Không Biết A Tỷ Là Nam Chính

Sau khi vào nhà, Khương Trầm Vũ ngồi xuống giường của nàng, chống đầu, âm điệu chua ngoa: "Tiểu Khương muội muội? Xem ra ngươi ở nơi này rất được hoan nghênh, đến ta cũng có thể được hưởng chút hào quang của ngươi."

Khương Văn Âm khiêm tốn nói: "Chỉ là nhân duyên tốt mà thôi."

Khương Trầm Vũ liếc nàng một cái, "Ngươi đến cùng là muội muội của ai?"

Mắt Khương Văn Âm giật một cái, hậu tri hậu giác nhận ra, mỹ nhân tỷ tỷ giống như đang ăn dấm, biểu cảm trên gương mặt một lời khó nói: "Tỷ tỷ, ngươi lớn vậy rồi mà tính tình lại như học sinh tiểu học."

Trực giác của Khương Trầm Vũ bảo hắn rằng từ này không có nghĩa gì hay ho, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, thâm trầm nói: "Khương Oánh, ngươi muốn chết sao?"

Khương Văn Âm chống cằm, cười tủm tỉm nói: "Không muốn."

Ngươi có thể làm gì ta, có bản lĩnh đến cắn ta đây này! Nàng không sợ, mỹ nhân tỷ tỷ này nhỏ yếu như gà, có biện pháp gì mà đối phó với nàng chứ.

Khương Trầm Vũ yên lặng nhìn nàng, đột nhiên đứng dậy tới gần, đưa tay khoác lên cổ của nàng, sau đó chậm rãi vòng ra phía sau gáy.

Ngón tay của hắn lạnh buốt như băng, Khương Văn Âm rụt cổ lại, run lập cập, nhớ tới một đoạn kí ức không tươi đẹp lắm. Lần trước cũng là kiểu này, hắn nhéo một cái trên gáy của nàng làm cơ thể của nàng đột nhiên toàn thân bất lực, không thể động đậy.

Nàng lập tức lui lại một bước, gương mặt đầy cảnh giác.

Khương Trầm Vũ sững sờ, đột nhiên nở nụ cười buồn bực, sau đó bình luận: "Trí nhớ cũng tốt đấy"

Khương Văn Âm: "Ngươi đừng tưởng có thể lại đánh lén ta."

Khương Trầm Vũ: "Đánh lén?"

Khương Văn Âm: "Ta sẽ không ngã ở một chỗ hai lần..."

"Sẽ không ngã một nơi hai lần?" Khương Trầm Vũ tay khoác tay lên gáy nàng, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.

"..." Cái này không khoa học, tốc độ của hắn làm sao lại nhanh như vậy.

Khương Văn Âm thân thể mềm nhũn, người thẳng tắp khuỵu xuống.

Khương Trầm Vũ đưa tay bắt được, đặt nàng nằm xuống trên giường, cởi giày của nàng ra, nhấc Thu mập nhỏ đang ngủ say khì khì từ trong ổ ra, giật mất một cái lông tơ trên mông nó.

Thu mập nhỏ ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu sau, 'thu' một tiếng.

Khương Trầm Vũ xì khẽ một tiếng, đem nó nhét về trong ổ, nắm chặt cổ chân Khương Văn Âm, đem lông tơ tới lòng bàn chân của nàng, nhẹ nhàng cọ cọ.

Khương Văn Âm: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Cổ chân của nàng nhỏ nhắn tinh tế, nắm trong tay hắn tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức là có thể bẻ gãy. Chân xinh xắn, thịt mềm mềm, như cái bánh tét nhỏ. Khương Trầm Vũ dùng ngón tay vuốt ve qua lại ở phía trên, biểu cảm vi diệu. (Mei: foot fetish hả bố?)

Lông tơ đặt ở lòng bàn chân, cho dù là không động đậy cũng làm Khương Văn Âm cảm thấy nhột, nhịn không được cầu xin tha thứ: "Ha ha ha ha ha tỷ tỷ ta sai rồi ha ha ha ha ha ha."

Khương Trầm Vũ dời tay, yên lặng nhìn nàng, mở miệng hỏi: "Sai ở đâu?"

Rốt cục cũng ngừng được cười, Khương Văn Âm cười đến chảy nước mắt, nàng sợ lại bị cù liền trả lời đàng hoàng: "Ta không nên khiêu khích tỷ tỷ."

Khương Trầm Vũ ném lông tơ trong tay đi, "Lần này ta tạm thời bỏ qua cho ngươi."

Khương Văn Âm ho nhẹ một tiếng, giật giật chân, "Tỷ tỷ, trước cứ thả chân ta ra đã.". Truyện Khoa Huyễn

Khương Trầm Vũ cụp mắt nhìn thoáng qua, bỗng nhiên buông chân nàng ra, biểu cảm trên mặt biến ảo khó lường, lạnh lùng nói: "Ngươi chưa rửa chân bao lâu rồi?"

Khương Văn Âm: "Tối hôm qua mới rửa, chẳng lẽ rất thúi sao?"

Nàng ngồi ở trên giường, nắm chặt lấy chân ngửi một cái, không có mùi gì thối, chỉ có một cỗ hương đậu tương tắm nhàn nhạt.

Khương Trầm Vũ: "Đặc biệt thối."

Khương Văn Âm lại nắm chặt lấy chân của mình ngửi một lát, không thối nha, nàng kỳ quái ngẩng đầu lên, đã thấy trong phòng đã không còn bóng dáng Khương Trầm Vũ đâu nữa, nghĩ nghĩ lầu bầu một tiếng, "Xuất quỷ nhập thần."

Trong chớp mắt, nửa tháng liền đi qua, thời gian Khương Văn Âm trải qua tại trại Thanh Phong rất đắc ý, mỗi ngày vui chơi giải trí, luyện một chút công phu, còn lại là thời gian ngủ, ngược lại mỹ nhân tỷ tỷ thì gần như không thấy xuất hiện.

Lúc Cẩm Nương tới, nàng còn đang nằm trên ghế xích đu dưới cây Tử Vi, đậy kín mặt bằng một quyển Kinh Thi do mỹ nhân tỷ tỷ lấy từ chỗ Lục Vô Hạ về, thi thoảng lại nhón một viên kẹo mận bỏ vào trong miệng.

"Tiểu Khương cô nương, hôm nay chúng ta muốn lên núi nhặt hạt dẻ, ngươi có muốn đi cùng chúng ta hay không?" Cẩm Nương hỏi.

Nghe thấy hạt dẻ, Khương Văn Âm tinh thần tỉnh táo, nàng kéo sách đang đậy trên mặt xuống, "Hiện tại đi liền sao?"

Cẩm Nương cõng một cái giỏ trúc, trên tay còn cầm một cái nữa, "Đúng, ta cùng Tiểu Đào tỷ tỷ hẹn nhau tại chân núi phía sau trại, ngươi muốn đi sao? Ta cũng mang theo môt cái giỏ trúc cho ngươi đựng hạt dẻ."

Khương Văn Âm: "Đương nhiên muốn đi." Vô luận là hạt dẻ rang đường hay là bánh hạt dẻ ngọt, gà quay hạt dẻ, cháo hạt dẻ đều siêu ngon!

Cẩm Nương vui vẻ nói: "Vậy chúng ta đi nhanh một chút, đừng để đám người Tiểu Đào tỷ tỷ chờ quá lâu."

Khương Văn Âm cầm lấy giỏ trúc cùng cái kẹp trong tay nàng, khoác lên lưng, hai người cùng đi ra phía sau núi, thấy được mấy người Tiểu Đào đang chờ dưới chân núi.

Cẩm Nương nhìn thấy các nàng, thật xa liền phất tay, "Tiểu Đào tỷ tỷ, chúng ta tới rồi."

Nhìn thấy các nàng, Tiểu Đào cũng lộ ra một nụ cười, sau khi chờ hai người đến gần, nàng nhìn Khương Văn Âm ngượng ngùng cười cười, "Tiểu Khương muội muội thật xin lỗi, ngày đó ta thực sự hung dữ với tỷ tỷ ngươi."

Khương Văn Âm khoát khoát tay, "Tỷ tỷ của ta cũng không để ở trong lòng."

Trên thực tế, mỹ nhân tỷ tỷ về sau đó cũng không có đề cập đến chuyện này, tâm tình cũng không bị ảnh hưởng.

Tiểu Đào giữ chặt tay của nàng nói: "Chờ ta nhặt hạt dẻ, làm bánh hạt dẻ ngọt cho ngươi ăn, đến lúc đó ngươi giúp ta mang một ít về cho tỷ tỷ ngươi."

Khương Văn Âm: "Tỷ tỷ của ta không thích ăn đồ ngọt."

Mỹ nhân tỷ tỷ không thích ăn đồ ngọt, không thích ăn rau, thích ăn thịt, thích cùng nàng lười biếng nằm lăn lóc, có bệnh thích sạch sẽ, những thứ này nàng đã hiểu hết thảy.

Tiểu Đào có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh lại vui vẻ nói: "Không sao, ta đến lúc đó lại làm thứ điểm tâm khác."

Khương Văn Âm: "Vậy liền làm gà quay hạt dẻ đi, tỷ tỷ của ta thích ăn thịt." Chủ yếu là nàng muốn ăn.

Tiểu Đào đáp ứng, "Không có vấn đề."

Các thiếu nữ cõng giỏ trúc, cùng nhay đi lên núi, đi rất nhanh đã đến một khoảng rừng cây hạt dẻ, sau đó tách nhau ra nhặt hạt dẻ.

Những hạt dẻ này đều bọc bởi gai, rất dễ bị đâm vào tay, nhưng cũng may bọn họ đã hoàn toàn thành thục, bẻ một phát đã có thể đẩy được hạt bên trong ra ngoài. Khương Văn Âm nghiêm túc nhặt, chỉ chốc lát sau, hạt dẻ đã chất đầy một giỏ.

Lúc này, có năm người từ chân núi đi lên, trong đó một nam nhân bộ dáng đường hoàng, làn da ngăm đen, đi hướng về Tiểu Đào, đỏ mặt nói: "Tiểu Đào muội muội, ta tới giúp ngươi."

Tiểu Đào nhìn hắn, đỏ mặt nhẹ gật đầu.

Mấy nam nhân còn lại cũng tự động đi đến bên người tỷ muội Tiểu Đào, cùng các nàng nhặt hạt dẻ, thấy vậy Khương Văn Âm trợn mắt hốc mồm.

Mỹ nhân tỷ tỷ cao tay!

Cẩm Nương không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh nàng, nháy mắt chọc ghẹo, nói: " mấy ngày nay Tiểu Đào tỷ tỷ cũng không giúp Từ Diễm ca ca giặt quần áo nấu cơm, Từ Diễm ca ca mấy ngày nay đều đi ăn chực các nhà khác."

Theo lời kể của Lục Vô Hạ, phụ mẫu của Từ Diễm hiện đang làm ăn trong nội thành Tương Châu, để hắn một mình lưu lại trên núi. Khương Văn Âm đột nhiên thấy có chút đáng thương cho Từ Diễm, hắn có lẽ còn chưa biết, Tiểu Đào tự dưng thay đổi thành dạng này, đều là do nữ thần của hắn chỉ điểm.

Mùa thu trên núi phong cảnh rất đẹp, các nàng ngoại trừ nhặt hạt dẻ, còn hái được chút quả dại, đợi đến khi mặt trời sắp xuống núi, một đoàn người liền nối đuôi nhau đi xuống núi, trước khi trời tối mọi người cũng kịp ai về nhà nấy.

Khương Văn Âm đem hạt dẻ nhặt được đưa cho Cẩm Nương mang về, chuẩn bị ngày thứ hai đến nhà nàng làm hạt dẻ rang đường.

Ở trên núi ngây ngốc cả buổi trưa, vụn lá cây rớt trên tóc và trên cổ của nàng rất nhiều, cộng thêm đổ mồ hôi, toàn thân dinh dính rất khó chịu. Nàng nhờ Lâm cô cô giúp mình đun nước nóng, cởi bỏ y phục, ngâm mình trong thùng tắm, thoải mái mà thở ra một tiếng, hai tay vẩy nước nghịch chơi trong thùng tắm, trong miệng còn ngâm nga ca hát.

Đột nhiên, cửa sổ "Kẹt kẹt" một tiếng.

Khương Văn Âm còn đắm chìm trong nước ca hát.

Đột nhiên, một bóng người cao gầy đi đến, tiếng hát của nàng dừng lại, còn chưa kịp rụt người vào trong nước, liền thấy Khương Trầm Vũ đi đến, dường như không nghĩ tới nàng đang tắm, ánh mắt có chút ngơ ngác, sau đó bình tĩnh dò xét một phen, mặt không chút thay đổi nói: "Thật nhỏ."

Khương Văn Âm: "..." Có cái em gái ngươi a! Lão tử dù nhỏ cũng vẫn là có bánh bao hấp cỡ lớn! Còn có ngươi chỉ là một cái ngực phẳng lì, ở đâu ra tự tin nói câu nói này?

Khương Trầm Vũ: "Ngươi có phải đang mắng ta ở trong lòng?"

Khương Văn Âm: "... Không có."

Cứ coi như chị ruột của mình đi chăng nữa thì bị nhìn thẳng như thế này, nàng cũng có chút thẹn thùng. Nàng hít sâu một hơi, đưa tay che lại lồng ngực của mình, lộ ra một nụ cười giả tạo, "Tỷ tỷ từ nơi nào chui ra?"

Nếu như theo trí nhớ của mình, nàng hẳn là đã buộc cửa vào rồi.

Khương Trầm Vũ chuyển ánh mắt, nhìn chằm chằm cái túi thơm treo bên cạnh màn, giọng nói không có chút nào chập trùng nói: "Từ cửa sổ đi vào."

Khương Văn Âm: "..."

Nàng vô cùng đau đớn nói: "Tỷ tỷ ngươi là thục nữ, thục nữ là không thể trèo cửa sổ!"

Chung đụng với mỹ nhân tỷ tỷ càng lâu, hình tượng của tỷ tỷ càng sụp đổ, chẳng có nơi nào có nửa điểm dáng vẻ tiên nữ không dính khói lửa trần gian.

Khương Trầm Vũ: "Ngươi nói nhảm nhiều quá, ta đi ra là được."

Khương Văn Âm: "Vì lẽ đó tỷ tỷ ngươi leo cửa sổ vào đây đến cùng là muốn làm gì?"

Khương Trầm Vũ: "Ta cho là có người mổ heo nên đến xem."

Khương Văn Âm sững sờ, rất nhanh kịp nhận ra, hắn đây là đang chửi mình, tức giận muộn màng nói: "Ngươi nhanh đi ra ngoài, ta không muốn nhìn thấy ngươi!"

Khương Trầm Vũ không nói một lời, quay người, theo đường cũ nhảy từ cửa sổ ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa sổ lại.

Khương Văn Âm: "..."

- ------------

Mei: tôi bận quá, sắp chết rồi. Ai đó cho tôi xin phương pháp ngủ một cái xuyên không thành tiểu phú bà cả ngày ở nhà chăm cây, nghe nhạc đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui