14/06/2023
34.
Ban đêm tôi cũng ngủ không ngon, mơ một giấc mơ. Trong mơ, tôi là góc nhìn thứ ba.
Tôi vẫn luôn thấy một con hồ ly trắng lăn lộn đi săn trong rừng rậm, tránh né những động vật to lớn hơn.
Tôi nghi ngờ đây là Hồ Ninh, nhưng lại không thể xác định.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi nghi ngờ mình đã xem một bộ phim phóng sự. Đó là loại phim đặc biệt về loài hồ ly trong thế giới động vật.
35.
Sáng sớm thức dậy, bên cạnh không có lông xù, có chút không quen.
Đi ra ngoài phòng khách vừa nhìn chút, Hồ Ninh thế mà đã đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ đó, vẻ mặt em có việc muốn thẳng thắn với anh.
Được thôi, vậy tôi liền nghe một chút.
36.
Hồ Ninh nói rằng thứ hôm qua chỉ là một con chuột, là vì tôi mà đến.
Cậu ấy còn nói rằng cậu ấy đã sớm phát hiện ra rằng thịt của tôi rất hấp dẫn đối với yêu tinh, ăn vào có thể nâng cao tu vi, làm đẹp dưỡng sắc, giúp đàn ông tăng sức mạnh và là thẩm mỹ viện cho phụ nữ.
Tôi là Đường Tăng đấy à?
Chẳng qua tôi không hỏi câu ngu như vậy, tôi hỏi một câu còn ngu hơn, tôi nói: Cậu sẽ ăn thịt tôi sao?
Mặt cậu ta lập tức đen.
Cậu ấy rất tức giận rống to nói anh coi em thành loại hồ ly gì vậy! Em tới đây là để báo ân! Là đến bảo vệ anh!
37.
Tôi vội vàng vuốt lông nói đúng, tôi tin tưởng cậu, đừng tức giận. Cậu muốn ăn tôi thì đã sớm ăn rồi.
Nó còn tức giận ngồi ở chỗ đó, mặt đỏ bừng lên.
Vì vậy, tôi vội lấy ba phần tư số gà hoa trong tủ lạnh hôm qua ra làm lễ vật để lấy được nụ cười của người đẹp.
38.
Sau đó tôi liền hỏi nó phải làm sao đây, sau này tôi không thể nghỉ làm được.
Hồ Ninh vừa ăn vừa hàm hồ nói, vậy em đành phải đi theo anh thôi, không có em, anh phải làm sao bây giờ.
Được thôi, tôi không ngờ rằng một ngày nào đó tôi sẽ đưa người nhà đi làm.
Tôi lại thử thăm dò hỏi, sức mạnh của con chuột tinh ngày hôm qua, so với cậu thế nào?
39.
Hồ Ninh kiêu ngạo hất đầu tự đắc, so với em kém xa!
Ài, tôi yên tâm rồi.
Vậy tại sao cậu không sử dụng pháp thuật? Tôi tò mò hỏi. Tôi thấy tất cả mọi người trong « liêu trai » đều sử dụng pháp thuật, rất khốc huyễn. Sao Hồ Ninh vẫn còn dừng lại trong giai đoạn vật lộn.
Mặt nó đỏ lên, nhỏ giọng thầm thì nói, pháp thuật không học tốt, chỉ mới sơ cấp.
Lòng tôi lại căng lên.
40.
Vậy nếu cậu gặp được kẻ địch biết pháp thuật thì làm sao mà đánh bây giờ? Tôi dụ dỗ từng bước.
Kết quả nó nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trước hết chạy thôi, tìm đúng cơ hội lại gần, sau đó là tốt rồi.
Tên nhóc này rất tự tin nha.
Cảm giác vật lộn không quá phù hợp với hình tượng của tôi đối với hồ ly tinh, ví dụ như gấu tinh, trâu tinh loại động vật thoạt nhìn tương đối ngốc.
Chẳng qua Hồ Ninh cũng đủ ngốc, không thể quá nghiêm khắc với nó. Nó có thể hóa thành tinh cũng không tệ.
41.
Sợ Hồ Ninh ở phòng khám nhàm chán, tôi ở nhà tìm mấy cuốn sách mà nó có thể đọc bằng trí thông minh của mình. Tìm tới tìm lui, sợ là chỉ có « Na Tra truyền kỳ ».
Thế là tôi ở đó khám bệnh, Hồ Ninh cầm cuốn sách ở đó đọc nghiêm túc.
Giữa chừng, tôi đi nhà vệ sinh.
Ngay khi kéo quần lên, con mẹ nó! Có một con gián khổng lồ trên đầu tôi! Các xúc tu của nó gần chạm đến đầu tôi! Tôi là một người đàn ông cái gì cũng không sợ, chỉ sợ gián nhất!
Tôi hoảng hốt nhìn thấy con gián giống như mở miệng cười toe toét, sau đó bay lên!
Mẹ nó, hiện tại con gián cũng có thể thành tinh!
42.
Lúc này có một tiếng vang lớn, chỉ thấy Hồ Ninh một chân đá văng cửa loé sáng trên sàn. Cánh cửa cọ xát vào đầu tôi và bay qua, mạnh mẽ đập con gián vào tường. Có dịch thể chảy xuống từ từ dọc theo bức tường.
Tôi vô ý thức vui mừng vì đã kéo quần lên.
43.
Hồ Ninh hỏi tôi: Không có sao chứ?
Mặc dù tôi muốn nói rằng tôi không sao, nhưng tôi không làm được! Mẹ nó con gián thực sự buồn nôn muốn chết!
Hơn nữa, con gián vẫn còn sống! Tôi còn nghe thấy tiếng rung cánh của nó! Xem ra mặc kệ là con gián hay gián tinh, thì đều có sinh mệnh siêu ngoan cường!
Nửa cái đầu của con gián tinh bay qua, Hồ Ninh đẩy tôi ra ngoài, để lại cho tôi một bóng lưng tiêu sái: Anh đi mau, em theo sau.
Cảnh tượng này khá là ngầu, nếu như Hồ Ninh không bị nửa cái đầu của con gián buồn nôn đến nôn mửa.
44.
Một lát sau, con gián cuối cùng cũng đã chết. Hồ Ninh cũng mang vẻ mặt tái nhợt, tôi biết đó là do nôn mửa.
Bây giờ cảnh trong nhà vệ sinh có thể được cho thuê trực tiếp để quay phim cult.
Không ổn rồi, nhìn thấy Hồ Ninh nôn, tôi cũng muốn nôn.
Thế là tôi vịn tường nôn thốc nôn tháo.
45.
Hai người nôn mửa tương đối với nhau, cảnh tượng cực kỳ vi diệu.
Một lúc sau Hồ Ninh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cậu búng tay một cái, mọi thứ trở lại bình thường.
Hồ Ninh còn muốn tiếp tục đùa nghịch, anh hùng khí khái ôm tôi vào trong ngực, hỏi tôi cảm thấy thế nào.
Thật đúng lúc có người đẩy cửa đi vào. Chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ.
Người này vừa lui về phía sau vừa nói, thật ngại quá, người anh em, quấy rầy.
Anh bạn này, cậu cảm thấy cậu quấy rầy cái gì, có thể nói rõ ra được không?
46.
Người anh em không may kia rời đi, Hồ Ninh lại có thể tiếp tục tiết mục của cậu ta.
Tôi dùng một ngón tay đẩy cậu ta ra, chất vấn: Sao lại muốn tiếp tục ôm tôi? Rốt cuộc là học cái xấu của ai.
Hồ Ninh vô tội nói, Trụ Vương.
Không nên cho cậu xem nữa.
47.
Hồ Ninh nhất định phải nắm tay lôi kéo tôi đi ra khỏi phòng vệ sinh, nói là cậu ta sợ hãi. Được rồi được rồi, papa biết rồi.
Kết quả vừa đẩy cửa, lại đối mặt với người đi ra trong nhà vệ sinh nữ cách vách.
Còn là người quen, Tinh Tinh.
Tinh Tinh vẻ mặt thì ra các cậu là loại quan hệ này, cậu vậy mà lại ra tay với người em họ thiểu năng trí tuệ của mình.
Biểu cảm thay đổi nhanh đến nỗi tôi thán phục.
Chẳng qua đều là người đã gặp qua sóng to gió lớn, cô lập tức điều chỉnh biểu cảm thật tốt, mắt không chớp rời đi.
48.
Thở dài. Xem ra hôm nay bị ép phải come out rồi.
Tôi là một thẳng nam, xem AV cũng không nhìn nam giới.
Chẳng qua tôi hình như cũng không xem AV.
49.
Sau chuyện này, Hồ Ninh càng bám tôi. Đúng là đi vệ sinh cũng phải đi theo.
Tôi xả nước, cậu ta đứng bên cạnh nhìn, như thể muốn bày tỏ ý kiến về kích thước của tôi, nhưng đã bị tôi ngăn lại.
Khi tôi đi nặng thì cậu ta đứng đợi ở cửa phòng, mười lăm giây mà không nghe thấy giọng nói của tôi thì sẽ đập mạnh vào tấm cửa.
Tôi là chỉ không muốn nói to trong nhà vệ sinh. Rất thúi.
Buổi tối càng có lý do quang minh chính đại ngủ với tôi.
50.
Tôi lại nằm mơ.
Con hồ ly trắng trong giấc mơ rơi vào một cái bẫy và được người nào đó mua. Nhưng người kia không ăn nó. Không biết tại sao, có thể là nó trông không ngon. Thay vào đó, nó được nuôi dưỡng, người đó bôi thuốc vào vết thương của con hồ ly trắng, cho nó ăn thịt gà và chơi với nó mỗi ngày.
Người nọ đọc sách thì con hồ ly trắng sẽ ở bên cạnh lăn lộn, người nọ cày đất thì con hồ ly ngồi bên cạnh ở chỗ bóng râm quan sát, người nọ đi chợ thì con hồ ly trắng đợi ở nhà. Hồ ly trắng đi trộm gà nhà hàng xóm bị bắt lại, người nọ ôn tồn nói tốt và bồi thường tiền, mang hồ ly trắng trở về.
Mẹ nó, bây giờ tôi có thể xác định con hồ ly này là Hồ Ninh, ngốc như vậy. Tôi có thể cảm thấy Hồ Ninh rất vui vẻ, loại vui vẻ này lớn đến nỗi muốn lây nhiễm cho tôi đang đứng bên ngoài quan sát.
Mọi thứ đều rất hòa hài. Ngoại trừ tôi không thấy rõ mặt người kia lắm.
51.
Chẳng qua tôi không nói với Hồ Ninh về giấc mơ này.
Nói thật, tôi cũng không chắc kiếp trước mình có thật sự cứu Hồ Ninh hay không, bởi vì tôi không có bất kỳ ký ức nào.
Lỡ đâu không phải thì sao? Nếu Hồ Ninh ngốc đến mức tìm nhầm người thì làm sao bây giờ?
Tôi luôn có cảm giác tội lỗi vì đã đánh cắp tình yêu mà người khác vốn có.
Vừa tự an ủi mình rằng dù sao Hồ Ninh cũng là yêu quái, hẳn là sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này, một bên ích kỷ hy vọng có thể độc chiếm phần tình yêu này, coi như là trộm được cũng tốt.
Nhưng sau khi liên tục có giấc mơ kỳ lạ này, tôi có chút thấp thỏm, đây không phải là ký ức kiếp trước được thể hiện qua những giấc mơ sao!
Chẳng qua không thấy mặt người nọ làm tôi có chút hoảng hốt.
Lỡ đâu không phải thì sẽ rất xấu hổ, ví dụ như tôi từ đầu đến cuối chỉ là người ngoài cuộc đứng xem.
Được rồi, đến đâu hay đến đó đi.
52.
Như tôi đã nói trước đây, tôi ở trong trại trẻ mồ côi cho đến năm mười tám tuổi.
Cô nhi viện tương đối nghèo nàn, đồ chơi của trẻ em cơ bản đều là do những người tốt bụng quyên tặng.
Khi tôi khoảng bảy hoặc tám tuổi, có một con thỏ trắng trong đống đồ chơi được quyên tặng.
Đặc biệt đáng yêu, lỗ tai dài, cái đuôi ngắn ngủn.
Tôi vừa nhìn liền thích, những cậu bé khác nghĩ rằng con thỏ này quá ẻo lả, tất cả đều đi cướp xe hơi và xe lửa. Vì vậy, con thỏ này thuộc về tôi.
Tôi đặt nó trên giường, tối nào cũng ôm nó đi ngủ, sợ bẩn không dám mang ra khỏi cửa.
Sau này lớn lên, dì nói đồ chơi không đủ, mấy đứa nhỏ cần đồ chơi hơn tôi.
Được rồi, vì vậy con thỏ liền bị mang đi.
Tôi lo lắng rằng Hồ Ninh cũng sẽ bị bắt đi như vậy. Bởi vì ân nhân của nó cần nó nhiều hơn tôi.
53.
Lúc đi học, cuối tuần giáo viên sắp xếp rất nhiều bài tập về nhà, tất cả mọi người hoặc là hùng hổ viết, hoặc khóc sướt mướt viết, hoặc lo nghĩ không viết, hoặc là kéo dài đến cuối cùng mới viết.
Chỉ có tôi, mỗi ngày viết một chút, có thể viết bao nhiêu thì viết bấy nhiêu, không lo lắng chút nào.
Tôi cảm thấy mình rất bình tĩnh, rất có phong cách đại tướng. Đáng tiếc giáo viên không cảm thấy như vậy, cuối cùng bị giáo viên phạt đi quét dọn văn phòng giáo viên.
Còn thời điểm thi đại học điền nguyện vọng, vốn nguyện vọng thứ nhất là tài chính, nguyện vọng thứ hai mới là bác sĩ thú y. Bởi vì điểm số của tôi tham khảo tình hình tuyển sinh năm ngoái khá là ổn định, vì vậy trừ nguyện vọng một thì còn lại là bừa bãi.
Kết quả năm đó, tài chính bất ngờ rất thịnh hành, vì vậy tôi liền đi học bác sĩ thú y.
Viện trưởng vội vàng, liên tục lo lắng cho tôi. Tôi cũng an ủi lại bà ấy, nói rằng ngày càng có nhiều người nuôi thú cưng, học bác sĩ thú y cũng rất có tiền đồ.
Nói nhiều như vậy, chắc là muốn nói rõ tôi là người rất thoáng đi, nên nếu Hồ Ninh thật sự tìm nhầm người, nói xin lỗi vì đã tìm nhầm người với tôi rồi bái bai. Sau đó một đi không trở lại, tôi có thể chịu đựng được.
Có lẽ thế.
54.
Dù sao cẩn thận suy nghĩ một chút, Hồ Ninh căn bản là đang gây rối mà. Ăn ở chỗ của tôi còn rụng lông khắp nơi, thái độ báo ân cực kỳ không đứng đắn. Còn ngốc nữa.
À, nhưng cậu ta cũng thường xuyên đùa tôi vui vẻ, có cậu ta trong nhà khiến tôi cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều, mỗi ngày về nhà thấy đèn trong nhà sáng choang, tôi cảm thấy rất thoải mái.
Cậu ta còn bảo vệ tôi hai lần, không có cậu ta đoán chừng tôi đã biến thành đồ ăn ngon của chuột tinh rồi.
Hơn nữa cậu ta toàn thân trên dưới lông cực kỳ mềm mại, cực kỳ dễ chịu. Đặc biệt là phần đuôi, trời ơi. Mấu chốt là trong ngực cậu ta còn rất thoải mái, rất thơm, cơ bắp cũng rất đàn hồi. So với ghế sô pha thì thoải mái hơn rất nhiều.
Sự tồn tại của Hồ Ninh, khiến cho tôi có một loại cảm giác, hạnh phúc của chính mình đang nằm trong tầm tay.
Mẹ kiếp, vừa nghĩ như vậy tôi quả thật không thể rời xa cậu ta. Không nên nghĩ theo hướng này, nên nghĩ đến khuyết điểm của cậu ta.
Thế nhưng, cậu ta hình như đã không còn khuyết điểm.
55.
Haizzz, tôi quyết định từ nay về sau đối xử tốt với Hồ Ninh một chút, như vậy thì lúc một đi không trở lại cậu ta có thể do dự một chút. Tôi có thể nhân cơ hội nhào tới ôm lấy đùi cậu ta, dùng mỗi ngày ăn năm con gà để dụ dỗ cậu ta.
Nếu như năm con cũng giữ không được, vậy thì mười con!
Chẳng qua Hồ Ninh luôn nói mình không phải là hồ ly vong ân phụ nghĩa, cho nên có khả năng một trăm con gà cũng không giữ được.
Vậy tôi van xin cậu ta về nhà thường xuyên một chút để thăm lão nhân tổ trống là được rồi, coi như là đưa hơi ấm.
Nhưng nếu cậu ta ở bên ân nhân thật sự rất tốt thì sao bây giờ? Tốt đến nỗi mỗi ngày làm nũng dỗ người kia vui vẻ, lộ ra cái bụng để người kia sờ, giống như đối với tôi bây giờ. Liều mạng bảo vệ người kia.
Hoặc có thể tốt hơn một chút, nhưng tôi cảm thấy Hồ Ninh bây giờ đã rất tốt với tôi, cho nên tôi không thể nghĩ ra cái gì tốt hơn được.
Nếu như cậu ta hoàn toàn quên tôi thì làm sao bây giờ?
56.
Trong lòng hoảng hốt tôi liền muốn sờ sờ cái đuôi Hồ Ninh để trấn an.
Thế là tôi lao ra ngoài tìm Hồ Ninh đang xem TV, thấy tôi đi ra nó cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái, mê mẩn xem Hội Tiểu Thần Long. Lúc này tôi hoàn toàn không cảm thấy nó ngốc, mà cảm thấy nó thật sự ngây thơ thuần phác đáng yêu.
Thậm chí còn thấy cái miệng hơi vô tình mở ra khi bị kích động, trông rất dễ thương!
Trong khi vuốt đuôi nó, tôi thăm dò hỏi nó, làm sao nó xác định tôi là ân nhân của nó.
57.
Hồ Ninh rất đắc ý xoay người lại, bày ra bộ dáng đặc biệt phải nói lớn.
Tôi chuẩn bị sẵn sàng, rửa tai lắng nghe.
Em ngửi qua từng nhà từng nhà!
Mẹ nó thiểu năng. Cho dù có bộ lọc tình yêu cũng không lấn át được mùi vị ngu xuẩn của nó.
Thấy nó còn bày ra dáng vẻ em thật thông minh, mau chóng khen ngợi em.
58.
Đang sờ sờ, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng mũi đuôi của nó thực ra là hói. Một mảnh đen.
Lúc trước không để ý, hẳn là lông ở chỗ khác dài quá nên che mất chỗ hói rồi.
Bây giờ chải tất cả lông của nó theo hướng ngược lại liền phát hiện. Hình như là bị đốt trọc.
Xấu quá.
Thật đau lòng.
59.
Tôi không dám hỏi Hồ Ninh làm sao vậy. Vừa nhìn đã biết nó là con hồ ly rất sĩ diện.
Tôi không muốn bóc vết thương sẹo của nó.
Nhưng nếu phát hiện ra mà vẫn để như vậy tôi cũng không thoải mái.
Nghe nói thuốc tạo tóc xx rất hữu dụng, đến lúc đó gọi bạn bè mua giúp tôi mua một chai đi.
Trước đó, tôi đã tìm thấy một dải ruy băng đặc biệt đẹp. Màu hồng.
Buộc nhẹ nhàng một cái nơ con bướm vào đuôi của Hồ Ninh. Hỏi nó thế này có đau không.
Nó đang vội vàng xem nghệ thuật sáng tạo, rất có lệ trả lời một câu, không đau.
Được thôi vậy cứ như thế.
Có thể coi đây là dấu ấn của tôi trên người Hồ Ninh.
Mặc dù mong manh.
60.
Hồ Ninh xem TV xong, linh hoạt vẫy đuôi một cái liền nhìn thấy cái nơ con bướm.
Tôi mong mỏi chờ đợi nó đưa ra một chút bình luận.
Nó môi son khẽ mở, nói: Mẹ tốt quá.
Tôi đen mặt định lấy lại ruy băng.
Hồ Ninh lại ôm cái đuôi của mình vào trong ngực, không cho tôi chạm vào.
Nó nói, chẳng qua em rất có hương vị đàn ông, cho nên bất đắc dĩ buộc lên đi.
Điều này bây giờ không phải là rất phổ biến, nó được gọi là sự cân bằng của người mẹ.
Tôi thật sự không đành lòng đả kích nó, nó một chút cũng không dính vào nổi hương vị đàn ông.
Muốn nói có mùi vị gì, cũng chỉ có thể là mùi hồ ly.
61.
Tôi nói dối, tôi tắm cho nó bằng dầu tắm cho chó mỗi ngày, trên người nó chỉ có mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái.
Chẳng qua nó rõ ràng có thể dùng hình dạng con người tắm rửa, tại sao còn muốn tôi xoa cho nó?
62.
Hồ Ninh thừa nhận với tôi, nó cảm thấy dễ chịu khi được tôi xoa lông.
Thật ra tôi cũng cảm thấy cảm giác bong bóng chà xát toàn thân nó chơi rất vui, cuối cùng dùng vòi hoa sen rửa sạch sẽ cho nó, sau đó dùng ống sấy khô cho nó rất có cảm giác thành tựu.
Được rồi, vậy thì cứ tiếp tục làm thế.
63.
Thấy thịt trong nhà đã hết, phải đi siêu thị. Từ khi nuôi Hồ Ninh, thịt tiêu hao cực kỳ nhanh.
Khi đi ngang qua kệ thực phẩm chín, tôi phát hiện Hồ Ninh dừng lại.
Thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào thịt khô không chịu di chuyển.
Tôi vờ như lơ đãng: Ăn cái đó sẽ rụng lông.
Hồ Ninh mỗi bước đi ngoái đầu ba lần, miễn cưỡng tạm biệt thịt khô.
Thật sự rất thê thảm, nhìn là muốn cười.
64.
Một lát sau, Hồ Ninh lại nhìn chằm chằm chocolate không chịu đi.
Tôi nghiêm túc: Cậu ăn cái kia không những sẽ chết. Mà còn chết rất khó coi.
Hồ Ninh bị hù dọa, nếu như lúc này cậu ta là thú hình nhất định đã co lại thành một đoàn.
Được rồi, thật ra là tôi nói lung tung, chó ăn chocolate sẽ chết, chẳng qua cậu ta là hồ ly, còn là hồ ly thành tinh, hẳn là không có chuyện gì.
Quên đi, tôi đẩy giỏ hàng đi qua và lấy một miếng chocolate Dove rồi nhìn vào nhãn hiệu.
Tôi hỏi cậu ta: Tại sao cậu lại muốn ăn loại nhãn hiệu này?
Hồ Ninh xấu hổ nói: Tôi xem nói nếu ăn miếng chocolate này, người thích sẽ chủ động đến gần bạn!
Angela Baby cùng Lý Dịch Phong hại chết hồ ly.
Thế là tôi ném hai hộp vào giỏ hàng.
Vì sao lại mua hai hộp? Hồ Ninh khờ dại đặt câu hỏi.
Tôi cũng muốn ăn, không được sao. Tôi lườm cậu ta một cái.
Tôi vội vã đẩy giỏ hàng đi, không muốn bị cậu ta nhìn thấy tôi đỏ mặt.
65.
Đưa Hồ Ninh đi siêu thị thật sự rất mệt mỏi. Cậu ta là một đứa trẻ.
Nhìn thấy cái gì muốn mua, liền túm lấy quần áo của tôi, không chịu đi về phía trước, tội nghiệp nhìn tôi, ý đồ thuyết phục tôi mua cho cậu ta.
Ha ha, cũng may tôi không dễ dàng vì sắc đẹp mà thay đổi.
Đi dạo một vòng xong, cũng chỉ mua hai hộp chocolate Dove, một hộp kẹo đáng yêu, một hộp sữa chua, một lốc Yakult, một đôi giày trẻ em phát sáng mà thôi.
Khi đưa Hồ Ninh đi mua giày trẻ em phát sáng, không thể không giải thích cho chị gái nhân viên rằng mặc dù em họ của tôi trông giống như hơn hai mươi tuổi, nhưng trên thực tế, bởi vì tâm lý thiểu năng nên chỉ mới năm tuổi thôi. Bán thảm để giành được sự đồng tình.
Xin chị nhân viên tốt bụng tìm giúp em một đôi mà cậu ta có thể mang được trong nhà kho.
66.
Tôi nhìn lướt qua tủ đông sữa tươi và vô tình nhìn thấy một căn phòng nằm giữa hai tủ đông, cửa phòng mở toang, bên trong tối đen như mực.
Đó là phòng của nhân viên, quên đóng cửa. Tôi tùy ý đưa ra một kết luận, chuẩn bị lướt qua nó.
Nhưng tại sao, chân tôi lại tự ý đổi hướng, rồi đi về hướng đen kịt kia?
Tôi theo bản năng cảm thấy nghi ngờ, muốn dừng lại. Nhưng vô ích, chỉ dẫn của bộ não không được tuân theo.
Thân thể tôi vẫn tự mình đi về phía một mảnh đen kịt kia, chỉ có đại não đang kêu gào nguy hiểm, không thể tới gần.
Tôi muốn quay đầu cầu cứu Hồ Ninh, nhưng ngay cả một động tác đơn giản như vậy cũng không làm được.
Có lẽ tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị bóng tối cắn nuốt.
Cuối cùng, mắt tôi tối sầm lại, mất đi ý thức.
67.
Tôi cảm thấy ý thức đang dần khôi phục, trong lòng tôi vui mừng. Không nghĩ tới là tôi còn sống.
Gian nan mở mắt ra nhìn, khuôn mặt to của Hồ Ninh xuất hiện trước mắt.
Cậu ta nhìn thấy tôi tỉnh, nhếch môi cười ngây ngô.
Tôi hỏi cậu ta: Có chuyện gì xảy ra vậy?
Hồ Ninh lo lắng nói: Anh trúng pháp thuật mê hoặc của nhện tinh! Cho nên anh mới không ngừng đi về phía đó.
Tôi đối với cậu ta có chút 'rửa mắt mà nhìn': Cậu không phải là không biết pháp thuật cao cấp sao, vậy cậu cứu tôi thế nào?
Hồ Ninh tranh công với tôi: Em đánh anh ngất xỉu, sau đó trói lại.
À, thì ra mắt tôi tối sầm là chuyện tốt quân đội bạn làm.
68.
Hồ Ninh tiếp tục nước bọt tung bay với tôi về sự tích anh dũng hơn người của cậu ta.
Cậu ta mặt mày hớn hở nói: Em khiêng anh trên vai chạy ra ngoài, sau đó nhện tinh kia liền đuổi theo. Nhất định là nó cho rằng em đánh không lại nó nên mới chạy, cho nên đặc biệt lỗ mãng rời khỏi sào huyệt của mình.
Sau đó, cuối cùng em chạy đến một nhà kho bỏ hoang, nơi không có ai.
Em giấu anh trong đống bao bố, rồi quay lại cứng đối cứng với con nhện.
Tóm lại con nhện đó hoàn toàn không phải là đối thủ của em, em một chân đã giẫm nó bẹp dí.
Người thi pháp vừa chết, pháp thuật tự nhiên giải trừ.
Chẳng qua vì bảo vệ anh, em đã bị nọc độc của con nhện đó phun vào. Cậu ta ấm ức nói. Biến trở về nguyên hình, cho tôi thấy một đốm tím trên người nó.
69.
Trong lòng tôi lạnh lẽo, lo lắng Hồ Ninh cứ như vậy mà chết vì trúng độc.
Ghé sát lại gần nhìn, bộ lông của nó hiện lên một cỗ màu tím yêu dị, ngửi thật sâu, còn có một cỗ hương vị ngọt ngào.
Chờ một chút, đây không phải là hương vị của nước dâu tằm sao!
Mở tủ lạnh ra xem, một chai nước dâu tằm vốn chưa mở quả nhiên đã bị mở ra.
Hồ Ninh! Tự mình đi tắm rửa sạch sẽ! Đừng nghĩ tôi sẽ giúp cậu!
Hồ Ninh không dám nhìn thẳng tôi, xông vào trong phòng tắm cực nhanh.
70.
Hồ ly trắng ở trong phòng tắm rửa sạch chỗ bị nước dâu tằm nhuộm màu, đau đến nhe răng trợn mắt.
Màu tím bị rửa sạch, lộ ra một bộ phận lông rụng rất nhiều, phần thịt đỏ sẫm lồi ra ngoài, tình trạng đáng sợ.
Hồ Ninh nhẹ nhàng thở dài một hơi, bôi thuốc tím như vậy có thể lừa anh ta nói là nước dâu tằm chưa rửa sạch.
Không muốn để Lâm Hồ lo lắng.
71.
Cũng may chút vết thương này rất nhanh sẽ khôi phục. Khả năng phục hồi từ nhỏ của cậu đã đặc biệt mạnh.
Hồ Ninh chỉ là một con hồ ly bình thường, không phải dòng máu Cửu Vĩ Hồ, duy nhất có một điểm đặc biệt là bộ lông của cậu rất trắng.
Nhưng màu lông khác thường không giúp ích gì cho cậu, nó chỉ khiến cuộc đi săn của cậu càng vất vả hơn.
Cậu khó che giấu cơ thể của mình hơn so với đồng loại, sống sót càng khó khăn hơn.
Hồ Ninh không có ý tưởng gì, chỉ muốn sống sót. Hoặc là nói lúc này cậu ngay cả ý nghĩ cũng không có, chỉ có bản năng.
72.
Nhưng cậu đã gặp một người rất tốt với cậu, rõ ràng là rất nghèo, nhưng anh đã mua cậu từ tay thợ săn.
Sẽ dùng bàn tay ấm áp để vuốt lông cho cậu, sẽ thường xuyên cười với cậu, sẽ cho cậu ăn thịt.
Hồ Ninh thích nhất là khi anh đang đọc sách thì nhảy lên đầu gối anh, cuộn tròn rồi đánh một giấc. Hoặc là cố ý nhảy lên bàn làm việc, nhúng mực nhảy lung tung để lại dấu chân trên giấy.
Lúc này, con người kia sẽ đe dọa lột da ăn thịt cậu, nhưng cuối cùng chỉ vỗ nhẹ vào đầu cậu tượng trưng như một hình phạt.
Ở bên cạnh anh, Hồ Ninh dần dần hiểu được tiếng người, dần dần có tình cảm, ăn thịt rất vui, nhưng được anh chạm vào sẽ càng vui hơn.
Hồ Ninh lần đầu tiên bắt đầu nghĩ về tương lai, hồ ly tuổi thọ ngắn, mà con người tuổi thọ dài.
Cậu muốn sống mãi mãi với người này, muốn lúc nào cũng nhìn thấy người ấy cười với mình.
Hỗn độn lâu dần, học cách suy nghĩ, Hồ Ninh không còn là một con thú bình thường nữa.
Vì muốn cùng anh luôn luôn ở bên nhau, Hồ Ninh thành tinh.
Chẳng qua lúc này Hồ Ninh vẫn chưa biết, có một số việc thành tinh cũng không có cách nào tránh khỏi.
Ví dụ như con người sinh lão bệnh tử. Ví dụ như vận mệnh.
73.
Hồ Ninh đang xem « Cùng ngắm mưa sao băng ». Khóc như mưa.
Vì sao tôi biết á hả, bởi vì nó nằm trên đùi của tôi xem.
Xem một hồi, nó đột nhiên quay đầu lại, nói với tôi: Anh cũng đừng quên em nha.
Tôi sờ sờ đầu của nó nói: Biết rồi, sẽ không.
Tôi thực sự không muốn tiếp tục thưởng thức tiết mục hai người này anh yêu em em yêu anh nhưng anh quên em gì đó, thế là chuyển kênh để xem "Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ". Hồ Ninh cũng không đưa ra dị nghị, im lặng tiếp tục xem.
74.
Tôi cẩn thận vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó, trêu chọc: Cậu cảm thấy mối quan hệ của chúng ta là gì, mà bảo tôi không được quên cậu.
Nó rất chân thành nói: Bạch nương tử và Hứa Tiên.
Tôi: Tôi là Hứa Tiên?
Hồ Ninh: Đúng rồi.
Tôi: Cho nên ý của cậu là chúng ta đang yêu đương à?
Hồ Ninh không đáp, tôi di chuyển nó quay lại để nhìn một chút, xuyên qua đám lông trắng tôi thấy trên mặt nó có màu đỏ.
Tôi rốt cuộc cũng hài lòng, thả nó trở về xem tivi.
Hứa Tiên thì Hứa Tiên đi, dù sao thừa nhận chúng ta có quan hệ là được.
Chẳng qua tôi mới không có ngốc như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không bị Pháp Hải lừa gạt.
75.
Cho nên mối quan hệ của chúng tôi cứ như vậy được đóng dấu xác nhận?
Tùy tiện quá. Tôi lấy tay vẽ hình tròn trên lông của Hồ Ninh.
Chẳng qua từ nay về sau Hồ Ninh chính là hồ ly của tôi rồi?
Vậy thì tùy tiện cũng không sao! Lại tùy tiện kết hôn như vậy thì tốt hơn!
À không đúng, luật hôn nhân đồng giới vẫn chưa được thông qua. Với lại nó cũng không có chứng minh thư, nó là hộ khẩu đen.
Vậy thì yêu đương cả một đời là được! Cũng không tệ, nghe thật lãng mạn!
Cúi đầu nhìn, không biết từ khi nào, tay tôi bắt đầu vẽ hình trái tim.
76.
Vui vẻ xong, tôi nhớ tới một chuyện, vì sao trước khi gặp Hồ Ninh, chưa từng có yêu quái tìm tới cửa? Thật ra nghi vấn này vẫn luôn có, chẳng qua lúc trước đều không hỏi, bởi vì vừa hỏi ra miệng giống như là đang trách nó.
Chẳng qua hiện tại quan hệ mọi người tiến thêm một bước, hẳn là có thể hỏi đi?
Hỏi Hồ Ninh, lần đầu tiên trên khuôn mặt của nó xuất hiện biểu hiện "Chần chờ".
Nó không còn dám nhìn tôi, tận lực quay đầu sang một bên: Em... Không biết đâu.
Được rồi, lần này tôi biết nó có chuyện giấu diếm tôi.
Không nói thì không nói, kiểu gì tôi cũng sẽ biết.
77.
Câu hỏi này không nhận được đáp án, tôi hỏi Hồ Ninh, có thể dạy cho tôi một số kỹ thuật phòng thủ hay không.
Lỡ đâu yêu quái tổ đội đến đánh, một mình nó ngăn không được thì phải làm sao bây giờ.
Hồ Ninh nói với vẻ rất hiểu biết: Sẽ không, yêu quái bình thường không thích hoạt động thành đàn.
Chẳng qua nó còn nói: Nếu thực sự gặp phải, anh liều mạng chạy là được rồi, không cần phải quan tâm đến em. Dù sao anh cũng đánh không lại.
Không, tôi nhất định phải quan tâm đến cậu.
78.
Hồ Ninh liền nói: Em cảm thấy anh đánh giá thấp thực lực của em. Thật ra em rất lợi hại.
Tôi: Lợi hại thế nào?
Nó nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói thế nào cho rõ ràng, cuối cùng nói: Tóm lại, anh cứ tin tưởng em.
Được rồi được rồi, tôi tin tưởng cậu.
79.
Lại nằm mơ nữa.
Trong mơ, cũng có yêu quái muốn ăn cái người nuôi Hồ Ninh.
Nhưng lúc đó Hồ Ninh dường như không có lợi hại như bây giờ, thường xuyên gặp phải tình huống đánh không lại kẻ địch.
Lúc này, người đó sẽ dũng cảm đương đầu với quái vật, có khi bằng cuốc, có khi bằng rìu.
Thường thì Hồ Ninh là người cầm chân con yêu quái, người đó sẽ chặt đầu hoặc móng vuốt của con yêu quái từ phía sau.
Tôi bắt đầu hoài nghi liệu người đó có thực sự là tôi hay không.
Tại sao tôi thậm chí không thể nhìn rõ chuyển động của bọn họ khi đối mặt với kẻ thù?
80.
Không muốn mãi mãi được Hồ Ninh bảo vệ.
Cứ tiếp tục như vậy, kẻ địch sẽ càng ngày càng mạnh, sẽ có ngày Hồ Ninh không bảo vệ được tôi.
Tôi hẳn là nên suy nghĩ một chút biện pháp. Tại sao yêu quái lại hướng về phía tôi?
Hồ Ninh hình như đang giấu tôi điều gì đó, có lẽ đây chính là mấu chốt để giải quyết vấn đề.
81.
Tôi đang tắm trong phòng tắm, đột nhiên có tiếng gõ cửa, lúc này mới chú ý tới, nhìn hình ảnh phản chiếu trên cửa gỗ trước, chiều cao đích xác không khác gì Hồ Ninh.
Chẳng qua yêu quái cũng sẽ không gõ cửa đi, trực tiếp phá cửa vào là được rồi.
Hồ Ninh vào đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là muốn phòng tắm play? Không nghĩ tới cậu ta lại biết chơi như thế, nhưng vừa mới xác định quan hệ như vậy không tốt lắm...
Nhưng nếu cậu ta muốn, vậy tôi sẽ cố phối hợp với cậu ta một chút đi há há há.
Chẳng qua khả năng lớn nhất hẳn là cậu ta mắc tiểu đi, haizzz, rõ ràng là một con hồ ly, trực tiếp đi đất hoang giải quyết là được rồi.
82.
Mở cửa, Hồ Ninh đứng ở ngoài cửa, biểu cảm rất ngưng trọng.
Tôi đùa cậu ta: Đi tiểu gấp như thế?
Cậu ta rất cứng đờ nói: Không phải, em nhớ anh, tới nhìn anh một chút. Nói xong khó khăn điều động bắp thịt trên mặt, nháy mắt với tôi.
Tôi lui lại hai bước, cảnh giác nói: Cậu không phải Hồ Ninh!
Hồ Ninh tuyệt đối sẽ không nói như vậy. Hơn nữa cậu ta nháy mắt cũng rất tốt!
Hồ Ninh giả nói: Ha ha, sao lại thế... Đâu có. Tôi chính là Hồ Ninh.
Tôi cố tình tăng âm lượng, hy vọng thu hút sự chú ý của Hồ Ninh đang ở bên ngoài: Vậy thì hãy nói cho tôi biết điểm đặc biệt của Đồ Đồ trong phim hoạt hình « Đồ Đồ tai to » mà Hồ Ninh yêu thích là gì?
Người kia rất chật vật suy tư hai ba giây, sau đó nói: A?
83.
Cút mẹ mày đi! Hồ Ninh căn bản không thích xem « Đồ Đồ tai to »!
Người đối diện này rốt cục phản ứng lại tôi đang kéo dài thời gian, hiện ra nguyên hình chặn ngang ôm lấy tôi, sau đó đó phá vỡ cửa sổ chạy ra ngoài!
Tôi chỉ tới kịp hô to: Hồ Ninh ——
A, mẫu thủy tinh cắt vào cánh tay tôi!
Nguyên hình yêu quái là tắc kè hoa, nó dùng đuôi trói tôi vào lưng, di chuyển nhanh ra ngoài.
Không đúng, không nhanh chút nào.
Mặc dù con yêu quái này đổi chân qua lại với tần suất rất cao, nhưng do chân ngắn nên tốc độ di chuyển của nó có lẽ nhanh hơn một chút so với tốc độ chạy nhanh nhất của con người.
Cho nên tôi có thể miễn cưỡng nhìn thấy phía sau có một cái bóng trắng đang đuổi theo.
85.
Không biết vì sao, Hồ Ninh lại chậm chạp chưa xuất hiện.
Tắc kè hoa chế nhạo: Con hồ ly nhỏ đó có lẽ đã sớm bị anh sói xé xác từ lâu rồi, đừng vọng tưởng hắn sẽ đuổi theo.
Tôi: Vậy tại sao đồng bọn của ngươi còn chưa đuổi theo? Nếu như là "Đã sớm".
Tắc kè hoa thế mà không nói lời nào. Chuyên tâm đưa đi tôi đi đường.
Tắc kè hoa trực tiếp trèo lên vách tường, đẩy cửa sổ một nhà không có lưới bảo vệ ra, chen vào.
Hung hăng hất tôi xuống đất, cái miệng to dữ tợn kia tiến lại gần, loé ra hàn quang của răng nanh. Hai mắt tôi nhắm nghiền.
Xem ra cái mạng nhỏ này của tôi sẽ phải khai báo ở chỗ này.
86.
Tôi cảm thấy một cỗ hơi nóng đến gần tôi, tôi nghe được một thanh âm.
Ngươi chủ động cắt một miếng thịt xuống, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Ai? Tôi mở mắt ra, nhìn thấy tắc kè hoa đang đóng mở cái miệng rộng để nói chuyện.
Có ý gì? Tôi giả vờ dáng vẻ bị dọa sợ.
Tắc kè hoa không còn cách nào khác, đành phải kiên nhẫn lặp lại: Nếu ngươi tự nguyện xẻo một miếng thịt xuống, ta sẽ không giết ngươi, hiểu chưa?
Tôi nói: Tôi suy nghĩ một chút.
Rõ ràng con tắc kè hoa lúc này có ưu thế tuyệt đối, nó hoàn toàn có thể trực tiếp giết tôi rồi ăn thịt.
Sở dĩ đưa ra yêu cầu này, nhất định là bởi vì đối với thịt có yêu cầu.
Ví dụ như, nhất định phải là thịt của tôi lúc còn sống. Chờ đã, nó nhấn mạnh nói tự nguyện, có nghĩa là thịt này phải được tôi đồng ý cho nó.
Nói cách khác, không có tôi đồng ý, coi như là ăn thịt của tôi, cũng không có tác dụng tăng trưởng công lực.
Biết rõ ràng cái này thì dễ rồi.
87.
Tôi lắp bắp nói: Ta đồng ý với ngươi, nhưng mà ngươi phải đồng ý với ta rằng, tuyệt đối không được giết chết ta!
Trước tiên giả bộ đồng ý, kéo dài một ít thời gian.
Tắc kè hoa lộ ra nụ cười như ý: Được, ta và ngươi cam đoan.
Tôi: À, tốt, ngươi lấy cho ta một con dao. Hay là ngươi muốn kéo hoặc là bấm móng tay?
Tắc kè hoa: Sao ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết, đương nhiên là dao phay rồi!
Tôi: Tôi đây là lần đầu tiên nha, không có kinh nghiệm.
Con tắc kè hoa ném con dao cho tôi, vừa vặn rơi xuống ngay dưới chân tôi.
Tôi cố gắng nhặt con dao lên, nhưng tay tôi run quá, nhặt mấy lần cũng không được.
Tắc kè hoa đang vội, đành phải nhặt con dao lên rồi cố gắng nhét cho tôi.
Có vẻ như kỹ thuật diễn xuất của tôi không tệ.
Tôi bắt đầu đặt con dao trên cánh tay mình, chậm chạp không xuống tay.
Tắc kè hoa thúc giục nói: Nhanh lên!
Tôi: Đại ca, tôi choáng váng.
88.
...
Tắc kè hoa nguy hiểm nheo mắt lại, có phải ngươi đang đùa ta hay không, muốn kéo dài thời gian?
Tôi hào phóng nhẹ nhàng gật đầu. Chỉ chỉ cửa sổ phía sau hắn, hô lớn: Cẩn thận sau lưng!
Tắc kè hoa nghiến răng, tức giận nói: Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin à!
Vì thế hắn đã bị Hồ Ninh phá cửa sổ vào, đè ngã, đánh tơi tả.
89.
Tôi chưa bao giờ thấy Hồ Ninh tức giận như vậy bao giờ.
Mắt cậu ta đỏ ngàu, vết máu loang lổ trên bộ lông trắng như tuyết, không biết là máu của kẻ địch hay là của cậu ta.
Trên móng vuốt sắc bén cũng dính đầy tơ máu, trên người có một vết thương rất dài, còn đang chảy máu.
Từng vuốt từng vuốt, máu đỏ văng tung toé.
Cuối cùng, Hồ Ninh dừng tay.
Cậu ta trầm mặc đi tới chỗ tôi.
Tôi không hề nói gì, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của cậu ta.
Cậu ta cúi người xuống, ra hiệu cho tôi ngồi lên.
Tôi lo lắng sẽ đè vết thương của cậu ta, liền nói với cậu ta vẫn là không nên.
Ánh mắt cậu ta kiên định tiếp tục nằm sấp, không chịu đứng dậy.
Tôi không thể làm gì khác hơn là ngồi lên, cẩn thận tránh đi miệng vết thương của cậu ta.
90.
Hồ Ninh đưa tôi nhảy từ tòa nhà này sang tòa nhà khác.
Trên đường đi cậu ta không nói chuyện, tôi cũng không nói chuyện.
Lại nhảy về nhà qua ô cửa sổ vỡ, cậu ta thả tôi xuống.
Tôi: Thịt có thể tăng tiến tu vi, hẳn là cũng có thể chữa trị vết thương đúng không?
Cậu ta nghiêng mắt nhìn tôi một chút, ngầm thừa nhận.
Tôi nói tiếp: Vậy tôi cắt chút thịt cho cậu đi.
Không được! Cậu ta nói, trong thanh âm chứa đầy tức giận.
Tôi cho rằng cậu ta sợ tôi mất máu quá nhiều, vội vàng giải thích... Tôi tốt xấu gì cũng là bác sĩ, sẽ tránh động mạch chủ...
Em nói câm miệng! Hồ Ninh gầm gừ nói. Nói xong không thèm liếc mắt nhìn tôi nữa, trực tiếp đi qua bên cạnh tôi.
Đây là lần thứ hai cậu ta hét vào mặt tôi. Trong đầu tôi không tự chủ được hiện lên một dòng chữ như vậy.
Thật kỳ quái, kể từ khi Hồ Ninh xuất hiện trong cuộc sống của tôi, cảm xúc của tôi dường như phong phú hơn rất nhiều.
Thế mà cậu ta lần thứ mấy hét vào mặt tôi, tôi đều nhớ rõ ràng. Cái này không giống tôi.
91.
Đại khái không lâu sau khi Hồ Ninh thành tinh, giống như bây giờ, không ngừng có yêu quái ngấp nghé máu thịt của người kia.
Chẳng qua khi đó một người một hồ cũng không biết vì sao những yêu quái này lại cố chấp với bọn họ như vậy, còn tưởng rằng truyền thống của giới yêu quái chính là mạnh ăn yếu, lầm tưởng nói cách khác là hướng về phía Hồ Ninh.
Hồ Ninh lúc ấy do dự hỏi: Nếu không thì em vẫn là rời đi đi... Như vậy sẽ không uy hiếp được anh.
Nhưng mà con người kia kiên định cự tuyệt. Anh nói: Cậu đi rồi, thì kiếm đâu ra một cái chăn êm ái như vậy?
Kể từ đó, anh luôn chú ý đến nhất cử nhất động của Hồ Ninh, hận không thể trói cậu ta trên đai lưng, sợ cậu ta nghĩ quẩn bỏ chạy.
92.
Hồ Ninh phát hiện, người nhận nuôi cậu dường như mạnh hơn cậu ta một chút.
Thấy tuy là người đọc sách nhưng lại cày ruộng nhanh và giỏi, liền biết khí lực người này khẳng định không nhỏ.
Đứng ngoài quan sát anh lưu loát lấy đao bổ củi từ bên cạnh, nắm đầu con gấu đen.
Chém đứt, Hồ Ninh mới phát giác khí lực của người này dường như lớn hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
Phương diện khác như nhanh nhẹn, sức bật có vẻ nhỉnh hơn Hồ Ninh một chút.
Hồ Ninh sợ hãi, thì ra con người là giống loài lợi hại như vậy, ngay cả động vật thành tinh cũng không sánh nổi.