Không Bạch Hiệt Trang Giấy Trống


____ Chương này cảnh báo ai có bệnh nền tim mạch nên tránh xa ????????????
Kể từ khi biết mang thai thai, Đỗ Triết đi công tác ít nhất có thể, nhưng A Tá mang thai đến tháng thứ bảy, Đỗ Triết lại phải theo một cần thiết của công ty, anh đã cố gắng giảm bớt hành trình bao gồm cả chuyến đi khứ hồi*.

Tính toán đâu ra đấy vẫn mất hai ngày để thực hiện.

(* Khứ hồi là chuyến đi chuyến về á nha, chắc ai cũng biết ????)
Sau khi trở về nhà, Đỗ Triết đã báo cho A Tá về quyết định của công ty, tính toán muốn cùng cậu thương lượng một chút.

A Tá không nghe rõ vấn đề, chỉ hiểu được anh có chuyện quan trọng cần hoàn thành, lập tức trả lời: "Không thành vấn đề, em sẽ lo cho Nhu Nhu!"
Ngày anh đi là hôm sau, Đỗ Triết dựa tai vào bụng cậu dặn dò hai bảo bảo: "Baba không có ở đây, phải ngoan một chút, đừng làm Daddy vất vả như vậy."
A Tá phải tách hai chân ra để ngồi, cái bụng bự dựa trên sô pha, hai đứa nhóc này thật hiếu động, nhất là khi Đỗ Triết đang nói chuyện, hai bên mỗi bên đá một chân, tranh nhau muốn cùng Đỗ Triết nói chuyện.

Mang thai ba tháng cuối, mỗi lần bị hai bảo bảo đạp vào bụng là vết sẹo lại tiếp lan khắp bụng, những vết thâm cũ với những nét ứ thương nổi xanh đỏ tím ngày càng đau nhức, làm lần nào A Tá cũng phải “Oa” lên một tiếng.

Khổ quá mà, cậu tự nhủ chính mình cố kiên cường, ngàn vạn nhịn xuống không được rơi nước mắt.

Đỗ Triết ngồi xổm xuống cùng cậu nhìn thẳng, nói: "Em bây giờ không tiện, không cần đưa anh ra sân bay.

Thắt caravat cho anh được không?"
ĐƯỢC KHÔNG?! Tất nhiên là được rồi!
...!Mặc dù ngón tay của cậu đã sưng lên một đến khó chịu.

A Tá hai tay cầm lấy caravat, thành thạo phương thức giống như thắt khăn quàng năm đó, thắt cho Đỗ Triết
Đỗ Triết nhìn cậu cụp mi rũ mắt, hết sức chăm chú nhìn cà vạt trong lòng bàn tay, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, con ngươi rũ xuống đồng tử đen đến toả sáng khiến Đỗ Triết mỉm cười, cầm lòng không đậu mà xoa xoa đầu cậu, ít nhất hiện tại sẽ không lại bị đụng vào liền rung rẩy.

Trên đường đưa Nhu Nhu đến trường dặn dò vài câu.

Sau đó lại xuất phát đi nơi khác.

Áp lực của lịch trình bị dồn nén đó là anh không ăn được bữa trưa và tối, nhẹ nhàng xoa mày rồi ngã vào lưng ghế, đang muốn nghỉ ngơi một lát.

Công ty điều tra gửi đến một email là "Hồ sơ bệnh án của A Tá ở Bệnh viện Nhân dân 2.

" Cùng lúc đó, quản lý Vương gọi điện xin lỗi, phải mất một thời gian mới lấy được hồ sơ bệnh án.

Email này lúc này đang nằm yên lặng trong hộp thư, nhưng Đỗ Triết lại do dự không mở ra.

Bị người vây quanh đánh đập trong video, bí mật ẩn sâu trong hộp sắt, máy tính cũ nát, căn nhà chỉ có bốn bức tường ở huyện Đồ Quỳnh, mỗi lần mở một trang là một bí mật, mỗi một trang A Tá đều làm anh đau lòng muốn chết, đến lượt trang mới này, anh đã mất hết can đảm để mở nó ra.

Chỉ cần giả bộ chưa từng xem qua những khoảng trống của mấy năm đó, cùng A Tá trước mắt ở chung một chỗ mỗi ngày, liền coi như gió êm sóng lặng không có chuyện gì.

(Ông không biết chắc hành con tui đến chết quá ????)
Mặc dù bác sĩ sản khoa đã tiêm phòng từ trước, nói rằng Đồ Tá Chá bị thương nhưng không được điều trị tốt, ban đầu vết thương sẽ lành, nhưng theo mỗi ngày mỗi tăng, khả năng tự chữa lành không thể theo kịp, lưu lại vết thương cũ mặc dù vẫn có thể tự lành, cũng sẽ những ngày về sau không chừng cũng sẽ bị lộ ra.

Thời kỳ mang thai là lúc sức đề kháng yếu nhất, khả năng hiện ra là rất cao.

Anh tận mắt nhìn thấy, vẫn là khiếp sợ.

Vết thương cũ của A Tá lần lượt xuất hiện.

Làn da ban đầu mịn màng tươi tắn, mà mỗi ngày những vết sưng đỏ bò lên vết thương xen lẫn với vết bầm đã hình thành trước đó vài ngày, chạm vào đến chỗ không bị thương, chỉ dám nhẹ nhàng sờ qua, A Tá nhịn không được lập tức thu về.

Mỗi một cử chỉ đều làm anh đau đến chói mắt, anh hiểu những vết thương trên cơ thể A Tá.

Anh không thể chịu nổi dù là một chút.

Con chuột nhẹ ấn hai cái, hồ sơ bệnh án của A Tá được giải nén thành PDF và một số video.

Bản PDF dài khoảng 20 trang, trang đầu tiên là hồ sơ bệnh án về chấn thương đầu năm thứ hai của A Tá.

–– Nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân là 37.1°C, vết thương không có vết rách rõ ràng, không có đường rõ ràng, ba tụ máu dưới da sưng tấy, khai là bản thân bị tấn công bằng một vỏ chai bia, chóng mặt, nôn mửa, não chấn động (?) Kiến nghị uống viên thuốc con nhộng trắng Vân Nam cùng thuốc chống viêm và hạ sốt.

Bệnh nhân từ chối chụp cắt lớp CT sọ não, không đồng ý ở lại bệnh viện để theo dõi, đã thông báo nguy hiểm và tự mình ký giấy đồng ý chịu rủi ro.

––Dựng phu mang thai đã được 16 tuần, thân nhiệt 35,1°C, trên ngườicó nhiều vết bầm tím, có thể bị vỡ lá lách (?) Cần phải kiểm tra thêm.

Kiến nghị điều trị vỡ lá lách trước, trong quá trình điều trị thuốc sẽ làm hư thai, đã thông báo nguy hiểm.

Theo dõi: Bệnh nhân chưa viết hoá đơn cho việc cấp báo cáo xét nghiệm.Tỏ vẻ biết được nguy hiểm, miệng nói tự chịu trách nhiệm, đã dùng điện thoại ghi âm lại.

––Bệnh nhân đang mang thai 32 tuần, thân nhiệt 35,4°C, phản ứng thai nghén nghiêm trọng, làn da cháy bỏng, phơi nắng ở độ ba, giãn tĩnh mạch ở chân.

Tự khai là ở trong nước bị một đứa trẻ đá vào giữa bụng, không có dấu hiệu xuất huyết.

Kiến nghị ở lại bệnh viện để theo dõi.

Bệnh nhân từ chối ở lại bệnh viện để theo dõi và tự mình ký vào giấy chấp thuận.

–– Thai 34 tuần, nhiệt độ cơ thể của bệnh nhân là 38°C, bác sĩ cho biết lưng bị dao cắt thành hình dưa hấu, vết thương ở lưng dài khoảng 11,5 cm, các vết rách da và mô mềm không đều theo quy tắc, so với các cạnh gọn gàng.

Mặt ngoài một số lượng lớn các cục máu đông tụ lại trên vết thương đang chảy máu nhiều.

Các mô xung quanh sưng lên rõ ràng.

Kiến nghị tiến hành giải phẫu khâu vết thương.
Do bệnh nhân đang trong thời kỳ mang thai, không được gây mê nên bệnh nhân.

Đã được thông báo cho bệnh nhân và đã ký giấy đồng ý tự chịu rủi ro.

Phía dưới đính kèm thêm một bức ảnh chụp.


A Tá đặt một tay ở trên bàn, úp mặt vào bàn, tay còn lại đặt lên bụng.

Áo phông ghi Khu thắng cảnh tuấn Đông Sơn, áo phông màu xanh lục bị nhuộm đỏ màu máu.

Cắt một phần tránh vết thương, lộ ra miệng vết thương dài tới 11,5 cm.

Đỗ Triết cơ hồ không thể tin được hai mắt của mình.

Phần lưng thon gầy hiện ra miệng vết thương dài, da thịt bong tróc, xung quanh sưng tấy, máu tươi từ vết thương nứt ra chảy ra máu bao trùm vết máu đã khô trước đó.

Tất cả màu sắc trên bức ảnh khiến anh hít thở không thông, ở trong đường hầm tối tăm điên cuồng không tìm thấy nguồn sáng.

Sợ đến cả người rét run, các đầu ngón tay run rẩy.

Anh không dám cảm nhận vết thương cháy bỏng này bằng mắt thường.

Chỉ dám chạm mắt nhìn đến vết sẹo đồng dạng xấu xí ngày đó trên lưng cậu.

Giờ mỗi đầu ngón tay anh chạm qua đều là trên màn hình lạnh băng.

Cũng giống với A Tá hiện tại, nó không còn chứa độ ấm mà nó nên có.

Con dao dưa hấu cứa vào cơ thể A Tá, máu chảy lênh láng trên da thịt A Tá.

A Tá trải qua một cuộc sống chật vật, anh thậm chí không đủ can đảm để chỉ nhìn bằng mắt thường.

Anh tắt đi, vào toilet rửa mặt.

Mấy ngày nay một ngày ba bữa, cùng chung chăn gối, giờ đây trong nháy mắt như quân lính tan rã.

Hóa ra tất cả đều là giả vờ lẫn nhau, A Tá chưa bao giờ tiết lộ nội tâm nỗi đau mà mình đã trải qua, anh thế nhưng cũng tự nhiên giả vờ như không biết vết thương đầy người của A Tá.

Hai tay ngâm trong nước đá, che kín khuôn mặt, chống lại hơi nóng ấm trào ra hốc mắt.

Mặc dù đã cố gắng hết sức để chăm sóc cho A Tá, nhưng toàn thân A Tá trên dưới đều hiện ra vết ứ thương, luôn là khiến anh mất khống chế như gục xuống bờ vực thẳm - nó như đang nói kẻ vô dụng, cái gì cũng chưa làm được.

Nó vẫn sẽ hết từng cái một, nhưng là anh không thể che đậy được cái sự thật đã định.

Cái này thật sự làm anh cảm thấy vô lực.

Khi quay trở lại văn phòng, kim giờ đã chỉ số tám.

Anh xoa đôi lông mày nhức mỏi, thở dài và tiếp tục nhìn xuống xem.

––Dựng phu mang thai tuần thứ 34, thân nhiệt 38,5°C, vào viện cấp cứu thì bị vỡ ối sau khi khâu ở lưng, nhịp tim thai không ổn định, cơn co thắt không rõ ràng và chưa đủ tháng.

Bệnh nhân đến bệnh viện một mình mà không có người nhà.

Đã tiến hành ghi hình xử lý.

Kiến nghị tiêm hai mũi thúc đẩy phổi, dựng phu cự tuyệt sinh mổ, đã tự ký vào bản chấp thuận chịu rủi ro.

––Dựng phu thuận sản ở tuần thứ 34, quá trình chuyển dạ kéo dài 36 giờ, ở trạng thái khó sinh.

Thai nhi nặng sáu cân hai lạng, giới tính nữ, chiều cao 56cm, thiếu oxy nhẹ, đã được chuyển vào lồng ấp nhi để điều trị.

Dựng phu sau khi sinh lượng máu bị xuất huyết là 2100ml, kéo dài trong ba giờ, xuất huyết trong cơn sốc co giật, bổ sung thể tích máu, tiêm oxytocin chậm vào tĩnh mạch, điều trị bằng máy khử rung tim, xử lý và khâu vết thương ở lưng lần thứ hai, bệnh nhân đã tạm thời qua được cơn nguy kịch, rơi vào hôn mê sâu.

Không có người nhà, đã làm video lưu lại, video đọc thông báo về bệnh tình nguy kịch.

Thông báo bệnh tình nguy kịch
Băng huyết sau sinh, sốc xuất huyết, hai vết chém sau lưng, trong đó bất luận loại nào cũng đều đưa người vào chỗ chết.

Không có người nhà.

Một người xung quanh bệnh nhân một người cũng đều không có.

Giấy chứng nhận y tế mô tả đều lạnh như băng, ngắn ngủn vài từ hai ba dòng, tóm tắt những nguy hiểm của A Tá trong trình chuyển dạ.

Giờ phút này cùng cậu giống nhau, bàng hoàng xem những nổi đau A Tá đã phải gánh chịu.

Ánh sáng rực rỡ bên ngoài cửa sổ cao từ trần đến sàn, Đỗ Triết tháo mắt kính ra, nhắm mắt lại, mu bàn tay dùng sức đè lên hốc mắt để nén hơi nóng ẩm ướt sắp trào ra khỏi hốc mắt.

Trái tim nổi lên cơn đau mãnh liệt.

Đồ Tá Chá rốt cuộc đã trải qua những gì? Anh không thể tiếp tục nghĩ về nó, tất cả những hình ảnh, phối hợp với giấy chứng nhận y tế trước mặt, lần lượt hiện lên như thước phim trong đầu anh.

–– Một ngày sinh sau khi sinh, nhiệt độ cơ thể là 39.5°C.

sốc xuất huyết, nhiễm trùng trong tử cung, tiếp tục bổ sung thể tích máu, ép tim bằng tay, điều trị vỡ lá lách, hôn mê sâu.

Người nhà liên hệ thì không ai trả lời, đã được ghi hình lại và thông báo bệnh tình nguy kịch.

–– Hai ngày sau khi sinh, thân nhiệt cơ thể là 41°C, huyết áp thấp hơn bình thường, không ăn uống được, phải tiêm dung dịch dinh dưỡng, điều trị nhiễm trùng tử cung, tiêm thuốc chống viêm, đường huyết thấp hơn bình thường, phải tiêm đường glucose.

Vỡ lá lách điều trị phương án 2 trong tình trạng hôn mê.

Ban đêm lại lần nữa bị sốc, đưa vào phòng thở oxy, liên lạc với người nhà thì không ai trả lời, đã được ghi hình lại và thông báo bệnh tình nguy kịch.

––Ba ngày sau sinh, thân nhiệt cơ thể là 39,8°C, huyết áp liên tục thấp hơn bình thường, không ăn được, tiêm dung dịch dinh dưỡng, điều trị nhiễm trùng tử cung, tiêm kháng viêm, hạ đường huyết so với bình thường, tiêm glucose, bổ sung lượng máu liên tục, điều trị vỡ lá lách phương án 3.


Có dấu hiệu thanh tỉnh, dò hỏi một chút vấn đề, nhưng vẫn khép hai mắt mà trả lời, tứ chi mất máu đến vô lực.

Lại lần nữa xác nhận số điện thoại của người nhà với bệnh nhân liên hệ thì không có ai trả lời, đã được ghi hình lại và thông báo bệnh tình nguy kịch.

–– Bốn ngày sau khi sinh, thân nhiệt cơ thể là 38,5°C, huyết áp và đường huyết thấp hớn mức bình thường, không ăn uống được, phải truyền dịch dinh dưỡng, sốc huyết về đêm, thiếu oxy lên não, phải truyền oxy, trị liệu ấn tim.

Không có người nhà, đã được ghi hình lại và thông báo bệnh tình nguy kịch.

–– Năm ngày sau khi sinh, thân nhiệt cơ thể là 39,1°C, huyết áp và đường huyết bình thường, được cho phép uống nước cháo, lá lách bị vỡ điều trị phương án 3, bệnh nhân có chút thanh tỉnh, hỏi đáp có phản ứng.

Cơn sốc đứt quãng gián đoạn, không có người nhà, đã được ghi hình lại và thông báo bệnh tình nguy kịch.

–– Bảy ngày sau khi sinh, thân nhiệt cơ thể là 37°C, huyết áp và đường huyết bình thường, được cho uống nước cháo, điều trị vỡ lá lách phương án 3, điều trị loét dạ dày, thực quản bỏng rát, bệnh nhân có chút thanh tỉnh, hỏi đáp có phản ứng, không có người nhà, đã được ghi hình lại và thông báo bệnh tình nguy kịch.

Bác sĩ viết tay ở một góc: Đồ Tá Chá, cố lên!
- Ngày thứ mười lăm sau khi sinh, thân nhiệt cơ thể là 35,2°C, huyết áp và đường huyết thấp hơn bình thường, điều trị vỡ lá lách kết thúc, loét dạ dày nặng,thực quản bỏng rát, cắt chỉ vết thương ở lưng, vết thương tụ mủ vàng và máu, lượng bạch cầu cao hơn 20.

Kiến nghị dùng thuốc chống viêm và truyền dịch 6 ngày để có chế độ dinh dưỡng cân bằng.

Bệnh nhân rất tỉnh táo, từ chối ở lại bệnh viện và tự mình ký giấy đồng ý rủi ro.

Sáu năm trước, suốt sáu phong bì bệnh tình nguy kịch mà không một người nhà kí tên.

Sáu năm sau, người nhà duy nhất của cậu là Nhu Nhu, nhưng anh lại muốn đem cốt nhục của cậu khuynh tẫn đi một nữa.

Tổng cộng có 20 video bệnh tình trong thư mục, Đỗ Triết click mở đoạn đầu tiên.

–– Dựng phu số 38, xin hỏi ngài có phải đi khám một mình?
A Tá gầy như mầm đậu giá còi cọc, ngồi trên xe lăn, vết thương ứ thanh còn chưa tiêu tan, vết bầm trên cằm nối với cổ, bàn tay đang ký không cầm được bút, mu bàn tay vết thương bầm xanh tím, phơi nắng đến bong tróc da.

Ký xong, cậu cúi đầu, ngượng ngùng nhìn vết nước ở giữa đũng quần, chậm rãi nhấc tay lên, nói, đúng vậy, ta...!ta muốn thay quần.

––Vì ngài đi khám một mình nên bệnh viện sẽ ghi hình lại quá trình, có đồng ý hay không?
A Tá đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đen láy, con ngươi chớp động hoảng loạn, đuôi mắt mỏng manh co rút lại, khẩn trương nói, cái này mặt khác sẽ thu phí sao?
–– Không cần.

A Tá gật đầu, vậy ta đồng ý.

––Để đảm bảo an toàn, kiến nghị ngài nên sinh mổ, trước tiên gọi điện về trao đổi với gia đình.

A Tá hỏi, sinh mổ...!bao nhiêu tiền?
–– Khoảng năm vạn, lúc đó sẽ có danh sách nhập viện.

A Tá kinh ngạc oa một tiếng nói, ta mỗi này đều leo núi bơi lội, chính là vị mục đích thuận sản.

–– Này.., ngài kí ở chỗ này đồng ý và chịu mọi trách nhiệm rủ ro.

A Tá lẩm bẩm xem mình phải ký bao nhiêu, đẩy xe lăn đến phòng khám, tránh vết thương ở lưng, tự mình giữ lấy thanh chắn giường, ngồi ở mép giường thay áo khoác, để lộ phần trên không hoàn hảo của mình, nhanh chóng mặc nó vào rồi cẩn thận nằm xuống một bên.

Cứ sau năm phút cậu lại thu mình thành một quả bóng, khẽ run rẩy, ôm chặt bụng, cau mày đếm một, hai, ba, bốn, năm, sáu
Một phòng sản phu đều như quỷ khóc sói gào, Đỗ Triết im lặng nhìn cậu không rên một tiếng, môi khô đến bong tróc, cong eo chặt lại, xương ngón tay trở nên trắng bệch.

Ngày thường cậu hoạt bát năng động, hiếm khi yên tĩnh, bốn người trong gian phòng, bác sĩ, y tá, nhóm người sản phu bận rộn, không ai có thời gian đưa cho cậu một cốc nước, khi khát liền liếm miệng mình, rồi lại tiếp tục đếm một, hai, ba, bốn, năm, sáu.

Cậu lẩm bẩm, có hơi mệt, muốn ngủ một giấc, cậu cùng bảo bảo trong bụng thương lượng, chỉ năm phút, để ta ngủ năm phút.

Không đến một phút, động tác bụng lớn đã được thu lại rõ ràng trên màn hình giám sát, vài khung hình cậu càng cong người lên run rẩy nhiều hơn cậu siết chặt tấm vải mỏng, che miệng không được nôn khan.

Sau khoảng 3 tiếng rưỡi, sản phu được người chồng đỡ đi ra từ từ với đứa bé trên tay, đứa trẻ trên tay khóc oà lên.

A Tá hít thở một hơi rồi mỉm cười, ngươi thật nhanh trở ra, đứa trẻ rất sung sức phải không?
Sản phu và người chồng trêu chọc đứa con trong tay, đúng vậy, thực mau, cũng không cảm thấy đau nữa.

Công lao đều là của chồng đã đưa hắn đến lớp luyện tập, A Tá đau đến mức bảy hồn sáu phách đều không còn, chỉ biết vỗ tay khen hắn, sau đó mỉm cười lấy điện thoại ra đặt bên tai, bẩm khoảng bốn năm lần, một câu cũng không nói, nhìn chăm chăm vào màn hình, có chút thất vọng mà đưa điện thoại nhét lại dưới gối (nước mắt tui rơi nè mn ????????)
Người chồng bên cạnh sản phu đến gần, hỏi cậu vì sao chồng cậu còn chưa tới?
A Tá đúng lúc dời đi sự chú ý, cười tủm tỉm nói, nghe nói anh đã xuất ngoại rồi!
Sản phu kia kinh ngạc nói, nghe nói?!
A Tá ngay lập tức trả lời, chính là anh ấy đã đi nước ngoài, ý tôi là anh ấy không nói nước nào.

Không bao lâu, sản phu kia thấy chồng cậu không đến, nên nhờ chồng mình đưa cậu nước đường nâu và trứng gà đỏ, A Tá liên tục cảm ơn, úp bụng ngồi dậy, hớp một ngụm nước đường nâu, lại ôm bụng nhịn xuống cơn nôn mửa trì trệ hồi lâu, liếm môi liếm hết đường còn sót lại trên miệng, trong lòng cực kỳ khẩn trương, ùng ục một chén uống xuống đáy.

Rồi lại đập vỡ một mảnh vỏ trứng, nhắm mắt nhíu mày, giảm bớt cơn co thắt, rồi đập vỡ tiếp một mảnh vỏ trứng, cậu lăn lộn gần ba phút, nhét đầy một ngụm rồi chậm rãi nhai từ từ.

Một lúc sau, cậu rời khỏi giường, chắc có người trong nhà vệ sinh, cậu ôm bụng bất an đứng thẳng, liên tiếp che miệng.

Cửa vừa mở cậu liền vọt vào, qua hơn hai mươi phút đi ra ngoài với sắc mặt càng thêm tái nhợt, gần như mệt đến kiệt sức mà nằm nghiêng trở lại giường bệnh, mới vừa rồi rút kiêm châm bây giờ băng gạt đã thấm đầy máu, dính lên đồ xanh sọc trắng của bệnh viện
Bác sĩ đến kiểm tra độ mở ngón tay và yêu cầu cậu từ từ di chuyển chậm rãi nằm xuống.

Cái bụng nhô cao hiện lên dấu vết rõ ràng, cậu đau đến nổi toàn thân trắng bệch, nhịn không được toàn thân phát run, cậu cười mỉm yêu cầu bác sĩ nhẹ tay chút.

Bác sĩ đeo găng tay vào để kiểm tra và cho cậu nghỉ ngơi.

Cậu đại khái thực sự khẩn trương, ngực phập phồng lên xuống đến lợi hại, không biết phải làm sao, nên lấy điện thoại từ dưới gối ra, chưa bấm vào dãy số quen thuộc mà ôm chặt nó vào ngực của mình.

Bác sĩ vỗ nhẹ vào đùi của cậu, vừa vặn chỉ ngay tại vết bầm tím, cậu đau đến co lại thành một quả bóng, nhưng bác sĩ lại bảo cậu tách ra.


Cậu cười đáp lại, miễn cưỡng xê dịch ra một chút, nhắm mắt lại chờ bác sĩ khám.

Bác sĩ kiểm tra xong, nói đã khai ba phân, đưa hắn vào phòng sinh.
Cậu kinh ngạc mà "Hả?" một tiếng, rồi "ồ", liền nhảy xuống giường bước ra khỏi phòng, người chồng bên cạnh sản phu lúc nãy cổ vũ cho cậu, cậu thực hiện ra một tư thế thành công.

Đoạn cuối của video này cho thấy cảnh A Tá đang ôm bụng chịu đựng cơn đau dữ dội, đứng bên cửa đưa ra cử chỉ thắng lợi, và sự mệt mỏi được giấu dưới nụ cười chiến thắng.

Đoạn video thứ hai là trong phòng sinh.

(Trong phòng sinh là đoạn tui đau tim nhất ????????)
Tiếng than khóc kêu rên không hề giảm bớt, A Tá tựa hồ vô cùng đau đớn, khom người đỡ lấy thanh vịn giường, cái bụng to lớn đè lên eo cậu, nếu không được chống đỡ cơ hồ đem cậu áp đến ngã sụp.

Dưới ống tay áo bị tôi kéo lên, những đường gân nổi lên loang lổ vì dùng sức, làm da cháy nắng bong tróc, trên cánh tay có hàng nghìn vết sẹo, thậm chí còn không nhìn thấy máu chảy.

Cậu đứng khoảng nửa tiếng, các bác sĩ và y tá thì đang bận việc khác.

Ngay sau khi chân phải bị thương trở nên vô lực, liền không thể tự khống chế mà quỳ trên mặt đất, có lẽ cậu cảm thấy tư thế này thoải mái hơn, xoa xoa đầu gối, giữ nguyên tư thế này, áp điện thoại vào hai cánh tay chồng lên nhau, rồi gục đầu ngủ ngáy lên khò khè.

Y tá đến chất vấn cậu vì sao không lên giường nằm, cậu ngượng ngùng gãi gãi đầu nói mình quá mệt, y tá dìu cậu đến giường đeo găng tay tiến hành kiểm tra, thấy cậu nằm nghiêng kiên nhẫn nói, nằm ngửa đi, vừa mới kiểm tra không phải sao?
A Tá định tránh chấn thương ở lưng rồi di chuyển chậm rãi, ai ngờ y tá trực tiếp xoay người cậu lại.

Trong nháy mắt, cậu đau đến mức không biết phải đặt chân tay thế nào.

Cậu bắt đầu run rẩy không kiểm soát được, cánh tay muốn hướng đến trên lưng, còn chưa kịp an ủi, y tá đã đem hai chân cậu trực tiếp thẳng ra cực hạn để kiểm tra bên trong.

Giọng cậu khản đặc, nghe ngắt quãng, lại còn cười mị lấy lòng, ta chưa tập qua yoga, không dẻo dai như ngươi nghĩ đâu, nhẹ chút đi.

Y tá nói cậu đã bị mở năm ngón tay, kêu người nhà đi mua Red Bull và chocolate.

Cậu liền trả lời, rồi nhảy ra khỏi giường khập khiễng mà đi ra cửa.

Ở cuối đoạn phim thứ hai, cậu đứng ở cửa, dáng người đơn bạc đứng ôm bụng, trên lưng chảy ra một khối máu làm đỏ cả màu áo.

Video thứ ba, thứ tư, thứ năm và thứ sáu theo thứ tự trong hành lang, thang máy, lối vào khoa ngoại trú, thang máy và hành lang.

Mỗi một cảnh tượng, đều làm Đỗ Triết kinh hồn táng đảm (sợ hãi).

Sản phu bị vỡ ối, mở năm ngón tay, bụng lớn, đi một mình trên lối hành lang dài.

Lan can phụ trên tường tương đối thấp.

Cậu phải nghiêng người nửa chừng mới giữ được, rất nhiều lần bàn tay không nắm được, thân thể xiên quẹo thiếu chút nữa té ngã.

Đi một bước, ôm bụng dừng lại hai giây, trên trán toàn là mồ hôi, trên lưng dần dần bị nhuộm thành màu hồng nhạt.

Đến cửa thang máy, cậu đợi một lúc lâu, cúi đầu nhìn điện thoại, bấm số, nghe một hồi, ũ rũ cụp mắt mà nhét lại trong túi quần, cười nói chính mình không có việc gì, có lẽ anh ấy vẫn còn bận.

"Ding" một tiếng, cậu bước vào thang máy, trốn vào một góc cố mỉm cười thật tươi.

Cậu khập khiễng mà đi đến lối vào của khoa ngoại trú, đứng bên cửa chờ mưa tạnh.

Đoạn video chỉ quay được phần sau đầu của cậu.

Mưa gió nâng bộ y phục của cậu lên để phản chiếu sức sống mãnh liệt ở bụng, theo đó từng chút từng chút mà ướt nhẹp toàn thân.

Mọi người cầm ô tới tới lui lui, mà cậu cũng chưa từng mở miệng nhờ người khác dẫn một đoạn.

Đỗ Triết nhớ đến A Tá trong đêm tuyết, cậu sẽ từ chối ngay cả áo khoác của những người cậu quen biết, huống chi là những người lạ chưa từng gặp.

Sau này anh mới phát hiện A Tá rất hoạt bát, vui vẻ trong tâm trí anh cậu thật mạnh mẽ.

Cậu lấy tay chắn mưa rơi, ngược gió mưa đi ra ngoài
Đỗ Triết bị tâm trí kéo đến căng thẳng, trời mưa to như vậy, A Tá sắp lâm bồn chạy ra ngoài làm cái gì, anh vội vàng mà mở đến đoạn tiếp theo.

Trong thang máy nhỏ hẹp, trong tay cầm một cái túi nhựa màu đỏ, tựa như đứng không vững nữa, dứt khoát ngồi trên mặt đất, sau khi cửa thang máy mở ra, dùng lan can mượn lực mấy lần, hai chân mềm nhũn như bông, cuối cùng híp mắt cười cười, khi cười xong liền dùng đầu gối bò ra ngoài, lôi ra hai đường đẫm máu, y tá ở cửa thang máy vội vàng đi tới quan tâm cậu.

Y tá phòng bệnh hung hăng hỏi cậu, đã mở năm ngón tay còn đi ra ngoài.

Có phải hay không muốn một xác hai mạng?
A Tá từ bao nilon đổ ra Red Bull và chocolate nghi hoặc nói, ngươi...!ngươi kêu ta đi mua a!
Y tá tức giận đến muốn nói lại thôi, mắng, ta nói kêu người nhà đi! Ngươi là nghe không hiểu sao?
A Tá thay quần áo sạch sẽ, đối với y tá cười nói, ta đi có một mình, người nhà đã ở nước ngoài, cũng chưa về.

Y tá khẩu khí cũng mềm xún, nói, kia..

bên cảnh cũng không thể không có một người!
A Tá nắm chặt điện thoại, đợi y tá đi rồi mới yên lặng lén lút ấn lên mặt, cười nói, có!
Video tiếp theo là hơn bảy tiếng đồng hồ.

Máy quay ở trên trần nhà, A Tá đang nằm trên giường bệnh, trên người đủ mọi màu sắc ứ thương, anh có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Bác sĩ nói vị trí thai nhi của cậu không đúng, sốc lên quần áo cậu.

Hai bên có xương sườn lộ ra rõ ràng, so với này thì cái bụng cao chót vót có vẻ thập phần đột ngột, bác sĩ nói cậu quá gầy, không tốt để xuống tay sợ sẽ gãy xương, ngay sau đó anh ấn mạnh vào cái bụng đen xì của cậu, Đỗ Triết cùng A Tá đều bị động tác bất thình lình của cậu làm hoảng sợ.

Tay bác sĩ ấn lên bụng cậu, theo động tác bắt đầu xoay chuyển, lồng ngực A Tá như đình trệ, cậu dùng hai tay siết chặt thành giường, khí thở không dám thở ra ngoài, bác sĩ bận ở trên bụng cậu hơn nửa giờ, A Tá nâng tay lên ý bảo, chờ một chút, ta....!
Bác sĩ dừng lại, cậu lập tức nôn ra ngoài, thứ dơ bẩn hỗn với tơ máu, bụng từng chút từng chút mà run rẩy.

Bác sĩ oán trách nói, mới vừa rồi công sức đều mất trắng, thai nhi quay lại vị trí cũ rồi.

A Tá mỉm cười, ngượng ngùng.

Bác sĩ lần này đã cảnh báo, lúc này cũng không kêu dừng, A Tá nghẹn tới mức mặt đỏ bừng không dám nói ra, bác sĩ ra lệnh treo ống thở, cử chỉ tùy theo tăng lên, A Tá không còn kiểm soát được cơn run rẫy, bác sĩ cũng không thể kiểm soát được được cậu, cũng không thể đem tay chân cậu cột lại.

Bác sĩ lăn qua lộn lại hết nửa giờ, nói cậu không dùng được chút sức lực nào, lại chọn lúc sinh không ăn cơm trước?!
A Tá yếu ớt dựa vào nệm giường, bác sĩ hỏi mấy lần mới nghe thấy, cười nói, ta đã ăn trứng và nước đường nâu.

Bác sĩ hỏi y tá, không có người nhà sao?
A Tá tức khắc liền khó chịu, nhỏ giọng nhấn mạnh rằng người nhà tôi đang ở nước ngoài.

Bác sĩ chỉ phân phó y tá cho cậu uống Red Bull và chocolate, cậu ăn hết tất cả liền nôn ra, y tá cho cậu uống nước súc miệng, nhẹ nhàng thoải mái đi không ít, không cần quá khẩn trương.

Bảo bảo nằm dưới lớp vỏ da mỏng thấy rõ, từng chút một di chuyển xuống phía dưới.

Qua hơn 3 tiếng nữa, cậu dùng hết sức liền trào ra một đống máu, bác sĩ cảnh báo tất cả các phương pháp dùng sức của cậu đều sai, eo phải dùng lực, đứa bé trong bụng chưa đầy tháng, nếu còn không ra ngoài khả năng sẽ chết ngạt.


A Tá nhẹ nhàng nói xin lỗi, có thể là lưng ta quá đau.

Bác sĩ phân phó cởi dây hạn chế tay ra để cậu ôm chặt hai chân, cố gắng hết sức để áp sát vào bụng.

Có thể nhìn ra thấy A Tá rất muốn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng ôm chặt đùi tựa hồ là một chuyện rất khó khăn, cậu nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ di chuyển qua lại hàng chục lần, dần dần dịch chuyển vị trí ban đầu, một mảnh vết máu nhuộm đẫm ở chăn đơn phía trên.

Bác sĩ gấp gáp không kiên nhẫn nói, ta giúp cậu ôm chặt.

Vừa nói, liền dùng sức siết chặt đùi phải hướng hai bên cạnh mở ra, A Tá sợ hãi buông hai tay ra, siết chặt tay bác sĩ van xin nói, đừng, đừng, đừng, bác sĩ, chân ta đau, chân đau!
Bác sĩ bị phản ứng của cậu làm hoảng sợ nói, ngươi chân đau thế nào tại sao không nói! Giọng của A Tá khàn đi, mang theo một chút tia khóc nức nở, ủy khuất mà trả lời, ta cho rằng cũng không ảnh hưởng gì, thực xin lỗi!
Bác sĩ nhìn chằm chằm màn hình nói không còn nhiều thời gian, quá trình chuyển dạ quá lâu, đứa bé có nguy cơ thiếu oxy cao.

Ngay sau đó làm miệng A Tá thả lỏng, cầm lấy dụng cụ phẫu thuật bằng sắt đẩy vào bên trong, A Tá đau đớn rụt người lại, bác sĩ lại phân phó cho y tá dùng dây có định cậu lại.

A Tá không thể cử động, mở to mắt nhìn lên trần nhà, mỗi lần bác sĩ dùng dụng cụ, cậu đều không tự chủ được nâng cằm lên, khẽ mở môi liên tục rên rỉ đau đớn.

A Tá hỏi, còn bao nhiêu lần nữa?
Bác sĩ nói, cái này đối với cậu hiệu quả không tưởng..

A Tá hỏi, vậy ngươi có thể nhẹ nhàng được không...!
Bác sĩ rút dụng cụ phẫu thuật ra, A Tá giật mình kinh ngạc, bác sĩ hô lên, dùng sức! Nhanh lên!
A Tá rõ ràng là không thể tập trung được nữa, đáp lại một cách máy móc theo chỉ dẫn của bác sĩ, được...!Được rồi!
Quá trình này kéo dài liên tục bốn giờ, A Tá nhờ y tá mở ra đoạn ghi âm trong điện thoại.

(tui đau lòng không muốn làm típ âu????????)
Đoạn ghi âm là những gì anh nói với A Tá rằng anh thích em.

Đỗ Triết thậm chí không biết nó được ghi lại khi nào.

A Tá cười cười, ngữ khí thập phần rất tự hào, giống như muốn mọi người tin rằng cậu có chồng giờ đang ở nước ngoài và chồng mình là có thật chứ không phải như những gì tưởng tượng ra.

Sau khi đoạn ghi âm được phá ra, cuối cùng phía dưới bụng cậu cũng chuyển động, bác sĩ làm cậu thở đều, cậu cười lớn.

Đem bảo bối Nhu Nhu sinh ra.

Tiểu thịt tươi vừa cắt dây rốn liền được đưa đi cứu hộ.

Các bác sĩ và y tá trong phòng phẫu thuật đang thu dọn dụng cụ, A Tá bật màn hình điện thoại di động mờ mờ giấu đi dưới gối, y tá lại gần ghé bên tai dặn dò lời của bác sĩ, bỗng nhiên cậu túm chăn lại nói lạnh, y tá liền chạy đi kéo bác sĩ sắp rời đi.

Trong phòng phẫu thuật chật chội, sản phu bất ngờ bị băng huyết dữ dội làm mỗi người luống cuống tay chân vội vàng cấp cứu.

A Tá thản nhiên sờ soạng đủ chỗ, lòng bàn tay đầy máu, hai mắt sắp nhằm lại, ngón tay nắm lấy áo bệnh viện, mím môi, ngửa đầu dường như bình tĩnh, túm chặt lấy góc áo y tá.

Có thể là nghĩ đến máu bẩn, lập tức buông tay, dùng tay khác đưa cho y tá mấy chục tệ tiền lẻ, chỉ vào số điện thoại không nhìn rõ trên quần áo, nói xin lỗi, ta chỉ có nhiêu đây, ta nhờ ngươi giúp một chuyện, nếu ta chết rồi, ngàn vạn lần cầu xin ngươi đem con ta giao cho người này, đưng đưa nó đến cô nhi viện, làm ơn...!
Lúc này, cậu dùng từ "người này" thay thế cho từ "chồng".

Xưng hô như vậy là đang tỉnh hay đang mê?
Đỗ Triết không rõ, chỉ thấy A Tá trào ra máu, tí tách rơi xuống sàn, rất nhanh tụ lại thành mấy vũng máu nhỏ.

Trong đó có rất nhiều y tá hỗn loạn nói không đủ máu, không thể cầm máu, từng lời nói phát ra dị thường chói tai, A Tá bị đặt trên bờ vực của sự sống và cái chết, A Tá ở giữa giường mặt tái xanh vô hồn, chờ đợi Tử Thần đến.

Tiếng nghẹn ngào trong cổ họng rõ ràng phát ra trong văn phòng yên tĩnh, Đỗ Triết chung quy vẫn là không nhịn được, bật ra tiếng áp lực nức nở.

A Tá đại nạn chưa chết, trong suốt mấy năm chưa ngừng việc tìm kiếm anh.

Là anh quá mức hèn nhát.

A Tá sợ hãi, rõ ràng là cậu cần một người ở bên cạnh mình rất nhiều, cậu gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy....!Gọi nhiều như vậy, lại không có một chút thành công đến Đỗ Triết ở nơi phương xa hải ngoại.

Cậu một mình nổ lực tồn tại, làm hướng dẫn viên ở Khu thắng cảnh núi tuấn Đông Sơn, đến bể bơi Quảng Ninh làm nhân viên cứu hộ, mỗi ngày đều bị người khác đến đe doạ cảnh cáo, bị đánh đến tơi tả, vẫn như cũ ở một chỗ chờ anh trở về.

(Tác giả bán nhiều dao quá ????)
Nhưng kết quả là, ngay cả vết thương ở lưng, vết bầm tím ứ thương, lá lách bị vỡ, viêm loét dạ dày xen lẫn chứng loạn sản xuất huyết nhiều đều do một người gánh vác.

A Tá nói rất đau, nhưng bác sĩ lại ngoảnh mặt làm ngơ, A Tá nói rằng đó không phải là mình, anh cũng ngoảnh mặt làm ngơ.

Trong 15 video tiếp theo, ngay từ đầu bác sĩ đã nói rằng A Tá đã không có người nhà, trải qua một hồi miêu tả bệnh tình, đối với A Tá không hề hay biết gì đọc bệnh trạng tình hình nguy kịch.

Mỗi một bức tranh bên trong đều tác động đến phòng bị tâm lý của anh, Đỗ Triết từng chút từng chút lùi về phía sau, không nhịn được, vô cùng sợ hãi bốn phương tám hướng mai phục.

Cậu cuộc đời này không còn lạc quan hoạt bát, sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, trên người cắm đủ loại ống dây, duy trì sự sống phản phất trong chớp mắt của cậu.

Cậu có chút gầy yếu, Nhu Nhu nằm bên cậu khẽ khóc, ở bên cạnh ngậm một bàn tay nhỏ, ngày thứ bảy sau khi sinh, cậu mở mắt, bác sĩ xác nhận lại số điện thoại viết có phải là thật không, cậu chớp một chút đôi mắt, bác sĩ nói với cậu không gọi được, cậu chớp mắt.

Mười lăm ngày sau, cậu kiểm tra thân thể của mình xem hình dáng Nhu Nhu, trên lưng vết thương sưng tấy đẩy quần áo nhô ra một như cái bao, Nhu Nhu cười cười mà vỗ lên mặt cậu, cậu cầm lấy bàn tay nhỏ cua Nhu Nhu, trêu đùa cái mũi con bé, cười nói, con muốn gọi gọi ta là Daddy sao? Daddy sẽ bảo vệ con.

Chúng ta cùng nhau chờ baba trở về.

Về sau, trên mặt A Tá hoàn toàn không còn chút máu, gầy thành như một cây ma côn, dưới tình huống như vậy, cậu ôm Nhu Nhu yêu cầu xuất viện.

Y tá bệnh viện đã nhiều lần nhắc nhở A Tá, bởi vì ngày xưa cậu hiến máu, nên tình nguyện viên xã hội và một số chi phí y tế đã xin hoàn trả qua các bộ phận liên quan, nhưng cậu vẫn khăng khăng đòi xuất viện, cầm bút ký tên của chính mình trên đơn đồng ý.

Ngẩng đầu lên cười tươi, cùng với ngày xưa chưa từng hàm chứa tái nhợt đến vô lực.

Đỗ Triết tắt hết video, đèn của tòa nhà dần dần tắt, cả tòa nhà đều chìm trong im lặng.

Một hình ảnh phản chiếu từ chiếc gương trong bóng tối, người trước mặt anh như bị mờ thành một bóng ma vô hình.

Anh rõ ràng quần áo chỉnh tề, caravat là sáng nay được người mình yêu tự mình thắt, sự nghiệp thành công, gia đình mỹ mãn, trong nhà có một cô con gái ngoan ngoãn, còn có một nam nhân chờ anh về nhà, tương lai bọn họ còn sẽ được chào đón thêm hai bảo bảo.

Anh hẳn là cảm thấy thực hạnh phúc, không phải sao?
Nhưng anh lại cảm thấy rất thống khổ, này mỗi trang một tờ, đều làm anh rất thống khổ.

Tác giả có điều muốn nói:
Tôi muốn viết đoạn này từ rất sớm, bởi vì sự lạc quan của Tá Tá, nên tất cả những nỗi đau trong tầm nhìn của cậu đã được lọc sạch.

Đỗ Triết trông khác hẳn.

Đỗ Triết đã...!thua rồi...!
Eo ôi tui bận việc bên page quá nên cũng lười làm luôn.

7k từ, về sau chữ càng nhiều tui càng lười.
Tui lặn tiếp, nếu thấy tui lâu quá cứ tấn công tin nhắn nhắc nhở tui nha????????????.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận