Không Biết Vị

“Ý trên mặt chữ mà, mấy năm nay yêu đương hẹn hò đến độ lú lẫn, chú đã từng hỏi ý của cục cưng nhà chú chưa? Anh đi trước, có chuyện tìm anh.” Liễu Kiều ngâm nga bài hát, nhìn có phần hả hê đi ra ngoài.

Con người Đoàn Hạc Thừa giải quyết công việc quả quyết, nói một không hai, từ nhỏ đến lớn đều tự mình xử lý tất cả mọi việc, tự mình quyết định.

Chu Dục Cảnh thích hắn, hắn cũng thích Chu Dục Cảnh, mười mấy tuổi nhận ra tâm ý của nhau, một khắc Đoàn Hạc Thừa quyết định hôn Chu Dục Cảnh đó, đã thừa nhận tình cảm hai bên.

Hắn tự nhiên nghĩ rằng hai người bắt đầu yêu đương, đã ở bên làm bạn rất nhiều năm, chưa từng nghĩ đến hai người sẽ xảy ra vấn đề về mặt tình cảm, hắn tin tưởng Chu Dục Cảnh, càng có trách nhiệm hơn với trái tim của mình.

Mấy năm trước Chu Dục Cảnh xảy ra chuyện, Đoàn Hạc Thừa cũng không dám đi đâu cũng dẫn cậu theo nữa, đồ ngốc vì bảo vệ mình (mình là chỉ lão Cửu) chẳng ngó chẳng ngàng gì, mạng có thể bỏ, hắn lại không nỡ Chu Dục Cảnh bị thương chảy máu nữa.

Có điều nghe ý tứ của Liễu Kiều…

Đoàn Hạc Thừa nhíu mày: Chu Dục Cảnh không thể thật sự ngốc như vậy chứ?

Chu Dục Cảnh quá ngoan quá nghe lời, chuyện trên giường luôn luôn chủ động, Đoàn Hạc Thừa chưa từng hoài nghi quan hệ người yêu của bọn họ, chỉ là khoảng thời gian này, cảm xúc Chu Dục Cảnh giảm sút quá rõ ràng, mới khiến hắn cảm thấy bất thường.

Đoàn Hạc Thừa nghĩ đến đây, đứng dậy đi đến phòng Chu Dục Cảnh, phòng hai người cạnh nhau, Đoàn Hạc Thừa thường bận đến khuya, khoảng thời gian Chu Dục Cảnh bị thương, lo lắng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu, đã bố trí một phòng giống hệt ngay sát vách, đến giờ vẫn vậy, bận bịu muộn quá, sẽ bảo Chu Dục Cảnh đi ngủ trước.

Cùng lúc đó, Chu Dục Cảnh đang ngồi trong phòng đọc sách, Đoàn Hạc Thừa bảo cậu nghỉ ngơi, cậu sẽ thành thật nghỉ ngơi.

Nghe tiếng cửa phòng mở ra, Chu Dục Cảnh đứng dậy đi qua, thấy Đoàn Hạc Thừa đứng ngay cửa rũ mắt nhìn cậu, gọi một tiếng: “Anh Cửu.”

“Quan hệ giữa chúng ta là gì.” Vẻ mặt của Đoàn Hạc Thừa không tốt.

Chu Dục Cảnh khẽ giật mình, nghĩ ngợi nói: “Ngài là anh Cửu.”

Đoàn Hạc Thừa vẫn luôn vô cùng ghét cậu dùng kính ngữ, uốn nắn một lần đổi một lần, gió lạnh trong mắt càng vù vù: “Trừ cái đó ra.”

Chu Dục Cảnh không nghĩ ra tại sao hắn đột nhiên hỏi đến vấn đề này, khóe mắt rũ xuống chần chừ chốc lát, thì thầm: “Là, là chủ tớ…”

“Cái gì?” Giọng Đoàn Hạc Thừa nghe hơi âm trầm.

Chu Dục Cảnh càng cúi đầu thấp hơn: “Là chủ tớ.” Vừa dứt lời đã nghe Đoàn Hạc Thừa thở ra một hơi dài, hơi thở bất ổn, nhưng đang cố hết sức không chế gì đó.

Không biết có phải là ảo giác của Chu Dục Cảnh không, cậu cảm thầy giờ phút này Đoàn Hạc Thừa hơi tức giận.

Không, là rất tức giận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui