Một bữa cơm cực kì tĩnh lặng, Chu Triển Nguyên ngoài những quan tâm lúc đầu, vẫn chưa có cử chỉ gì, Tiếu Hàm vì thế mà cũng nhẹ nhàng thở phào.
Phương Hân tính tình ồn ào, lúc ăn cơm cũng không nói chuyện nhiều, ngược lại là Chu Triển Nguyên và Cao Thần thỉnh thoảng nói chuyện một vài câu, cũng chỉ nói mấy chuyện thời sự gần đây, không có cái gì đáng chú ý.
Cơm nước xong, tất nhiên là Cao Thần đưa Phương Hân về nhà, Chu Triển Nguyên tiện đường chở Tiếu Hàm về.
Hai nhóm chia tay nhau ở cửa nhà hàng, Phương Hân còn muốn ra ngoài đi dạo, nhân tiện hưng phấn kéo Cao Thần rời khỏi, Chu Triển Nguyên nhìn đồng hồ một chút, tám giờ hơn, chưa muộn.
“Muốn đi một chút không?” Chu Triển Nguyên đột nhiên hỏi.
Tiếu Hàm giật mình, lập tức gật gật đầu, cô cũng không biết vì cái gì, cô đối với anh Triển Nguyên mà nói giống như luôn luôn không có ý kiến gì.
Đi trên con đường nhỏ vùng ven sông, cảm nhận hơi lạnh của gió đêm, Tiếu Hàm không khỏi muốn nhắm mắt lại, sống như vậy thật đúng là hưởng thụ nha.
Trên con đê tản bộ có tốp năm tốp ba người rải rác, hầu hết đều là mấy ông bà lão có tuổi, đi về phía trước một chút nữa, là một công viên, bên trong truyền tới âm thanh náo nhiệt, hình như là ông bà lão đang luyện tập múa.
“Anh Triển Nguyên, sau này em già rồi, cũng muốn như vậy quá.” Tiếu Hàm cười nói.
Chu Triển Nguyên nghiêng đầu nhìn cô gái đang thản nhiên mỉm cười, khóe miệng cũng bất giác cong lên, cuộc sống như vậy, dường như cũng không tồi.
“Nếu em thích, sau này đến nhiều lần hơn một chút là được.” Anh và em, những lời này, anh nhẹ nhàng mà nuốt xuống.
“Vâng, lúc kỳ học kết thúc, em cũng không có gì làm, đến lúc đó nghĩ đến là có thể đến đây.” Tiếu Hàm cười nói, nhưng mà ngay lập tức như nghĩ đến điều gì buồn rầu, nhíu mày nói: “Nhưng mà nơi này cách chỗ em ở hơi xa. Ngồi xe đến đây thật là phiền phức.”
Chu Triển Nguyên lẳng lặng nhìn ánh mắt của cô, trong ánh mắt lóng lánh như nước mùa thu chứa ẩn một nụ cười mờ nhạt, bĩu môi như đang tức giận, buồn bực, hai má trắng nõn đứng dưới đèn đường tựa như đánh phấn hồng, mê hoặc lòng người muốn đến véo má một cái. D’i’e’n’d’@’n’L’e’@’u’y’D’0’n
Chu Triển Nguyên ho khan một tiếng, mặt không biến sắc đem ánh mắt ở trên mặt cô dời đi, anh thực sự sợ lại nhìn tiếp, lại mạo phạm cô.
“Đi sang bên kia đi.” Tiếu Hàm chỉ chỉ hành lang dài cạnh bờ sông, nhìn sang hướng bên kia, có thể nhìn thấy cảnh sắc bên bờ sông, gió đêm cũng mạnh, thổi vào người cực kì thoải mái.
“Ừ.” Chu Triển Nguyên gật đầu, bước nhanh chân bắt kịp cô, “Tuần sau em được nghỉ phép?”
“Đúng vậy.” Tiếu Hàm mỉm cười trả lời: “Làm giáo viên thật là tốt, hằng năm đều được nghỉ dài ngày cùng học trò.” Tiếu Hàm tiến lên hai bước, vào hành lang dài, tìm chỗ ngồi xuống, “Năm nay không cần đi học chuyên đề, cho nên được nghỉ rất dài.” Trường cô hằng năm đều đề cử một lượng lớn giáo viên đến lớp học bồi dưỡng, năm nau Tiếu Hàm may mắn không có trong danh sách đấy, mà Trần Tư Tư lại không được như vậy, mấy ngày nay đều bày ra vẻ mặt đau khổ và oán giận với cô, cô ấy với chồng cũng không biết có đi hưởng tuần trăng mật được hay không nữa.
Chu Triển Nguyên nghe xong lời này, trong lòng cũng đã có ý định rồi, kỳ nghỉ hè này, chính là cơ hội của anh.
“Được rồi, không còn sớm nữa, em cũng nên về sớm một chút mà nghỉ ngơi đi.” Chu Triển Nguyên thản nhiên nói.
Tiếu Hàm nghe anh nói, ngoan ngoãn theo sát phía sau.
Trên xe bật bản hòa tấu đàn vi-ô-lông nhẹ nhàng, bất tri bất giác, Tiếu Hàm cảm thấy có chút buồn ngủ, đầu nghiêng tựa vào sau ghế ngồi, từ từ nhắm mắt lại.
Chu Triển Nguyên nhìn thoáng qua, lẳng lặng đỗ xe ở ven đường, từ phía sau xe lấy ra một tấm chăn, nhẹ nhàng đắp lên người cô, vừa tăng điều hòa lên mấy độ. Vẫn may có Nãi Tích, trong xe đã chuẩn bị thêm chiếc chăn mỏng.
Đây là lần đầu tiên anh trông thấy bộ dạng cô ngủ, lần uống say đó không tính. Thời điểm kia bởi vì nụ hôn ngoài ý muốn kia nên anh căng thẳng đến nỗi tay chân luống cuống, căn bản là không chú ý tới bộ dạng cô ngủ say như nào.
Cô im lặng ngủ thiếp đi, lông mi hơi vểnh lên trên mí mắt chiếu xuống bóng mờ nhàn nhạt, gương mặt trắng nõn, mấy lọn tóc thưa thớt rơi tán loạn, đôi môi anh đào đỏ mọng nước, mùi hương nhàn nhạt theo luồng khí trong xe mà vài lần quanh quẩn ngay tại chóp mũi của anh. Có lẽ vì cảm thấy lạnh, cô không được thoải mái cứ rúc vào trong chăn, lông mày xinh xắn hơi hơi nhăn lại, khẽ cắn môi…
Chu Triển Nguyên đột nhiên ngồi thẳng người, cô như vậy thật sự quá mức mê người, không có chút phòng bị gì mà bày ra nét xinh đpẹ của mình, quả thực giống như mời gọi người đến nếm thử. Nghĩ đến nụ hôn nhàn nhạt đầy mùi rượu kia, cô chẳng qua chỉ là chạm nhẹ vào một cái, anh thiếu chút nữa mất hết lý trí, nếu như không nhanh nhanh đưa cô về nhà, anh sợ chính mình thật sự không kiềm chế được bản thân, nhất định phải nếm thử đôi môi mọng nước kia.
Một lần nữa xe nổ máy, Chu Triển Nguyên không dám đưa mắt sang bên phải nhìn thêm lần nào nữa. Một đường không nói chuyện, đến tiểu khu, dừng xe, thấy cô chưa định tỉnh dậy, Chu Triển Nguyên nhẹ nhàng lái xe vào ga ra.
Nhìn vẻ mặt bình yên ngủ của cô, Chu Triển Nguyên do dự mãi, vẫn không đành lòng đánh thức cô dậy, tim đang đập mạnh và loạn hết cả nhịp, điện thoại ở phía sau vang lên, là Nãi Tích. DD!@#$%^L3^@uyD0^n
“A lô.” Chu Triển Nguyên nghiêng người, đè thấp âm thanh nghe điện thoại: “Nãi Tích, sao vậy?”
Nãi Tích mang theo âm thanh đáng thương từ trong điện thoại truyền đến: “Ba ba, con muốn bà Lý!”
Thì ra vẫn quan tâm đến việc dì Lý bảo mẫu của Nãi Tích từ chức, Chu Triển Nguyên tìm một dì hơn năm mươi tuổi từ công ty gia đình, nhưng Nãi Tích tựa như không thích bà ấy, ban đầu Chu Triển Nguyên còn tưởng rằng là vì chưa quen nên Nãi Tích mới có thể cáu gắt, nhưng mà đã gần một tháng rồi, vì sao nó vẫn đối với bà dì này có ý kiến như vậy?
Trong điện thoại Nãi Tích mang theo thanh âm nức nở truyền đến: “Ba ba, ba đưa bà Lý trở lại có được hay không! Con muốn bà Lý!”
Chu Triển Nguyên đau đầu ấn ấn huyệt Thái Dương, đối với con trai, anh vẫn còn áy náy, anh không thể làm tốt công việc trong gia đình, chăm sóc Nãi Tích luôn không được chu đáo, cho nên đôi khi, Nãi Tích muốn cái gì, chỉ cần không quá mức, anh đều đồng ý.
Nhưng mà lần này? Chu Triển Nguyên vuốt vuốt thái dương, trong nhà không thể không có ai chăm sóc nó, anh lại bận bịu đi công tác, Nãi Tích chuẩn bị được nghỉ hè, cả ngày lại ở nhà, nếu ở một mình, anh làm sao có thể yên tâm đây?
“Nãi Tích, bà Chung và bà Lý đều như nhau, bà Lý đã về quê, sau này để bà Chung ở cùng Nãi Tích, có được không?” Chu Triển Nguyên nhẹ giọng an ủi, đối với việc con trai khóc, anh thật sự không có biện pháp quyết liệt để trách cứ, kì lạ, cũng chỉ có thể trách bản thân mình, không chăm sóc tốt cho nó.
Nãi Tích cực kì đáng thương, khóc thút thit cúp điện thoại, Chu Triển Nguyên nói mấy câu, nhưng không ai trả lời.
“Anh Triển Nguyên, Nãi Tích làm sao vậy?” Tiếu Hàm dụi dụi mắt hỏi, thật xấu hổ, vậy mà lại ngủ thiếp đi, tối qua soạn bài đến hơn mười hai giờ, sau đó lại xem một vở kịch nữa mới ngủ, hôm nay liền có chút không trụ được, quả nhiên đã già rồi. Lúc học đại học, cơ bản mỗi đêm thức đến rạng sáng mai, ngày hôm sau tinh thần vẫn như thường.
“Làm em thức giấc.” Chu Triển Nguyên cất điện thoại, mỉm cười nói: “Cũng không có gì, Nãi Tích đối với bà vú mới không quen, có chút buồn bực.”
Tiếu Hàm cực kỳ hiểu được tâm tình của Nãi Tích, trước đây cô cũng là một người hay lưu luyến cái cũ, đối với người xa xa luôn có cảm giác sợ hãi, mãi cho đến khi lên cấp hai, vẫn còn đang hướng nội, càng về sau này lên trung học mới có chút tốt hơn.
“Nó còn nhỏ thôi, sợ người lạ cũng bình thường.” Tiếu Hàm nói khẽ, “Tìm người quen với nó là được thôi.”
Chu Triển Nguyên cười khổ một tiếng, nếu anh có thời gian làm việc này thì tốt rồi, ông nội của Nãi Tích cũng không ở đây, “Anh mà có biện pháp cũng không cần phải đi tìm bão mẫu rồi.” Anh là một người đàn ông, chăm sóc Nãi Tích vốn đã là có lòng nhưng không có sức, lại bận bịu đi công tác, thời gian có thể chăm sóc con trai lại càng ít.
Tiếu Hàm mím môi, rũ mắt suy tư, ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn anh nói: “Chờ em nghỉ, để Nãi Tích đi theo em đi, dù sao em cũng không có việc gì làm, nếu không còn có thể đưa đến nhà ba mẹ em ở.” Khoảng thời gian trước ba Tiêu vừa mới về hưu, rảnh rồi nên xương cốt cũng bớt đau nhiều, mỗi ngày gọi điện thoại đều giục cô tìm bạn trai sau đó sinh cháu ngoại cho ông ấy chơi, bây giờ, cháu ngoại không có, lại có Nãi Tích. Cùng chơi với nó.
Chu Triển Nguyên vừa nghe thấy lời này, mắt sáng lên, thật tốt, ha ha, giống như đến khi muốn gặp lại chẳng tốn công sức gì.
Nãi Tích có người chăm sóc, mà anh, cũng có lý do để ở chung với cô. Cảm ơn đã chăm sóc con trai, mời gia đình vợ tương lai ăn cơm hẳn là phải đi? Tổng giám đốc Chu cười sáng lạn, bữa tiệc cảm ơn gì gì đó, đấy là điều đương nhiên phải có.
Ừm, nếu đã hứa như thế, anh cũng không ngại.