Không buông tay em

9. Tình như giấc mơ
- A… ! - Nó vươn vai. Sau một giấc ngủ dài, lại thấy mình lại tràn đầy sức lực cho tuần mới.
Nó bước nhanh chân ra khỏi nhà, nở một nụ cười thật tươi chào Hiếu.
Ngồi sau lưng Hiếu, ngắm nhìn phố phường hai bên đường, cái không khí lành lạnh còn ẩm hơi sương khiến nó thấy dễ chịu. Hơi ấm từ lưng của Hiếu truyền sang người, thoáng chốc nó muốn đưa tay ôm hờ lấy eo của Hiếu.
Hai bàn tay xoay xoay, nó nửa muốn ôm, nửa lại ngại, chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao nó lại muốn làm vậy. Dường như chính bản thân nó đang muốn tìm một cảm giác thân quen, chính cái mong muốn ấy thôi thúc nó, là cảm giác với Hiếu hay là cảm giác với một người khác.
- Gì vậy?- Hiếu cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.
- A… không có gì!- Nó ngâp ngừng, mím môi.
- Muốn gì thì nói đi, ngập ngừng chẳng giống Nguyên chút nào. - Hiếu nhìn nó qua gương chiếu hậu.
- A… thì…tại…
- Sao nào ?!
- Chậc… cho Nguyên ôm cái nhé? - Nó đánh bạo.
Hiếu đưa tay ra sau, nắm lấy tay nó rồi kéo vòng sang eo mình. Nó bật cười, cấu nhẹ vào Hiếu, anh chàng cũng cười thật tươi.
Lòng nó thấy vui vui, tựa hẳn vào người Hiếu, nó nhắm mắt… ngủ. Cảm giác thật gần, thật ấm, mùi cơ thể xen lẫn mùi thơm của áo quần, lại thấy rất thân quen, dễ chịu.
Hiếu khẽ huýt sáo, cuối cùng thì mọi nổ lực của anh cũng đã có chút kết quả. Tự nhiên anh thấy hôm nay trời Hà Nội đẹp hơn mọi ngày.
Tan ca, ngồi đợi Hiếu tại bàn bảo vệ, nó chăm chú vào cuốn tạp chí.
-       Chị chờ anh Hiếu à?! - Cô nhân viên bên bộ phận lễ tân nhìn nó cười cười.
Khẽ chau mày suy nghĩ, nó hỏi dò:
- Ừ, có gì lạ à?!
- À, chắc hai anh chị sắp có buổi hẹn hò. - Cô nhân viên bên bộ phận đặt phòng cũng tan ca, tấp vào bàn bảo vệ hợp, tác với đồng nghiệp trêu nó.
- Là sao?! Mọi người nói gì em không hiểu. - Nó ngạc nhiên.
-       Em cứ giả vờ, hôm nay đặc biệt thế, cả khách sạn ai cũng biết. - Trưởng bộ phận FO cũng đi ra, vội hùa theo.
Nhìn mặt nó vẫn chưa hiểu ra chuyện gì, mọi người cười.
-       Hôm nay sinh nhật anh Hiếu, chị không biết à?! Hai người phải có một buổi tối lãng mạn chứ. - Lúc này, cô nhân viên lễ tân quay sang nháy mắt với hai cô đồng nghiệp còn lại.
Lắc đầu ngạc nhiên, nó không hề biết hôm nay là sinh nhật Hiếu, thảo nào hắn ta cứ cười mỉm miết từ sáng, "tí nữa biết tay" nó nhủ thầm.
Vừa lúc đó, Hiếu xuất hiện, trên tay là bó hoa hồng thật đẹp và hộp quà xinh xắn. Nó đứng dậy, hầm hầm bước ra khỏi khách sạn bỏ mặc Hiếu đằng sau đang tiu ngỉu không hiểu chuyện gì, còn mọi người ai cũng nhìn theo nó, bật cười.
Trên đường về, nó im re, thấy vậy Hiếu bắt chuyện:
- Hôm nay làm mệt lắm hả ?!
Nó không thèm trả lời.
- Giận Hiếu hay sao mà im re vậy?! - Hiếu cố gắng hỏi dò.
Nó vẫn quyết tâm giữ thái độ im lặng.
- Có gì thì Nguyên nói đi, im lặng vậy Hiếu không thích đâu. - Hiếu cũng thấy khó chịu.
- Nè, bộ giận thiệt hả?! - Hiếu tấp xe vào lề, thắng lại, quay ra đằng sau nhìn nó.
Chưa kịp phản ứng gì, nó đã bị Hiếu hôn lên môi thật nhanh.
Mở to mắt, bặm môi, nhìn chằm chằm vào Hiếu trong khi hắn ta thì cười nham nhở với nó.
- Muốn bị đánh đòn hả?!- Nó quát.
-       Haha, cuối cùng cũng chịu nói. - Hiếu véo má nó.
Lửa giận bùng bùng trong người, nó nắm chặt hai tay lại, mặt hầm hầm, nó nạt Hiếu :
- Ghét cái mặt! - Rồi nó bước xuống xe, bắt Taxi đi về nhà.
Hiếu vô cùng ngạc nhiên trước thái độ của nó, anh chàng cứ lặng lẽ chạy theo xe taxi.
Trả tiền taxi xong, nó bước ra khỏi xe, lục túi xách tìm chìa khóa.
- Nguyên sao vậy? - Hiếu nắm lấy tay nó kéo mạnh về phía mình.
- Bỏ tay ra. - Nó nghiêm giọng.
- Không nói rõ ràng Hiếu không để Nguyên vào nhà đâu. - Hiếu cương quyết - Lúc sáng Hiếu còn rất vui khi thấy Nguyên làm vậy, chẳng lẽ là do Hiếu ngộ nhận?!
Nhìn thẳng vào mắt Hiếu, nó thấy trong đó có sự yêu thương và cả nỗi buồn. Ánh nhìn của Hiếu xoáy vào tận lòng nó. Lửa giận trong lòng nó nguội hẳn. Nó nói lẫy:
- Ai kêu không nói cho người ta biết hôm nay là sinh nhật!
- Trời ơi, tưởng chuyện gì, Hiếu còn không nhớ hôm nay là sinh nhật mình đó. - Hiếu nắm lấy bàn tay nó nhẹ nhàng - Đừng giận Hiếu mà, Nguyên không nói chuyện là Hiếu buồn lắm đó.
-       Sinh nhật vui vẻ! - Nó lí nhí.
- Nhiêu đó thôi à? - Hiếu nhìn nó như chờ đợi cái gì đó.
Nó ngước nhìn Hiếu, suy nghĩ :
- Còn gì nữa à?!
- Phải là, chúc anh sinh nhật vui vẻ chứ! - Hiếu nhìn nó, ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
- Xì, bằng tuổi mà anh gì?! - Nó trề môi.
-       Người ta hơn sáu tháng đó nha. - Hiếu nhẹ nhàng tiến gần nó hơn, ngập ngừng đưa hai tay ôm nó vào lòng - Hiếu thích Nguyên từ lâu lắm rồi, đừng rời xa Hiếu nhé!
Nó không nói gì, đứng yên trong vòng tay của Hiếu, lặng im nghe nhịp đập nơi con tim của Hiếu và của mình, thấy lòng ấm áp. Phải chăng con tim nó ngụi lạnh quá lâu, phải chăng nó đã tìm thấy ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn và phải chăng tình yêu đích thực của nó đã đến.
Không gian buổi đêm yên ắng, chỉ có ánh đèn cao áp và hàng cây hai bên ngắm nhìn họ. Một người đang vui trong tình yêu, còn một người đang được truyền tình yêu sang.
…..
Ánh dương của một ngày mới lại chiếu rọi khắp nơi.
Nó bước chân ra khỏi nhà, mặt vui hớn hở, khẽ hát:
"Bình minh đã lên, chiếc lá rơi rơi nhẹ bên thềm, có tiếng chim trong lành cùng hòa vào lời hát em. 
 Ngoài kia nắng lên, tiếng hát em ngân vang yên bình có anh bên mình, ngồi tựa vai nhau thiết tha mãi như là nụ hoa hé trong bình minh.
Bao kỉ niệm có em và anh mình nguyện cùng bên nhau, hạnh phúc trong tim trào dâng.”
Nở một nụ cười thật tươi chào Hiếu, rồi lên xe, hai tay ôm chặt Hiếu, nó cười vui trong nắng.
-       Hôm nay em thích ăn gì?! - Hiếu nổ máy.
-       Bánh cuốn! - Nó đáp nhanh - Í, nhưng mà ai là em?!
-       Thì em chứ ai.
-       Cho nói lại - Nó buông tay ra, chuẩn bị tư thế chọc vào hông Hiếu.
-       Nè, anh đang lái xe nhé.
-       Nói mau, ai em?
-       …..
-       Không khai à, vậy sẽ phạt cực hình, hehe.
Ngồi vào quán, Hiếu nhanh tay lau hai đôi đũa trong khi nó quay sang gọi đồ ăn. Khi nhìn sang Hiếu, nó chợt ngờ ngợ đã thấy hình ảnh này ở đâu rồi, cảm giác rất thân quen. Nhận đôi đũa từ Hiếu, nó mím môi lắc nhẹ đầu, nhớ đến lời bác sỹ: “luôn vui vẻ, thoải mái tâm trạng, mọi thứ sẽ trở lại như ban đầu”.
Hai đĩa bánh cuốn nóng hổi được bê ra, nhanh như chớp nó chĩa đũa sang bên Hiếu gắp ngay miếng chả giò cho vào miệng, không quên nở một nụ cười đắc ý dành cho Hiếu.
-       Sao lấy của anh! - Hiếu giãy nãy.
-       Đấy là phạt. - Nó cắm cúi vào đĩa bánh.
-       Chẳng lẽ cứ bắt người ta xưng Hiếu, gọi Nguyên. - Hiếu xụ mặt.
-       Có ai nói là cấm đâu, nhưng ai kêu không xin phép. - Nó cười ma mãnh.
-       Em đó nha. - Hiếu véo má nó.
-       Ai kêu dễ tin người, cho chết, haha.
Phòng nhân viên, khách sạn Romance Hà Nội.
“Bộ phận Banquet - Lịch làm việc
Supervisor Trần Chí Hiếu, ngày 14 tháng 2, ca 3”.
 Đọc nhanh qua lịch làm việc, mặt Hiếu buồn so! Anh vừa lên kế hoạch cho buổi tối thật lãng mạn trong đêm tình nhân, thế mà lại có lịch làm việc vào trúng ngày ấy. Vậy là mong muốn có một ngày kỉ niệm với Bảo Nguyên đã không thành, Hiếu lặng lẽ mang cả nỗi buồn vào giờ làm việc.
“Bộ phận F&B - Lịch làm việc
Supervisor Nguyễn Bảo Nguyên, ngày 14 tháng 2, ca 2”
Khẽ cười, vậy là ngày 14/2 năm nay nó sẽ tay trong tay với Hiếu đi chơi, không phải là một ngày buồn nhất trong năm nữa.
Xem nào năm nay tặng Hiếu cái gì nhỉ?! Áo lạnh, không, hình như Hiếu có mấy cái rồi. Khăn choàng cổ, cái này hình như Hiếu chỉ có một cái, vậy chọn nó đi.
Nó bước nhanh, lòng phơi phới.
-       Mười bốn anh làm ca 3! - Giọng Hiếu buồn thiu.
-       Nè, đừng có xị mặt nữa, cười cái xem nào. - Nó đưa hai tay véo má Hiếu, lắc lư cái đầu - Phải cười thế này mới đáng yêu.
-       Vậy mình đi chơi hậu 14 nha? - Hiếu đề nghị.
-       Ok! - Nó cười tươi.
14/2.
Buổi sáng của ngày lễ tình nhân cũng thật đặc biệt.
Ánh nắng của một ngày mới yếu ớt xuyên qua lớp sương đêm, không khí còn se lạnh và thoảng mùi hơi đất. Hàng cây khẽ lay mình cùng gió. Mọi người bắt đầu đi lại nhộn nhịp trên phố.
Nó và Hiếu tay trong tay đi dạo quanh hồ Gươm. Cảm giác thật thanh bình, nó tựa đầu vào vai Hiếu. Đã lâu lắm rồi nó mới lấy lại được cảm giác thoải mái và bình yên đến thế.
Ngồi bên cạnh Hiếu lúc này là Bảo Nguyên, người con gái anh đã yêu từ thời sinh viên, anh đang đắm chìm trong hạnh phúc với tình yêu đó. Ngày ngày được cùng Nguyên đi làm, dạo phố, được ngắm Nguyên cười, giận dỗi, tất cả đều thật đáng yêu.
-       Em chờ anh một lát nhé. - Hiếu nói rồi rời khỏi chiếc ghế đá.
Ngoái đầu nhìn theo Hiếu, anh đang chạy lại chỗ cô bé bán hoa dạo, nó bật cười.
Trông vẻ mặt Hiếu lúc chọn hoa cứ ngố ngố làm sao, rồi anh cúi xuống nói gì đó với cô bé, cả hai cùng phá lên cười khi nhìn về phía nó, làm nó cũng tò mò.
Nhận bó hoa hồng đỏ thật xinh từ tay Hiếu, nó cười hạnh phúc.
Hiếu nhìn nó thật kỹ, anh đang cố gắng thu mọi hình ảnh hạnh phúc của Bảo Nguyên vào tâm trí. Nụ cười đáng yêu, ánh mắt hấp háy và những sợi tóc vươn trên đôi môi hồng, tất cả, tất cả đều thật đẹp trong mắt anh.
“Ngôn ngữ của tình yêu nằm trong đôi mắt - Phineas Fletcher”
………
Ngửa mặt lên trời, hai tay dang ngang, nhắm mắt, hít căng mùi lạnh của sương đêm, mùi tanh của rong biển. Gió thổi mạnh ngược vào người, sóng biển đập mạnh vào thành tàu hất nước văng lên cả sàn tàu. Nó đang đứng phía trước mũi tàu, cảm giác như đang bay trên mặt biển, thật dễ chịu, lâu lắm rồi mới có lại cảm giác trước biển khơi. Thật vui vì Hiếu đã chuẩn bị chương trình du lịch biển đêm cho ngày lễ tình nhân muộn.
Hiếu từ từ tiến lại gần Bảo Nguyên, đưa hai tay ôm lấy cô từ phía sau, giấu mặt vào mái tóc dài đang tung bay cùng gió biển. Ngửi được cả mùi cơ thể và cả mùi vị của biển, xiết chặt tay, Hiếu hôn nhẹ lên cổ Bảo Nguyên.
Nó cũng đưa tay mình nắm lấy tay Hiếu, cảm giác thật ấm áp. Chợt mỉm cười khi thấy hai đứa thật giống như đang đi trên tàu Titanic giữa biển Đông.
Sau khi đáp hai chuyến phà đêm, cuối cùng Hiếu và nó cũng đặt chân lên tới đảo. Một chiếc xe lam ba bánh đã chờ sẵn ở bến phà, điểm đến của cuộc hành trình là khách sạn Hải Sâm.
Ông mặt trời đỏ rực hiện dần sau đám mây trắng cuối chân trời, phía biển khơi xa. Nó ngắm nhìn cảnh biển buổi sớm, không khí trong lành.
Chợt nhớ lại cảnh biển ở Cà Mau, nó quay sang tìm, Hiếu đang loay hoay vẽ cái gì đó trên mặt cát biển. Tò mò, nó đứng dậy, bước đi.
- Không được, em ngồi yên đó. - Hiếu lắc đầu xua tay.
- Cái gì mà bí mật thế? - Nó dừng lại.
- Anh chưa xong, một xíu nữa.
Nhìn dáng vẻ chăm chú của Hiếu qua ánh mắt trời buổi sớm, nó mới phát hiện Hiếu rất dễ thương, mũi cao, lông mày rậm, da trắng và mịn. Khẽ đưa hai ngón tay cái và hai ngón trỏ lồng vào nhau thành hình chữ nhật, nó đã chụp hình ảnh đó vào đầu.
- Xong rồi, em qua đây. - Hiếu vẫy tay gọi nó.
- Xem nào. - Nó hí hửng chạy lại chỗ Hiếu, trước mắt nó là một hình trái tim thật to, chính giữa là tên nó và Hiếu, xung quanh tên là hình trái tim đôi được xếp cẩn thận từ san hô và vỏ sò. Nó bật cười, cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng bản tính của nó không cho phép mình khen. Nó trề môi:
- Sến!
- Trời, tất cả tình yêu của anh nằm trong đó mà la sến. - Hiếu vờ dỗi.
- Tình yêu không để trong tim, mang ra để ngoài đất, kỳ cục. - Nó kênh lại.
- Chê thì thôi, xóa. - Hiếu toan lấy chân chùi hết vệt trái tim thì đã bị nó ngăn lại.
- Thôi thôi, đẹp mà! - Nó cười to.
- Xấu! - Hiếu chạy ra sát mép nước, hất tung nước vào người nó.
- Á, lạnh! - Nó cũng không chịu thua, chạy lại kéo Hiếu xuống nước.
Nó lôi Hiếu ra xa, dùng hết sức nhảy lên lưng Hiếu, bá cổ. Trong khi Hiếu thì cố gắng kéo nó ra khỏi lưng mình. Tiếng cười đùa vang vọng một góc biển.
Nằm thả mình trên mặt nước, mắt mở to nhìn lên bầu trời xanh, hít thở nhẹ nhàng, nghe rõ cả tiếng dòng chảy của biển, nó để đầu óc thật thư thái.
Chợt đôi chân cứng đơ, đau nhói, cố gắng đạp chân, đứng xuống cát nhưng nó đang chìm dần.
Sợ! Nó thấy ngộp, khí đã cạn, cố gắng vẫy nước để ngoi lên gọi Hiếu nhưng lại càng chìm sâu.
Nỗi sợ hãi đang dâng lên cao, cảm giác này rất quen thuộc, nó thấy đau đầu, phải chăng nó đã bị như thế ở đâu rồi, những mảnh kí ức vụn vụt hiện qua trong đầu, nó thấy mình nhẹ hẳn…
-       Bin ơi, em lạnh, Bin… đừng đi, đừng bỏ mặt em, lạnh! - Nó giật mình tỉnh giấc.
-       Em không sao chứ? - Hiếu nắm lấy tay nó, gương mặt đầy lo âu- Chút nữa là chết đuối rồi, bị vọp bẻ mà cũng không gọi anh, may sao mọi người thấy bế em lên bờ. - Hiếu nhẹ nhàng.
Nó im lặng, đưa tay sờ trán, đầu vẫn còn ê ẩm. Giấc mơ thật kì lạ, người con trai đó là ai, sao hình bóng ấy cứ mờ ảo, dáng người ấy thật thân quen, nhưng nó không thể nào nhận ra được. Bin! Cái tên ấy sao quá đỗi thân thương, người đó là ai?! Có phải đó chính là phần kí ức đã bị lãng quên?! Kí ức ấy là niềm vui hay là đau khổ, vì sao nó lại khóc? Nếu đó là niềm vui là hạnh phúc, nó sẽ bất chấp đau đớn để tìm lại. Còn nếu là đau khổ là nước mắt, nó cam tâm để cho kí ức ấy mãi bị che lấp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui