Mei: tuần này đi công tác cả tuần, nhả đc 1 chap thôi, hẹn mng tuần sau:(
- --------------
Đây không phải là cái mông chảy máu, là đại di mụ! Nữ hài tử bình thường khi nhìn thấy đằng sau váy của người cùng giới có vết máu, phản ứng đầu tiên đều là hỏi đối phương có phải là đến đại di mụ hay không, không phải là hỏi ngươi bị thương ở chỗ nào, vì lẽ đó mỹ nhân tỷ tỷ đến cùng là đầu óc bị hỏng chỗ nào, sao có thể hỏi ra một câu ngốc như vậy?
Nếu không phải là đang ở lúc khác, nàng thật muốn hỏi một câu, tỷ tỷ ngươi đến cùng có phải là nữ nhân hay không vậy!
(Mei: là tiểu tiên nữ a, là con kì lân trổ mã nhưng không có nguyệt sự aaa)
Khương Văn Âm trầm mặc, "Tỷ tỷ, đây là nguyệt sự."
Khương Trầm Vũ: "Nguyệt sự?"
Hắn nhíu mày suy nghĩ thật lâu, tựa hồ là rốt cuộc cũng hiểu ra, sau một hồi lâu, biểu lộ yếu ớt nói: "Cho nên nói...!Nguyệt sự của ngươi dính vào trên người ta?"
Khương Văn Âm: "Tỷ tỷ ta sai rồi, lần sau cũng không dám nữa."
Người bình thường bị dính máu di mụ lên người đều sẽ ghét bỏ muốn chết, chớ nói chi là mỹ nhân tỷ tỷ mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.
Nàng hoài nghi, mỹ nhân tỷ tỷ vừa rồi suy nghĩ lâu như vậy, chính là đang nghĩ sẽ chơi chết mình như thế nào.
Nếu sớm biết nguyên nhân đau bụng tối hôm qua là cái này, nàng đã cách mỹ nhân tỷ tỷ xa xa rồi.
Khương Văn Âm bưng hai bàn tay lên, từng chút từng chút vùi mặt vào lòng bàn tay, chờ đợi mưa to gió lớn ập đến.
Nhưng đợi rất lâu, trong phòng im ắng, cái gì cũng không phát sinh, nàng ngẩng đầu nghi ngờ, thấy Khương Trầm Vũ ở đối diện mặt không biểu lộ đang nhìn chăm chú lên người mình, cũng không có dáng vẻ tức giận.
"Thật sự là đần." Hắn nói.
Khương Văn Âm sững sờ, thăm dò hỏi: "Tỷ tỷ, ngươi không giận ta sao?"
Khương Trầm Vũ liếc nàng một cái, "Vì sao lại tức giận?"
Khương Văn Âm yên lặng nhìn về phía cái ống tay áo rộng lớn của hắn, váy áo của hắn màu xanh nhạt, sau dính máu sẽ đặc biệt rõ ràng, có cố lờ đi cũng không lờ nổi.
Khương Trầm Vũ nhìn thấy, nhưng ngoài dự liệu biểu cảm rất bình tĩnh, không có dấu hiệu nổi cáu, hắn một mặt lạnh lùng nói: "Muốn làm cái gì?"
Khương Văn Âm giờ mới hiểu, mỹ nhân tỷ tỷ đây là có ý muốn giúp mình xử lý, nhưng vấn đề là nàng cũng không biết nên làm cái gì, thứ nàng dùng đời trước chính là băng vệ sinh, về phần quý tộc nữ nhân cổ đại dùng cái gì thì là Nguyệt kinh bố* do bọn người hầu dùng bông may.
Nhưng trong nơi rừng rậm thâm sâu này, có đào cũng không ra được thứ đồ này.
*Nguyệt kinh bố hay còn gọi là Nguyệt kinh đái, Nguyệt sự đái, Nguyệt bố - chị em muốn biết thêm cứ cầu Google lão sư nha
Khương Trầm Vũ không kiên nhẫn thúc giục, "Nói nhanh đi."
Khương Văn Âm trầm tư một lát, cuối cùng từ sâu trong óc nhớ được Nguyệt kinh bố mà các nữ tử cổ đại bình thường dùng là làm như thế nào, nàng chần chờ, hồi đáp: "Tìm một khối vải sạch sẽ hong khô trên nồi nước sôi, may vào giữa một ít tro than là có thể dùng."
Đây là thứ có khả năng làm được trước mắt, nhưng vị này có bệnh thích sạch sẽ, quả nhiên cô em này liền lộ ra biểu lộ ghét bỏ, "Bẩn muốn chết."
Khương Văn Âm bất đắc dĩ nói: "Vấn đề là chúng ta ngay cả kim chỉ cũng không có." Cả Nguyệt kinh bố nhồi tro than cũng không làm được.
Khương Trầm Vũ sầm mặt lại, "Thật sự là phiền phức!"
Xác thực, làm nữ nhân đúng là quá phiền toái, Khương Văn Âm tán đồng gật đầu, biểu lộ không tươi đẹp lắm.
Bụng của nàng lại bắt đầu đau, co rút lại, giống như là có người nện vào bụng của nàng, đau đến mức hô hấp cũng khó khăn.
Khương Trầm Vũ nhìn nàng, xé một mảnh vải từ trên váy xuống, cầm vải đứng dậy đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa nhà gỗ lại.
Thu mập nhỏ đã tỉnh, từ trong ổ chui ra ngoài, nhảy nhảy nhót nhót đến trên giường, uỵch uỵch cánh, hướng Khương Văn Âm 'thu' một tiếng, giống như là đang chào hỏi.
Khương Văn Âm ôm bụng, muốn cố dời lực chú ý chuyển đến trên người nó, chỉ cần lực chú ý bị phân tán, nàng sẽ không cảm thấy đau như vậy.
Đùa với Thu mập nhỏ một lát, cửa nhà gỗ bị đẩy ra, Khương Trầm Vũ từ bên ngoài đi tới, trên tay còn cầm lấy một khối vải đã giặt qua.
Ống tay áo của hắn ướt sũng, còn nhỏ ra nước, nhưng phía trên vết máu đã không còn, hẳn là vừa rồi đã thuận tay giặt luôn.
Khương Văn Âm ngồi ở trên giường không dám động đậy, sợ khẽ động máu liền ào ào chảy ra ngoài, nhìn hắn đem vải hong nước nóng, sau đó dùng lửa hong khô, nàng nhích từng chút từng chút đến bên cạnh đống lửa, thấp giọng nói: "Tỷ tỷ để ta tự làm cũng được."
Khương Trầm Vũ đưa vải tới, sau đó thản nhiên nhìn chằm chằm vào nàng.
Khương Văn Âm: "...!Tỷ tỷ có thể cho ta mượn chủy thủ của ngươi dùng một chút."
Khương Trầm Vũ không nói gì, giống như đang làm ảo thuật xuất ra chủy thủ, đưa tay ném qua.
Khương Văn Âm bắt được, rút rút đại khái một chút vải từ dây lưng, dùng chủy thủ cắt một đầu, từ đó rút lấy chỉ, sau đó lại dùng chủy thủ đục lỗ trên mấy cái xương cá ăn thừa tối hôm qua, làm thành hai cái kim xương cá.
Làm xong những công tác chuẩn bị này, những việc còn lại liền đơn giản hơn nhiều, nàng dùng vải may cái túi, đổ vào bên trong một ít tro than rồi khâu lại, ở 2 bên lại khâu thêm bốn cái dây lưng, thuận tiện cố định trong lúc sử dụng.
Một cái nguyệt kinh bố cứ như vậy là hoàn thành, đủ cho nàng xài trong một canh giờ.
Điểm tâm bây giờ đều là mỹ nhân tỷ tỷ làm dưới sự chỉ huy của nàng.
Làm tốt Nguyệt kinh bố, nàng đem thanh chủy thủ trả lại cho mỹ nhân tỷ tỷ, sau đó đuổi người ra ngoài, "Tỷ tỷ đi ra ngoài trước một chút, chờ ta đổi xong lại đi vào."
Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn cái Nguyệt kinh bố tạo hình cổ quái kia, một mặt trầm tư, không biết đã suy nghĩ thông cái gì, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không nói một lời liền đi ra phía ngoài, nặng nề đóng cửa gỗ lại.
Khương Văn Âm nghĩ mãi không hiểu, mắt nhìn Nguyệt kinh bố trong tay, cởi quần áo ra đặt trên nệm, sau đó nhìn chằm chằm cái váy nhuốm máu, lộ ra biểu lộ khổ não, nàng rất nhanh liền nhớ tới mấy con thỏ rừng giết được những ngày gần đây, tích góp được một ít da lông, dứt khoát dùng những mảnh da lông này làm một cái váy nhỏ.
Váy hơi ngắn, đại khái chỉ dài đến trên đầu gối, trước kia nàng đã quen mặc váy ngắn quần đùi cảm thấy không có gì.
Thế nhưng người cổ đại bảo thủ, bên ngoài còn có một gã râu quai nón, để ngăn ngừa những hiểu lầm không cần thiết, nàng quyết định tạm thời ngồi yên trong nhà gỗ không đi ra ngoài.
Rốt cục cũng đã giải quyết xong nan đề đại di mụ, nàng mở hé cửa nhà gỗ, ra hiệu cho mỹ nhân tỷ tỷ đang chờ ở phía ngoài đi vào.
Vừa vào nhà, ánh mắt Khương Trầm Vũ liền bị bắp chân trắng nõn mảnh khảnh của nàng thu hút, hắn một mặt lạnh lùng đóng chặt cửa vào, biểu cảm bình tĩnh hỏi: "Quần áo của ngươi đâu?"
Khương Văn Âm: "Bẩn hết rồi."
Ai, mỹ nhân tỷ tỷ vậy mà không quản giáo nàng?
Nàng còn tưởng rằng, bản thân ăn mặc không đứng đắn như thế này, ở trong mắt tỷ tỷ chính là đồi phong bại tục.
Khương Trầm Vũ không nói gì, mặt không thay đổi ngồi xuống trước đống lửa, lấy gà rừng đã nướng chín xuống, dùng chủy thủ chia ra, sau đó đưa một bát thịt gà bát đầy đặt tới trước mặt Khương Văn Âm.h
Khương Văn Âm thẹn thùng nói: "Tỷ tỷ, ta còn chưa rửa tay..."
Nếu không phải đang trong lúc không tiện, nàng cũng không muốn làm phiền mỹ nhân tỷ tỷ, nhưng nàng đang mặc trên người váy ngắn, nếu cứ như vậy đi ra ngoài, mỹ nhân tỷ tỷ đoán chừng cũng không chấp nhận nổi.
Quả nhiên, Khương Trầm Vũ lặng im liếc nhìn nàng, toàn thân phát ra hơi lạnh sưu sưu, nhưng lúc ánh mắt chạm vào trên bàn chân trần truồng của nàng, hắn mới nói: "Phiền phức."
Hắn cầm một cái bát đi ra ngoài múc một bát nước đem về, đưa mắt nhìn Khương Văn Âm.
Khương Văn Âm lập tức hiểu ra, đưa tay ra phía dưới hứng nước rửa tay.
Cuối cùng đã rửa được tay, hai người ngồi xuống mặt đối mặt cùng ăn cơm, nàng vừa ăn hai miếng, lại nghe thấy Khương Trầm Vũ giọng lạnh như băng, nói: "Ngươi cách ta xa ra một chút."
Khương Văn Âm: "..." Ta có chỗ nào chướng mắt ngài sao?
Nghĩ đến vừa rồi còn làm phiền mỹ nhân tỷ tỷ nhiều chuyện như vậy, nàng bưng cái bát yên yên lặng ngồi lên trên giường, làm bạn cùng với Thu mập nhỏ đang nhún nhún nhảy nhảy.
Bởi vì giường có vị trí gần cửa sổ, ánh sáng tương đối tốt, ánh nắng chiếu lên đôi bàn chân mảnh khảnh của nàng, trắng đến lóa mắt, Khương Trầm Vũ thản nhiên đưa mắt nhìn một hồi, cụp mắt tiếp tục ăn thịt gà rừng nướng, mặt không đổi sắc nhét vào trong miệng một khối thịt nướng đen như mực.
Khương Văn Âm: "..." Hắn sẽ không tự hạ độc bản thân đi.
Mặc dù có nàng chỉ đạo, nhưng trù nghệ của mỹ nhân tỷ tỷ vẫn kém như trước, nướng ra thịt gà rừng đen như mực, hương vị kỳ quái, cảm giác như củi, căn bản không phải thứ đồ ăn người bình thường có thể làm ra.
Nàng thăm dò hỏi: "Tỷ tỷ ngươi còn ổn chứ?"
Khương Trầm Vũ nuốt xuống thịt bên trong miệng, quay đầu lạnh lùng nhìn nàng, "Ta có thể có chuyện gì?"
Hay mà, là tự mình đa tình.
Ăn xong điểm tâm, Khương Văn Âm đưa mắt nhìn chỗ thịt gà rừng còn lại, uyển chuyển nói: "Tỷ tỷ nếu đã thừa hay là đưa ra ngoài đút cho nam nhân kia?"
Khương Trầm Vũ: "Ngươi cảm thấy ta giống thị nữ sao?"
Khương Văn Âm: "Không giống."
Khương Trầm Vũ: "Vậy thì ngậm miệng!"
Khương Văn Âm im lặng, ở trong lòng khẽ mặc niệm vì vị huynh đệ kia một chút, không phải nàng không cho hắn ăn, là nữ thần của hắn không cho.
Ăn xong điểm tâm, nàng rảnh đến nhàm chán, nghĩ nghĩ nếu đã bỏ công làm, vậy liền thuận tiện làm luôn cho Mỹ Nhân tỷ tỷ một một cái Nguyệt kinh bố.
Từng có kinh nghiệm làm một lần, cái Nguyệt kinh bố thứ hai rất nhanh liền làm xong.
Sau khi làm xong, nàng đem Nguyệt kinh bố cầm tới trước mặt Khương Trầm Vũ, cười nói: "Tỷ tỷ chắc cũng sắp tới nguyệt sự rồi, ta thuận tiện cũng làm cho ngươi một cái."
Khương Trầm Vũ: "...!Không cần."
Không cần? Khương Văn Âm nhìn nàng, hồ nghi nói: "Vì cái gì không cần, chẳng lẽ tỷ tỷ còn chưa bao giờ có nguyệt sự?"
Khương Trầm Vũ trầm mặc một lát, biểu lộ vi diệu nói: "...!Không phải."
Khương Văn Âm: "Chẳng lẽ tỷ tỷ ngại cái này bẩn?"
Khương Trầm Vũ: "Đúng."
Khương Văn Âm cổ quái nhìn nàng, thầm nói: "Tỷ tỷ buổi sáng phản ứng mạnh như vậy, nếu không phải biết ngươi là tỷ tỷ ruột của ta, ta thiếu chút nữa cho là ngươi nhìn như vậy nhưng thật ra là một nam nhân."
Khương Trầm Vũ thần thái tự nhiên, nhìn nàng nói: "Ta nếu là nam nhân, vậy ngươi hẳn là một dã nhân?"
Khương Văn Âm: "..." Vẫn trước sau như một ác miệng.
Nàng ngược lại không thực sự nghĩ tới phương án mỹ nhân tỷ tỷ là nam nhân nữa, trong trí nhớ của nguyên chủ, tỷ tỷ là kiểu người làm người khác tức chết, hơn nữa mỹ nhân tỷ tỷ không có hầu kết, dáng dấp xinh đẹp căn bản không có cảm giác giống như nam nhân.
Khương Văn Âm không miễn cưỡng, mỹ nhân tỷ tỷ hiện tại không cần, vậy nàng giữ lại tự mình dùng thay giặt.
Chờ ngày khác hắn cần, mình lại làm hai cái khác.
Khương Trầm Vũ không nói gì, mắt nhìn bắp chân của nàng trần trụi lộ ra ngoài, đi ra bên ngoài, rất nhanh mang theo một bộ quần áo vào, ném cho Khương Văn Âm để nàng mặc.
Ôm quần áo, Khương Văn Âm giật mình nói: "Y phục này là ở đâu ra?" Là quần áo của nam nhân, mặc dù có chút cũ, nhưng nhìn rất sạch sẽ, còn tản ra một cỗ mùi hương bồ kết.
Khương Trầm Vũ chỉ chỉ nam nhân bên ngoài, "tìm thấy trong hành lý của hắn."
Khương Văn Âm vỗ vỗ đầu, nàng làm sao không nghĩ tới nhỉ? Mấy người Râu quai nón đều mang theo bao quần áo, khẳng định có quần áo thay giặt.
Thay quần áo sạch sẽ, nàng đem y phục đã nhuộm máu ôm ra đi giặt sạch sẽ, phơi lên lùm trên cây, đến chạng vạng tối sẽ rút vào.
Râu quai nón các tiểu đệ ngược lại là chưa quên đại ca của bọn hắn, trước khi mặt trời lặn, đúng giờ xuất hiện tại bên ngoài nhà gỗ nhỏ, đồng hành còn có mấy cái nam nhân.
Người cầm đầu là một nam nhân trẻ tuổi khí chất u ám, tướng mạo nho nhã ôn hòa, ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Người này chính là Lục Vô Hạ, hắn dò xét hai người một phen, sau đó hướng Khương Trầm Vũ cười nói: "Hai vị cô nương tìm ta có chuyện gì?"
Khương Trầm Vũ lẳng lặng nhìn chăm chú hắn một lát, quay người hướng trong nhà gỗ đi đến, "vào đây với ta."
Lục Vô Hạ sững sờ, lập tức cất bước đuổi theo.
Phía sau hắn là mấy người mặt không cảm xúc, đầy người túc sát chi khí, được nghiêm chỉnh huấn luyện, không giống mấy người râu quai nón, mang đầy vẻ trộm cướp.
Khương Văn Âm chờ ở bên ngoài một lát, bên trong không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên vang lên một đạo tiếng vang lanh lảnh, giống như là thứ gì rớt bể.
Nàng để ý mấy nam nhân kia, con mắt cũng không có nháy một cái, thấy rõ bọn hắn không chỉ được huấn luyện viên chính, còn cực kỳ thuần phục Lục Vô Hạ, cái này khiến nàng nhớ tới Thanh Vũ Vệ trong tiểu thuyết, một chi của Lục gia, về sau là ám vệ chuyên bảo hộ nam chính.
Lại qua một lát, trong phòng vang lên tiếng bước chân, Lục Vô Hạ mở cửa đi ra, mắt nhìn Khương Văn Âm, nghiêng đầu hỏi: "Ngươi quyết định xong chưa? Muốn mang nàng theo hay không."
Khương Văn Âm ngẩn ra,ngước mắt nhìn về phía Khương Trầm Vũ..