ lên, hai cánh môi mỏng hồng hồng, hàm răng trắng muốt nở nụ cười hạnh phúc, giống như ánh nắng xuyên qua mây đen dày đặc sau mưa.

Một khuôn mặt trẻ trung và đẹp như vậy vô pháp liên hệ được với người trước mặt.

Cô không thể không nhìn thêm vài lần, vọng tưởng vị tiên sinh trên giường có thể cùng với người dương quang phản chíu trên bức ảnh có một chút liên hệ.

Nhưng cậu quá gầy, sự gầy gò này không phải là thay đổi về thể xác hay cân nặng, mà là sức nặng của cơ thể đáng lẽ phải chịu đựng linh hồn đã biến mất, và không còn chút sức sống nào nhiễm vào linh hồn trong cậu.

Trong "Rashomon" đã đề cập rằng nhân loại quá mỏng manh, cho nên họ đã nói dối.

Đó là lý do tại sao mới đối chính mình tự mình dối mình.

Vị tiên sinh trên giường bệnh dường như đã trình bày câu này một cách hoàn hảo.

Cậu dường như đang nói dối chính mình để được sống.

Cô đã đưa ra ý tưởng này mà không có lý do rõ ràng.

Cô từng nghe nhiều người kể về câu chuyện của Đỗ Triết và bạn trai cũ.

Trong miêu tả của Bạch Vũ Cơ, cậu là một kẻ nghèo, vô lương tâm, ham của cải và chơi bời với tình cảm của người khác, khiến chú Đỗ vào tù và đẩy Đỗ Triết vào tình thế nguy hiểm.

Khi chú Uông nhắc đến cậu, khóe lông mày của chú ấy lộ ra vẻ khinh bỉ.

Chứa đựng sự chán ghét và ghê tởm.


Dù sao thì cô cũng rất ghét người bạn trai cũ này, vì đã khiến Đỗ Triết buồn như vậy.

Điều đầu tiên cô nhìn thấy trong nhà của Uông Kỳ sáu năm trước là dáng vẻ tuyệt vọng của Đỗ Triết.

Anh tự nhốt mình trong phòng và từ chối giao tiếp với bất kỳ ai.

Đỗ Triết trốn trong phòng mười ngày mười đêm chưa từng ra ngoài, đồ ăn đem đến vẫn để ở cửa, Uông Tề cũng không quan tâm làm Uông Hy mỗi ngày đều thay đổi bữa ăn, lo lắng buộc Đỗ Triết phải mở cửa.

Điều đầu tiên Đỗ Triết nói là, cậu đã tống cha tôi vào tù, tôi phải làm sao đây?
Uông Hy phải làm gì, không có câu trả lời.

Nhưng giọng điệu vừa đáng thương vừa bất lực này làm cô lại thận trọng, không nỡ trách bạn trai cũ anh, cảm động trước chàng trai có vẻ ngoài thanh tú, ăn nói nhẹ nhàng.

Sau đó, cô nghe Đỗ Triết nói rằng Đỗ Trình Tự vốn là giáo sư khoa văn của một trường đại học lớn, cùng người khác thành lập công ty, bán sách trên mạng, kết hợp nhiều loại viết luận, và giúp viết luận.

Đỗ Triết đánh giá rất cao về cha mình.

Uông Hy đã tìm kiếm trên mạng và thấy rằng ông thực sự là một giáo sư rất có tiếng khi còn trẻ.

Sau đó, cô lại anh đến trường đại học để nghiên cứu thêm, Đỗ Triết nhanh chóng nhập cảnh để tránh suy đồi, anh cũng là một thiếu niên hiếu động với ngũ quan tốt nhất, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ đến tấm ảnh trong ví.

Cô đã nhìn thấy Đỗ Triết châm lửa vài lần, khi tấm ảnh chụp nhóm trên đầu ngón tay sắp đến gần ngọn lửa, nhẹ nhàng thở dài và đóng nắp lại.

Vậy bạn trai cũ rốt cuộc chứa đựng oán khí tham vọng gì để đạt được điều này? Cậu ta làm sao có thể can tâm làm cho Đỗ Triết đau khổ như vậy, nhưng vẫn khiến Đỗ Triết không thể buông tha? Đỗ Triết cũng không có câu trả lời.

Đối với ấn tượng lệch lạc về Đồ Tá Chá, là trong quan hệ hàng ngày với Nhu Nhu sau khi trở về Trung Quốc, Nhu Nhu câu nào cũng nói không thể rời xa daddy.

Cô con gái yêu tinh này chỉ đơn giản là tiểu mê muội Daddy.

Mỗi ngày là một bài thơ 5 ký tự.

Daddy không ăn, Daddy không ngủ, Daddy vất vả quá, Daddy mệt quá, Daddy kiệt sức rồi, Daddy kiếm tiền, Daddy siêu đẹp trai, Daddy yêu baba, Daddy yêu Nhu Nhu, mỗi ngày đều yêu.

Khả năng kiểm soát cảm xúc của Đỗ Triết quá hoàn hảo.

Con người ta có thất tình lục dục sẽ cười sec khóc, nhưng Đỗ Triết chỉ dịu dàng, nhã nhặn, lễ độ làm việc có tiến có lui, anh là người làm người khác phi thường cảm thấy thoải mái.

Vì vậy, khi lần đầu tiên nghe thấy Đỗ Triết nói chuyện điện thoại với Daddy Nhu Nhu, anh đã tỏ thái độ cường ngạnh và giọng điệu lạnh lùng, bảo cậu đừng dạy Nhu Nhu nói những điều này nữa, được vài câu liền cúp điện thoại.

Uông Hy cuối cùng cũng có thể thấy được sự tức giận của anh, ngay cả khi nó nhợt nhạt và không thể nhìn ra.

Mà lần này phải chịu đựng khóc thảm thiết ngoài phòng bệnh, là lần thứ hai Uông Hy nhìn thấy anh cảm xúc mất khống chế.

Trong lòng cô nổi lên một tia hoảng sợ, Vương Hy muốn đi vào hỏi xem chuyện gì đã xảy ra trước khi nó bén rễ, nhưng Đỗ Triết đã nắm lấy cổ tay cô, cô nhìn dọc theo cánh tay của mình, Đỗ Triết đang trả lời điện thoại, đôi mắt đỏ hoe cảnh giác lắc đầu nhẹ với cô, cho thấy rằng có không thể đi vào.

Sau khi đắm chìm trong trầm mặc hồi lâu, Vương Hy như mơ tỉnh lại, lại nhìn vào bên trong, Nhu Nhu tiếng khóc nức nở còn sót lại, cằm A Tá tựa vào vai Nhu Nhu, đỡ eo cúi đầu, mệt mỏi hai mắt sắp khép lại.

Cô ngượng ngùng cười với Đỗ Triết, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh.

"Người trong video là ai?"
"Ừm, đến bệnh viện gặp mặt có thuận tiện không?"
"Được, đợi lát nữa gặp."
Đỗ Triết lo lắng thắt lưng của A Tá bị tổn thương nghiêm trọng, muốn đi vào dỗ dành một chút, nhưng cửa không dam vào.

nhu Nhu nghe thấy tiếng bước chân nhỏ, con bé bắt đầu khóc trong mơ, nói mê không cần baba nữa, tay phía sau còn mạnh mẽ vỗ.

A Tá đang chuẩn bị ngủ cũng bị con bé đánh thức, lòng bàn tay nhỏ bé của Nhu Nhu đúng là đánh vào lưng cậu, cậu cười không nổi, động tác của con bé là muốn đánh baba trong mơ sao?

Tiểu bảo bối, con ngàn vạn lần đừng cùng baba nháo a, Đỗ Triết đau khổ đến mức vộ dạng đánh rơi hạt đậu vàng, đời này không nghĩ lại thấy được.

A Tá cười nhìn Đỗ Triết đang sững sờ không dám nhúc nhích, hữu khí vô lực nói: "Anh và Uông Hy mấy ngày nay không gặp nhau, hẳn là rất nhớ, mau đi hẹn hò đi.

Nơi này có em rồi.

"
Sau khi suy nghĩ, cậu nói thêm: "Đừng trách con bé, Nhu Nhu cáu kỉnh, cảm xúc phát tiết xong liền sẽ ổn.

Đừng để tâm đến điều đó.

Khi còn nhỏ cũng thường xuyên như vậy.

Con bé rất bướng binh.

"
Đỗ Triết không dám nói, bây giờ chỉ có A Tá mới có thể dỗ được Nhu Nhu, nếu con bé tỉnh lại thì cũng chỉ cần A Tá mà thôi.

Đỗ Triết cúi đầu viết một đoạn trên điện thoại di động, giơ điện thoại di động lên cho cậu, A Tá nhận được tin nhắn trên điện thoại, cậu thả lỏng tay ra nhìn.

- - Quần áo của Nhu Nhu ướt rồi, anh sẽ lấy một bộ sạch sẽ đến cho con bé
––Em cũng nhớ nghỉ ngơi một lát, nếu không nhịn được thì nói cho anh biết.

Cậu không an tâm bất an lập tức đáp: "Chịu đựng được, chịu được, không thành vấn đề!" Thậm chí dùng tay đưa ra cử chỉ OK.

Đỗ Triết và Uông Hy cùng nhau rời đi.

Trái tim lại đau mà không rõ lý do, A Tá muốn nghỉ ngơi một lúc.

Nhu Nhu cảm nhận được cậu muốn đặt nó xuống, liền bắt đầu khóc với khóe miệng cong lên.

Cậu lập tức ôm chặt lấy con bé như một con gấu túi ép vào bụng cậu.

Hai bảo bối trong bụng có lẽ đã cảm thấy một sức nóng bất thường, di chuyển không ngừng trong không gian giới hạn, người cha già tội nghiệp chỉ cảm thấy đau đớn muốn lấy đi mạng già này.

Bỏ qua cơn đau ở bụng, cậu đứng dậy ôm con bé đi một vòng để ngủ, dù sao thì con lớn rồi cũng phải dựa vào tường nghỉ ngơi sau khi đi được hai ba bước cho bớt bóng tối trước mặt...!
Con gái nhỏ không khóc được, lại càng sợ ngày hôm sau sẽ phát sốt, cậu vội vàng ôm con bé trở lại trong tay, vững vàng nhẹ nhàng đỡ con bé, rút kim truyền dịch, chậm rãi đi đến bên cửa sổ thở trong không khí trong lành.

Phòng ở lầu ba, lầu dưới tình cờ là khu vườn nhỏ trong viện, thoạt nhìn càng ngày càng thấy tâm trạng mùa thu, gió mạnh thổi bay cả lá cây, đồng vàng trong tầm mắt, mùi đất tươi mát, thực sự là một buổi đẹp để hẹn hò nơi đây.

Uông Hy và Đỗ Triết xuất hiện trong tầm mắt A Tá thậm chỉ không thể chạy thoát.

Chiếc áo gió màu nâu nhạt của Vương Hy bị gió vén lên, đôi chân trắng nõn được bọc trong đôi bốt dài đến đầu gối, Đỗ Triết cũng tình cờ mặc một chiếc áo khoác thể thao màu nâu nhạt, che kín khuôn mặt.

Đây có phải là trang phục của người yêu có tâm cơ không?.

Chờ đã, cậu nhìn xuống, hôm nay Nhu Nhu cũng mặc một chiếc váy nhỏ màu nâu
...!Hóa ra là trang phục thân tử a.
(Thân tử là đồ cả gia đình giữa cha mẹ và trẻ nhỏ ấy nha)
Trên băng ghế trong khu vườn nhỏ của bệnh viện, Uông Hy và Đỗ Triết ngồi cạnh nhau, Uông Hy dựa vào vai Đỗ Triết.

Từ góc độ của A Tá, mơ hồ có thể thấy được về nghiêm túc của Đỗ Triết, nhưng khoảng cách hơi xa, ánh mắt không tốt lắm, dụi mắt một hồi cũng không nhìn rõ.


Chao ôi, hình như không khí ở đây không được trong lành cho lắm.

Cậu định đổi một chỗ nghỉ ngơi, ôm Nhu Nhu thoải mái ngủ một giấc, lại vô tình nhìn xuống, Uông Hy vốn đã dựa vào trong ngực Đỗ Triết, tóc hơi xoăn lòa xòa trên vai Đỗ Triết, hai tay chấp sau lưng.

Cậu rất ghen tị A Tá nhìn xuống con gấu túi nhỏ đang ngủ trong tay mình, không khỏi hôn lên trán con bé, ậm ừ nói mình không phải đổ kỵ, mình cũng bị ai đó giữ, sau này sẽ có thêm hai đứa nữa.

Ôm Nhu Nhu quá lâu, trong lòng A Tá vốn đã rất đau, sắc mặt tái nhợt, khó thở, cố gắng làm cho Nhu Nhu ngủ trên giường.

Nhu Nhu đang ngủ cuối cùng cũng có thể đặt lên giường nên tự mình treo mặt nạ dưỡng khí lên thở oxy, người cha già nhìn con gái rồi hài lòng mở máy tính ra.

Chắc chắn, phần liên lạc đã đầy cuộc bão của các biên tập viên nhắc nhở.

Cậu dùng gối đệm lên chỗ đau nhức trên lưng, ngồi xuống mép giường hít thở oxy một cách tuyệt vọng, trả lời biên tập viên, bắt đầu dùng một tay siết chặt trái tim đang đau nhức của mình.

***
Đỗ Triết ngồi ở trên ghế, thặt lâu sau mới mở miệng hỏi.

"Em biết sự việc thiệp cưới sao?"
Hai má Uông Hy hơi nóng lên, nói, chú Uông vừa rồi có nói đưa nhầm địa chỉ
Chú Uông trong miệng Uông Hy là Uông Tề, baba của Đỗ Triết, người đã sống một mình ở nước ngoài nhiều năm.

Mà Uông Hy là con gái bạch nguyệt quang của baba anh cùng người khác sinh ra.

Chính mình thân sinh bị vứt bỏ nơi đất khách quê người, nhưng lại đối với cô chìu chuộng sủng nịnh.

Đối với việc thúc đẩy anh và Uông Hy bên nhau, Uông Tề cao ngạo cực kỳ ưng ý.

Bởi vì Uông Hy thích anh.

Và Uông Tề luôn cưng chiều Uông Hy.

Đỗ Triết quay đầu nhìn cô trịnh trọng xin lỗi, thực xin lỗi.

Anh nhìn lên, hướng ánh mắt về tầng lầu nơi A Tá đang ở, nhẹ nhàng nói, mặc dù anh muốn bắt đầu một gia đình với em, nhưng anh không thể buông bỏ A Tá được.

Như vậy đối với em không công bằng.

Sự hoảng sợ vừa mới nổi lên, cùng một tiếng nổ, tất cả đều lộ ra ngoài.

Uông Hy luôn cho rằng cho dù Đỗ Triết không thể tha thứ cho bạn trai cũ, trong lòng có hận đến mức hai người sẽ không bao giờ có thể xây dựng lại tốt đẹp như xưa.

Cô có thể dùng thời gian để giải quyết tổn thương tình cảm của Đỗ Triết, nếu một năm không thành thì hai năm, hai năm không thành thì ba năm, ba năm không thành thì cả đời.

Cho nên Uông Tề hỏi cô về thiệp mời thôn lễ, cô muốn nhanh chóng sở hữu hoàn toàn Đỗ Triết, căn bản vẫn giữ thái độ mặc định, để Uông Tề lo việc hôn lễ.

Việc tuyên bố chia tay đột ngột này khiến Uông Hy khó chấp nhận và không có tâm lý sẵn, cô nghĩ rằng Đỗ Triết sẽ yêu cô cả đời, vậy tại sao mọi chuyện lại dừng lại ở đây? Theo làn gió mùa thu thổi qua, nhiệt độ lạnh lẽo từ đầu đến chân, trong nháy mắt nước mắt chảy xuống.

Cô cắn môi, cố gắng hết sức, tát vào mặt anh một cái.

Đỗ Triết bị cô dùng sức đánh, chỉ cần không đối mặt với Uông Hy đang khóc.

Uông Hy gục vào ngực anh khóc: "Triết ca, chúng ta không chia tay được không? Em sẽ đợi anh."
"Em sẽ đợi anh buông anh ta xuống."
Đỗ Triết cười khổ: "Nếu có thể buông tay, không cần đợi sáu năm."
"Vậy thì đợi bảy năm, tám năm, mười năm, hai mươi năm." Uông Hy ôm càng ngày càng chặt, cố gắng ôm cả thế giới của cô, nhưng cô nhớ lại vẻ mặt vừa khát cầu vừa buồn bã của Đỗ Triết chỉ khi ở ngoài phòng bệnh là cả thế giới duy nhất của Đỗ Triết.

Cô hoảng sợ những phỏng đoán mà cô biết rõ, và không từ bỏ, "Nếu hai mươi năm không được, thì ba mươi, năm mươi năm "
“Uông Hy.

Đỗ Triết nhẹ nhàng đè người cô càng ngày càng gần, “Anh không muốn làm chậm trễ thời gian của em, về phía baba anh sẽ đi giải thích."
Một giây sau khi Đỗ Triết nói những lời này, cả thế giới của cô như sụp đổ.

Đỗ Triết muốn tự mình giải thích với Uông Tề, rồi sẽ không có chỗ cho bất kỳ sự xoay chuyển nào trong vấn đề này.

Cô biết trong sáu tháng qua với Đỗ Triết ít nhiều đều có lý do của Vương Tề, nhưng cô hết lần này đến lần khác tự dối lòng mình, rằng cô có khả năng khiến Đỗ Triết yêu cô.


Mặc dù giữa hai người không có tiến triển gì khác ngoài việc nắm tay nhau, nhưng cô vẫn luôn cho rằng đó là do Đỗ Triết hướng nội.

Làm sao cô biết rằng, trong đêm đầu tiên tỏ tình với A Tá, liền đã hôn A Tá rất nhiều đến khó khăn chia lì.

Nhưng cô vẫn không cam lòng, Triết ca, chúng ta hãy thử lại lần nữa, được không?
Đỗ Triết tránh môi cô, nhanh chóng đứng dậy nói, anh sẽ cho tài xế đưa em về nhà.

Cơn gió mùa thu thổi mạnh khiến nước mắt cô nhanh khô trên má.

Cô cũng chậm rãi đứng lên, Đỗ Triết cảm thấy mình có lỗi trước, đưa khăn giấy cho cô, nói: "Mấy ngày nay em đi về mệt lắm rồi.

Trở về nghỉ ngơi thật tốt."
Đỗ Triết xoay người rời đi, Uông Hy gọi anh và đi đến bên anh, rưng rưng nắm chặt cổ áo anh, ấm ức nói, em biết, Triết ca, em có thể thấy rằng anh chưa bao giờ buông bỏ anh ấy, là em ích kỷ, trước nay đều không nhắc nhở qua anh.

Cô cười tinh nghịch, để em nói chuyện về phía chú Uông, ông ấy sẽ không trách em.

Đỗ Triết lịch sự gật đầu nói, là anh gây hoạ, ông ấy sẽ tính chuyện đó với anh.

Xin lỗi, Uông Hy, em xứng đáng được ở bên người yêu em cả đời.

Cô bụm miệng nói: "Triết ca, anh thiện lương như vậy ngay cả khi chia tay, em cũng không buông tha cho anh đâu." Cô ngập ngừng hỏi lại, "Anh có thể ôm em một cái được không?"
Đỗ Triết khẽ lắc đầu, xin lỗi.

Tình cờ gặp Lan Phi đang hỏi thăm về trạm y tá trên lầu, Đỗ Triết biết rằng cô ấy đang đến gặp A Tá.

Lan Phi cầm trong tay một hộp cơm ấm, vừa gặp hắn liền không khỏi nhếch miệng cười nói, "Nghe nói nơi này mới thật náo nhiệt a."
Vẻ mặt của Đỗ Triết xấu hổ, sau khi lộ ra vẻ mặt bi thương, trong lòng Lan Phi dâng lên một tia bực bội, chẳng trách A Tá mê mẩn năm sáu liền, những người đàn ông ưu tú bình thường điềm đạm luôn bày ra bộ dạng này cho người yêu của mình, độc quyền như vậy ai có thể chịu được?
Đỗ Triết cùng Lan Phi đến cửa phòng bệnh, A Tá ngồi ở trên giường, nghiêng đầu sang một bên, hai tay có chút run rẩy gõ mấy phím.

Nhưng từ tiếng ngáy mà phán đoán, cậu xác định là đã ngủ say.

Lan Phi kỳ quái nói: "Anh không đi vào sao?"
Đỗ Triết cười khổ: "Nhu Nhu sẽ không cho tôi vào."
Lan Phi đứng dậy, nâng hộp cơm cách nhiệt trong tay lên, không khỏi lộ ra thực lực, đắc ý nói: "Vậy ta đi xem xét Tá Tá và Nhu Nhu cho anh."
Đỗ Triết không khách sáo, giao quần áo sạch sẽ cho cô rồi nói: "Quần áo Nhu Nhu ướt, phiền cô."
"Anh đã đưa ai đó kiểm định video chưa? Nó không còn xa giới hạn bảy ngày."
"Có chút mặt mày."
"Vậy thì anh phải nhanh lên", Lan Phi đùa với anh, "Tôi sợ anh còn chưa kiểm tra chân tướng, tôi sẽ đuổi theo Tá Tá trước
Đỗ Triết ngừng nói.

Thấy anh không nói lời nào, Lan Phi trong lòng rõ ràng là ghen tị với việc cô có thể đi vào, trong lòng rất vui vẻ.

Nhưng nhìn thấy cái này ngốc như A Tá ngồi ở trên giường ngửa đầu ngủ, một mảnh lớn lồng ngực ướt đẫm nước mắt Nhu Nhu, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh vì đau, trước sau thật sự không có gì sạch sẽ.

Tình cờ có một bộ y phục sạch sẽ trên giường, lẽ ra A Tá định thay nó, kết quả là cậu quên mất nó và tiếp tục viết bản thảo.

Lan Phi cầm lên áo y tế, chuẩn bị cởi áo y tế của A Tá, y tá đi vào cùng xe đẩy, nói chuẩn bị thay bình.

Lan Phi bị y tá đuổi ra ngoài.

Đỗ Triết nhìn cô cười cười nói với cô.

"Quần áo đại nhâ, tôi tới đổi được."
Tác giả có điều muốn nói:
Có ai đang khóc trong chương này không?
Ai cũng biết tui lần đâu edit truyện nên sai sót quá trời khiến mn khó chịu khi đọc, nên cứ thông cảm, hehe.
..
À mà còn nữa.....!
Mấy ngày tui vắng bóng ai nhớ tui hem ????????.
Tui sẽ làm mn nhớ tui hơn nhớ truyện.
Haha
Tuy muốn edit bộ "ĐƠN XIN LY HÔN" quá mà tính lười phải làm sao đây.

Ai có thuốc trị không..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận