Trở lại phòng học, Dụ Hoan quần áo chỉnh tề chậm rì rì ngồi vào chỗ. Bạn cùng bàn Tôn Tiểu Ngọc thấy cô đi ra ngoài lâu như vậy thuận miệng hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”
Dụ Hoan liếm khóe miệng, hơi nhướng mày, sóng mắt lưu chuyển xẹt qua một tia phong tình: “Đói bụng, đi ra ngoài tìm chút đồ ăn.”
Thừa dịp thời gian dư lại của tiết tự học buổi tối, Dụ Hoan viết được bảy tám phần bài tập hôm nay, lúc tan học xách theo đống bài tập còn lại rồi đi ra khỏi trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi ngày Dụ Hoan đều đi bộ về nhà, nhà cách trường một quãng thời gian đi bộ khoảng 40 phút, không phải vì tiếc hai tệ kia, chỉ là không thích môi trường đông đúc, cho nên từ lúc bắt đầu sơ trung cô vẫn luôn đi bộ tới trường tan học đi về.
Nhớ tới lần dạy dỗ trước, lần này Dụ Hoan không đi đường nhỏ nữa mà vòng ra đi đường lớn, đi vòng xa để về nhà thì mất thêm 20 phút.
Phương Thành Vũ lái xe về nhà, qua cửa sổ xe thấy được Dụ Hoan đeo cặp sách cúi đầu đi đường, nhớ tới chuyện quẫn bách lúc nãy, Phương Thành Vũ vốn định trực tiếp lái xe đi coi như không phát hiện, nhưng không biết vì cái gì, anh khi chạy đến bên người Dụ Hoan lại dẫm phanh dừng xe.
Dụ Hoan cúi đầu đi phía trước đi, nghe được tiếng phanh xe liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, phản ứng đầu tiên là cảm thấy chiếc xe trước mặt này có chút quen mắt, không nhận ra đây là chiếc xe lúc sáng đã đưa cô đi học.
Phương Thành Vũ ngồi ở bên trong xe cau mày, kéo cửa sổ xe xuống, lạnh giọng nói với nữ sinh đang kinh ngạc: “Thất thần làm gì, lên xe!”
Kinh ngạc trong mắt Dụ Hoan biến mất, ấm áp nổi lên, cô cắn môi cười, vui sướng mà vòng qua mở cửa ghế phụ ra ngồi vào.
“Thầy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt Dụ Hoan long lanh, giống như chú chó nhỏ, Phương Thành Vũ nhìn thấy cô liền đau đầu, có chút hối hận vì đã kêu cô lên xe, lúc nãy vì sao lại cảm thấy bóng dáng của cô thật cô độc? Đều là giả! Nữ sinh mặt dày mặt dạn dính như kẹo mạch nha này nhìn rất hăng hái, nào có nửa phần cô đơn?
“Thầy, chúng ta đi đâu vậy?”
Dụ Hoan nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc, dọa Phương Thành Vũ đau cả mắt. Người đàn ông liếc mắt nhìn cô một cái rồi kiên nhẫn mà nói: “Đọc địa chỉ nhà cô đi, tôi đưa cô về nhà.”
“Ồ, có thể không trở về sao? Có thể đi nhà thầy không ạ?”
Dụ Hoan mãn hàm nhìn anh đầy mong đợi, Phương Thành Vũ nhân ga, cự tuyệt không chút do dự: “Không thể! đừng chọc tôi điên lên, địa chỉ nhà cô.”
Vốn dĩ Dụ Hoan định lại tranh thủ thêm một chút, thế nhưng nhìn Phương Thành Vũ nhíu chặt mày lại sửa chủ ý, ngoan ngoãn đọc địa chỉ. Cái cô muốn chính là thiên trường địa cửu, dù sao thầy đã hưởng qua cơ thể của cô, sau này lại từ từ thâm nhập vào trái tim thầy!
Chở cô đến dưới lầu, Phương Thành Vũ lười phải lời trực tiếp rời đi, Dụ Hoan đứng ở tại chỗ nhìn ô tô biến mất. trong miệng lẩm bẩm nói: “Chạy thật nhanh......”
Dụ Hoan đi vào hành lang đen như mực, sau khi lên lầu 5 thì móc chìa khóa ra mở cửa, trong nhà yên tĩnh không một tiếng động, vẫn không có người như cũ. Cô đổi giày, đi đến phòng khách, thuần thục ấn lên công tắc đen thui trên tường.
Đèn lóe vài cái mới sáng, Dụ Hoan phát hiện đèn phòng khách sắp hư, nghĩ một chút vẫn là mở đèn phòng ngủ với đèn toilet ra, đóng phòng khách lại. Cô sẽ không đổi đèn, hỏng rồi sẽ rất phiền.
Lấy một túi sữa ra từ trong tủ lạnh, Dụ Hoan ngậm ở trong miệng, xách cặp sách trở về phòng ngủ làm bài tập.
Không ai nghĩ được rằng người đẹp hoa hậu giảng đường này đã không có người nhà, hoàn toàn sống một mình một người. Bởi vì ngày thường quần áo của cô vẫn sạch sẽ hợp quy tắc, học tập cũng rất tốt, nhìn rất bình thường.
Nhà Dụ Hoan vừa mới tan nát một tháng trước, cha mẹ ly hôn, lần lượt kết hôn với người tình, hơn nữa mỗi người cũng đã có con riêng với người tình.
Mẹ Dụ Hoan lần đầu sinh một em trai, nhỏ hơn cô ba tuổi, người bố đầu cùng người tình sinh một đứa em gái, nhỏ hơn cô năm tuổi.
Một tháng trước Dụ Hoan mới biết chân tướng, ngày đó cha mẹ vung tay đánh nhau, sau đó liền ly hôn, cả hai đều dọn đi. Hai người đều không muốn phải đem theo đứa con mang gen của đối phương đi cùng, Dụ Hoan cảm thấy bản thân cũng nhẹ nhàng, ít nhất cô đã thích ứng với cuộc sống không có người nhà.
Lần này thành tích thi cuối kỳ bị giảm sút cũng ít nhiều cũng vì chịu ảnh hưởng của gia đình, học không vào, vào ngày bị thầy tịch thu di động, cô đang gửi tin nhắn WeChat cho mẹ, bởi vì mẹ gửi cho cô một ngàn tệ, để cô chi tiêu sinh hoạt, cô đánh rất nhiều chữ, còn chưa kịp gửi đã bị Phương Thành Vũ tịch thu di động. Sau khi lấy di động về, cô đột nhiên cảm thấy không thú vị, hà tất gì phải tạo bối rối cho mẹ, liền xóa hết những lời đã chuẩn bị, chỉ trả lời hai chữ: Cảm ơn.