Lục Thương lớn hơn y bảy tuổi, ban đầu Đường Cam còn ngây thơ cho rằng Lục Thương là một đại ca ca đáng tin cậy, ai ngờ qua một quãng thời gian, chờ đến thời điểm Đường Cam hoàn toàn thích ứng, Lục Thương liền hiện nguyên hình.
Theo như hắn nói, hơn một nửa Mộc Tê trấn đều là của hắn, sản nghiệp nhà bọn họ rộng lớn nhưng mấy đời đều là độc đinh, sau khi hắn ra đời càng gặp nhân họa liên tục, phụ thân của hắn mất vì bệnh lúc hắn còn nhỏ, tổ phụ cùng mẫu thân liền cưng chiều hắn vô biên, nhưng cũng lần lượt nhắm mắt xuôi tay, thời điểm Lục Thương vừa thành niên, Lục gia cũng chỉ còn lại đơn độc một mình hắn.
Sau khi Đường Cam nghe xong cũng không khỏi sản sinh cảm giác đồng bệnh tương liên, trong lúc đang nghĩ nát óc chuẩn bị an ủi hắn, Lục Thương lại cười he he ngẩng đầu nói, “A Đường, chúng ta đi nghe hát được không?”
Rõ ràng trông ra hình ra dáng, muốn văn có thể văn muốn võ có thể võ, nhưng Lục thiếu gia yêu nhất là lên núi săn thú xuống sông bắt cá, ngoài ra còn có đi nghe tiểu khúc, nếu không phải trong nhà hắn có của cải chống đỡ cùng với một vị quản gia tuyệt đối trung thành, loại công tử bột này không chắc có thể sống đến bao lớn.
Đường Cam đã phải trợn mắt hốc mồm thật lâu đối với sự khác biệt trước sau này của hắn, sau đó mới miễn cưỡng tin rằng người cứu mình khỏi tay đạo tặc ngày ấy chính là một tên ham chơi không đỡ nổi như thế.
Lục gia làm ăn rộng khắp nơi, hầu như các tiệm ăn, cửa hàng đều có thể nhìn thấy bảng hiệu chữ Lục, càng không cần nhắc tới các loại sản nghiệp như ruộng đồng, nông trường, vườn trái cây, thậm chí Đường Cam cảm thấy Lục Thương nói “Hơn một nửa Mộc Tê trấn đều là của nhà hắn” là một câu nói khiêm tốn, thế nhưng nghĩ lại, kiểu công tử ca không biết trời cao đất rộng như Lục Thương hẳn là sẽ không, có lẽ hắn căn bản cũng không biết khiêm tốn là cái gì.
Quản gia Ngôn bá rất hài lòng đối với Đường Cam, có lẽ là do dưới sự làm nền của thiếu gia nhà ông, một người hơi hơi vươn lên một chút cũng đều bộc lộ ra sự cố gắng vạn phần. Đường Cam biết y mang ân của Lục Thương, dù có đến mười gia đình như bọn họ cũng nuôi nổi, thế nhưng Đường Cam không có dự định vĩnh viễn dựa vào Lục gia để làm sâu gạo, y suy tư kỹ lưỡng mấy ngày, lại còn thỉnh giáo một vài vấn đề với một vị quản lý chuyện làm ăn của Lục gia, cuối cùng y quyết định mở một cửa hàng điểm tâm.
Mấu chốt là tiền.
Nếu như là ở Lạc Hương, tích góp của cha mẹ y cùng một ít tiền y viết chữ vẽ vời thay cho người khác, miễn cưỡng cũng đủ rồi, nhưng Mộc Tê trấn phồn vinh hơn rất nhiều so với Lạc Hương, giá hàng cái gì cũng cao, hơn nữa tích góp từ trong nhà mang ra ngoài cũng tiêu gần hết dọc đường.
Đường Cam nghĩ tới nghĩ lui, y vốn ăn nhờ ở đậu, làm sao có thể mở miệng vay tiền của Lục Thương, cuối cùng y lấy từ trong bao quần áo ra một chiếc khăn tay gói một vật gì đó, lặng lẽ ra cửa.
Y đặc biệt tìm tiệm cầm đồ không phải của Lục gia, chân chỉ còn một bước là đi vào thì lại bị người lôi cổ tay kéo ra ngoài, Lục Thương khoanh tay, cười cà lất cà phơ hỏi, “Làm gì vậy hả?”
“Không phải ngươi đi nghe hát sao?” Đường Cam sợ hết hồn.
Lục Thương đưa tay gãi gáy một cái, “Ta đang nghe đây, nhưng thấy ngươi lén lén lút lút, liền trực tiếp nhảy xuống bắt ngươi.”
Đường Cam nhìn thấy cửa sổ mở toang của tiểu lâu hai tầng đối diện, ca kỹ bên trong còn tò mò đưa đầu ra ngoài xem, y nhất thời có chút luống cuống, Lục Thương cũng không giục y, nhẹ nhàng ngâm nga một điệu nhạc, Đường Cam cảm thấy chuyện này cũng không có gì mất mặt, liền nói rõ ràng mười mươi.
“Vật tốt gì lấy ra ta xem một chút.” Lục Thương chìa tay với y, Đường Cam móc bọc nhỏ từ trong ngực đặt vào lòng bàn tay hắn, Lục Thương cầm cái bọc nho nhỏ kia, cười cười, cẩn thận mở ra.
Một sợi dây đỏ xâu chuỗi một mặt ngọc Quan Âm.
“Mẹ ta… Lúc ta ba tuổi sinh một cơn bệnh nặng, nàng đặc biệt đi chùa cầu xin.” Đường Cam nhìn mặt ngọc Quan Âm nhẹ giọng nói, Lục Thương nhìn vẻ mặt hoài niệm cùng không đành lòng của y, hắn chợt nhướng mày, lòng bàn tay khép lại, cất mặt ngọc Quan Âm vào trong ngực.
“Của ta.”
Đường Cam đột nhiên không kịp chuẩn bị với hành động của hắn, nhất thời cuống lên, “Ai! Ta muốn dùng nó đi cầm! Trả lại cho ta!”
Lục Thương dễ dàng tránh cánh tay duỗi tới của y, vừa né vừa nói: “Cầm cho ta, chờ tới khi ngươi kiếm được lời thì chuộc lại, để chỗ ta còn có thể an tâm một chút, không phải sao?”
“Nói là nói như vậy, thế nhưng ta đã gây cho ngươi thêm rất nhiều phiền toái rồi.” Đường Cam nhíu mày, một mặt khó xử.
Lục Thương giấu kỹ ngọc Quan Âm trong người, đưa tay véo mặt của y: “Nói mò không, theo ta về tìm quản gia lấy tiền.”
Đường Cam cà rề dọc đường, vẫn có chút không tình nguyện, thế nhưng Lục Thương khó chơi, không chịu trả ngọc Quan Âm cho y, hai người một đường trở về phủ, quản gia vừa nghe xong nhất thời cảm khái, trong ánh mắt nhìn Đường Cam nhiều hơn mấy phần thương tiếc, tiện thể lạnh lùng nhìn thiếu gia nhà bọn họ một cái, tựa như đang chờ vị thiếu gia này có chút giác ngộ, ai ngờ hắn ôm vai Đường Cam rồi kéo người mang đi, vừa đi vừa dặn quản gia bữa tối không về phủ ăn cơm, khiến cho ông tức giận đến mức râu mép đều vểnh lên, nổi giận đùng đùng đến phòng thu chi lấy bạc cho Đường Cam.
Ngày khai trương tiệm điểm tâm ấy, Lục Thương mời đội múa lân trong trấn đến chúc mừng, dẫn đến thật nhiều người dừng chân quan sát, hắn chỉ huy người đốt một dây pháo, vô cùng náo nhiệt, Đường Cam bưng lỗ tai nói to với Lục Thương: “Lục đại ca! Cám ơn ngươi!”
Lục Thương dựa trên khung cửa, nhàn nhã khoanh tay, khóe miệng ngậm lấy một điểm cười, hôm nay hắn mặc một thân áo bào xanh mực viền chỉ bạc, đai lưng được thắt khiến cả người hiện ra càng thêm kiên cường, tóc tai cũng được cột gọn gàng cẩn thận, cùng băng buộc trán chung màu với quần áo ở trên hàng lông mày hiên ngang, thần thái sáng láng, phong thần tuấn lãng, là bảng hiệu hình người trông thật hấp dẫn ánh mắt hơn đội múa lân, hắn cúi người nói bên tai Đường Cam: “Nếu tiền là ta ra, trước khi ngươi trả lại, ngươi phải gọi ta là đương gia.”
Dây pháo cháy hết, người vây xem đạp lên vụn pháo đỏ sải bước vào cửa tiệm, Đường Cam bị va một phát, Lục Thương dang tay đỡ lấy y, Đường Cam còn có chút mơ hồ, không biết là do bị pháo chấn động hay là như thế nào, y chỉ cảm thấy tim đập như trống đánh, lẩm bẩm nói: “Đương gia?”
“Ta đây.” Lục Thương cười, vừa đáp lại cũng là câu trả lời, hắn xoay người Đường Cam vẫn còn đang lơ mơ trong cơn bối rối, khẽ đẩy y một cái, “Đi chào hỏi khách khứa nào.”