trại Thanh Phong ở trong quần thể núi thuộc dãy núi Ngọc Liên ở Tương Châu, khoảng cách từ nhà gỗ chỉ có hơn nửa ngày lộ trình, không tính xa, nhưng vị trí mười phần bí ẩn.
Đi cho tới trưa, đám người dừng ở trong khe núi nghỉ ngơi, trước mắt là thác nước bắt nguồn từ đỉnh vách đá đổ thẳng xuống dưới, dòng nước chảy xiết, nện ở trên tảng đá ầm ầm rung động, đinh tai nhức óc.
Khương Văn Âm ngồi tại hòn đá ở cạnh bờ đầm, vuốt vuốt giọt nước lạnh buốt như băng bắn trên mặt.
Nàng ngẩng đầu, nhìn lên mảng trời phía trước, bên trên vách núi cheo leo, một con đường được làm từ xích sắt uốn lượn hướng lên phía trên, phảng phất Như kéo dài tới tận chân trời.
Giấu sâu như vậy, khó trách Hoàng đế Triệu Trinh sai người tìm ở Tương Châu những ba năm, cũng không tìm được tung tích của Lục Vô Hạ.
Ngẩng đầu lên quá lâu, cổ nàng có chút mỏi, Khương Văn Âm thu hồi ánh mắt, lại thấy được mỹ nhân tỷ tỷ đứng trên tảng đá cách đó không xa.
Hắn mặt không thay đổi đứng ở trên một tảng đá lớn, bên cạnh là nước chảy xiết ầm ầm, bọt nước bắn ra bám vào mi mắt thon dài của hắn, làn da trắng lại trong suốt, tay áo tung bay, tạo ra mỹ cảm kinh người.
Khương Văn Âm ánh mắt rơi vào tảng đá phía dưới chân hắn, phía trên phủ đầy rêu xanh, chỉ cần chủ quan một chút, liền có thể sẽ trượt từ trên tảng đá rớt xuống đầm.
Mà cái đầm đá này phía dưới đều là đá vụn nhỏ, phía trên là thác nước đổ từ trăm mét trên vách đá nện xuống, mười phần nguy hiểm.
Khương Văn Âm sợ nếu lên tiếng hô to sẽ hù đến mỹ nhân tỷ tỷ, liền chỉ ngồi ở phía xa, hướng hắn dùng sức vẫy gọi.
Khương Trầm Vũ giống như là có một con mắt ở bên hông, quay đầu nhìn lại, ánh mắt hắn bình tĩnh sâu thẳm, hững hờ nhìn sang, chỉ một nháy mắt cũng có thể làm đáy lòng người rạo rực.
Khương Văn Âm hơi sửng sốt, hai tay mở ra đưa lên miệng hô: "Tỷ tỷ, ngươi mau tới đây, bên đó nguy hiểm lắm."
Khương Trầm Vũ liếc mắt lườm nàng, đứng yên không nhúc nhích.
Khương Văn Âm cho là hắn không nghe thấy, hét lớn hơn một chút nữa, suýt nữa thì khản luôn cả giọng.
Đám người đang ngồi nghỉ ngơi gần đó nhao nhao ngẩng đầu, nhìn về phía hai người, Lục Vô Hạ cầm lương khô trong tay, cười khẽ một tiếng, thanh âm dịu dàng nói: "Ăn mau đi, không cần để ý đến các nàng."
Hành Chu tính tình thâm trầm, tính khí cũng không tốt, cứ để cho nữ tử hoạt bát đáng yêu như Khương thất cô nương trị là được.
Từ Diễm cầm lương khô không nhúc nhích, thân ảnh yểu điệu mảnh khảnh kia đến xuất thần, ánh mắt si ngốc.
Khương tứ cô nương thật sự là tiên tử giáng trần, nếu có thể lọt mắt xanh của nàng, hắn đời này không tiếc!
Lục Vô Hạ lắc đầu, nghĩ đến lại có chút buồn cười, đợi đứa nhỏ Từ Diễm này biết được thân phận của Hành Chu, không biết là sẽ có phản ứng gì.
Vừa nghĩ tới cái mặt lạnh kia của Hành Chu, hắn lại có chút chờ mong.
Thấy mỹ nhân tỷ tỷ vẫn không chịu quay về, Khương Văn Âm cau mày trong lòng không vui, đành phải tiếp tục dùng sức gọi.
Tiếng nói của nàng thanh thúy, sở hữu âm độ thanh thanh đầy năng lượng đặc trưng của thiếu nữ, Khương Trầm Vũ tựa hồ bị gọi đến không kiên nhẫn nổi, từ trên cao nhìn chăm chú vào nàng một lát, từ trên tảng đá lớn nhẹ nhàng nhảy xuống, vững vàng đáp xuống mặt đất, cất bước đi tới, giọng hờ hững nói: "Chuyện gì?"
Khương Văn Âm ngồi trên tảng đá, so ra ánh mắt ngang bằng với Khương Trầm Vũ đang đứng trên mặt đất không cần ngửa đầu nói chuyện giống ngày thường, nàng tỏ ra hài lòng, sau đó dạy dỗ: "Tỷ tỷ vừa rồi đứng ở chỗ quá nguy hiểm, chỉ hơi thiếu cẩn thận một chút sẽ có thể rớt xuống, về sau không được đứng ở những nơi nguy hiểm như vậy nữa.
"
"Không cho phép?" Khương Trầm Vũ liếc mắt lườm nàng, đột nhiên cười một tiếng, lười biếng nói: "Mới học được vài thứ đã nghĩ quản cả chuyện của ta?."
Khương Văn Âm: "...!Nếu ngươi không phải tỷ tỷ của ta, ta còn lâu mới muốn quản ngươi."
Khương Trầm Vũ nheo nheo con ngươi, ánh mắt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Ngươi vừa nói cái gì?"
Khương Văn Âm lớn tiếng nói: "Ta nói, ngươi nếu không phải tỷ tỷ của ta, ta còn lâu mới quản chuyện của ngươi."
Khương Trầm Vũ quét mắt liếc nhìn nàng, "Ta nghe thấy, không có điếc."
Khương Văn Âm: "..." Tiếng thác nước quá lớn, dễ dàng át đi giọng nói của nàng, nàng còn tưởng rằng mỹ nhân tỷ tỷ không nghe rõ.
Nàng ho nhẹ một tiếng, che bớt đi sự bối rối của mình.
Khương Trầm Vũ cụp mắt suy nghĩ một lát, giống như là đang nghĩ đến cái gì, đột nhiên có chút không vui, nhẹ giọng nói: "Cho dù là ta có không phải là tỷ tỷ của ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ tới có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta."
Khương Văn Âm: "...!Sao lại có dạng người bá đạo như ngươi vậy."
Khương Trầm Vũ lạnh lùng nói: "Ngươi có ý kiến?"
Khương Văn Âm: "...!Không có."
Nghỉ ngơi một lúc, đám người tập hợp lại tiếp tục lên đường.
Đường lên núi chật hẹp, chỉ có thể đi từng người một, lúc đi lên dây sắt còn hơi đung đưa, khiến người kinh hãi run rẩy.
Càng leo lên cao, Khương Văn Âm càng không dám nhìn xuống phía dưới, sợ chân mình sẽ run đến không bước nổi, đến lúc leo lên tới đỉnh núi, sắc mặt nàng đã không thể dùng tái nhợt để hình dung được nữa.
Cũng may trước mắt chính là một cái sơn cốc u tĩnh, trong cốc cảnh sắc rất đẹp, mọc đầy cây Tử Vi, những đoá hoa tụ chung vào một chỗ, bươm bướm dập dìu bay trên đồng hoa, xa xa còn có thể nhìn thấy nhà cửa trùng điệp, rất nhiều nông dân đang khom lưng trong ruộng vội vàng thu hoạch ngày mùa.
Trại trên núi yên tĩnh tươi đẹp, khiến Khương Văn Âm đột nhiên hoài nghi, mấy người Từ Diễm đến cùng có phải là người bên trong trại này hay không, với không khí này với khí chất của bọn hắn chênh lệch cũng quá lớn đi.
Nhìn phía trại xa xa, Lục Vô Hạ lộ ra dáng vẻ tươi cười, quay đầu nói với Khương Văn Âm: "Đây chính là trại Thanh Phong, người bên trong trại đều rất thuần phác, các ngươi không cần câu nệ."
Khương Trầm Vũ nhìn hắnkhông nói chuyện, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ có Khương Văn Âm nhịn không được,lên tiếng đáp lại.
Vừa vào tới cổng trại, có người thấy họ, liển thả đồ trên tay xuống nhaonhao chào hỏi Lục Vô Hạ, còn có một hài tử chạy cực nhanh hướng về phía trong trại,hô lớn: "Tuân cô cô, Lục tiên sinh đã trở về nha!"
Chỉ một chốc lát sau, liền có một cô nương trẻ tuổi đi ra, nàng mặc váy vải, cài trâm mận, dung mạo thanh tú, trên người toát ra dáng vẻ thư hương, bộ dáng ôn nhu yên tĩnh.
Nhìn thấy Lục Vô Hạ, nàng mím môi cười nhạt, đưa tay lên ra dấu tay mấy lần.
Lục Vô Hạ biểu cảm nhu hòa mấy phần, "Thiều Nương, hai vị này là Khương tứ cô nương cùng Khương thất cô nương, phụ thân các nàng cùng ta có ân, muốn ở lại mấy ngày trong trại Thanh Phong này."
Tuân Thiều Nương liếc mắt nhìn hai tỷ muội Khương Văn Âm một cái, khẽ vuốt cằm, hướng Lục Vô Hạ lại ra dấu mấy lần.
Lục Vô Hạ quay đầu giải thích nói: "Thiều Nương là chủ nhân trại Thanh Phong, bởi vì khi còn bé nhiễm phong hàn, mà không thể nói chuyện, nàng nói bên trong trại đơn sơ, sợ chiêu đãi không chu đáo, mong các ngươi rộng lòng tha thứ."
Cô nương trẻ tuổi như vậy, vậy mà là chủ nhân trại Thanh Phong? Khương Văn Âm thật bất ngờ, cũng rất bội phục, nàng hướng Thiều Nương nở nụ cười, "Sao lại như vậy được, là chúng ta quấy rầy Tuân cô nương."
Thiều Nương lắc đầu, ra dấu mấy lần: Sẽ không, các ngươi là khách của Lục tiên sinh, đó chính là khách của trại Thanh Phong.
Những lời này là do Từ Diễm phiên dịch, Lục Vô Hạ chỉ nhìn Thiều Nương, ánh mắt mười phần nhu hòa.
Xem ra, Lục Vô Hạ cùng Thiều Nương là có ý tình chàng ý thiếp, vậy giữa hắn và mỹ nhân tỷ tỷ, đến tột cùng là có loại quan hệ như thế nào? Khương Văn Âm liếc trộm Khương Trầm Vũ một cái, muốn nhìn nhìn một chút xem hắn sẽ có phản ứng gì, nàng lại không nghĩ tới vừa nhìn đã bị bắt tại trận, hắn nhíu mày, "Ngươi nhìn cái gì?"
Khương Văn Âm: "Ta đang ngắm nhìn nhan sắc của tỷ tỷ a."
Khương Trầm Vũ sửng sốt, dường như không nghĩ tới việc nàng sẽ trả lời như vậy, tâm tình tựa hồ có chút vui vẻ, lười biếng nói: "Cho phép ngươi tiếp tục ngắm."
Nhìn cái bộ mặt kia hẳn là không phải mù, còn biết hắn là đẹp mắt nhất, không bị Thiều Nương đem câu mất hồn đi.
Khương Văn Âm: "..." Thật rắm thúi.
Lục Vô Hạ che miệng cười một tiếng, tự rước lấy ánh mắt không vui của Khương Trầm Vũ, hắn lại làm bộ như không có gì xảy ra, để Thiều Nương an bài chỗ nghỉ cho hai tỷ muội.
Phòng của hai tỷ muội gần sát cùng một chỗ, tại nơi tận cùng nơi sâu nhất bên trong trại, cách phòng của Thiều Nương và Lục Vô Hạ không xa lắm.
Các cô nương bên trong trại đưa các nàng đến cửa nhà, nhịn không được nhìn Khương Trầm Vũ vài lần, nhỏ giọng nói với Khương Văn Âm: "Tiểu Khương cô nương, dáng dấp của hai tỷ muội các ngươi hình như không giống nhau lắm."
Khương Văn Âm: "..." Một nhát qua tim a.
"Trong phòng có thùng tắm, nương ta đã đổ nước nóng bên trong, các ngươi có thể đi vào nhà tắm rửa luôn, chờ một lúc ta sẽ lấy cho các ngươi hai bộ quần áo sạch sẽ tới để thay giặt." Tiểu cô nương lại liếc mắt nhìn lén Khương Trầm Vũ một cái, nhét vào trong tay nàng một đóa hoa Tử Vi, rồi chạy mất cực nhanh.
Khương Văn Âm ghen tỵ nhìn Khương Trầm Vũ, chua xót nói: "Dáng dấp đẹp thì sao, ngực còn không phải là siêu phẳng sao."
Khương Trầm Vũ cầm đóa hoa Tử Vi kia, thưởng thức một lát sau đó cúi người gài lên trên đầu nàng, cụp mắt mắt nhìn bộ ngực bằng phẳng của nàng, biểu cảm có chút ý tứ suy tư thâm trầm.
Khương Văn Âm: "...!Ta vẫn còn có thể phát dục nữa." Thất sách, thật sự không nên dùng cách này công kích hắn.
Khương Trầm Vũ: "Nha...!Vậy ta rửa mắt mà đợi?"
Hắn nhìn chằm chằm chỗ kia như có điều suy nghĩ, không biết cái đồ chơi này sau khi lớn hơn, ban đêm lúc ôm Khương Oánh ngủ, xúc cảm có thể tốt hơn hay không?
Khương Văn Âm không nói chuyện, chỉ là thầm hạ quyết tâm phải ăn nhiều móng heo, đến lúc đó một tiếng hót lên làm người kinh sợ! Để mỹ nhân tỷ tỷ tự ti!
Nàng lấy hoa Tử Vi trên đầu xuống, nặng nề trả lại vào tay Khương Trầm Vũ, ôm lấy Thu mập nhỏ đang đứng trên vai hắn xuống, đẩy cửa trước mặt ra, không nói một lời liền đi vào nhà, sau đó 'ba' một tiếng đóng cửa lại.
Khương Trầm Vũ biểu cảm âm trầm xuống, nàng giờ khá lắm, dám đóng sập cửa ở trước mặt hắn? Hắn liếc mắt nhìn cái cửa phòng đang đóng chặt kia một cái, mặt không đổi sắc đi về phía gian phòng của mình.
Sau khi Khương Văn Âm vào nhà, nàng đặt Thu mập nhỏ trên mặt bàn, liền thấy được thùng tắm phía sau màn, bên trong nước đang phát ra hơi nóng, nàng dùng tay vẩy vẩy mấy lần, thoải mái mà thở dài một tiếng, đưa tay cởi quần áo trên người ra, ngồi vào trong thùng tắm.
Quá sung sướng rồi! Đây mới là thực sự sống lại, khoảng thời gian còn ở trên núi, quả thực quá khó chịu! Nàng nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong nước, từ từ ung dung tắm rửa, cảm thấy cả người đều nhẹ nhõm.
Mặc quần áo xong, nàng thấy tiểu cô nương còn thuận tiện mang cả thức ăn tới, liền đứng dậy đi đến căn phòng sát vách gọi mỹ nhân tỷ tỷ ăn cơm.
Đang muốn gõ cửa, Khương Văn Âm lại nhìn thấy cửa sổ bên cạnh đang mở, nàng yên lặng nhìn một hồi, nhấc váy lên nhẹ nhàng từ cửa sổ trèo vào.
Mỹ nhân tỷ tỷ độc miệng như vậy, nàng phải hù dọa một lần mới được.
Khương Văn Âm động tác nhẹ nhàng linh hoạt trèo vào, sau đó rón rén hướng nội thất lẻn tới, trong phòng vọng ra tiếng nước tóc tách, mỹ nhân tỷ tỷ vẫn còn chưa tắm xong.
Nàng chậm rãi tới gần, xốc màn lên...
- -------------------
Mei: tưởng đi đến 27, thế nhưng đồng nghiệp có việc phải về gấp nên tôi bị để lại vừa canh miếu hộ, đêm về lại làm việc của mình còn tồn ở nhà.
Đến sáng nay mới được bay về các bạn ạ, tuần này up trước 2 chaps, tuần sau thì chưa biết, tùy tiến độ chạy deadline trên cơ quan nhé:'(
growing up sucks sometimes
Nhân tiện, có ai thích đọc truyện web của Hàn không nhỉ? Có mấy bộ tôi tương đối thích, dịch từ tiếng Anh ra chắc nhanh hơn nhiều so với edit truyện convert LOL.