Không buông tay em

Sân bay Tân Sơn Nhất một ngày mưa lạnh.
Về lại Việt Nam sau hơn mười tám tháng, nó đã là thạc sỹ kinh tế, đáp máy bay chung với nó là Hiếu và John.
Ocean Bar nằm giữa con đường Ba Tháng Hai nhộn nhịp, bên trong là không gian của mùi rượu tây, thuốc lá, nước hoa, tiếng nhạc nhảy vang đầu.
Nó dắt John vào quán, đây là lần đầu tiên một giảng viên người Mỹ như anh đặt chân đến Việt Nam.
Vì trót đem lòng yêu cô học trò của mình, nên John đã quyết định rời Singapore để đến thăm quê hương của nó và cũng là lần đầu tiên theo chân nó đi Bar ở đây.
Cái không gian ngột ngạt và đầy âm thanh cường độ lớn khiến nó thấy chóng mặt, khẽ đưa tay xoa hai bên thái dương.
Thấy vẻ mệt mỏi của nó, John lo lắng nắm lấy tay nhưng nó đã cố gắng cười để trấn an anh.
“Xoảng” - Tiếng chai rượu vỡ ở góc bàn VIP gây sự chú ý. Nó cũng quay sang nhìn. Trong ánh sáng mờ ảo, nó nhận ra người đàn ông đang bị bốn thanh niên đánh tới tấp vào người mà không hề phản ứng lại chính là Đăng Nguyên.
Nó lao lại chỗ anh vừa kịp lúc bảo vệ giải quyết vụ việc.
Đỡ Bin đầy mùi cồn ra khỏi bar, nó bảo John đi taxi về khách sạn, còn mình thì chở Đăng Nguyên về nhà.
-       Anh có leo lên xe hay không thì bảo? - Nó nghiêm giọng.
-       Anh! - Bin cố gắng đứng thật vững, nhưng anh cứ như người không xương, ngả nghiêng.
-       Leo lên, em đưa về. - Nó dịu giọng.
Ngồi sau lưng Nấm, anh rút đầu vào lưng nó, lâu lắm rồi mới lại có cảm giác gần nhau, Bin cố gắng lấp đầy nỗi nhớ, vòng tay ôm chặt lấy eo nó.
Đỡ Bin nằm xuống giường, nó như trút được gánh nặng trên vai. Tháo giày, nới lỏng caravat, nó véo má Bin một cái thật đau cho bỏ tức, nó không nghĩ mình lại gặp anh trong tình huống đó, thật mất hình tượng.
-       Em còn yêu anh không? - Bin nói với giọng lè nhè - Em có biết một năm qua anh sống như thế nào không? ... Một cái xác không hồn, không hơn không kém… Vì sao?!... Vì linh hồn của anh đã đi theo em rồi… Nhưng mà hôm nay, anh biết rằng… một thằng như anh thì chẳng làm nên trò trống gì… Em đã có người khác… mười tám tháng không liên lạc… Em về với một thằng tây… tay em đeo nhẫn… em cười với nó….
-       Anh có thôi đi không? - Nó cáu - Mùi rượu nồng nặc, dậy mau, đừng có giả bộ với em - Nó đánh Bin một cái rõ đau.
Bin chồm người, kéo nó nằm xuống, hôn lên môi nó, nụ hôn xa cách nhung nhớ.
Nó để yên mình, nằm cạnh anh, nó biết anh không say như anh thể hiện, vì vốn dĩ anh uống rất khá, nhưng nó không hiểu tại sao anh lại cố biến mình thành một kẻ sâu rượu như thế.
Anh thim thiếp ngủ, lâu lắm anh mới bắt đầu ngủ với nụ cười, anh chưa say đến mức không biết gì, nhưng anh chấp nhận làm kẻ gây sự chỉ để bị đánh, chỉ mong em nhận ra anh và em đang ở cùng một nơi mà thôi.
Nó rời khỏi giường khi thấy Bin đã thở đều đều. Đến tủ thuốc, nó lấy bông băng và thuốc sát trùng những vết thương cho anh. Nhìn khuôn mặt gầy gộc của Bin, lòng nó xót xa. Cuối cùng thì nó cũng được thỏa mãn nỗi nhớ da diết trong mười mấy tháng qua. Từ cái ngày quay bước đi, nó đã cảm thấy hối hận. Hối hận vì nó đã không thành thật với bản thân mình, hối hận vì nó xử sự quá lý trí, hối hận vì nó đã rời xa anh. Nó đã nhớ anh đến cồn cào, quay quắt. Ở Singapore mà lòng nó thì luôn ở tại Hồ Chí Minh, nơi có Bin của nó.
Lúc nghe tin anh hủy bỏ đám cười, nó đã cười thật rạng rỡ nhưng từ khóe mắt nước mắt nó rơi, những giọt nước mắt hạnh phúc. Đã có lúc, vì nhớ anh, nó đã muốn bay về ngay, đến bên anh và nói rằng, em chấp nhận được, anh đừng cưới cô ta. Đã có lúc vì nhớ anh, nó muốn lao ra sân bay, mua vé ngay lập tức, trở về đứng trước cửa nhà, hít hơi, bước vào nhìn thấy anh, nở nụ cười và nói “em đã về”. Đã có lúc, vì nhớ anh, nó đã khóc ướt gối, tim nhói như thể có ai đó đè vật gì thật nặng trên ngực. Đã có lúc, vì nhớ anh, nó đã bấm điện thoại gọi đường dài, để rồi vội vã tắt máy. Đã có lúc, vì nhớ anh, nó buộc mình phải mạnh mẽ, phải hoàn thành thật xuất sắc khóa học để ngày trở về bên anh nó sẽ nói “em không bao giờ rời xa Bin của em đâu, em hứa đó”. Và ngày đó đã đến, nó nhìn Bin thật kỹ, gom hết những gì trên gương mặt anh vào tâm trí, như thể nó sợ chỉ một dây chớp mắt, mở mắt ra, nó không thấy anh đâu cả.
Bin của nó, người mà nó hằng nhớ, lại cả gan uống rượu, đánh nhau. Bin của nó, người mà nó hằng nhớ, lại cả gan không tin tưởng nó, dám nói nó đeo nhẫn của người khác. Quả thật cái con người này hết thuốc chữa rồi, vì không muốn có bất kỳ cái đuôi nào theo như Hiếu nói, nó đã lấy chiếc nhẫn anh cầu hôn ra để đeo, thế mà hắn ta dám nói nó đeo nhẫn của người khác. Đã vậy, phải cho hắn biết tay.
Bình minh của một ngày mới đã đến, nó rời khỏi chung cư sau khi đã chuẩn bị cho Bin một tô cháo lòng nóng và một ly sinh tố dưa hấu.
Vừa ra khỏi chung cư, tiếng chuông điện thoại đã reo vang.
-       Alo, tao nghe nè.
-       Mày đang ở đâu đó, nhanh qua studio, trễ giờ rồi. - Giọng Linh cáu trong điện thoại.
-       Chết thật, tao quên mất, qua liền đó. - Nói rồi nó chạy xe nhanh qua chỗ hẹn với Linh.
Bin đến công ty với gương mặt rạng ngời, ai cũng thấy lạ, hôm nay Giám đốc “Nước Đá” tươi cười, khác hẳn bộ mặt lạnh tanh như mọi ngày.
Bin đang rất vui trong lòng, anh hiểu rằng Nấm vẫn còn yêu anh và chắc chắn những gì anh thấy tối qua giữa Nấm và ông tây đó là không đúng. Nếu không cô ấy đã không chăm sóc cho anh cả đêm như thế, anh hiểu rằng, anh vẫn còn cơ hội.
-       Sếp! Anh có thư. - Anh thư ký chuyển những bức thư đến cho Bin.
-       Ừ, để đó cho anh. - Bin vẫn chăm chú với cái máy tính.
18:00. Tiền sảnh khách sạn Romance.
-       Tụi mày chuẩn bị xong chưa? - Cường lo lắng hỏi.
-       Yên tâm, Vân ta mà đã ra tay là phải chuẩn không cần chỉnh. - Vân cười đắc ý, lâu lắm rồi cô mới có dịp hội ngộ với đám bạn tại Việt Nam. Nếu không có đám cưới này, chắc cô cũng không về được vì chỉ còn hai tháng nữa là cô sinh con thứ hai.
-       Sao giờ này ông Nguyên chưa tới, chả lẽ thằng chả không còn yêu Bảo Nguyên nữa à? - Tuấn lo lắng, đi qua đi lại.
-       Để tao gọi cho chồng tao xem sao. - Chi lấy điện thoại, điện cho ông xã - Anh! Lên xem sếp Nguyên sao mà giờ này chưa thấy tới.
Gập điện thoại lại, Nhu, chồng của Chi, đồng thời cũng là thư ký hiện tại cho Đăng Nguyên, vội vàng đi lại phòng giám đốc. Đèn trong phòng vẫn còn sáng, anh gõ cửa.
-       Mời vào. - Bin nói vọng ra.
-       Sếp! Anh không đi dự đám cưới à? - Nhu vờ hỏi ngay khi ló đầu vào phòng.
-       Đám cưới? - Bin ngạc nhiên.
-       Anh chưa xem thiệp mời sao, thôi anh xem đi rồi tranh thủ, em xin phép đi trước, không thôi kẹt xe. - Nhu nhanh chóng rời khỏi phòng.
Ngạc nhiên, Bin vớ đống thư từ, quả thật là có một cái thiệp hồng. Anh mở ra đọc, không tin vào mắt mình, những chữ cái đang bay nhảy trước mắt anh.
“Trân trọng báo tin lễ thành hôn của con chúng tôi là Nguyễn Bảo Nguyên và John Carter.”
Anh nhìn kỹ lại một lần nữa, đứng dậy, lao ra khỏi công ty.
-       Nhanh lên, sao anh đi chậm vậy?! - Bin bực tức quát anh tài xế.
-       Sếp thông cảm, đang giờ tan tầm, kẹt xe dữ quá. - Anh tài xế nhẹ nhàng trả lời, người cũng toát cả mồ hôi với ông sếp đang ngồi sau xe.
Không chờ được nữa, Bin mở cửa, anh chạy thật nhanh, thật nhanh. Mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi, caravat tháo tung, anh chạy, chạy và chạy. Vừa chạy anh vừa cầu nguyện.
Anh không muốn mất đi Nấm, anh không tin là những gì anh cảm nhận tối qua là mơ, anh biết Nấm vẫn còn yêu mình, nhưng sao lại đám cưới với người khác. Chưa một lần nào anh thật sự giữ Nấm lại bên mình, chưa một lần nào anh kéo em về phía mình. Chẳng lẽ giờ đây anh lại để em vuột mất như thế! Không được, anh không muốn mình thất bại trong tình yêu và càng không muốn mất đi người anh yêu quý nhất.
Chẳng lẽ tình cảm bao nhiêu năm qua đã xóa sạch, thay vào đó là đám cưới với ông tây anh thấy hôm nọ. Không thể nào, Bảo Nguyên không phải là người dễ quên như thế. Nhất định anh phải gặp Nấm, phải ngăn cản đám cưới này lại. Anh chạy, chạy và chạy.
Tới trước khách sạn, Bin thở hổn hển, cố gắng hít thở, anh đi vào khách sạn.
Tấm hình cưới của em và hắn sao mà tình tứ thế!
Bin đau lòng, anh chạy nhanh vào hội trường.
Mọi người đang tập trung hướng về phía sân khấu, nơi mà cô dâu và chú rể đang cử hành hôn lễ.
-       Phê- rô John Carter, con có đồng ý lấy Maria Nguyễn Bảo Nguyên làm vợ và nguyện suốt đời yêu thương, chăm sóc cô ấy, cho dù có ốm đau, bệnh tật? - Cha xứ cất tiếng hỏi.
-       Thưa cha, con đồng ý. - John nói.
-       Maria Nguyễn Bảo Nguyên, con có đồng ý lấy Phê- rô John Carter làm chồng và nguyện suốt đời yêu thương, chăm sóc cho anh ta dù có ốm đau, bệnh tật? - Cha xứ quay sang hỏi nó.
-       Thưa cha, con…
-       Không, em không được lấy hắn ta. - Bin hét to giữa hội trường, anh chạy đến, nắm lấy tay Nấm, kéo đi ra khỏi buổi tiệc trước sự ngạc nhiên của mọi người.
-       Bin, buông tay em ra. - Nó vừa nắm váy cưới, vừa chạy theo Bin.
-       Anh sẽ không bao giờ buông tay em ra, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì anh mãi mãi yêu em. Em đã đồng ý làm vợ anh rồi, không ai có thể tách em ra khỏi anh. - Bin nắm lấy đôi vai của nó, anh nhìn sâu vào mắt nó, ánh mắt nồng nàn, chan chứa yêu thương.
-       Nói hay lắm, phải vậy chứ. - Tiếng vỗ tay của mọi người vang khắp hội trường.
Bin ngạc nhiên nhìn xung quanh, lúc này anh mới nhận ra có tới hai cô dâu, một là Bảo Nguyên của anh và người còn lại chính là Linh đang mặc chiếc váy cưới trắng muốt bên cạnh chú rể là Hiếu.
Đám bạn nó cười vang vang, cuối cùng thì Bin nhà ta cũng đã sập bẫy của tụi nó, đúng là đám quỷ chà đĩa.
-       Chúc mừng mày, trao hoa cưới lại ày, năm sau đám cưới nhé. - Linh đưa bó hoa cho nó.
-       Chúng ta đã thành công, yeah! - Duy hô to, đám tụi nó quay lại đập tay với nhau.
Bin còn chưa hiểu mọi chuyện, mặt anh nghệch ra.
Nó cười, tựa đầu vào vai anh, nhỏ nhẹ:
-       Tụi nó chọc anh đó, Linh bảo em với anh cứ chơi trò trốn tìm hoài, nó bực mình nên rủ mấy đứa làm đám cưới cho em để xem tấm lòng của anh như thế nào.
-       Vậy còn lúc nãy? - Bin thắc mắc.
-       Bây giờ là 20:30, em với Linh đã đãi tiệc xong cách đây một tiếng rồi anh Đăng Nguyên à. - Hiếu nắm lấy tay Linh, nhìn nhau cười hạnh phúc.
-       Tấm hình cưới là photoshop thôi. - Kim nhún vai.
-       Cảnh làm lễ là một màn kịch, mà chúng ta cần phải cảm ơn sự hợp tác quá ăn ý của John. - Cường đập vai John.
-       Dù chỉ là giả, nhưng tôi vẫn thấy mãn nguyện, chúc em hạnh phúc. - John bắt tay nó.
Bin bật cười, quả thật anh gần như đứng tim khi thấy Nấm sắp nói “con đồng ý”, vì thế lúc đó anh chỉ biết bằng mọi cách ngăn không cho em thốt lên ba từ ấy.
Và giờ đây, trước sự chứng kiến của mọi người, một lần nữa Bin quỳ xuống, nhìn vào người con gái anh yêu, đang đứng trước mặt với bộ si-rê cưới trắng tinh, váy xòe xếp tầng, mái tóc búi cao, mỉm cười hạnh phúc với bó hoa cưới từ tay bạn, anh nói lớn:
-       Mình cưới luôn em nhé!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui