Ước chừng khoảng hai phút đồng hồ, Chu Triển Nguyên mới buông lỏng người trong lòng ra, ăn được quá nhiều đậu hủ non, hơi quá một chút, anh sợ tiểu Hàm sẽ phạt anh mười ngày nửa tháng không thể lại gần cô, đó mới là mất công mà không có kết quả tốt đẹp.
“Tiểu Hàm, chúng ta báo trước với ba mẹ em đi.” Như thế anh sẽ không cần kìm nén, anh sợ bác Tiếu và dì Vương cho rằng anh khinh dễ tiểu Hàm, nếu thật hiểu lầm như vậy, không chừng muốn qua được lại khó càng thêm khó hơn rồi.
Chuyện của bọn anh, chỗ ba mẹ anh tất nhiên không có vấn đề, ba mẹ vẫn cực kỳ thích tiểu Hàm, hồi nhỏ còn muốn nhận cô làm con gái nuôi, bây giờ làm con gái nuôi không được, làm con dâu cũng không tồi.
Nhưng mà, bác Tiếu và dì Vương cũng không giống vậy, tuy bác Tiếu và dì Vương vẫn luôn cực kỳ thích anh, nhưng mà, xem đối đãi con cháu như đối đãi con rể, đó lại là hai tiêu chuẩn hoàn toàn khác nhau, rõ ràng, tiêu chuẩn phía sau dốc sức hơn không chỉ gấp mười lần.
Haiz, vừa nghĩ đến đây, nhất định nếu có chủ ý gì thì tổng giám đốc Chu cũng không cần nhức đầu, thật đúng là không dễ mà. Muốn lấy lòng bố mẹ vợ tương lai, gánh nặng còn xa lắm.
Tiếu Hàm có thể tự do hoạt động, lập tức bò lên, ngồi cách xa Chu Triển Nguyên một đoạn trên sô pha, đỏ mặt không dám nhìn anh. Cô giáo Tiếu không phải là một cô gái trong sáng không tì vết, nhớ năm đó trong phòng ngủ ký túc xá đại học đã từng xem qua phim của bọn con trai, chỉ là thực sự thực tế đến trên người mình, cái loại cảm giác này hoàn toàn bất đồng!
Chu Triể Nguyên buồn cười nhìn Tiểu Bạch Thỏ nào đó rất muốn phản kháng lại không có lá gan, bỗng nhiên cảm thấy mình cực kỳ bỳ ổi, quả nhiên lớn tuổi nên dễ dàng biến thành cầm thú sao? Sờ sờ cái mũi, đều do lão Triệu, bình thường đều ở trước mặt anh nhắc tới cái gì đó.
“Được rồi, anh đi về trước, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai anh sẽ gọi cho em.” Chu Triển Nguyên cúi người, nhẹ nhàng vuốt tóc Tiếu Hàm, nhìn đến lỗ tai cô đỏ ửng, không khỏi cười càng thêm sáng lạn.
Đầu óc Tiếu Hàm hỗn loạn, cũng không chú ý Chu Triển Nguyên để quên cái gì, lúc nhìn thấy trên sô pha một đống quần áo, mới phát hiện Chu Triển Nguyên không cầm đồ của mình về. Không còn cách nào khác, đành phải cất đi trước đã. Nhiều đồ như vậy, tất nhiên không thể vứt ở phòng khách, đành phải thuận tay cất vào tủ quần áo của mình, ngày mai phải mang đến cho anh.
--- ------ ------ Đây là dòng phân cách --- ------ --------
Hơn nửa đêm cũng không ngủ được, ngày hôm sau ngủ thẳng đến giữa trưa cũng không tỉnh dậy, đây là sinh hoạt trong những ngày nghỉ của cô giáo Tiếu.
Lúc Chu Triển Nguyên gọi điện thoại tới, Tiếu Hàm mới tỉnh, nhìn thời gian, hơn mười một giờ rồi. Haiz, quả nhiên buổi tối không thể nghĩ đến cái gì, vấn đề hôn nhân giữa hai người gì đó, vẫn nên để cho chuyên gia đi nghiên cứu đi, mấy việc vớ vẩn! Dễ bị mất ngủ!
“Triển Nguyên à ~” Tiếu Hàm xoa tóc nói, âm thanh vừa mới tỉnh dậy mang theo chút khàn khàn.
Chu Triển Nguyên vừa nghe liền biết nha đầu này chắc chắn vừa mới ngủ dậy, không khỏi vuốt cằm suy nghĩ, không phải tối hôm qua hơi quá đáng đấy chứ? Dọa đến cô sao? Chẳng lẽ anh vẫn chỉ có thể tiếp tục hôn môi thôi sao? “Sao vậy? Ngủ không ngon sao?” Đã là giữa trưa, ngủ thêm nữa đối với đường ruột không tốt.
“Không có gì, rời giường rồi đây.” Tiếu Hàm nhấc chăn lên, nhấc chân đứng trước cửa sổ, vạch màn, ánh mặt trời bên ngoài sáng lạn, ánh sáng chói mắt đâm vào cô đột nhiên nhắm mắt, haiz, lại lãng phí một buổi sáng rồi.
“Anh giúp em gọi đồ ăn ngoài rồi, sau này không được ngủ trễ như vậy, không tốt cho sức khỏe.” Chu Triển Nguyên ở trong điện thoại dặn dò, “Buổi tối anh tới đón em đi ăn cơm, sau đó đi xem phim nhé.” Ngoại trừ thời kỳ sinh viên, dường như cực kỳ ít ra ngoài xem phim, nhưng lão Triệu nói, đây là con đường bồi dưỡng tình cảm cùng bạn gái nên nhất định phải đi.
Tiếu Hàm ‘Vâng’ một tiếng, Triển Nguyên đôi khi cực kỳ ôn nhu, đôi khi lại rất cố chấp. Cô chưa bao giờ hoài nghi năng lực của anh. Trong lòng cô anh Triển Nguyên vẫn mãi là hình tượng cao vời vợi, cho dù là thời học sinh là học sinh suất sắc, hay giờ là chiến binh bọc thép ở trên thương trường, tổng giám đốc Chu.
Đây coi như là chủ nghĩa đàn ông sao? Triển Nguyên rất ít khi hỏi về vấn đề ‘Anh tới đón em được không?’ hoặc là ‘Lát nữa chúng ta đi ăn ở đâu?’, anh luôn luôn trực tiếp quyết định, giống như hôm nay vậy, ‘Buổi tối anh tới đón em đi ăn cơm, sau đó đi xem phim.’ Tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa, cho tới bây giờ cô chỉ cần nghe lời là được.
Dường như thiếu chủ kiến…? Tiếu Hàm cong cong môi, nhưng mà cô vốn là người chẳng muốn quyết định mà. Như vậy lại vừa hay.
Chu Triển Nguyên gọi thức ăn nhanh kiểu Trung Quốc, Tiếu Hàm ăn cơm trưa xong, ngồi tại chỗ xem TV. Sau đó thấy thật sự không có việc gì, cầm lấy vòng bắt đầu lắc. Tiếu Hàm không tính là béo, nhưng cũng không thể so với những cô gái gầy trơ xương được, cả người nhỏ gầy, nhưng phần eo vẫn có chút thịt, điều này làm cho Tiếu Hàm cực kỳ buồn bực.
Hoạt động cho tới hơn năm giờ chiều, cả người đầy mồ hôi, sau đó tắm rửa một cái, Tiếu Hàm liền nhận được điện thoại của Chu Triển Nguyên.
“Triển Nguyên, em ra trước cổng tiểu khu rồi, anh đừng lái xe vào đây.” Tiếu Hàm chống dù che nắng, vừa đi, vừa nói điện thoại.
Chu Triển Nguyên lái xe, một lát liền đến trước cổng tiểu khu, từ xa đã thấy một cô gái mặc váy voan, khăn choàng lên tóc, vài lọn tóc rơi xuống cổ, có chút lười biếng, có chút thanh nhã.
“Hôm nay nóng quá.” Tiếu Hàm ngồi vào trong xe nhịn không được than một tiếng, lúc ở trong nhà không cảm thấy nóng như thế này, vừa ra khỏi cửa liền thấy một làn hơi nóng đánh úp vào mặt, mới vừa tắm xong, đi được vài bước, giờ trên người lại có mồ hôi rồi.
Chu Triển Nguyên chỉnh điều hòa trên xe xuống hai độ, ánh mắt nhìn theo hai gò má ửng hồng của cô, cười nói: “Đợi lát nữa đi ăn đồ Nhật đi.” Ăn chút lạnh, thì sẽ không thấy nóng như thế nữa.
Tiếu Hàm gật gật đầu, tùy anh sắp xếp, dù sao cô cũng không ăn kiêng.
Ăn cơm xong, lại đi xem phim, Tiếu Hàm chỉ có lắc đầu, chẳng lẽ cô cùng thời lại chệch đường ray rồi sao? Vì sao cô lại không có một chút cảm giác nào là muốn xem phim chứ?
“Sao vậy?” Chu Triển Nguyên ôm bả vai cô, che chở cho cô đi ra ngoài, người ở rạp chiếu phim quá nhiều, lại chen chúc nhau đi ra, thật đúng là có chút chịu không nổi.
“Không có gì, cảm thấy không có gì đáng xem.” Tiếu Hàm bị chen lấn một phen, cuống quýt bám vào eo Chu Triển Nguyên, mặc anh ôm cả người mình vào trong ngực.
Tâm tình Chu Triển Nguyên cực kỳ tốt mỉm cười, tuy phim không hay, nhưng vẫn có thu hoạch, khó trách lão Triệu nói xem phim có thể làm tăng thêm tình cảm, không nói cái khác, việc anh hùng bảo vệ nữ nhân cũng không tồi. Chậc chậc, lão Triệu mở mồm vậy mà cũng có thể nói ra được triết lý, thật không dễ dàng.
Ra khỏi rạp chiếu phim, hau người thuận đường đi vào siêu thị mua vài thứ. “Quần áo của anh còn đang ở chỗ em, lát nữa đến lấy về đi.” Vừa lên xe, Tiếu Hàm liền nhìn Chu Triển Nguyên nói.
Chu Triển Nguyên nhíu nhíu mày khó phát hiện, không thể được, ngoại trừ quần áo, anh còn đang tính toán đem cả người tất cả đóng gói đưa qua đây. “Cái này nói sau, dù sao cũng không vội mặc, để pử chỗ em đã đi.”
“A… đúng rồi, khách hàng tặng mấy chiếc túi, lát nữa em qua lấy đi.” Làm ăn buôn bán bên ngoài, luôn được khách hàng tặng quà mà thôi.
Tiếu Hàm gật gật đầu, dù sao túi xách để ở chỗ anh cũng lãng phí, với anh không cần khách khí. “Vậy lát nữa đến chỗ anh đi, thuận tiện giúp anh dọn dẹp nhà cửa.” Tiếu Hàm kéo kéo váy, thuận tay chỉnh điều hòa lên mấy độ.
Dì Chung cũng nghỉ việc, một người đàn ông như anh ở nhà, đã mấy ngày, nhà cửa cũng nên dọn dẹp thôi.
“Ừ.” Chu Triển Nguyên mỉm cười, bắt tay dọn dẹp, cảm giác như là cặp vợ chồng già vậy. Trong ô tô an tĩnh, Chu Triển Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn cô gái đang từ từ nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng cong cong thoải mái.
Đến chỗ tiểu khu, Chu Triển Nguyên một tay cầm cái này cái nọ, một tay nắm tay Tiếu Hàm. Tiếu Hàm ngủ dậy có chút mơ hồ, ngoan ngoãn đi theo phía sau anh. Sau khi đi ra từ trong thang máy, Tiếu Hàm cực kỳ tự nhiên lấy chìa khóa từ trong túi mình ra, Chu Triển Nguyên khăng khăng muốn đem chìa khóa nhà đưa cho cô.
Mở cửa chống trộm ra, Tiếu Hàm giật mình, ai có thể nói cho cô biết, vì sao đèn trong nhà lại sáng? Tiếu Hàm nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Chu Triển Nguyên: Anh đi ra cửa không tắt đèn sao?
Chu Triển Nguyên cau mày suy nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu, khả năng quên tắt đèn không cao, cho dù là quên, cũng sẽ không bật hết tất cả các đèn như vậy.
Nghiêng người đi vào, bảo vệ Tiếu Hàm sau lưng, Chu Triển Nguyên đẩy cửa ra.
Trong phòng hai người ngồi.
“Ba, mẹ?” Chu Triển Nguyên kêu ra tiếng.