Không Bằng Duyên Thiển

Sau đó Chu Triển Nguyên mới biết Mẫn Mẫn đi tìm Tiếu Hàm, có điều, vào lúc ấy, Chu Triển Nguyên cũng phải công nhận rằng anh cũng nên cảm tạ người dì nhỏ bé này một lần. Nếu không nhờ cô thì có lẽ anh không biết mình phải chờ đợi bao lâu nữa mới được Tiếu Hàm đồng ý gả cho mình? Vì Mẫn Mẫn chỉ ở lại đây có hai tháng, sau đó cô phải trở về Mỹ.
Vì phù dâu có việc nên cô dâu mới chịu kết hôn sớm một chút.
Tiếu Hàm mặc áo cưới nhìn những đàn chị Mẫn Mẫn, Tiểu Hân, Tư Tư cũng đang vui vẻ nhìn lại mình, lúc đó không biết tại sao vành mắt cô bỗng đỏ lên, khoé mắt bắt đầu rướm lệ. Hôm nay là ngày cưới của cô, sáng sớm mẹ cô kéo vào phòng dạy bảo đủ điều. Mặc dù thấy con gái mình được gả đến nhà họ Chu, bà cũng cảm thấy rất vui vẻ nhưng có người làm mẹ nào lại không lo lắng khi thấy con gái mình lậpgia đình cơ chứ? Đây là khúc ruột do mình sinh ra cơ mà.
Mà chị của cô, Tư Tư, mới sáng sớm đã đến để giúp cô trang điểm, còn mấy người bạn thân vừa khóc vừa cười đưa cô vào cung điện hạnh phúc của cuộc sống hôn nhân.
Rốt cuộc hôn lễ vẫn được cử hành ở nhà hàng Duyệt Lai bởi vì lão Lý có nói nếu đãi tiệc ở đây thì sẽ được giảm 20% phí.

Lão Lý thiết kế Duyệt Lai cổ kính này thành lễ đường với phong cách phương Tây. Điểm đặc biệt là tiệc rượu truyền thống Trung Quốc vào buổi tối. Các khách mời đều đã thấm mệt vì tham dự đám cưới cả ngày thì bỗng vui vẻ hẳn lên khi chứng kiến màn tiệc rượu truyền thống vô cùng đặc biệt này.
"Triển Nguyên, ba mẹ giao Tiểu Hàm cho con, con phải đối xử tốt với nó đó..." Lúc ba Tiếu giao con gái mình cho con rể, ông không quên ân cần căn dặn khiến đôi mắt vừa mới khô nước mắt của Tiếu Hàm bỗng chốc có dịp trào ra khoé mắt.
Chu Triển Nguyên kéo tay vợ mình, trả lời chắc nịch như đinh chém sắt: "Ba, ba cứ yên tâm, đời này con sẽ luôn đối xử thật tốt với Tiểu Hàm."
Nãi Tích ăn mặc lịch sự đứng bên cạnh cũng mạnh mẽ gật đầu, cậu quay về phía ông ngoại vỗ ngực bảo đảm: "Ông ngoại, ông cứ yên tâm, nếu ba cháu dám bắt nạt mẹ, thì con sẽ dẫn mẹ đi thật xa."
Bị chính con trai mình phản bội, Chu Triển Nguyên dở khóc dở cười. Nhưng khi nhìn cô dâu mới đang e thẹn nép trong lòng mình thì anh đều quên hết mọi thứ. Thế giới của anh lúc này chỉ còn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ cùng với đôi mắt long lanh ánh lên niềm hạnh phúc của cô.

Trao nhẫn xong, chú rể hôn cô dâu, đây là lẽ dĩ nhiên không cần ai nhắc nhở.
Lần đầu tiên ở trước mặt mọi người, anh có cử chỉ thân mật với cô khiến Tiếu Hàm e thẹn, nhưng cũng may mắn là khi Triển Nguyên nghiêng người sang, toàn bộ thân thể anh che chắn cho cô khiến cô cũng cảm thấy thoải mái phần nào. Tuy cũng còn có nhiều người đứng chung quanh vỗ tay hoan hô nhưng hiện giờ trong mắt cô chỉ còn mỗi anh hiện diện. Cô dịu dàng bá cổ anh để cùng hoà hợp với anh khiến buổi lễ càng thêm lãng mạn.
Đến lúc Chu Triển Nguyên buông cô ra thì cô dường như đang thiếu dưỡng khí đến tột độ. Anh dịu dàng cười với cô, đặt tay mình lên tay cô và quay về phía mọi người gật đầu ra hiệu ý muốn cảm ơn mọi người. Lúc này ai cũng nhận thấy khuôn mặt anh tràn đầy niềm vui sướng và hạnh phúc.
Ai cũng nói “được kết hôn với người mình yêu quả là điều hạnh phúc nhất thế gian”. Thật vậy, mọi người nhìn khuôn mặt anh lúc này rạng rỡ như ánh bình mình buổi sớm mai, ai cũng cười vui vẻ, thành tâm chúc phúc cho đôi vợ chồng mới cưới này.
Phần cuối cùng của hôn lễ chính là “màn tung hoa”.
Các cô gái chưa kết hôn đang háo hức chờ đợi mànnày, duy chỉ có ba người ngoại lệ, đó chính là Trần Tư Tư, Diệp Dĩ Mạt, Trần Mẫn Mẫn vẫn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận