Editor + beta: tieu_hao
Nhắc đến nửa cuộc đời trước của Nãi Tích, trừ ông bà nội ngoại bố mẹ và cô em gái Nãi Trà yếu đuối ra, thì người quen thuộc nhất chắc là Vương Tiểu Bàn và Trần Hi.
Hai người ấy đều cùng học chung lớp chung trường với cậu từ khi bắt đầu vào nhà trẻ, nhất là Trần Hi, thành tích nổi trội xuất sắc, ngay cả đại học cũng thi đỗ cùng cậu, còn lúc đó, Vương Tiểu Bàn hồi học cấp 3 đã miễn cưỡng thi vào nên ra nước ngoài rồi.
Trong ấn tượng, cô bạn Trần Hi luôn rất yên tĩnh, lúc ở nhà trẻ, Vương Tiểu Nha lắm mồm và Lí Manh Manh hay khóc sướt mướt đều thích chơi với Vương Tiểu Bàn, bởi vì Vương Tiểu Bàn mang rất nhiều đồ ăn ngon đến trường, hơn nữa, theo lời mấy cậu ấy, Vương Tiểu Bàn càng giống một người anh.
Hình như chỉ có Trần Hi luôn không mở miệng gọi Vương Tiểu Bàn là anh, mãi sau này nhắc lại chuyện ấy, Vương Tiểu Bàn còn vô cùng tiếc nuối nói rằng, lúc đó cậu ta rất muốn Trần Hi làm em gái cậu ta, đó là ước muốn của mỗi một bé trai. Hơn nữa cậu ta lại không giống với cậu bạn Nãi Tích còn có người mẹ trẻ sinh em gái cho chơi cùng... Đây là oán hận chất chứa nhiều năm của Vương Tiểu Bàn, không có cách nào cả, ai bảo sau đấy Nãi Tích cứ rảnh rỗi là lại đưa cô em gái Nãi Trà trắng nõn đáng yêu đến trước mặt cậu ta, một người sống sờ sờ làm cậu ta đỏ cả mắt.
Trần Hi không hay nói, nhưng làm việc rất nghiêm túc, ngay cả giáo viên chủ nhiệm cấp ba không hay khen ai cũng nói, nếu mỗi người có được một nửa nỗ lực của bạn Trần Hi, mọi người sẽ không gặp phải vấn đề ở những điểm số quan trọng căn bản.
Khi đó, Nãi Tích không biết mình nghĩ gì, chỉ cảm thấy câu nói của thầy rất chân thực, dù sao từ lúc cậu biết cô đến giờ, cũng chưa từng thấy cô không nghiêm túc.
Thực ra nói tiếp thì, vừa lên cấp 2, lại học chung lớp với Trần Hi, Nãi Tích còn có chút cảm giác gặp bạn cũ nơi đất khách quê người, lên cấp 3 rồi, khi phát hiện hai người lại chung lớp, cậu bạn Nãi Tích đã không bình tĩnh nổi, nhìn thấy Trần Hi đâm đầu đi tới, câu nói đầu tiên là "Thật khéo, lại cùng lớp với cậu. Tốt thật" nhưng không biết, một câu nói ngắn gọn được phát ra từ cậu bạn đẹp trai mà mình luôn có hảo cảm đã có sức hấp dẫn thế nào đối với con gái trong cái tuổi dậy thì dễ động lòng nhất.
Trần Hi cũng tự thấy như gặp ma, ban đầu chỉ là tán thưởng, thích ngắm khuôn mặt tươi cười đường hoàng tự tin của cậu trên sân bóng, thích thấy cậu bình tĩnh nhanh trí phản bác trên lớp, cuối cùng, vì một câu nói của cậu, bắt đầu dần chìm đắm, trái tim đã không cách nào mà đắm chìm vì cậu.
Vẫn luôn biết, những cô gái thích cậu không hề ít. Từ cấp 2, không đúng, từ tiểu học, người được bàn tán trong miệng nữ sinh nhiều nhất là Chu Thiên Thần của lớp 6. Chu Thiên Thần biết đánh tennis, biết chơi bóng rỗ, biết Taekwondo, biết Judo vẫn luôn là nhân vật làm mưa làm gió trong sân trường.
Cô và cậu quen nhau từ khi còn học ở nhà trẻ, chỉ biết cậu có một cô em gái rất đáng yêu, cô giáo dạy tiểu học là người mẹ sau này của cậu, những điều còn lại thì không biết nhiều được bằng những bạn lớp khác chú ý tới cậu.
Từ khi nào bắt đầu chuyển từ tán thưởng sang yêu thích? Hẳn chính là sau buổi trưa khi vào học cấp 3, người thiếu niên thanh tú mặc áo sơ mi trắng, trên lưng khoác ánh mặt trời bước đến, màu vàng phía sau lưng cậu hóa thành phông cảnh.
Thích cậu, chỉ vì sau buổi trưa dưới ánh nắng mặt trời, cậu mặc chiếc áo sơ mi tớ thích.
Sau đó, tất cả đều vượt ra khỏi phạm vi có thể điều khiển của Trần Hi.
Âm thầm chú ý tới mọi thứ của cậu, vì cậu, bắt đầu cố gắng nghiên cứu Vật lý Hóa học mà mình không thích, vì để được đặt song song với tên cậu, sau giờ tan học phải mất bao nhiêu thời gian, chỉ có cô biết.
Tiếp đó, thi đại học, tất cả đều kết thúc.
Biết được cậu ghi danh vào đại học Z chỉ là một lần ngẫu nhiên, vẫn luôn biết cậu yêu chiều em gái, nhưng không ngờ cậu vì em gái mà không muốn quá xa nhà.
Sau là buổi lễ tốt nghiệp, dạ hội chia tay, liên hoan lớp, vô số lời tỏ tình, các thiếu niên và thiếu nữ ngày thường hay ngượng ngùng vì không muốn để lại tiếc nuối tuổi trẻ, giống như muốn tuyên thệ gì đó, không thể chờ đợi mà nói ra hết tâm sự của mình.
Chu Thiên Thần, không thể nghi ngờ mãi là người nhận được lời tỏ tình nhiều nhất.
Người thiếu niên thanh tú xuất sắc khi đứng trước mặt cô gái tỏ tình với mình, luôn nở nụ cười xa cách, một câu cám ơn, một câu xin lỗi.
Trần Hi nắm tờ giấy trong tay, lặng lẽ quay đi.
Thực ra cô nhận được không ít lời tỏ tình. Một cô gái điềm đạm nho nhã, còn thêm cả sự siêng năng nghiêm túc, không hề ngoài ý muốn sẽ trở thành tình nhân trong mộng của phần lớn các nam sinh ở tuổi dậy thì.
Nhìn nam sinh đỏ mặt trước mắt, mặt mày Trần Hi cong lên dịu dàng, không biết là lần thứ mấy nữa, nhưng mà, chỉ có xin lỗi. "Xin lỗi, cám ơn."
Trật tự từ trái ngược hẳn với cậu. Nghĩ như vậy, trên môi liền xuất hiện nụ cười xinh đẹp, khiến cậu nam sinh đối diện lại ngu ngơ thêm lần nữa.
Xoay người, trông thấy nụ cười của người trong lòng, giống như trước kia. "Này, cậu cũng ở đây à." Mười hai năm trước, cậu cũng cười như thế với cô, khóe miệng hơi nhướng lên cong 5% so với bên còn lại, cằm giương nhẹ, kiêu ngạo mà không bướng bỉnh.
Trần Hi không biết sao mình lại bước đến.
Đưa tờ giấy nhắn cầm trong tay trao cho cậu, sau đó quay người bỏ chạy, động tác lưu loát liền mạch.
Trên tờ giấy nhắn màu tím nhạt là câu nói cô mất hơn một đêm để ghi, không có những lời nói buồn nôn gì cả, chỉ là một câu đơn giản, "Này, hình như tớ có chút thích cậu", một câu nói lại mất tinh lực của một nửa đêm để viết rồi xé, xé rồi viết.
Đầu năm nay, có ai dùng giấy nhắn con con này mà bày tỏ tấm lòng đâu, Trần Hi, cậu đúng là người đi đầu xu hướng.
Cấp ba cuối cùng rồi đến nghỉ hè, là nghỉ hè dài nhất buồn chán nhất trong cuộc đời, nó là nhất với Trần Hi.
Không có điện thoại, không có thư, không có gì cả.
Cười tự giễu, Trần Hi mở máy tính, viết blog ngày thứ chín.
"Tôi chỉ muốn nói một câu tạm biệt với thanh xuân của tôi."
Lên đại học, lựa chọn Khoa tiếng Trung.
Thầy và bạn bè đều rất ngạc nhiên với lựa chọn của cô, chỉ có cô tự biết, mình có sự nhiệt tình tha thiết với chữ vuông này thế nào, còn vì sao khi phân Ban tự nhiên và Ban xã hội lúc đầu lại chọn ở lại Ban tự nhiên, chỉ vì một người mà thôi.
Đại học, vô cùng lớn. Rõ ràng cùng một trường mà lại chưa từng gặp nhau.
Như thế cũng tốt, Trần Hi ôm sách nghĩ, không gặp không tiện. Sẽ nhanh thôi là có thể quên được cậu ấy rồi.
Mùa hè năm thứ nhất, cô đi theo bà ngoại đến Ngũ Đài Sơn ăn chay niệm Phật, không điện thoại, không máy tính, hoàn toàn ngăn cách với nhân thế, nhưng lại có được sự tĩnh tâm như nước khó có được.
Gặp lại cậu là ở bữa tiệc chào đón tân sinh viên của trường vào năm thứ hai. Cậu và nữ sinh đó là cặp đôi được người người ủng hộ tác hợp nhất.
Quay người, mỉm cười. Nếu đã quyết định quên đi tình cảm thầm mến chưa kịp bắt đầu, vậy thì, cô còn lý do gì mà buồn bã?
Nãi Tích cảm thấy rất kỳ lạ, ban đầu trong ấn tượng của cậu, Trần Hi chỉ là sự tồn tại như Vương Tiểu Nha, Lí Manh Manh, điểm khác biệt duy nhất, chính là cô và cậu luôn học chung lớp. Nhưng mà, dù là vậy, quan hệ của họ cũng không tốt hơn.
Còn nhớ, khi vừa lên cấp 3, không ít nam sinh đều âm thầm hỏi thăm tin tức về cô gái điềm đạm nho nhã ấy, dù sao, họ cũng là bạn học từ khi đi nhà trẻ.
Cậu không nhớ rõ mình trả lời ra sao, nhưng cậu nhớ những nam sinh ấy đều lộ ra nét mặt đáng tiếc. Chắc là những lời cậu nói làm họ rất mất hứng thì phải? Hẳn là vậy rồi...
Ba năm trôi qua vô vị không một gợn sóng, cậu có giấc mơ của cậu, có tennis của cậu, còn có em gái cậu.
Chẳng qua cậu cảm thấy, Trần Hi lên cấp 3 càng nghiêm túc, mỗi lần đứng ở cửa bắt gặp nữ sinh thanh tú buộc tóc đuôi ngựa nghiêm túc làm bài, khóe miệng cậu đều cong lên, ừ, đứng từ góc này của cậu nhìn sang, có thể trông thấy vẻ mặt nhìn nghiêng duyên dáng của cô gái.
Cậu biết mình rất được hoan nghênh, theo lời ba cậu, ba đã nhận được rất nhiều sự hoanh nghênh thì con trai sao có thể kém? Dĩ nhiên, ba tuyệt đối không dám nói như thế trước mặt mẹ.
Ở buổi lễ tốt nghiệp cậu nhận được rất nhiều lời tỏ tình, trông thấy ánh mắt ngượng ngùng của nữ sinh, cậu chỉ cười và xin lỗi.
Cám ơn, xin lỗi.
Sau đó quay đi, ở khúc quanh, bắt gặp cô nở nụ cười xinh đẹp nói với nam sinh đứng trước mặt: Xin lỗi, cám ơn.
Bèn nhìn cô cười như cô bé điềm đạm xấu hổ nhiều năm trước.
Cô đi tới, đưa cho cậu một tờ giấy nhắn, màu tím nhạt, một món đồ rất nữ tính.
Sau đó quay đầu, không chút lưu luyến bỏ chạy, nhanh đến nỗi cậu không kịp gọi cô lại.
Xem tờ giấy nhắn, nét chữ đã hoàn toàn không thấy được rõ. Mùa hè tốt nghiệp ấy cực kỳ nóng nực, mồ hôi từ lòng bàn tay đã thấm đẫm vào tờ giấy.
Tiếp đó chính là chuyến du lịch tốt nghiệp mà ba mẹ đã chuẩn bị từ lâu. Đợi khi cậu quay về đã phải đi học quân sự ở đại học rồi.
Khi biết họ học cùng trường, cậu chỉ đơn thuần nghĩ đến một từ, duyên phận, sau đó nở nụ cười khẽ, hình như không tệ đâu nhỉ. Ít nhất cũng có người quen mà?
Nghĩ là vậy, thế nhưng đại học không thể so sánh với cấp ba, không chung lớp, thậm chí không chung một Học viện. Không chung môn học, không chung hoạt động tập thể, cho dù ở cùng trường, tỷ lệ gặp nhau đã thấp lại thấp hơn.
Mùa hè năm thứ nhất tất cả bạn bè đi họp lớp nhưng không có cô, cậu không biết hình dung tâm trạng mình ra sao, có chút mất mát, sau đấy, còn có chút không vui?
Các bạn cùng lớp đều không liên lạc được với cô, theo lời người bạn tốt nhất của cô, cuối kỳ cô bị mất điện thoại, sau đó để tập trung cho kỳ thi cuối nên vẫn không mua điện thoại, gọi đến nhà cô thì chỉ biết cô và bà ngoại đã ra ngoài.
Nhưng mà tại sao cô lại không có thói quen lên QQ, lên Bing, lên Microblogging chứ? Cậu rất không vừa lòng vì việc này, có chút oán trách.
Khi gặp lại cô là vào năm thứ hai. Ở bữa tiệc chào đón tân sinh viên, cậu bị đàn anh khóa trên ép làm người dẫn chương trình, cái nhìn đầu tiên khi đứng trên sân khấu lại thấy được chỗ cô ngồi cách đó không xa, vẫn là nụ cười hời hợt, chẳng qua mái tóc đuôi ngựa đã biến thành mái tóc ngắn gọn gàng.
Bữa tiệc kết thúc, cậu không kịp thay quần áo liền vội đuổi theo, nhưng lại thấy cô và một nam sinh cao lớn đi cùng nhau. Giữa hai người còn cách một khoảng, nhưng vẫn thật chướng mắt.
Bước chân dần chậm lại, cảm giác khó chịu xuất hiện trong lòng, có chút chua xót, còn có chút, đau.
Đây là, cảm giác gì? Thì ra, trong lúc bất tri bất giác, bóng dáng cô đã khắc vào trái tim cậu rồi ư?
Gặp lại là ở bữa tiệc hữu nghị của Khoa tiếng Trung và Khoa Công nghệ thông tin.
Từ xa, cậu đã thấy cô đang chuyện trò với mấy nữ sinh. Bóng dáng mảnh mai trong đám người chẳng hề khiến người ta chú ý, nhưng cậu vẫn thấy được cô đầu tiên, đôi má lúm đồng tiền và cặp mắt trong veo.
Bỗng nhiên dây cung trong lòng như đứt ra. Tới nơi này đều là trai gái độc thân.
Đi tới, rất tự nhiên chào hỏi: Thật khéo nhỉ.
Chỉ có tự cậu biết, tất cả đều đã thay đổi, nhìn thấy cô, cậu khẩn trương vã mồ hôi.
Xung quanh có người ồn ào, cô chỉ cười giải thích với mọi người: Bạn học cũ ấy mà.
Thì ra là bạn học cũ, cậu từ từ nắm chặt tay lại, ngay sau đó mặt giãn ra: "Trần Hi, từ khi đi nhà trẻ chúng ta đã học chung một lớp, có cần phải khách khí vậy không?" Sau đó, như mong muốn trông thấy ánh mắt sáng rực của mọi người, còn xen lẫn vài câu trêu chọc thiện chí, ồ, thanh mai trúc mã đấy.
Một người là nam sinh mới năm nhất đã thành phong vân trong trường, một người là đối tượng thầm mến trong lòng vô số nam sinh.
Một đôi tuyệt đẹp. Tất cả mọi người nghĩ vậy, hơn nữa còn là thanh mai trúc mã.
Thấy gò má cô đỏ hồng, tâm tình cậu trở nên rất tốt, vốn không cam lòng bị bắt tới cái Hội ái hữu gì đó, bây giờ lại cảm thấy, hình như không tệ.
Vui chơi ở bữa tiệc hữu nghĩ, mãi chỉ có mấy trò như thế, không có gì mới.
Nghe báo số 15, lại thấy cô đứng dậy, cậu phải cám ơn thị lực 5.0 của mình, động tác nhanh chóng đổi số với cậu bạn bên cạnh, lấy số 23 của cậu đổi lấy số 15.
Cô ở trên lưng, mảnh mai như trong tưởng tượng, mùi hương thoang thoảng từ con gái vấn vít quanh chóp mũi, tóc cô đã ngang tai, khi gục đầu xuống liền quét lên cổ cậu.
"Trần Hi." Cõng cô, đi từng bước vững chắc.
"Hả?" Có chút xấu hổ bám lên lưng cậu, có điều, so với phải cho nam sinh xa lạ cõng, là cậu nên sẽ tốt hơn đúng không?
"Chúng ta ở bên nhau nhé." Cậu mở lời, có hơi nghiêng đầu, thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, gương mặt giãn ra.
Trên gương mặt của người con trai thanh tú anh tuấn bỗng lan tràn nụ cười nhẹ, khóe môi hơi nhướng lên tạo thành đường cong rạng rỡ, sự tự tin và kiêu ngạo độc nhất ở con trai tuổi này lộ ra không bỏ sót.
"À, tớ cảm thấy, muốn quen một người cần tốn rất nhiều năm, hình như tớ không có đủ thời gian như thế, cho nên, chúng ta bên nhau nhé." Nhiều năm như vậy, nụ cười của em đã sớm xâm nhập vào trái tim anh, năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên. Mọi người đều nói đúng thời điểm gặp đúng người, là món quà tốt nhất Ông trời ban cho. Còn với cậu, ở thời điểm sớm nhất gặp được người tốt nhất, xem như đây là phần thưởng đặc biệt.
"Ừ, dù sao cậu cũng không có bạn trai, tớ cũng không có bạn gái, cho nên, chúng ta ở bên nhau được chứ?" Lại đưa ra câu hỏi, khóe miệng cậu vẫn là đường cong không sâu không cạn ấy, dường như biết rằng, cô không có lý do gì để từ chối.
"Nếu thế, hồi tốt nghiệp cấp 3 tớ tỏ tình với cậu, vì sao cậu không trả lời?"
"Hử?"
"Tờ giấy nhắn đó."
"Tớ xin cậu, chữ viết trên tờ giấy tớ còn không đọc được nữa."
"Á?"
"Thế nên mới nói, chúng ta đã bỏ lỡ hai năm rồi ư?"
"Không phải, là từ nơi tăm tối đã được định sẵn, cần dùng đến thời gian hai năm, để chúng ta hiểu, cái gì mới là ở thời điểm chính xác gặp được đúng người."
"Nữ sinh học Khoa tiếng Trung đều văn vẻ như thế à?"