Trong màn đêm đen như mực, ngoài cửa sổ tiếng dế kêu ồn ào truyền đến từ trong bụi cỏ, Khương Văn Âm lại nhắm mắt ngủ thiếp đi, hô hấp nhàn nhạt đều đều rõ ràng, nàng còn ngẫu nhiên dùng khuôn mặt cọ cọ vào cánh tay, nói mớ vài tiếng.
Trong từng khớp xương lại truyền tới một trận đau nhức quen thuộc, giống như bị dao cùn cạo vào xương cốt, lại giống như bị kiến gặm nuốt huyết nhục, quần áo Khương Trầm Vũ ướt đẫm mồ hôi, trong lòng vừa dâng lên sự bực bội, lại nghe được tiếng hít thở bình ổn của người bên cạnh, cảm giác khó chịu ngoài dự liệu dịu xuống.
Khương Trầm Vũ chậm rãi nhắm mắt lại, chẳng biết lúc nào ngủ thiếp đi.
Sáng sớm không khí trên núi trong lành, rừng cây yên tĩnh, tiếng chim tước hót ríu rít.
Ánh mặt trời rực rỡ vàng chói từ trên tầng cây chiếu xuống, xuyên qua khe cửa gỗ chiếu vào mí mắt Khương Văn Âm, khiến nàng tỉnh lại.
Hậu quả của việc hôm qua vắt kiệt sức lực, chính là hôm nay chân tay đau nhức, một động tác nhỏ như đứng lên từ trên giường cũng làm nàng hít một hơi khí lạnh.
Nghiêng đầu nhìn thoáng qua, Khương Trầm Vũ vẫn còn đang ngủ say, sợi tóc dính trên gò má tái nhợt.
Nàng lại thở phào nhẹ nhõm, người trên giường mi tâm giãn ra, cái trán nhẹ nhàng khoan khoái không có mồ hôi lạnh, hẳn là không đau.
Không muốn làm phiền tỷ tỷ đang ngủ, Khương Văn Âm từ trên giường đứng dậy, động tác nhẹ nhàng.
Lúc xuống giường chân nàng còn run rẩy, nàng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy người trên giường không bị đánh thức, trong lòng thả lỏng đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong nhà gỗ tro bụi rất dày, cửa ra vào còn giăng đầy mạng nhện, nhưng nàng tạm thời không có sức lực để quét dọn.
Ngoài phòng có một bãi cỏ cùng một dòng suối rừng có thể cung cấp nước cho các nàng dùng.
Hai bên có hai cái cây đại thụ chết khô bị lùm cây vây quanh, lộ ra một con đường mòn.
Nơi này so nhỏ căn nát trong thôn tốt hơn quá nhiều, hẳn là nơi đám thợ săn đã tỉ mỉ chọn lựa, quả thực là niềm vui ngoài ý muốn, Khương Văn Âm ngồi trên đống cỏ, híp mắt phơi nắng.
Duỗi chân làm cá muối trên đồng cỏ một hồi, bụng nàng ục ục kêu lên, Khương Văn Âm hữu khí vô lực từ dưới đất bò dậy, lấy bình gốm ra dùng một chút lương thực cuối cùng, nấu một bình thức ăn thập cẩm.
Mùi thơm theo cơn gió thổi vào nhà gỗ, cửa nhà gỗ đột nhiên bị đẩy ra, Khương Trầm Vũ đi ra, tóc đen rối tung xõa trên vai, cước bộ của bất ổn, sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt.
Phát giác được ánh mắt của Khương Văn Âm, mí mắt nàng khẽ nâng, chậm rãi đi tới đứng ở trước mặt nàng, con ngươi đen bóng tĩnh mịch khuất trong bóng của mái tóc đen, Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn một hồi, sau đó im lặng không lên tiếng ngồi xuống ở bên cạnh.
"Ta đói." Nàng chậm rãi nói.
Khương Văn Âm chớp mắt mấy cái, hậu tri hậu giác kịp hiểu ra, mỹ nhân tỷ tỷ đây là ngửi thấy mùi thơm mà tỉnh lại.
Hơi khó hiểu nhưng có chút dễ thương.
Nàng xốc cái nắp bình lên nhìn thoáng qua, nghiêng đầu nói: "Ngươi trước đi rửa mặt, rửa xong liền có thể ăn."
Khương Trầm Vũ đôi mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm bình gốm đang tỏa ra mùi thơm, cự tuyệt: "Không cần rửa."
Khương Văn Âm biểu lộ cổ quái, "Vì sao không cần rửa?" Cái lão muội này không phải có bệnh thích sạch sẽ sao?
Khương Trầm Vũ nhìn nàng một cái, lại hướng ánh mắt về phía cái bình gốm, giọng nói hơi không kiên nhẫn, "Không còn sức lực, không muốn rửa."
Khương Văn Âm: "..." Lý do này là ta không nghĩ tới.
Có thể khiến cho một kẻ chết vì thích sạch sẽ không còn sức lực rửa mặt, xem ra lần này bệnh của Khương Trầm Vũ thực sự hung hiểm, chỉ là nàng chưa từng nghe nói còn có thứ quái bệnh này.
Khương Văn Âm không nói chuyện, cầm khăn tay của mình đến bên cạnh con suối giặt sạch sẽ, sau khi trở về liền ngồi xổm trước mặt Khương Trầm Vũ, đưa tay lau mặt cho nàng.
Khương Trầm Vũ sắc mặt căng cứng, nhìn chằm chằm cái khăn thêu hoa nhỏ màu vàng kia, "Ngươi muốn làm gì?"
Khương Văn Âm động tác dừng lại, "Lau cho ngươi mặt a."
Khương Trầm Vũ: "Ta là hỏi ngươi tại sao phải làm như thế."
Khương Văn Âm không giải thích được, nhìn tỷ tỷ một cái, đưa tay lên trên trán tỷ tỷ, động tác lau nhẹ nhàng nói: "Ngươi không phải nói không còn sức lực sao? Ta giúp ngươi lau là được."
"Ngươi hôm qua ra nhiều mồ hôi, trên người khẳng định rất dính, ta trước dùng khăn lau mặt cho ngươi, chờ cơm nước xong xuôi lại đun bình nước nóng, giúp ngươi lau người." Giọng nói của nàng tự nhiên.
Khương Trầm Vũ liếc liếc mắt một cái, không cự tuyệt việc nàng lau mặt cho mình, giọng nói không có chút nào ngập ngừng nói: "Ngươi chỉ cần đun nước nóng, còn lại ta tự mình làm."
Khương Văn Âm ánh mắt rất hoài nghi, "Ngươi có thể làm sao?" Nói không còn sức lực rửa mặt, nhưng còn có thể tự mình chà xát người?
Khương Trầm Vũ: "Cơm chín chưa?"
Khương Văn Âm nghiêng đầu mắt nhìn bình gốm, nhẹ nhàng nặn một chút khuôn mặt của tỷ tỷ, tiếp tục lau mặt cho nàng, "Chút nữa thôi, đừng nóng vội."
Khương Trầm Vũ: "Sờ lần nữa ta liền chặt tay của ngươi."
Khương Văn Âm khẽ dừng lại tay, cảm thấy mỹ nhân tỷ tỷ thật không đáng yêu, bất quá chỉ là sờ sờ gương mặt nàng một chút, không cần hung ác như thế nha.
Nàng ngoan ngoãn thu tay lại, thần sắc nghiêm túc lau sạch sẽ khuôn mặt của Khương Trầm Vũ, nàng đứng dậy đem khăn rửa sạch sẽ, phơi lên trên lùm cây, sau đó trở về nhấc cái nắp bình gốm lên quấy mấy lần, trước múc cho Khương Trầm Vũ rồi lấy một chén cho mình.
Nhìn thấy cháo rau dại quen thuộc, Khương Trầm Vũ lông mày nhíu chặt, mười phần ghét bỏ nói: "Tại sao lại là cháo rau dại?"
Khương Văn Âm bưng lấy bátthổi một ngụm, an ủi: "Hôm nay trước ăn tạm một chút, đợi ngày mai tay chân ta hết đau, ta đi tìm thịt cho ngươi."
Mắt nhìn nàng tay chân lèo khèo lại nghĩ đến chuyện xảy ra hôm qua, Khương Trầm Vũ trầm mặc một hồi, bưng bát lên uống một ngụm cháo, thản nhiên nói: "Không cần, cháo rau dại cũng không phải không thể ăn nổi."
Khương Văn Âm mặt mày khẽ cười, "Tỷ tỷ đây là đang đau lòng cho ta?" Rốt cuộc cũng biết vì người khác mà đau lòng, thật sự là không dễ dàng chút nào.
Khương Trầm Vũ liếc mắt lườm nàng một cái, "Chớ tự mình đa tình, ta chỉ là không muốn ngươi ngã bệnh, đến lúc đó không ai hầu hạ ta."
Khương Văn Âm: "..." Quả nhiên ta chỉ xứng là phận nha hoàn, tỷ muội tình thâm cái gì, căn bản không có tồn tại a.
Cúi đầu chậm rãi uống hết cháo trong chén, Khương Văn Âm do dự một lát, thăm dò: "Tỷ tỷ, hôm qua đến cùng là chuyện gì xảy ra?"
Trước khi nàng ngất đi, những thôn dân kia đã lập tức đuổi tới, mỹ nhân tỷ tỷ tay trói gà không chặt, làm thế nào có thể mang theo mình trốn tới đây?
Có lẽ là do cơm nước xong xuôi nên tâm tình trở nên tốt hơn rất nhiều, Khương Trầm Vũ buông bát xuống, ngẩng lên nhìn nàng, "Sau khi ngươi ngất đi, ta mang theo ngươi chạy trốn, bọn hắn không tìm được liền đi mất."
Khương Văn Âm có chút không tin, "Cứ dễ dàng như vậy mà bỏ đi?"
Khương Trầm Vũ: "Bên trong núi này hình như có thứ gì đó bẩn, bọn chúng không biết vì sao toàn bộ như bị phát điên, hô hào quái vật rồi chạy mất."
Khương Văn Âm: "...!A" Nàng nghe vậy cũng thấy có chút đáng sợ.
Đối với lí do thoái thác này nàng cũng không quá tin tưởng, nhưng thấy mỹ nhân tỷ tỷ thần sắc thản nhiên, không giống nói dáng vẻ như đang nói láo, đành phải bán tín bán nghi mà nghe theo.
"Tỷ tỷ, ngươi nói bên trong núi này có quái vật là sẽ có quái vật gì?" Rõ ràng đang còn là ban ngày ban mặt ánh nắng mặt trời chói chang phủ lên cơ thể, vậy mà Khương Văn Âm vẫn luôn có thể cảm thấy trong lòng có chút lao xao.
Khương Trầm Vũ nhìn nàng, đột nhiên cười một tiếng, "Không rõ, có lẽ là loại yêu quái chuyên ăn thịt người."
Khương Văn Âm: "...!Hẳn là không phải vậy đi."
Nào có cái yêu tinh quỷ quái gì, khẳng định là các thôn dân nghe nhầm lời đồn bậy bạ, tự hoạ ra ma quỷ, sau đó tự mình dọa mình.
Mặt trời dần dần lên đỉnh, ánh nắng màu vàng phủ lên trên rừng cây, giống như mặt hồ sóng gợn lăn tăn.
Khi gió nhẹ lướt qua, biển cây chuyển động tạo nên một đợt thủy triều vàng kim óng ả.
Hai người phơi dưới ánh mặt trời một lát, Khương Văn Âm nhớ tới lời hứa hẹn vừa rồi của bản thân liền rửa bình gốm cùng bát đũa, đem bình đến bên đống lửa nấu nước nóng, rồi tiếp tục lười biếng nằm trên đồng cỏ nhìn trời.
Xem chừng nước nóng đã sẵn sàng, nàng nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, "Nước nóng, tỷ tỷ muốn ta hỗ trợ cọ lưng không?"
Khương Trầm Vũ nằm ở bên cạnh, chậm rãi ngồi dậy, "Không cần."
Khương Văn Âm tiếc nuối nói: "Được a." mỹ nhân tỷ tỷ xấu hổ, thật đáng yêu.
Sau khi Khương Trầm Vũ đứng dậy vào nhà, Khương Văn Âm nâng cánh tay mình lên trước mũi ngửi ngửi, cũng có chút ghét bỏ nhíu mày, xem ra không riêng gì mỹ nhân tỷ tỷ, chính mình cũng cần lau rửa.
Nàng ngồi bất động trên mặt đất một lát, xem chừng mỹ nhân tỷ tỷ đã lau rửa sạch sẽ, nàng liền đem váy ngoài cùng áo ngoài cởi ra giặt sạch sẽ, treo ở trên lùm cây rồi hướng nhà gỗ đi đến.
Giữa trưa mặt trời cực nóng, áo ngoài cùng váy lại rất mỏng manh, nửa canh giờ là có thể phơi khô.
Đi đến cửa nhà gỗ, nàng gõ cửa nói: "Tỷ tỷ, ngươi đưa quần áo ra đây cho ta, ta giúp ngươi giặt sạch sẽ, chờ một lúc là có thể mặc."
Trong phòng truyền đến thanh âm khàn khàn của Khương Trầm Vũ, "Không cần."
Khương Văn Âm tựa ở cửa ra vào, khuyên nhủ: "Ta không nhìn ngươi, ngươi đem quần áo từ trong khe cửa đưa qua là được."
Chỉ chốc lát sau, trong phòng vang lên tiếng bước chân, hướng cửa ra vào đi tới, nàng lập tức đứng vững, chờ quần áo được đưa qua.
Nàng không nghĩ tới cửa trực tiếp bị mở ra, Khương Trầm Vũ đã ăn mặc chỉnh tề đi ra, tóc ướt sũng xoã trên vai, thấy nàng chỉ mặc một kiện trung y cùng quần, từ góc độ này có thể nhìn thấy ngực ẩn ẩn hiện hiện có chút nhô lên, cùng da thịt bên dưới liền dừng một chút rồi nói: "Không cần, quần áo tự ta giặt."
Trung y quá mỏng, dễ dàng nhìn thấy vài thứ không nên thấy.
Khương Văn Âm không miễn cưỡng, đi qua tỷ tỷ cầm bình gốm nấu nước nóng rồi đổ vào cái chậu gỗ do thợ săn để lại, gội sạch tóc, sau đó lại đổ đầy một chậu nước suối, đem y phục đã phơi khô lấy vào nhà, lau sạch sẽ thân thể rồi mới mặc vào.
Áo ngoài cùng váy tương đối rộng, nàng bên trong cũng không mặc gì khác, luôn cảm thấy có chút trống vắng.
Cũng may ở nơi này chỉ có hai người là mỹ nhân tỷ tỷ cùng nàng, đều là nữ hài tử.
Nàng ôm trung y đi ra, Khương Văn Âm búi tóc lên, đến bên đầm nước đem quần áo cùng giày giặt sạch sẽ rồi tiếp tục phơi lên lùm cây.
Sau khi nhìn thấy Khương Trầm Vũ đang nằm dưới tàng cây nhắm mắt dưỡng thần, tóc đã khô, nàng liền đi chân đất qua hỏi: "Còn đau không?"
Khương Trầm Vũ mở mắt ra, "Không đau..."
Vừa dứt lời, ánh mắt của nàng rơi trên người Khương Văn Âm, sửng sốt một chút nhíu mày nói: "Ngươi làm sao lại ăn mặc như thế này?"
Một trận gió thổi qua, váy của Khương Văn Âm bay lên, nàng vội vàng đưa tay chặn váy nói: "Y phụ của ta đều bị bẩn, chỉ có thể đem quần áo luân phiên đổi để giặt cho sạch sẽ."
Nàng ăn mặc như hiện giờ cũng không quá tệ, cũng không lộ cánh tay hay chân.
Duy nhất có một điểm làm người ta không được tự nhiên đó là nàng không mặc nội y, rất dễ lộ hàng.
Khương Trầm Vũ ngơ ngác một chút, bỗng nhiên từ dưới đất ngồi dậy, "Ngươi đứng trước mặt ta làm gì?"
Khương Văn Âm nghĩ nghĩ, nàng mới vừa rồi chẳng phải đã che kín rồi sao? Nếu không mỹ nhân tỷ tỷ làm sao lại lộ ra vẻ mặt như thế?
Nàng ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói: "Ngươi cứ xem như mình không nhìn thấy cái gì hết, ta cũng không biết là sẽ có gió.
Bất quá ngươi thấy được cũng không có vấn đề gì, dù sao ngươi cũng là tỷ tỷ của ta."
Khương Trầm Vũ thần sắc khó lường, cuối cùng làm mặt lạnh nhạt, "Quả thực là như vậy, nhìn thấy cũng chẳng sao, trái phải đều chỉ là hai khối thịt bình thường, cùng những khối thịt khác cũng không có gì khác biệt."
Khương Văn Âm: "...!Đúng là như thế." Cơ mà nàng sao nghe xong lại cảm thấy là lạ?
- -------
Mei: anh trai à, đùi vợ, đùi mình với giò heo, anh thích sờ cái nào.
Nghĩ cho kĩ nha ~~~.