Không Biết Vị

Đoàn Hạc Thừa không ngờ mình yêu đương hơn mười năm, ở trong mắt người yêu, thế mà vẫn là quan hệ chủ tớ?

Hắn vẫn cho rằng hai bên yêu thương dạt dào cùng nhau trải qua hơi mười năm, không ngờ tâm lý càng ngày càng tự ti của Chu Dục Cảnh tăng lên một bậc.

“Chủ tớ.” Đoàn Hạc Thừa lặp lại một lần.

Chu Dục Cảnh ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt sầm sì của Đoàn Hạc Thừa, vừa định lên tiếng, chợt cảm thấy người nhẹ bẫng, bị Đoàn Hạc Thừa vắt lên vai, nháy mắt đã bị ép dưới thân, Chu Dục Cảnh nằm trên giường đáp lại nụ hôn kịch liệt của Đoàn Hạc Thừa. Đầu lưỡi mạnh mẽ đấu đá lung tung trong miệng cậu, Chu Dục Cảnh có phần không theo kịp, cậu thử đáp lại, nhưng toàn bộ quyền chủ đạo nằm trong tay Đoàn Hạc Thừa, dây dưa khuấy đảo, khoang miệng bị liếm đến nỗi phát ngứa, đầu lưỡi ram ráp liếm lên vòm họng nhạy cảm phía trên, mềm mềm ngứa ngáy không chịu nổi, Chu Dục Cảnh dè dặt giơ tay lên, vuốt ve lưng Đoàn Hạc Thừa, giống như nhẹ nhàng vỗ về.

Ngoài cửa sổ sấm chớp đì đùng lại bắt đầu mưa, Đoàn Hạc Thừa ước gì có thể lập tức đào sạch sẽ đồ ngốc đầy miệng là chủ tớ này, giải quyết ngay tại chỗ, nhưng vừa nghĩ đến đùi phải của cậu không nhấc lên được, chỉ có thể đè cậu vừa gặm vừa cắn, qua một lúc lâu, mới buông Chu Dục Cảnh thở hổn hển ra.

Chu Dục Cảnh nhỏ giọng hỏi hắn: “Anh Cửu… sao thế?”

Đoàn Hạc Thừa đứng dậy khỏi người cậu, lửa giận đảo quanh mắt, bình tĩnh lại, lạnh giọng nói: “Nếu như cậu muốn làm chủ tớ, vậy tôi sẽ đáp ứng cậu.”

Nói xong đi ra ngoài luôn.

Chu Dục Cảnh nhất thời không hiểu được ý hắn, đôi mắt chợt lóe sáng nghĩ: Chẳng lẽ… không phải chủ tớ sao?

Sau cơn mưa trời lại sáng.

Chu Dục Cảnh cử động chân mấy cái vẫn hơi đau, đi ra khỏi phòng, mấy năm trước lưu lại mầm bệnh, may mà không què, nếu không cậu thật sự không biết mình ở lại bên cạnh Đoàn Hạc Thừa còn có giá trị gì.

Hôm nay quản gia tìm cậu, bảo cậu đi theo cùng chọn quà kết hôn cho con gái nhà họ Lưu.

Lưu Nghị này, trong bốn vị kia, tương đối trung lập, hơn nữa mấy năm nay mơ hồ có ý nghĩ rút lui, muốn trải qua ngày tháng yên bình, nhưng  nhiều khi lợi ích buộc chặt, thân bất do kỷ, cũng không phải muốn rút là có thểrút hoàn toàn.

Quản gia đợi Chu Dục Cảnh ở tòa B, thấy cậu tới, bước lên nói: “Bác đã chọn mấy món phù hợp, cuối cùng tặng cái gì, vẫn là Dục Cảnh quyết định đi.”

Những năm qua cũng thế này, không biết bắt đầu từ khi nào, quản gia bắt đầu tham khảo ý kiến của cậu, Chu Dục Cảnh nghĩ có lẽ là cậu đến lâu rồi, quen với quản gia.

Quà cáp đặt lên bàn dài trong phòng chứa đồ, kim cương châu báu, đồ cổ bằng ngọc, Chu Dục Cảnh ngẫm nghĩ: “Nhà họ Lưu không thiếu đồ quý giá, cô Lưu là người nho nhã rất có phong độ của người đọc sách, cháu cảm thấy bức tranh thủy mặc kia rất hợp, ý của bác thì sao?”

Quản gia cười gật đầu: “Ừ, vậy bác gói lại.”

Chu Dục Cảnh tiến lên giúp đỡ: “Bác đừng chỉ nghe cháu, nếu chọn không tốt, lại làm anh Cửu mất mặt.”

“Sao có thể, mỗi lần Dục Cảnh chọn quà, thiếu gia đều thích.” Quản gia đặt bức tranh vào hộp.

Chu Dục Cảnh lấy ruy băng ra giúp ông, vành tai hơi đỏ lên, mỗi lần cậu tặng quà cho Đoàn Hạc Thừa, đều được đặt trong phòng, thoạt nhìn quả thật rất thích, chỉ là mấy hôm trước mang theo lửa giận rời đi, bây giờ vẫn chưa nhìn thấy người, vừa định hỏi quản gia, thì thấy Mã Xuyên đi vào, khuôn mặt đau khổ, tê liệt ngồi trên ghế.

Chu Dục Cảnh hỏi cậu ta: “Có chuyện gì thế Tiểu Xuyên?”

“Mấy bữa nay anh Cửu..” Mã Xuyên mặt ủ mày chau: “Có phải ảnh ăn thuốc nổ không?”

“Tâm trạng anh Cửu vẫn chưa tốt sao?” Chu Dục Cảnh không thấy người, bây giờ biết được hơi không yên lòng: “Anh ấy rất ít khi nóng tính lên như thế.”

Mã Xuyên thở dài: “Quá đáng sợ luôn, em đứng bên cạnh ảnh thở mạnh cũng không dám, dạo này cũng không xảy ra chuyện gì mà!” Mã Xuyên nghĩ mãi không ra, ngồi dậy nhìn chằm chằm Chu Dục Cảnh mấy giây hỏi cậu: “Có phải anh lại đau chỗ chân đó không?”

Chu Dục Cảnh lắc đầu tỏ vẻ không có, lại hỏi: “Anh Cửu ở tòa A?”

“Ừm, phòng bắn súng á, em cảm thấy ảnh căn bản không phải đang bắn bia mà là giết người.”

Lúc này Đoàn Hạc Thừa ném khẩu súng trong tay xuống đất, một loạt bia vòng ngực bị bắn thành cái sàng, ba ngày rồi hắn chưa gặp Chu Dục Cảnh, một là giận, hai là muốn nói cho cậu biết quan hệ chủ tớ bình thường rốt cuộc là thế nào.

Chủ tớ bình thường căn bản sẽ không ở cùng nhau, vừa ôm vừa hôn.

Chủ tớ bình thường căn bản không có khả năng ngồi cùng bàn ăn cơm, gắp thức ăn cho nhau.

Chủ tớ bình thường tuyệt đối sẽ không lên giường! Càng sẽ không làm tình!

Chủ tử kiêu ngạo không nỡ trong ngày mây mưa âm u để người hầu ngốc từ nhỏ đến lớn kéo theo bệnh cũ về chỗ ở, nghĩ tới nghĩ lui mở một phòng ở tòa A, rời nhà đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui