Không Bằng Duyên Thiển

Editor: lonbia214
Beta – er: Sakura Trang
Nãi Trà rất yêu thích mẹ nuôi Mạt Mạt, bởi vì mẹ nuôi Mạt Mạt ném qua một ánh mắt sâu xa, lão mẹ cũng không dám dạy bảo bé, hì hì.
Chẳng qua có một chút không tốt, hai tên tiểu tử thúi nhà mẹ nuôi thật sự là không ngoan, tên Tả Tả lừa gạt bé nói cậu là Hữu Hữu, Hữu Hữu lại rất thành thật, mỗi lần hỏi cậu anh là Hữu Hữu sao, cậu nói phải, anh là Tả Tả sao cậu vẫn là nói phải, này cuối cùng là quá ngoan hay là quá ngốc chứ? Ai, Nãi Trà cảm thấy cực kỳ đau buồn, về sau người nào nuôi dưỡng cha nuôi Thần cùng mẹ nuôi Mạt Mạt, hay đứa con trai này không đáng tin cậy.
Được rồi được rồi, về sau vẫn là nên dựa vào cô và Nãi Lạc đi, cô là đứa bé ngoan, về sau lễ mừng năm mới sẽ nhớ mời mẹ nuôi và cha nuôi đến ăn cơm – hì hì ---
Nói đến ba ba Thần, ánh mắt Nãi Trà liền phát sáng, cha nuôi rất đẹp trai rất đẹp trai, đẹp trai hơn so với ba bé, lúc cha nuôi mặc quân trang quả thật đẹp đến người thần phẫn nộ ! Khụ khụ, đây là mẹ nuôi Hân Hân nói, mẹ nuôi Tư Tư cũng đồng ý.
Mẹ nuôi Hân Hân và mẹ nuôi Tư Tư đều nói mẹ nuôi Mạt Mạt lớn tuổi là gái già ế là RP (may mắn lớn) bùng nổ mới khiến cho mẹ nhặt được bảo vật, cha nuôi là cực phẩm nam nhân tốt như vậy lại bị mẹ bắt gặp, trời cao thật là không có mắt a.
Mặc dù bé không biết cái gì là RP bộc phát, cũng không biết cái gì là gái già ế, nhưng mà bé biết, nhóm mẹ nuôi của bé đều là những người cực kỳ hạnh phúc, tựa như bản thân mẹ nuôi Tư Tư yêu thích đi du lịch, kết quả cha nuôi Tư Tư đi chụp cảnh đẹp, vừa đến lúc mẹ nuôi Tư Tư được nghỉ liền mang mẹ ấy đi đến khắp nơi trên cả nước, lão mẹ nói, đây là bạn đời.

Còn có mẹ nuôi Hân Hân, đôi khi tính tình còn trẻ con hơn so với bé, kết quả cha nuôi Cao Thần liền coi mẹ ấy như con gái mà nuôi dưỡng kìa, mỗi lần anh Gia Tín đều nói nhà bọn họ một ba ba, một anh trai còn có một em gái, em gái chính là mẹ nuôi Hân Hân.
Chỉ là, nhà bọn họ dường như cũng giống như vậy, cha luôn nói mẹ là con gái lớn, bé là con gái nhỏ, anh trai cũng nói, lão mẹ là dùng để cưng chiều, nếu cha mà đối với mẹ không tốt cậu liền mang theo mẹ bỏ nhà ra đi, cha thì ra đều phải sống trong sự uy hiếp của con trai nha.
Ai ai, bé hiện tại có việc phải đi trước, Tả Tả Hữu Hữu gọi điện thoại cho bé, nói bọn họ lại bỏ nhà đi ra ngoài, mỗi lần bỏ nhà trốn đi đều phải gọi điện thoại cho bé, có chút ý sáng tạo được không? Lúc này là vì mẹ nuôi bắt bọn họ học thuộc lòng hay là cha nuôi muốn bọn họ chạy vòng đường xa? Được rồi, thói quen của cha nuôi là vừa có chuyện liền phạt người ta chạy bộ cùng với anh trai thần tượng có phần giống nhau nha, chẳng qua anh trai thần tượng kia sống ở trong truyện tranh.
"Chị Nãi Trà, cha lại không cho phép chúng em đi ngủ cùng mẹ! Cha là phát xít độc tài!" Bạn nhỏ Tả Tả ôm điện thoại hét điên cuồng.
"Cha vẫn không cho phép chúng em đi tìm mẹ vào buổi tối! Nói mẹ không cần chúng e nữa! Ba ba là người xấu!" Anh bạn nhỏ Hữu Hữu cũng bắt đầu lên án. Nãi Trà vỗ trán, được rồi, hai người các cậu thật không hiểu chuyện, cha các cậu khó có được về nhà một lần, vậy mà các cậu còn muốn làm bóng đèn, chẳng lẻ không ái nói cho các cậu, quấy nhiễu gia yêu đường là muốn bị lừa đá hay sao?
Anh trai đã nói rồi, cha và mẹ ngủ một phòng là thiên kinh địa nghĩa (ý là điều hiển nhiên), không phải vậy thì Nãi Lạc cũng không xuất hiện rồi.
Đúng rồi, anh trai là nói như vậy, bởi vì anh trai chuyển ra từ phòng của cha mẹ, cho nên sinh ra bé, về sau bé cũng chuyển ra từ phòng của ba mẹ, Nãi Lạc liền được sinh ra.
"Tả Tả Hữu Hữu này, các em có nghĩ đến muốn có một em gái đến hôn nhẹ, hay là người em trai đến bắt nạt hay không hả?" Em gái Nãi Trà cười đến cực kỳ ôn nhu.

"Ah? Có thể không? Không phải mẹ nói sinh ra hai tụi em về sau mẹ cũng sẽ không bao giờ muốn sinh nữa sao?"
"Đương nhiên có thể, nếu như muốn em trai em gái, sau này phải ngủ ở phòng của mình, nếu không em trai em gái chắc sẽ không bò vào trong bụng mẹ đâu."
"A...." Hai đứa trẻ dáng dấp giống nhau cái hiểu cái không gật đầu một cái, "Vậy chúng em trở về nói với ba đi, muốn em gái, không cần em trai..."
Đáng thương cho Diệp Dĩ Mạt bị hai con trai gào thét muốn có em gái quấn lấy mà nhức cả đầu, về sau đợi đến khi biết được người khởi xướng là con gái nuôi yêu dấu, bất lực nhìn trời, Tiếu Hàm ngươi nha, không biết lão Tất nhà chúng tôi ăn cơm nhà nước hả! Kế hoạch hóa gia đình nhaaa!
--- ------ --------Kế tiếp là góc nhìn của Diệp sư tỷ---- ------ -----
Diệp Dĩ Mạt cảm thấy được, trên một trình độ nhất định mà nói, thời buổi phát triển, mà mỗi sự kiện lịch sử tồn tại, đều này có tính tất yếu, nhưng cô chính là nghĩ không thông, đoạn ngược duyên của cô và Tất Tử Thần, tính tất yếu tồn tại cuối cùng là cái gì?
Tuy nhiên, mấy người Tiểu Hàm, Tư Tư đều nói bản thân nhặt được tiện nghi lớn mới gặp phải Tất Tử Thần, nhưng mà các cô không biết là, sau lưng thuần lương chính nghĩa này nha, là bao nhiêu phúc hắc vô sỉ.

Trước mặt người ngoài là một bộ dáng chính nhân quân tử, sau lưng người hả? Diệp Dĩ Mạt sờ cằm một cái, theo cô biết về anh về sau lại có Tả Tả Hữu Hữu, thời gian không quá nửa năm, từ thời gian ngắn ngủi này có thể tạm nhìn ra người này có bao nhiêu âm hiểm và giả dối, lại nói nghề nghiệp của người này ở bên ngoài cũng đã làm cho người khác tin tưởng anh thực sự không phải cố ý phạm phải nguyên tắc cơ bản tính cách lệch lạc, về phần vì sao có Tả Tả Hữu Hữu, vậy thì chỉ trách đâm đó trăng sáng thật đẹp.
Khụ khụ, nghĩ nhiều như vậy để làm gì? Nhìn hai đứa con dường như khắc ra từ khuôn mẫu của Tất Tử Thần, cô giáo Diệp cúi đầu xuống mà cam chịu số phận, được, cứ như vậy cho qua đi, tuy nhiên người này trong ngoài bất đồng, nhưng mà về chất lượng mà nói, cũng không tệ lắm, huống chi còn rèn luyện cả một đời, coi như có lời thôi.
Đang nghĩ ngợi tới, cửa mở ra.
"Bà xã, anh đã trở về." Lúc đó phó danh trưởng Tất Tử Thần chính thức tuyên bố cởi áo khoác, vào nhà nhìn thấy bộ dáng bà xã ngẩn người nghiêng ở trên ghế sofa. Nha đầu kia, đã qua bao nhiêu năm rồi mà vẫn thích không có việc gì liền ngẩn ngơ.
"Nghĩ gì thế?" Đi tới, ôm cô vào lòng, như vậy đã qua vài năm, anh vẫn là thích bộ dáng nhìn cô chống cằm ngẩn người, nói là ngây thơ của cô vốn dĩ làm cho người ta cảm thấy được sự hấp dẫn mơ hồ, ai, nha đầu kia chẳng lẽ thật không biết bộ dạng chu môi đỏ mọng ánh mắt mê ly có bao nhiêu mê người sao?
"Đang nghĩ cơm chiều ăn cái gì." Diệp Dĩ Mạt không chút nào cảm thấy xấu hổ vì mình không có tiền đồ, Tiểu Hàm nói đúng, con người lúc còn sống, hai chữ ăn uống. Những việc khó này đều giao cho đàn ông xử lý đi, các cô là người vợ nhỏ bé, quản tốt một ngày ba bữa trong nhà là được.
"Bây giờ không phải là thời điểm nói những thứ này." Giọng nói Tất Tử Thần dần dần trầm xuống.
Khó hiểu mà chống lại ánh mắt âm u im lặng của anh, Diệp Dĩ Mạt rốt cuộc cũng biết chỗ nào không đúng, hôm nay Tả Tả Hữu Hữu đi chơi, cô một mình ở nhà chẳng muốn thay quần áo, áo ngủ buổi sáng vẫn còn mặc trên người, cổ áo rộng không tay gì gì đó còn chưa tính, mấu chốt chính là khi cô đi ngủ không thích trói buột, cho nên chính là trống không chân thật!
Khó trách sau khi người đàn ông này vào nhà ôm cô càng chặt!

"Lập tức ăn cơm tối rồi..." đỏ mặt đẩy đẩy anh, lại giống như là muối bỏ biển. Sức lực về việc này, cho tới bây giờ cô cũng không phải là đối thủ của anh.
"Ăn em trước, đợi lát nữa lại ăn cơm chiều..." Tác quái mà hít hà cổ cô, tìm đến chỗ sợ ngứa sau tai cô, vươn lưỡi ra, khẽ liếm.
"..." Mỗi lần đều như vậy, sức lực suy yếu còn chưa tính, vì sao mỗi lần người mơ mơ màng màng trước hết lại cô? Còn có, đợi lát nữa Tả Tả Hữu Hữu muốn về nhà.
Một cái hôn sâu, suy nghĩ dừng lại, chỉ nhớ rõ theo bản năng ôm lấy vai anh, bắp thịt đàn ông rắn chắc nóng bỏng trôi chảy, cảm giác trở nên trầm luân là ý nghĩ sau cùng của cô.
Nằm ở trong ngực của anh, Diệp Dĩ Mạt không còn chút hơi sức cảm thấy xấu hổ, người đàn ông này mỗi lần làm việc điều biết trước như vậy sao? Vậy mà trước khi về đến nhà gọi điện cho Lý Thụy mang Tả Tả Hữu Hữu đến nhà bà ngoại. Hại cô gấp đến nỗi đầu đầy mồ hôi, chân run rẩy đi dọn dẹp sofa. Người này vậy mà còn nhàn hạ thoải mái nhìn cô dọn dẹp!
"Tất Tử Thần, về sau anh có thể không làm cho em sợ như vậy không?"
"Là do bản thân em nhát gan." Tất doanh trưởng một tay lật sách, một tay vỗ về tấm lưng trơn bóng của vợ. Man mát lành lạnh, lúc mùa hè thì ôm vợ ngủ mới phải.
"....." Cắn anh! Cô giáo Diệp lòng dạ hẹp hòi, cô liền nhỏ mọn cô liền nhỏ mọn cô liền nhỏ mọn rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận