Không Bằng Duyên Thiển

Đây là lần đầu tiên Nãi Tích đến nhà của Tiếu Hàm. Căn phòng nhỏ mà Tiếu Hàm thuê kia thì cậu đã đến nhiều lần, gần như quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn nữa, nhưng ngôi nhà này thật sự là lần đầu tiên cậu tới.
Cậu nhóc rất thận trọng, chú ý đi ở giữa ba và cô giáo Tiếu, một tay của cậu dắt tay ba, một tay kia cầm tay cô giáo Tiếu, trên lưng của cậu là chiếc ba lô nhỏ dùng đựng sách vở, bên trong là món quà đặc biệt cho bà ngoại và cô giáo Tiếu, đó là những chiếc vỏ sò, vỏ ốc mà cậu đã nhặt ở biển.
"Cha, mẹ, chúng con đã về rồi." Tiếu Hàm vừa vào cửa lập tức vừa cười tủm tỉm vừa hướng về phía ba mẹ mình cất tiếng chào hỏi. Hôm nay mới sáng sớm mẹ đã thúc giục cha đi mua đồ để nấu nướng, nói là đồ ăn buổi sáng mới là đồ tươi mới, hôm nay bà muốn biểu hiện bản lĩnh của mình, bà muốn nấu nương cho cậu nhóc kia một bữa ăn thật hoàn hảo.
Ài ài, cô vốn là khuê nữ của nhà này, vậy mà ngày thường trở lại sao cô không thấy mẹ mình tích cực như vậy nhỉ, quả thật có sự đối xử khác biệt mà...
"Đã về rồi đấy à?" Từ trong phòng bếp, Vương Lan Phương nhô đầu ra, vừa nhìn thấy cậu nhóc đang cười híp mắt kia, đôi mắt lập tức sáng lên, cởi luôn cái tạp dề rai, dứt khoát nhét vào trong ngực lão già, mặt mày rạng rỡ đi ra khỏi phòng bếp, dùng ngữ điệu không thể nào dịu dàng hơn nữa, lên tiếng hỏi: "Nãi Tích đã tới rồi à? Cháu có đói bụng không? Có khát hay không vậy? Muốn uống sữa tươi hay là cola đây? Hay là bà ngoại ép cho con ly nước trái cây nhé?"
Tiếu Hàm mặt xạm lại, nhìn mẹ mình trước mặt dưới dạng là một bà ngoại sói, có cần thiết phải khoa trương như vậy hay không. Vẫn còn may đây không phải là trên đường cái, nếu không người ta sẽ cho rằng bà muốn dùng những thứ này để lừa trẻ con để bán đi đấy."Mẹ, Nãi Tích uống nước là được rồi, trẻ con vẫn nên uống ít nước trái cây sẽ tốt hơn."
Vương Lan Phương trừng mắt nhìn con gái, con nhóc này, đã sắp làm mẹ người ta rồi đó, vậy mà vẫn còn chưa tỉnh ngộ phải không! Bà làm như vậy là khách khí, khách khí đấy, có biết hay không hả!
"Bà ngoại, Nãi Tích không đói bụng đâu ạ, ở trên xe Nãi Tích được ăn bánh mì rồi ạ, còn cái này nữa..." Nãi Tích tránh ra khỏi tay của ba và cô giáo Tiếu, lấy chiếc ba lô từ trên lưng xuống, lục trong đó ra một túi ny lon lớn bao kín, cũng không biết trong đó có thứ gì đồ. Cậu nhóc cười đến cong cả mắt, hướng về phía Vương Lan Phương làm nũng: "Bà ngoại, cháu nhặt vỏ ốc vỏ sò để tặng cho bà đấy. Cô giáo còn khen cháu đã nhặt được những vỏ ốc vỏ sò xinh đẹp nhất ... Vương Tiểu Nha cũng muốn cháu tặng, nhưng cháu cũng không tặng cho bận ấy đâu, cháu nói đây là quà để tặng cho bà ngoại, không thể tặng ai được..."
“Ôi chao, cháu ngoan của tôi...” Lúc này khóe miệng của Vương Lan Phương đã cong lên thành một đường cong quá mức rõ ràng, khiến Tiêu Kiến đang bị một đống rau dưa để đầy ở trong phòng bếp kia tự dưng cảm thấy sự biến đổi kia thật quá trơ trẽn. Rốt cuộc, ngày hôm qua ai là người nắm quyền đã thề rằng, mình sẽ không chịu thất thủ đây!
Còn dùng những ngôn từ chính nghĩa mà tỏ ra mình chỉ xuất phát từ Chủ Nghĩa Nhân Đạo mới chịu giúp một tay để chăm sóc cho đứa trẻ mà thôi. Vậy mà khi thằng nhóc nhà người ta cứ một câu gọi bà ngoại, hai câu gọi bà ngoại như thế, tại sao cũng không thấy bà có nửa điểm phản ứng vậy?
Lúc này trong đầu Tiêu Kiến này đang tức giận lắm, Nãi Tích vừa quay đầu liền đối mặt với ông: "Ông ngoại, Nãi Tích cũng mang quà tặng cho ông đây ạ...” nói xong, cậu bé cười híp mắt lắc lắc bình rượu thuốc trong tay, cô giáo cháu đã nói rằng, đây là thứ quà tốt nhất để tặng cho ông ngoại đó.”
Tiêu Kiến lập tức phản bội, cười đến mức mặt đầy nếp nhăn: "Ái chà, thật là ngoan ngoãn, thật là quá ngoan ngoãn, ông ngoại sẽ nấu cho cháu thật nhiều đồ ăn ngon nhé, cháu chờ ông một lát...”
Tiếu Hàm: ...
... Cô thật sự không thể không bội phục cậu nhóc này, nhưng, sự thật đã chứng minh, sức cuốn hút của cậu nhóc này là vô cùng! Nói không chừng, về sau khi mang theo cậu nhóc này đi shop¬ping, còn có thể được giảm giá! Đây chính là hoạt động để được giảm giá mà!
"Ông ngoại à, ngài thật cực khổ, để Nãi Tích tới giúp ông nhé...”
Chu Triển Nguyên cũng toát mồ hôi, nhóc con này sau một đợt đi trại hè trở về nhà thì đã trở nên một người biết nói những lời ngon tiếng ngọt như vậy. Chu Triển Nguyên cũng không hề biết rằng mẹ của mình đã sớm âm thầm dặn dò thằng cháu nội của mình đầy đủ, khi đến nhà bà ngoại, miệng lưỡi phải ngọt thế nào, phải dùng những lời lẽ ngoan ngoãn để dụ dỗ ông ngoại và bà ngoại ra sao, ông ngoại thích nghe cái gì, bà ngoại cùng ông ngoại cũng thích nghe cái gì...
Cho nên mới nói, bà nội Chu cũng rất thích nghe cháu mình nói lời nịnh nọt, ngài cũng đã làm một chuyện thật tốt đó...
"Ấy ấy ấy, Nãi Tích cháu không


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui