Dụ Hoan mở miệng lại đụng tới, đau đến nhíu mày.
"Bị thương nặng như thế còn nói không có việc gì, đều đã sưng lên, anh đưa em đi xuống phía dưới xử lý một chút."
Nói xong anh nhìn nhìn bố Phương, sau khi thấy đối phương gật đầu yên tâm đưa Dụ Hoan rời đi, Dụ Hoan tùy anh kéo đi xuống dưới, từ đầu tới đuôi không nói một lời cùng bố Phương mẹ Phương.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ hai ông bà phản ứng lớn như vậy là bởi vì hôm nay lúc Tô Nhã theo tới đây nhìn như vô tình mà nói Dụ Hoan chính là học sinh năm đó yêu đương cùng Phương Thành Vũ, mẹ Phương đang lo không có chỗ để xả giận lập tức tựa như được thêm thuốc nổ, tìm được chỗ xả giận, nhắm hết lửa đạn về phía Dụ Hoan, mắng cô không biết liêm sỉ, vậy mà còn quyến rũ Phương Thành Vũ.
Phương Thành Nghiêu nhìn thấy sau đó trực tiếp đuổi Tô Nhã đi, mẹ Phương còn không vui vì anh làm như vậy, thế nhưng bố Phương lại chưa nói cái gì, ở trong mắt ông người ở sau lưng đâm chọc kẻ khác cũng không đáng qua lại, ông đã nhìn thấu bản chất của Tô Nhã, cảm thấy cô ta không thích hợp làm con dâu nhà họ Phương, đức hạnh hơi thiếu.
Đưa Dụ Hoan đi xử lý vết sưng trên mặt, sau đó hai người đi ra bên ngoài bệnh viện thông khí.
"Em đừng quan tâm cái nhìn của người khác, Thành Vũ nó rất yêu em, hơn nữa mấy năm nay nó vẫn luôn phản kháng với chuyện mẹ nó cố gắng thân thiết, cho nên mới dẫn tới việc hiện tại mẹ của nó càng ngày càng cực đoan, tuy rằng dục vọng khống chế càng ngày càng mạnh nhưng Thành Vũ thường xuyên ở trường học không trở về nhà, bà ấy cũng không có biện pháp.
Lần này sự không trách em, nó chỉ muốn sinh nhật lần này được ăn cơm cùng em, xảy ra chuyện này cũng là ngoài ý muốn, không có bất kỳ quan hệ gì với em, em đừng có tâm lý gánh nặng gì cả. Anh không biết mẹ Thành Vũ đã nói gì, tóm lại không phải lời nói dễ nghe, em cũng đừng để trong lòng, nghe tai trái ra tai phải là được. Em chỉ cần biết rằng chuyện này không trách em, em là người Thành Vũ yêu nhất là được."
Từ ngày hôm qua đến bây giờ, Dụ Hoan vẫn luôn lâm vào áy náy tự trách, trước sau gì cô cũng cảm thấy là mình khiến Phương Thành Vũ trở thành cái dạng này, nếu không phải vì cứu cô, khẳng định anh có thể chạy thoát.
Hiện tại đột nhiên có người nói không trách cô, nói cô không cần có tâm lý gánh nặng, đôi mắt Dụ Hoan cay cay, cảm xúc từ lúc xảy ra chuyện vẫn luôn đè nén, đến bây giờ cuối cùng cũng không chịu không được, bụm mặt khóc thành tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Là em sai, nếu không phải vì cứu em, anh ấy sẽ không nằm ở phòng ICU." Dụ Hoan bụm mặt khụt khịt, nước mắt theo kẽ ngón tay chảy ra tích trên mặt đất.
Phương Thành Nghiêu vỗ vỗ vai cô, an ủi nói: "Không trách em, nó yêu em, nếu em xảy ra chuyện khẳng định nó sẽ điên mất, không chừng còn làm ra chuyện gì đó nguy hiểm, em chính là tất cả của nó, em an toàn, nó mới yên tâm."
Có thể nói Phương Thành Nghiêu thật sự rất hiểu Phương Thành Vũ, trong chớp mắt khi anh hôn mê kia, nhìn dáng vẻ Dụ Hoan hoàn hảo, không tổn hao gì chỉ cảm thấy may mắn, suy nghĩ cuối cùng chính là —— còn tốt cô không có việc gì.
Dụ Hoan khóc thật lâu, mãi đến khi xả hết thấp thỏm lo âu trong lòng mới ngừng lại, nhận lấy giấy Phương Thành Nghiêu đưa qua, Dụ Hoan lau khô nước mắt, nói cảm ơn.
Di động bỗng nhiên kêu lên, Dụ Hoan vừa lấy ra liền thấy hóa ra là Phó Hiên gọi tới.
Từ buổi chiều ngày hôm qua đến bây giờ cô vẫn chưa cho từng gửi WeChat hay gọi điện thoại cho cậu, ngày thường buổi tối hai người đều sẽ gọi video một chút, Phó Hiên gửi tin nhắn qua WeChat cho cô thấy cô không trả lời cho rằng cô có việc hoặc là đã ngủ, kết quả buổi sáng hôm nay lại gửi tiếp tin nhắn, đối phương vẫn không trả lời, cậu lo lắng Dụ Hoan xảy ra chuyện, vội vàng gọi tới.
"Uy, ân, ta không có việc gì, phía trước không thượng WeChat, xin lỗi." Dụ Hoan không giải thích quá nhiều, chính là phó hiên vẫn là từ cô khàn khàn tiếng nói xuôi tai ra không thích hợp.
"Hoan Hoan, có phải em xảy ra chuyện gì không, đừng gạt anh được chứ? Nói ra rồi có lẽ anh sẽ giúp được em."
Nghe được giọng nói dịu dàng của cậu, Dụ Hoan kéo kéo khóe miệng nói: "Thầy Phương đã xảy ra chuyện, ngày hôm qua vì cứu em nên đã vào bệnh viện, hiện tại còn quan sát ở phòng ICU."
Hô hấp Phó Hiên căng thẳng, vội vàng hỏi: "Em thế nào? Có bị thương hay không?!!"
"Em không có việc gì, trước lúc xảy ra chuyện thầy đẩy em ra khỏi xe, anh ấy ngồi ở ghế điều khiển bị thép đè lên, giải phẫu mười giờ mới cứu được tính mạng bảo vệ hai chân."
Sau khi người bên kia đầu điện thoại được cô không có việc gì nhẹ nhàng thở ra, thấp giọng an ủi: "Bảo bảo đừng sợ, anh trai đi qua liền, chờ anh."
Dụ Hoan vốn định kêu cậu đừng chạy nhiều, nhưng Phó Hiên không yên lòng.
Máy bay tư nhân cất cánh cần phải có bộ phận chuyên môn cho phép, thời gian không kịp, Phó Hiên cho người đặt chuyến bay gần nhất, nói với ông lão xong sau khi được đồng ý thì chạy tới sân bay, vì để ngừa vạn nhất Phó Hiên còn đem đội chữa bệnh tư nhân của cậu cùng đi theo.
-------------------------
Ngược nữ xong