Không Bằng Duyên Mỏng

Edit: voi còi

Beta: ViVu

"Đã dậy rồi..., có muốn ăn cơm tối hay không?" Không nghĩ ra, vậy cũng không cần suy nghĩ. Cô giáo Tiếu đẩy người đàn ông thừa dịp cô ngủ trưa bèn đến ăn đậu hũ non trên người ra, nghiêm mặt nói, "Buổi tối em nấu cơm, anh rửa chén nha. Phân công rõ ràng."

Tay nghề nấu ăn của Triển Nguyên, vẫn không cần thử cũng biết dễ dàng vào bệnh viện rửa ruột. Suy nghĩ vì an toàn tính mạng, vẫn là để cho anh cách xa phòng bếp ra. Nhưng mà, tay nghề rửa chén của Chu tổng vẫn là còn dùng được, chậc chậc, sạch sẽ sáng bóng loáng, Tiếu Hàm nhìn bàn tay thon dài của người khác bình thường dùng để ký tên phối với chén sứ hoa văn xanh, cảm thấy vẫn rất đáng xem.

Thật ra Tiếu Hàm là người rất đơn giản, rất nhiều chuyện cô đều thích nghĩ theo hướng đơn giản, bởi vì một khi phức tạp, cô đã cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, tựa như toán học, chỉ cần vừa có khó khăn, cô nhất định phải bỏ qua.

Cho nên, đối với vợ trước của Chu Triển Nguyên, cô chỉ biết là cô ấy bị bệnh qua đời, còn lại hoàn toàn không biết, mà trong nhà của Triển Nguyên, cũng chưa từng có xuất hiện ảnh anh và cô ấy chụp chung, chứ đừng nói chi là là ảnh cưới.

Sau này, cô đã hỏi anh, Chu Triển Nguyên giải thích nói, phòng này là sau khi mẹ của Milk qua đời mới mua, rất nhiều thứ cũng để ở trong nhà cũ, mà căn nhà cũ kia, lại ở tận Mỹ.

Khó trách trang trí nơi này lại lành lạnh như vậy, nhìn thế nào cũng không giống là một gia đình. Tiếu Hàm kinh ngạc, thì ra nơi này chưa từng xuất hiện nữ chủ nhân. Không biết vì sao, nghĩ như vậy, Tiếu Hàm cảm giác mình thậm chí có chút vui vẻ?

Thì ra là, cô cũng sẽ có chút để ý sao? Tim Tiếu Hàm đập mạnh và loạn nhịp.

Lúc ở trong phòng sách của Chu Triển Nguyên nhìn thấy tấm hình kia, Tiếu Hàm không có ấn tượng với phản ứng đầu tiên của mình, chỉ biết là mình có chút không phản ứng kịp.

Trong hình, Chu Triển Nguyên trẻ tuổi ôm một cô gái tóc dài, tươi cười rạng rỡ. Thì ra là, ở trong năm tháng cô không biết, Triển Nguyên cũng đã từng có lúc tính cách thư sinh như vậy, mà cô gái bên cạnh, cô ta cũng không quá xinh đẹp, chỉ là vẻ trong sáng tự tin này, nhưng không có đến mức làm cho người ta tin phục.


Thì ra, đây chính là vợ trước của Triển Nguyên. Tiếu Hàm nhẹ nhàng đặt hình trở lại chỗ cũ trong ngăn kéo, khóe miệng cong lên nhàn nhạt, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng, cám ơn cô, trong những năm tháng ấy,  đã cho anh ấy hồi ức đẹp nhất.

Ngẩng đầu lên, nhìn về tấm ảnh chụp chung ở công viên trò chơi trên bàn sách, Milk ăn kem tươi cười rạng rõ như ánh nắng, mà cô tựa vào trong ngực Triển Nguyên, ánh mắt lơ đãng nhìn ánh mắt anh, ba người, không nói ra được ấm áp vui vẻ.

Có cái gì đáng để nói đâu, chuyện cũ đã qua. Tiếu Hàm cười nhạt một tiếng, ánh mắt lại rơi vào tấm hình anh và cô chụp chung một lần nữa, cho dù như thế nào, cám ơn cô, đã đưa Milk đến thế giới này.

Đáy mắt mặc dù vẫn lạnh nhạt như cũ, nhìn kỹ lại có thể tìm được vẻ kiên định, Tiếu Hàm đứng lên, cầm cuốn sách mình muốn tìm lên, đi ra phòng sách.

Chuyện lúc trước đã qua. Mà cuộc sống sau này của anh, cô sẽ không vắng mặt nữa.

——— —————— —————— ————————-  

"Triển Nguyên, hôm nay em cùng đồng nghiệp đi làm tóc, buổi tối về muộn, anh đi ăn bên ngoài rồi trở về nhà." Tiếu Hàm vừa để mặc nhà tạo mẫu làm đầu vừa gửi tin nhắn cho Chu Triển Nguyên.

Học kỳ mới, tướng mạo mới. Không chỉ có học sinh phải làm như vậy, cô giáo cũng phải như vậy.

"Tiểu Hàm, em và anh Chu nhà em định khi nào cho chúng ta uống rượu mừng hả?" Diệp Dĩ Mạt mới từ Nam Kinh ‘thăm người thân’ trở về, đen ít nhất một tông, nghe nói, Diệp doanh trưởng bị phái đi quân huấn cùng với người nào đó rồi, đàn chị thân là ‘bạn gái’ cũng bị bọn họ chỉ đạo cắt cử cho nhiệm vụ quan trọng, kết quả sau cùng chính là, quá dữ dội đi gần một tháng, một tháng đấy…

Một trạch nữ Diệp Dĩ Mạt, thế nhưng cũng có loại thời điểm này, mệt sống mệt chết, quay đầu lại vẫn bị Tất Tử Thần khi dễ, nói cô quá yếu! Cô cũng không phải là binh lính dưới tay anh ta, muốn nào chạy trốn nào nhảy nào bán mạng làm gì? Mở miệng một tiếng là chị dâu, thật muốn mang tất cả những tên nhóc kia trở về với ông bà…

Tiếu Hàm đang bị nhà tạo mẫu giày xéo, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt vặn vẹo của đàn chị, ngược lại nhà tạo mẫu bất thình lình rùng mình một cái, bây giờ mỹ nữ cũng khủng bố như vậy sao? Wow, anh ta vẫn còn là độc thân ~


"Còn sớm mà, chị cứ chầm chậm thôi." Nói thì nói như thế, trong lòng Tiếu Hàm cũng đang nói thầm, nhìn hiệu suất của  người lớn hai nhà, chuyện này thật ra thì chắc cũng không xa? Nhất là mẹ cô, chút thời gian trước còn lôi kéo cô nói lải nhải thật lâu, nói gì mặc dù ở cùng một chỗ, nhưng là các biện pháp vẫn là phải làm tốt, nếu không lớn bụng kết hôn rất khó coi đó…

Tiếu Hàm buồn bực ghê, mẹ nghĩ quá nhiều rồi có được hay không! Triển Nguyên mỗi lần đều có làm các biện pháp… Lời này Tiếu Hàm không định nói ra khỏi miệng, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt gật đầu một cái, trước tiên đẩy lùi nhiệt huyết của mẹ qua trước đã, cô rất sợ mẹ làm bác sĩ cả đời nay lại cho cô thêm một lớp học kiến thức về sinh lý, đó cũng quá cẩu huyết.

Nhất là, mẹ nói đến thuật ngữ chuyên nghiệp, hoàn toàn không chú ý mặt cô đỏ bừng xấu hổ.

"Ai, chị nói xong rồi đó, chờ bé cưng nhà em ra đời, chị nhất định phải làm mẹ nuôi." Diệp Dĩ Mạt trông mong, bổ sung. Tiếu Hàm rất không có hình tượng liếc mắt xem thường, cũng không biết đây là người thứ mấy có ý định làm mẹ nuôi của cục cưng nhà cô rồi, Trần Tư Tư coi là một người, cô giáo tiểu Từ coi là một người, Hoàng chủ nhiệm… Cũng coi như một.

"Chị chuẩn bị xong bao tiền lì xì đi, ngày lễ ngày tết không thiếu được chị." Tiếu Hàm lặng lẽ bẻ ngón tay, bên trong, mặc dù nói sau này tiểu bằng hữu nhà bọn họ bao tiền lì xì đoán chừng không thiếu được, nhưng cô là người làm mẹ cũng không muốn tuyên bố! Không đúng không đúng, vì sao bây giờ cô đang suy nghĩ cái này? "Tốt lắm, đi trước ăn cơm tối đi, cũng hơn tám giờ đấy." Diệp Dĩ Mạt vuốt vuốt bả vai có chút đau nhức, làm phụ nữ thật khổ cực, làm tóc cũng muốn lãng phí một buổi chiều, nếu như bị phó trưởng nào đó biết được, nhất định lại muốn mặt nghiêm nghị nói này là lãng phí thời gian lãng phí sinh mạng. Haizz, vì sao cô lại nhớ tới anh? Khốn kiếp!

"Đi thôi, đói chết em." Làm một mái tóc mất năm giờ đồng hồ, như thế vẫn tính là tốc độ rồi.

Đi vào Kỳ Duyên, Tiếu Hàm đang cúi đầu nhìn thực đơn, Diệp Dĩ Mạt chợt đẩy cô một cái, nghi hoặc nói: "Mới vừa rồi hình như chị nhìn thấy anh Chu nhà em rồi, còn mang theo người bạn nhỏ nhà em, chỉ là, anh ta giống như đi ăn cùng người khác." Diệp Dĩ Mạt cũng không biết nên biểu đạt thế nào, mới vừa rồi dường như cô thấy Chu Triển Nguyên cùng một người phụ nữ khác khác mang theo người bạn nhỏ đi ăn cơm, nhìn dáng vẻ, giống như rất quen thuộc. Tiếu Hàm giương mắt, nhìn quanh, không nhìn thấy người, nhún vai một cái nói: "Chắc là chị nhìn lầm rồi đi, chắc là bọn họ cùng mấy người lão Triệu." Người bạn nhỏ gửi ở nhà bà nội rồi, Triển Nguyên cũng không nói muốn mời khách ăn cơm cái gì.

Đang suy nghĩ, lại thấy gương mặt Diệp Dĩ Mạt không đồng ý, còn đưa tay chỉ nơi xa: "Em xem đi, chị không nhìn lầm." Mặc dù cô chỉ gặp qua Chu Triển Nguyên mấy lần, nhưng là ấn tượng vẫn là rất sâu, chủ yếu anh Chu  khí thế cường đại, cộng thêm phong cách ôn nhã, muốn nhận lầm cũng rất khó khăn.

Chỉ là, anh Chu cũng sẽ ăn vụng? Cái này ần trải qua khảo chứng. Cô từ góc độ lịch sử phát triển đến xem, anh Chu phải là một người đàn ông tốt, hơn nữa mấu chốt nhất là, giữa hai người này không có toát ra bong bóng phấn hồng, nói cách khác, nhìn cũng không giống như là loại quan hệ kia.

Tiếu Hàm theo tay đàn chị nhìn lại, quả thật nhìn thấy Chu Triển Nguyên mang theo Milk, đang ăn cơm cùng với một cô gái tóc dài. Mặc dù không thấy được mặt cô gái kia, nhưng nhìn cách ăn mặc, chắc cũng là một mỹ nữ xinh đẹp, hơn nữa còn là kiểu giỏi giang.


Tiếu Hàm nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn là làm thủ hiệu với đàn chị, "Em đi sang chào hỏi, chị chờ em." Nếu gặp được, không có lý gì làm bộ như không nhìn thấy. Hơn nữa, có một số việc, nói trực tiếp rõ ràng dù sao cũng hơn sau lưng hiểu lầm lắm, huống chi, cô cũng không đến nỗi không bản lĩnh không nhận ra người chứ?

Phải nói ngây thơ đến ‘Vị kia nhất định là đồng nghiệp của anh’ loại ý tưởng lừa mình dối người này, Tiếu Hàm không có, mặc dù cô không dám nói đã gặp tất cả đồng nghiệp của Chu Triển Nguyên, nhưng cô dám khẳng định, Triển Nguyên tuyệt đối sẽ không mang theo Milk tới ăn cơm cùng đồng nghiệp. Hơn nữa, hai người mặc dù không thể nói thân mật bao nhiêu, nhưng là nhìn cũng không giống là cái loại khách sáo giữa khách hàng. Nhất là, Milk lại vẫn dễ chịu ngồi ở bên người cô ta, vậy đã nói rõ, trước đây bọn họ nhất định là quen biết.

Tiếu Hàm thuận tay vén vén tóc, hoàn hảo hôm nay mới vừa làm tóc, tối thiểu không thua trận. Hất đầu một cái, cô giáo Tiếu âm thầm khinh bỉ mình, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy, không phải chào hỏi thôi sao, phải làm khẩn trương như vậy sao?

"Triển Nguyên." Tiếu Hàm đi tới, cười tủm tỉm vẫy vẫy tay hướng Milk, rồi hướng cô gái ngồi ở đối diện Triển Nguyên lễ phép lộ mặt tươi cười: "Chào cô."

Chu Triển Nguyên nhìn thấy Tiếu Hàm, đầu tiên là sửng sốt một chút, chỉ là treo lên khuôn mặt tươi cười ngay lập tức, lôi kéo cô ngồi vào bên cạnh mình: "Làm sao em ở nơi này? Không phải là cùng đàn chị đang làm tóc sao?"

Tiếu Hàm ngồi vào bên cạnh anh, vẫn không quên hướng đối diện Milk nháy mắt mấy cái: “Milk có nhớ cô hay không?"

Người bạn nhỏ Milk rất cho mặt mũi toét miệng dùng sức nói: "Có có, Milk ngày ngày đều có nhớ cô giáo Tiếu, nhưng bà nội không để cho cháu trở lại, nói là sẽ quấy rầy ba và cô giáo Tiếu, nhưng Milk sẽ ngoan ngoãn, làm sao sẽ quấy rầy đến ba và cô giáo Tiếu được?"

Đối mặt với ánh mắt tiểu tử ngây thơ như thế, Ccô giáo Tiếu nghĩ tới chuyện ngày nào đó người đàn ông kia đè cô té ở trên ghế sa lon, coi như là hiểu lo lắng của dì Trầm, thật sự là sẽ ‘quấy rầy’…

Trấn định, Tiếu Hàm mới miễn cưỡng không có đỏ mặt, ho khan hai tiếng, thật không dám đi xem khuôn mặt tươi cười đùa giỡn của cô gái đối diện, nghiêng đầu hướng về phía Chu Triển Nguyên nói: "Không giới thiệu sao?"

Dưới mặt bàn, tay Chu Triển Nguyên vẫn luôn nắm tay cô, trên mặt luôn dịu dàng cười yếu ớt, cũng đang nhìn về phía cô: "Đây là dì nhỏ của Milk, Trần Mẫn Mẫn, hôm nay vừa tới, vốn nghĩ ngày mai lại dẫn em cùng đi ra ngoài ăn một bữa, nhưng mà nếu gặp được, cũng không cần đợi ngày mai rồi." Nói xong, lại chuyển hướng tới Trần Mẫn Mẫn, ánh mắt ôn hòa: "Đây là vợ của anh, Tiếu Hàm, bọn anh lập tức sẽ kết hôn, đến lúc đó gửi thiếp mời cho em."

Trần Mẫn Mẫn dịu dàng cười một tiếng, hướng về phía Tiếu Hàm rộng rãi vươn tay: "Xin chào, tôi gọi cô tiểu Hàm có thể không? Anh rể và Milk nhờ cô chăm sóc."

Tiếu Hàm bất động vẻ mặt hồi hồn, khóe miệng khẽ ngoắc ngoắc, đối phương mặc dù cười đến dịu dàng hào phóng, nụ cười lại không chạm đáy mắt, xem kỹ trong mắt kia, rõ ràng. Huống chi, cái gì gọi là nhờ ‘cô’ chăm sóc?

"Triển Nguyên nơi nào cần tôi chăm sóc, trên căn bản cũng là Triển Nguyên đang chăm sóc tôi, Milk cũng ngoan cực kì." Tiếu Hàm ngưng mắt cười nói, thuận thế nâng lên cánh tay của anh, dịu dàng nhoẻn miệng cười với anh.


Dì nhỏ của Milk, thật giống như có chút ý kiến với cô. Nói thật, thấy gương mặt có ba bốn phần tương tự vợ trước của Triển Nguyên, Tiếu Hàm quả thật có chút không thoải mái, nhưng là lịch sự trên mặt lại không thể thiếu, trên mặt vẫn nở nụ cười thản nhiên, không cười nhiệt tình, cũng không trở thành thất lễ với người khác.

"Milk thật biết điều, đều không cần tôi quan tâm, hơn nữa còn sẽ nhắc nhở tôi ăn cơm, đúng không?" Tiếu Hàm cười nháy mắt mấy cái với tiểu tử, nghĩ đến lúc cuối tuần, bộ dáng nghiêm túc của tiểu tử kiên định kéo cô rời giường ăn cơm, Tiếu Hàm không thể không thừa nhận, hai cha con này thật đúng là cực kỳ giống.

Nghe được khen ngợi người bạn nhỏ Milk rất đắc ý, dương dương hả hê giơ đầu lên hướng cô giáo Tiếu khoát tay áo.

Trần Mẫn Mẫn cũng không có tiếp tục cái đề tài này, giật giật khóe miệng, nhàn nhạt ngước mắt: "Tiểu Hàm, cô có ăn chung không? Đợi lát nữa để anh rể đưa cô trở về."

Tiếu Hàm mím môi mỉm cười, có chút ngượng ngùng lắc đầu một cái: "Không cần, đồng nghiệp của tôi còn chờ ở bên kia." Nghiêng mặt sang bên, hướng về phía Chu Triển Nguyên dặn dò: "Không được uống rượu, đợi lát nữa đưa Trần tiểu thư trở về còn về sớm chút, em sẽ mua đồ ăn khuya trở về. Đúng rồi, hôm nay Milk không trở về nhà bà nội chứ?"

Chu Triển Nguyên ngắt chóp mũi của cô, cưng chiều cười cười: "Anh biết rồi, sẽ không uống rượu. Đợi lát nữa Milk trở về với anh." Anh thân mật không tị hiềm chút nào, để cho tâm tình cô rất tốt.

Tiếu Hàm gật đầu một cái bày tỏ đã biết, cúi người xuống sờ sờ đầu tiểu tử: "Đợi lát nữa trở về cô giáo Tiếu mang đồ ăn khuya cho con, cô giáo Tiếu đã đổi ga giường cho phòng con rồi  ~ vương tử ~" nháy mắt mấy cái, chờ tiểu tử hoan hô.

Quả nhiên: "A ồ! Cô giáo Tiếu tốt nhất! Chụt chụt ~~"

Lấy được hai nụ hôn từ người bạn nhỏ, cô giáo Tiếu hài lòng rời đi, về phần em vợ cái gì, hoàn toàn không ở trong phạm vi suy xét của cô, phề phần Trần Tư Tư, dù là trời sập, anh Chu nhà cô cũng sẽ thay cô chỉa vào, nếu không cũng uổng phí cô biết anh hơn hai mươi năm như vậy.

Đúng vậy, mới vừa rồi khi cảm giác không thoải mái qua đi, Tiếu Hàm cũng nghĩ rõ ràng. Nếu như đổi lại là cô, biết có một phụ nữ ngủ cùng người đàn ông của chị gái cô, ‘đánh’ con trai của chị cô, ‘dùng’ tiền của người đàn ông của chị cô, cô cũng không thoải mái đúng không?

Nói tóm lại, người ta nghĩ như thế nào, cô không quản được, cô trông nom một mẫu ba phân đất nhà tù của mình là được, về phần những thứ khác, người tài nhiều vất vả, làm Tổng giám đốc, dù sao cũng hơn cô làm giáo viên tiểu học, đều giao cho anh chứ sao.

Cô trông nom gì? Cô chỉ cần rông nom ngày mai ăn gì, ngày mai thời tiết thế nào, ngày mai là mặc áo tay ngắn tốt hơn hay là mặc áo sơ mi thì được, những thứ này cũng đủ rồi, ai bảo lý tưởng cuộc sống của cô cũng nhỏ như vừng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận