Không Biết A Tỷ Là Nam Chính

Buổi sáng hôm nay khi Khương Văn Âm mê man xoa đầu ngồi dậy đã phát hiện bên ngoài bắt đầu mưa. Nước mưa rơi trên mái hiên, giống như từng hạt châu bị đứt khỏi vòng rớt lộp độp, lăn vào bên trong mương nước trước cửa. Mây đen ngưng tụ ở chân trời, một đạo sấm chớp ngẫu nhiên giáng xuống, tiếng sấm trong tầng mây ầm ầm rung động.

Trong phòng ánh sáng rất tối, Khương Văn Âm dùng cùi chỏ chống đỡ thân thể, thò người đến đưa tay lên trán Khương Trầm Vũ, phát giác trán của tỷ tỷ lạnh buốt, lại còn không ngừng rịn ra mồ hôi lạnh, cọng tóc bị ướt nhẹp dính trên mặt, sắc mặt tái nhợt như người chết.

Nàng nghiêng đầu lấy cái khăn tay dưới cái gối mình, vén những sợi tóc dính trên trán Khương Trầm Vũ, lau sạch sẽ mồ hôi lạnh trên mặt.

Mồ hôi ở trên cổ càng nhiều, khiến vạt áo ẩm ướt, giống như người mới vớt ra từ trong nước, lau khô mồ hôi ở cổ, khăn cơ hồ có thể vắt ra nước. Ném khăn qua một bên, Khương Văn Âm nhíu mày chần chờ một lát, cúi người đưa tay muốn cởi cái vạt áo khép chặt kia ra.

Tay nàng đột nhiên bị một cái tay tái nhợt lạnh buốt nắm lấy, Khương Trầm Vũ nhắm mắt, thanh âm suy yếu gần như thì thầm nói: "Ngươi... Muốn làm gì?"

Khương Văn Âm giải thích: "Trên người tỷ tỷ toát mồ hôi, muội giúp tỷ lau người, đổi y phục khác."

Khương Trầm Vũ mi mắt run rẩy, ngón tay chậm rãi vuốt ve cổ tay trơn nhẵn tinh tế của nàng, sau một hồi lâu mới nói: "Đừng động vào ta."

Khương Văn Âm chần chờ một chút, thấp giọng khuyên bảo: "Y phục trên người tỷ đều ướt hết rồi, dính trên người hẳn là rất không thoải mái, muội giúp tỷ đổi, cũng bớt khó chịu hơn."

Mi tâm của hắn nhíu chặt, nhiệt độ cơ thể hắn rất thấp, giờ phút này tất nhiên khó chịu giống như ngàn đao băm thây. Khương Văn Âm không có cách nào giúp hắn dịu bớt đau đớn, chỉ có thể nghĩ biện pháp để hắn ngủ được thoải mái hơn một chút.

Nhưng kiên nhẫn thuyết phục cũng không thể khiến Khương Trầm Vũ thỏa hiệp, hắn không nhịn được nói: "Ồn ào!"

Khương Văn Âm: "Vậy được rồi, tỷ tỷ ngủ tiếp đi."

Mỹ nhân tỷ tỷ sau khi phát bệnh thật là khó hầu hạ, nàng ở trong lòng thở dài, không hề kiên trì, yên lặng thu tay lại, một câu cũng không nói, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy qua người Khương Trầm Vũ, đi giày vào rồi bắt đầu mặc quần áo.

Lúc nhắm mắt, thính giác sẽ càng thêm nhạy cảm, tiếng mặc quần áo xột xoạt truyền vào trong tai, khiến Khương Trầm Vũ tâm phiền ý loạn. Trong xương cốt truyền đến cảm giác gặm nuốt đau đến mức con mắt cũng không muốn mở ra, khớp đầu gối đau như đao cạo, hắn chậm rãi xoay người, u ám co rúc ở trên giường, nhẫn nại kiệt lực chịu đựng đau nhức trên người trong tiếng mưa rơi không ngừng tí tách theo vào từ ngoài cửa sổ.

Khương Văn Âm mặc quần áo tử tế, cầm một cái ô làm từ giấy dầu, đẩy cửa phòng đang đóng chặt ra, gió lạnh vù vù phả vào mặt, nàng quay đầu liếc mắt nhìn gian phòng ảm đạm, mở dù đi vào trong màn mưa.

Sau khi ra cửa, nàng trực tiếp đi nhà Thiều Nương, Cẩm Nương cùng Lâm cô cô đã chuẩn bị điểm tâm, thấy nàng bước vào phòng bếp, Cẩm Nương buông xuống cải trắng đang cầm trong tay, vui vẻ nói: "Tiểu Khương cô nương, ngươi tỉnh rồi?"

Trong phòng bếp khói bếp hun cuồn cuộn, hơi nước bốc lên khắp nơi, Lâm cô cô ngồi trước bếp lửa, ánh lửa chiếu vào trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà, bà cong người đứng lên, lộ ra một nụ cười chân thật hiền lành, "Tiểu Khương cô nương đói bụng chưa, ta đang hấp bánh bao, cũng sắp ra lò rồi."

Khương Văn Âm lắc đầu, "Ta tới nấu cơm cho tỷ tỷ ta, hôm nay thân thể tỷ tỷ không quá dễ chịu, ta muốn cho tỷ chút cháo."

Điểm tâm Lâm cô cô làm đều rất đơn giản, khoai lang với gạo lứt, phối hợp với một chút dưa muối, hoặc là hai cái bánh bao lớn, một bát canh cải. Mỹ nhân tỷ tỷ lúc sinh bệnh, không thích hợp ăn những thứ này.

Cẩm Nương kinh hỉ nói: "Khương cô nương trở về rồi sao! Vậy Lục tiên sinh có phải là cũng đã quay về rồi phải không, ta đi báo cho Thiều Nương tỷ tỷ!"

Nàng giống như một trận gió chạy vù ra ngoài, Lâm cô cô biểu cảm vừa bất đắc dĩ lại có chút từ ái, giúp Khương Văn Âm nổi lửa, sau đó lấy lương thực ra, để nàng chọn lựa.

Khương Văn Âm nhìn nguyên liệu nấu ăn một chút, lấy ra một cái đùi gà, mấy cái nấm hương lại múc nửa bát mễ vo sạch sẽ, trước dùng nước luộc đùi gà, trần nước lạnh qua rồi xé thịt thành sợi, bỏ vào hầm cháo với nấm hương, mùi thơm nức mũi.

Nàng tìm một cái bình gốm đựng cháo, bỏ vào trong hộp cơm, lấy thêm bát đũa sạch sẽ rồi khách sáo nói vài câu rồi đội mưa trở về.

Một cơn mưa thu lạnh, gió lạnh suýt nữa thổi bay cả nàng đi, gió vù vù lùa vào trong vạt áo, Khương Văn Âm chạy chậm lên bậc thang, váy bị nước mưa thấm ướt nhẹp.

Đẩy cửa đi vào, mỹ nhân tỷ tỷ tựa hồ còn đang ngủ, nàng đặt hộp cơm đặt trên mặt bàn, động tác nhẹ nhàng, đi vào trước giường nhỏ giọng gọi Khương Trầm Vũ tỉnh lại, "Tỷ tỷ, mau dậy ăn điểm tâm."

Đệm chăn bỗng nhúc nhích, Khương Trầm Vũ chậm rãi quay người, con ngươi đen nhánh lẳng lặng nhìn chăm chú vào nàng, hơn nửa ngày sau mới lên tiếng: "Ngươi vừa rồi đi đâu?"

Khương Văn Âm đỡ hắn dậy, đặt cái gối đầu ở phía sau lưng hắn, dịch dịch chăn mền, hít mũi một cái nói: "Muội đi nấu cháo cho tỷ."

Tóc của nàng dính chút hơi nước, chóp mũi cóng đến đỏ bừng, nhưng biểu lộ yên tĩnh ôn hòa. Nàng lấy khăn từ trong tay áo, giống như đang cho hài tử ăn cơm, cài khăn lên đệm ở trước ngực Khương Trầm Vũ, quay người mở hộp cơm ra, từ bên trong múc ra một bát cháo.

Khương Trầm Vũ cúi đầu, nhìn chằm chằm cái khăn thuê con vịt vàng đang cài trước ngực, lại ngước mắt nhìn cái thìa đang đưa đến trước mặt mình, sau đó chậm rãi há miệng nuốt vào.

Ăn xong một bát cháo, Khương Văn Âm thở dài một hơi, đang muốn buông cái chén xuống, lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Khương Trầm Vũ nhíu một cái, ánh mắt lành lạnh nói: "Ngươi không kiên nhẫn được nữa?"

Khương Văn Âm: "... Không có."

Khương Trầm Vũ: "Vậy ngươi vì cái gì thở dài?"

Khương Văn Âm: "Cánh tay muội mỏi."

Khương Trầm Vũ lúc này mới không nổi nóng nổi, nhìn nàng, cái cằm có chút nâng lên, giọng nói không có chút nào chập trùng nói: "múc thêm một bát."

Xì, đã bệnh đến không thể cử động, còn vênh mặt hất hàm sai khiến đến dạng này, thật khiến cho người ta muốn úp cả cái bát trong tay bát lên mặt hắn. Khương Văn Âm yên lặng nhìn hắn, phát giác chính mình vẫn không nỡ cái khuôn mặt xinh đẹp kia của mỹ nhân tỷ tỷ, lập tức nhận mệnh lại đi múc thêm một chén cháo nữa, tiếp tục cho ăn.

Khương Trầm Vũ quét mắt liếc nhìn nàng, mặt không thay đổi há mồm.

Lúc tỷ tỷ không nói lời nào, an tĩnh uống cháo, mi mắt thon dài khiến người đố kỵ khẽ run, làn da trắng lạnh trong suốt, còn rất đẹp.

Khương Văn Âm thưởng thức cái sắc đẹp này, đột nhiên đặt câu hỏi: "Tỷ tỷ trở về lúc nào thế?"

Khương Trầm Vũ nuốt cháo trong miệng, "buổi chiều hôm qua."

Khương Văn Âm lại múc một muỗng cháo, đưa đến một bên miệng tỷ tỷ, "Tỷ tỷ sáng hôm qua đi làm cái gì, tại sao lại mắc bệnh?"

Khương Văn Âm khẽ nâng mí mắt, mặt không đổi sắc nói láo: "Hôm qua có việc, còn chưa định trở về. Còn bệnh của ta, vốn là lúc nào cũng có thể tái phát, không có nguyên nhân."

Khương Văn Âm ừm một tiếng, nghĩ nghĩ hỏi: "Tỷ tỷ có gặp một tên nam nhân mang mũ rộng vành không?"

Khương Trầm Vũ ngước mắt, biểu lộ lãnh đạm nói: "Chưa từng gặp qua."

Khương Văn Âm lộ ra một bộ dạng tiếc nuối, "Tỷ tỷ thế mà không thấy được, hôm qua nam nhân kia mặc dù tính khí có chút chó, nhưng dáng dấp lại cực kỳ đẹp!"

Khương Trầm Vũ suýt nữa bị sặc, biểu lộ vi diệu nói: "Dáng dấp đẹp mắt, đẹp hơn ta sao?"

Khương Văn Âm dò xét một phen, biểu lộ chân thành tha thiết thành khẩn nói: "Hắn đương nhiên là không bằng tỷ tỷ."

Bọn hắn một nam một nữ, nhìn kỹ một chút, khí chất còn rất giống nhau, nhưng hôm qua nam nhân kia tính tình kỳ quái, còn nghĩ đến giết nàng, cứ như vậy, đương nhiên vẫn là mỹ nhân tỷ tỷ thơm thơm mềm mềm vẫn tốt hơn rồi.

Khương Trầm Vũ như không thấy vui, chỉ lạnh lùng nói: "Ta nghe nói hôm qua hắn một chiêu kiếm lấy thủ cấp bảy người, liên tiếp giết hơn mười người, còn cứu được ngươi."

Khương Văn Âm ho nhẹ một tiếng nói: "Hoàn toàn chính xác, rất dũng mãnh, nhưng ta cảm thấy hắn có chút biến thái..."

Khương Trầm Vũ: "Biến thái?"

Khương Văn Âm: "Hắn hôm qua trước mắt bao người, nói thích nữ nhân hình dạng như ta. Ta vừa bé lại gầy như vậy, trước ngực lại phẳng, nam nhân bình thường cũng sẽ không coi trọng ta, mà nam nhân kia lại nói thích ta như này, ta hoài nghi hắn không phải mù thì là có bệnh luyến đồng, thích tiểu nữ hài."

Khương Trầm Vũ: "..." Chẳng phải ngươi phải tự hiểu lấy đó là đùa sao?

Đang khi nói chuyện, cháo trong chén đã sắp hết, Khương Văn Âm xem chừng tỷ tỷ đã no rồi, liền lấy cái khăn trước ngực Khương Trầm Vũ xuống, thuận tiện giúp tỷ tỷ lau miệng.

"Tuổi của ngươi cũng không nhỏ, rất nhiều nữ tử tuổi của ngươi đều đã làm mẹ." Khương Trầm Vũ đột nhiên nói.

Nguyên bản chính là nói đùa, nhưng không muốn bị ngộ nhận là biến thái, hắn cảm thấy mình còn cần phải giải thích một chút. Mặc dù... Khương Oánh hoàn toàn chính xác nhìn rất nhỏ, còn không có dáng vẻ của một đại cô nương.

Khương Văn Âm lộ ra biểu cảm như không dám gật bừa.

Sau khi uống xong cháo, thân thể ấm áp hơn rất nhiều, Khương Trầm Vũ cũng có sức lực nói chuyện, nhìn thấy biểu cảm của Khương Văn Âm, hắn ảm đạm không rõ, nói: "Có lẽ, hắn chỉ là đang nói đùa với ngươi thôi."

Khương Văn Âm nghĩ nghĩ, cũng không phải không có khả năng, dù sao nam nhân kia chỉ là ngoài miệng nói qua một chút, về sau liền theo núi rừng cây phía sau rời đi.

Nàng múc thêm cho mình một chén cháo nữa, không hề tiếp tục thảo luận cái đề tài này, một mặt ăn một mặt nói: "Đúng rồi, tỷ tỷ lần này xuống núi hết thảy đều thuận lợi sao?"

Khương Trầm Vũ ngưng thần nhìn chăm chú vào nàng, nhịn một chút không tiếp tục kiên trì đề tài mới vừa rồi, nếu không liền nhìn ra hắn quá tận lực. Hắn tựa ở trên gối đầu, lộ ra một bộ mặt ngươi biết rõ còn cố hỏi, thản nhiên nói: "Có ta ở đây, làm sao lại không thuận lợi?"

Khương Văn Âm: "..." Thực sự tự tin nha.

Khương Trầm Vũ đột nhiên tựa như nhớ tới cái gì, đợi nàng uống xong cháo trong chén, mở miệng nói: "Lấy cái hộp ở dưới gối ta ra."

Khương Văn Âm dựa theo lời hắn nói, đưa tay móc ở dưới gối ra một cái hộp hình chữ nhật dài, sau đó ngẩng đầu.

Khương Trầm Vũ: "Mở nó ra."

Khương Văn Âm một mặt mở ra, một mặt hiếu kỳ nói: "Bên trong là cái gì?"

Khương Trầm Vũ không nói chuyện, ngưng thần nhìn nàng chăm chú, nhìn ánh mắt của nàng sáng lên, lộ ra vẻ mặt kinh hỉ, lấy ra một đôi trâm khảm ngọc hồ lô, quay đầu hỏi: "Đây là cho muội sao?"

Khương Trầm Vũ lộ ra bộ mặt ghét bỏ, "Tiện tay nhặt mà ngươi cũng thích như vậy sao?"

Khương Văn Âm đương nhiên vui, nàng không phải là cái gì mà tiên tử không ăn khói lửa nhân gian, đối với đồ trang sức xinh đẹp tránh không được thích thú, cộng thêm đây là của mỹ nhân tỷ tỷ đưa cho nàng.

Đối với ngữ điệu của Khương Trầm Vũ, nàng không thèm để ý chút nào, "Trâm của tỷ tỷ nhìn như thế nào, mau cho muội xem một chút."

Khương Trầm Vũ chậm rãi nói: "Ta không có."

Khương Văn Âm: "Tỷ tỷ sao lại không chọn cho mình một kiện?"

Khương Trầm Vũ: "Quên."

Khương Văn Âm nghĩ nghĩ, đưa tay lấy một cái trâm ngọc hồ lô bên trong gài lên đầu tỷ tỷ, gài một cái khác lên trên đầu mình, cười tủm tỉm nói: "Nếu như vậy, vậy chúng ta liền mỗi người một cái."

Khương Trầm Vũ nhíu mày, "Rút ra đi."

Khương Văn Âm đưa tay chọc chọc khuôn mặt trắng noãn bóng loáng của hắn, chống tay đỡ cằm, ghé vào bên giường nói: "Một đôi trâm, muội và tỷ tỷ một người một cái, coi như là chúc mừng tình cảm hư tình giả ý tỷ muội của chúng ta có tiến bộ nho nhỏ."

Khương Trầm Vũ nhìn nàng, biểu lộ vẫn thối thối như cũ, nhưng không lại cự tuyệt.

Trời có chút lạnh, Khương Văn Âm nắm tay nhét vào trong chăn sưởi ấm, sau đó đề nghị: "Thời tiết lạnh như thế này, thân thể tỷ tỷ lại không thoải mái, không bằng muội nằm dài trên giường đọc sách cho tỷ tỷ nghe đi."

Khương Trầm Vũ không cự tuyệt, cũng không gật đầu.

Khương Văn Âm coi như hắn đáp ứng, hứng thú bừng bừng chạy đến dưới cửa, cầm lấy quyển thoại bản hồ yêu cùng thư sinh từ trên ghế xích đu, nằm dài trên giường đọc sách cho tỷ tỷ nghe.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui