Không biết liêm sỉ

Bởi vì cảm xúc của mẹ Phương quá kích động, Phương Thành Nghiêu sợ Dụ Hoan lại phải chịu thương tổn liền tiễn Dụ hoan trở về trường học, hứa rằng chờ Phương Thành Vũ tỉnh lại nhất định sẽ kịp thời thông báo cho cô.
 
Dụ Hoan trở về phòng ngủ, bạn cùng phòng vừa vặn ở đó, sau khi nhìn thấy cô thuận miệng hỏi câu: "Cậu đi đâu về đấy?"
 
Cả tâm thần lẫn thể xác Dụ Hoan đều không muốn nhiều lời, lắc lắc đầu rồi thay áo ngủ lên giường nằm một ngày, không đói bụng cũng không muốn ăn cơm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Buổi tối Phó Hiên liền đến, lúc đến ký túc xá gọi điện thoại cho Dụ Hoan. "Hoan Hoan, anh tới rồi, em xuống dưới đi."
 
Cúp điện thoại, không đến mười phút Dụ Hoan đã đi xuống lầu, Phó Hiên nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô giữa lưng đau không thôi, một tay kéo cô vào trong lòng ngực, Dụ Hoan dựa vào lồng ngực đơn bạc của cậu, đôi mắt ướt át.
 
"Em không có việc gì thì tốt rồi." Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng cô, trái tim treo ngược cuối cùng cũng được thả xuống
 
Dụ Hoan rời khỏi lòng ngực câu, Phó Hiên nhìn thấy gương mặt cô còn chưa hoàn toàn tiêu trong nháy mắt trầm mặt xuống: "Sao lại thế này? Ai đánh?"

 
Vết bàn tay còn lưu lại, Phó Hiên tức giận đến mức ngón tay cũng phát run, ai dám đánh bảo bối cậu nâng trong lòng bàn tay?
 
"Không có việc gì, không đau."
 
Dụ Hoan lắc lắc đầu không muốn nhiều lời, Phó Hiên thấy cô không muốn nói cũng không có truy vấn, đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô, dịu dàng nói: "Một ngày rồi em không ăn cơm phải không? Cùng anh đi ăn khẩu cơm, vừa lúc anh cũng chưa ăn đó."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong liền kéo cổ tay của cô mang cô lên xe, để tài xế tìm một nhà hàng nuôi được dạ dày.
 
Dù cho Dụ Hoan không nói, Phó Hiên nhiều ít cũng có thể đoán được ai dám đánh cô, chẳng qua còn cần nghiệm chứng, thế nhưng mặc kệ là ai đánh, cậu đều sẽ khiến đối phương phải trả giá.
 
Đưa Dụ Hoan ăn cơm xong, Phó Hiên tìm khách sạn, cùng cô đợi ở khách sạn hai ngày, hai ngày này cô vẫn luôn héo héo, mãi đến khi Phương Thành Nghiêu điện thoại gọi tới cô mới khôi phục chút tinh thần.
 
Đối phương nói Phương Thành Vũ tỉnh, Dụ Hoan lập tức đứng dậy nói: "Em phải đến bệnh viện, anh ấy tỉnh rồi!"
 
Thấy dáng vẻ này của cô Phó Hiên nhiều ít có chút cay lòng, bảo bối trong tay nhiều năm như sắp bị người ta cướp mất, trong lòng có chút không thoải mái.
 
Chấn chỉnh lại tâm trạng, Phó Hiên đi theo Dụ Hoan tới bệnh viện.
 
Sau khi Phương Thành Vũ tỉnh lại liền chuyển tới phòng bệnh bình thường, lúc hai người đuổi tới, mẹ Phương đang đứng ở bên mép giường rơi lệ, bố Phương tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt, đầu óc choáng váng, có Phương Thành Nghiêu hỗ trợ mới đứng vững được, mà Phương Thành Vũ nằm ở trên giường, vẻ mặt lạnh nhạt, trên tay truyền dịch dinh dưỡng, sắc mặt còn rất nhợt nhạt.
 
Nhìn thấy một khắc Dụ Hoan, trong mắt người đàn ông dường như lóe lên tia sáng lóa mắt, trong nháy mắt liền lạnh đi, chịu đựng đau đớn trước ngực thấp giọng nói: "Dụ Hoan......"

 
Phương Thành Vũ nhìn thẳng vào bóng dáng Dụ Hoan, sau khi thấy cô không có việc gì khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười.
 
Nụ cười của anh khiến Dụ Hoan bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt, sự sợ hãi trong lòng cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, từ khi anh xảy ra chuyện cô liền thấy sợ hãi, cô sợ không bao giờ có thể nghe được giọng nói của anh, cuối cùng không thể nhìn thấy nụ cười của anh.
 
Dụ Hoan ngơ ngẩn mà đi đến mép giường, Phương Thành Vũ nhớ cô, nâng tay lên lau khô nước mắt cho cô, lại vì xương sườn đứt gãy không thể nâng lên lên, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Ngoan, đừng khóc."
 
Dụ Hoan nghe thấy giọng nói của anh khóc đến ác hơn, vẫn làng dáng vẻ lặng im không tiếng động rồi khóc như cũ, Phương Thành Vũ cảm giác dường như mình đã quay trở về 5 năm trước, khi đó lúc cô gái nhỏ chịu uất ức chính là dáng vẻ này, rõ ràng không khóc thành tiếng, lại làm anh cực kỳ đau lòng.
 
Dụ Hoan đặt tay trong lòng bàn tay Phương Thành Vũ, cảm nhận được nhiệt độ thân thể của anh, không đợi cô nói chuyện bỗng nhiên có một cái ly nước bay lại đó, Phương Thành Vũ trừng lớn hai mắt, dùng hết toàn lực ngồi dậy kéo cô vào trong lòng ngực, ly nước đập lên tường vỡ tan, mảnh vỡ rơi đầy đất.
 
"Đồ hồ ly tinh nhà mày còn dám tới!" Sau khi mẹ Phương nhìn thấy Dụ Hoan đi vào, giận sôi máu, đều là bởi vì cô, khiến trong nhà nhà gà chó không yên, cả chồng lẫn con trai đều trách cứ bà ta, không ai thông cảm cho bà ta.
 
Càng nghĩ càng giận, đầu óc mẹ Phương nóng lên ném một ly nước qua, nếu không phải Phương Thành Vũ kéo Dụ Hoan, chỉ sợ sẽ nện ở trên đầu cô.
 
Vốn dĩ Phó Hiên đứng ở cửa, sau khi nhìn thấy một màn này khóe mắt muốn nứt ra, bước nhanh chạy tới nhưng kịp, cũng may Dụ Hoan không bị thương, cậu nhẹ nhàng thở ra, hít sâu nhìn về phía mẹ Phương cả mắt đầy hận thù, trong mắt lộ ra sát ý, đây là lần đầu tiên cậu muốn làm cho một người biến mất.
 

Bố Phương cũng sợ ngây người, sau khi lấy lại tinh thần lập tức cho mẹ Phương một cái tát, giận mắng: "Bà điên này!"
 
Mẹ Phương bị đánh xoay đầu bụm mặt nhanh chóng quay đầu lại nhìn bố Phương đầy thù hận, nhìn đến khi đối phương vừa kinh hãi lại vừa lạnh lòng, kết hôn đã vài thập niên, ông mới phát hiện vẫn luôn nhìn không thấu gương mặt thật của bà ta, nguyên lai lại đáng sợ như vậy, khiến người ta sợ hãi.
 
Phương Thành Vũ vì cứu Dụ Hoan kéo cô một phen, trong nháy mắt kia sau khi sức lực bùng nổ mất hết, anh vô lực nặng nề ngã ngồi lên trên giường, không nhịn được kêu lên một tiếng.
 
Dụ Hoan vội vàng muốn thoát ra khỏi lòng ngực anh lại bị người đàn ông thắt chặt cánh tay, không chịu buông ra, cô nóng nảy sợ đè lên anh, lại nghe người đàn ông nói: "Đừng nhúc nhích, để anh ôm em một cái."
 
Dụ Hoan vô cùng đau đớn, quả nhiên không hề giãy giụa, ngoan ngoãn để mặc anh ôm, người đàn ông cười thỏa mãn, đau đớn trên người cũng không rõ ràng như vậy.
 
Bố Phương thở dài, con ông ông rõ ràng nhất, chấp nhất, yêu một người liền quyết không buông tay, đã qua nhiều năm như vậy, nó vẫn tìm thấy cô gái này, nhất định là yêu thảm mới có thể lộ ra dáng vẻ thỏa mãn như vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận