17/06/2023
93.
Sự hiểu lầm này rất lớn, có thể thấy Hồ Ninh thực sự là một con hồ ly quê mùa không có kiến thức khoa học, khinh suất dùng cá thể đại biểu cho toàn thể.
Người nọ cười hì hì giải thích: Không phải, tôi trời sinh khí lực tương đối lớn. Cậu nói xem tôi không cha không mẹ, nếu không có chỗ nào hơn người thì làm sao mà sống sót được?
Nói xong vỗ vỗ bả vai Hồ Ninh: Cậu đừng lo lắng, cậu còn trẻ. Năng lực sẽ phát triển từ từ.
Hồ Ninh lúc này mới yên lòng.
94.
Về sau Hồ Ninh quả nhiên càng ngày càng lợi hại như lời người đó nói, chủ lực đánh quái dần dần từ con người chuyển đến hồ ly.
Hồ Ninh có một loại cảm giác đúng ra phải như thế.
Ngày đó người kia bị bọ ngựa một tay đánh bay ra ngoài, lúc đầu Hồ Ninh bị hai chân sau của quái vật đè xuống đất, cậu vội đến đỏ mắt nhảy lên lật nhào bọ ngựa tinh.
Lúc này đã đánh dấu sự thay đổi quyền chủ động.
Bây giờ Hồ Ninh còn nhớ rõ ngày đó mình đắc ý an ủi anh nói là từ nay về sau cứ để em bảo vệ anh, anh có thể an tâm.
Người kia cười gật gật đầu, nụ cười ngọt ngào ấy thực sự đã đi vào lòng Hồ Ninh.
Thế nhưng cuối cùng cậu không làm được, thề non hẹn biển đều hoá thành hư vô.
95.
Càng về sau, yêu quái tập kích càng mạnh mẽ, trí lực cũng càng cao.
Cuối cùng Hồ Ninh bị một con xà yêu màu nâu đánh bại, con xà yêu màu nâu kia có thể phun lửa. Cậu dốc hết toàn lực cũng chỉ có thể mang theo người kia hốt hoảng chạy trốn.
Sau khi trốn thoát vào một sơn động, Hồ Ninh liền mất ý thức.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, chóp mũi tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, trên người là cảm giác đau đớn sau khi bị thiêu đốt. Ngọn lửa màu nâu lấp loé cách đó không xa, dần dần đến gần.
Người cậu thề sẽ bảo vệ đang giơ cổ tay bị cắt để máu chảy lên người cậu, máu một giọt nhỏ lên người cậu liền biến mất không dấu vết.
Hồ Ninh cảm giác được sức lực của mình đang dần khôi phục, vết thương cũng đang lành lại.
Nhưng sắc mặt người nọ càng ngày càng tái nhợt, anh vốn đang đứng để nhỏ máu, lúc này lại kiệt sức quỳ rạp trên mặt đất.
Cậu biết mình khôi phục dị thường nhất định có liên quan đến máu của đối phương, muốn bảo anh dừng lại, nhưng lại không làm được, dây thanh quản không nghe theo sai khiến, há miệng nhưng không thể phát ra được âm thanh nào.
Điều cuối cùng khắc ghi trong ký ức của cậu là nụ cười mà đối phương cố gắng nhếch lên để trấn an cậu.
Người đó chết rồi, Lâm Hồ chết rồi, Hồ Ninh mất đi người đặc biệt nhất trong cuộc đời mình.
96.
Hồ Ninh tức giận, mà tu vi lại tăng lên rất nhiều, giết chết con xà yêu màu nâu, nhưng thế này cũng không thể mang Lâm Hồ trở về được.
Nhưng cậu biết con người sẽ luân hồi, Hồ Ninh đã ghi nhớ mùi của Lâm Hồ rồi, chỉ cần cậu ngửi lại là có thể nhận ra anh, sau đó lại nhào tới bên cạnh anh.
Em sẽ luôn đợi anh, cho đến khi chúng ta gặp lại nhau lần nữa.
Hồ Ninh quyết định.
97.
Cậu tìm kiếm từ thành phố này đến thành phố khác, phân biệt từ nhà này sang nhà khác.
Tất cả những gì thu hoạch được là thất vọng, thất vọng và thất vọng.
Cậu không biết một con người phải mất bao lâu mới có thể chuyển thế, cậu chỉ biết cậu cần có thời gian để tìm khắp cả nước, tính ra cậu có thể đợi được.
Trong quá trình tìm kiếm của mình, cậu còn làm một việc khác.
Mỗi khi đến một địa điểm, cậu sẽ thu thập thông tin về yêu quái nơi đó, đồng thời tôi luyện thực lực của bản thân. Tránh giẫm lên vết xe đổ.
Triều đại thay đổi, thương hải tang điền.
Cậu đã chứng kiến sự hưng khởi của một triều đại, cũng đã tận mắt thấy sự sụp đổ của một triều đại.
Đại yêu lợi hại trong quá khứ mai danh ẩn tích hoặc là biến thành một cục đất, thế hệ mới non nớt thay thế.
Cậu cũng đã từng gặp phải tình huống cửu tử nhất sinh, chẳng qua trong lòng vẫn còn chấp niệm, cố chấp không chịu từ bỏ, thế là tìm được một con đường sống từ cõi chết.
Hồ Ninh vẫn luôn tìm kiếm, vẫn luôn chờ đợi.
98.
Khi cậu ngửi thấy mùi quen thuộc một lần nữa, cậu thật sự không thể tin được.
Thậm chí còn nghi ngờ rằng mũi của mình đã mất linh trong những tháng năm dài đằng đẵng.
Sau khi liên tục xác nhận, cậu bắt đầu cào cửa.
Mặc dù có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng khi mở miệng lại là: Rốt cuộc cũng đã tìm được anh.
Cố gắng hết sức để hành động như trong quá khứ ở trước mặt anh, không muốn bị anh phát hiện cậu đã thay đổi.
Mặc dù anh căn bản không có trí nhớ của kiếp trước.
Như vậy cũng tốt, Hồ Ninh nghĩ thầm, cậu có cơ hội lấp đầy não anh bằng những ký ức vui vẻ, tránh đi những ký ức đau buồn cho anh.
Hơn nữa Hồ Ninh cũng rất sợ hãi, nếu như anh nhớ rõ mình chết như thế nào, có khi nào sẽ hận Hồ Ninh không tuân thủ lời hứa hay không.
Hồ Ninh phát hiện năng lực của anh không mạnh như kiếp trước, hiện tại anh là một con người bình thường, nhưng vẫn hấp dẫn yêu quái như cũ.
May mắn hiện tại yêu quái có thể đánh thắng Hồ Ninh trên phạm vi toàn quốc chỉ có một hai con, hơn nữa hai người này đã lâu đều không có tin tức gì.
Hồ Ninh nhiều năm như vậy cũng không phải uổng công. Cậu phải chắc chắn rằng mình có khả năng bảo vệ Lâm Hồ.
Đây là lời thề mới của cậu, nhưng không phải nói cho Lâm Hồ nghe, mà là nói cho chính mình.
100.
Chẳng qua có một số nghi vấn cậu không tìm hiểu được.
Đầu tiên là tại sao máu của Lâm Hồ có thể làm cho yêu quái tăng tiến tu vi.
Yêu quái có thể cảm nhận được tác dụng máu thịt của Lâm Hồ, cho nên bản năng muốn công kích anh.
Hồ Ninh đương nhiên cũng cảm nhận được, nhưng so sánh với gia tăng tu vi, cậu càng muốn cùng Lâm Hồ cùng nhau trải qua những ngày tháng bình thường.
Dù sao nếu như không có Lâm Hồ, cậu sớm đã hóa thành khăn quàng hồ ly quấn trên cổ vị phu nhân nào đó rồi.
Trường hợp tương tự, không có. Nguyên nhân, không rõ. Giải pháp, không biết.
Trước mặt Hồ Ninh và Lâm Hồ là một mảnh sương mù đưa tay không thấy năm ngón tay, trong sương mù tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm không rõ, mà lối ra vẫn không biết ở đâu.
Hai là Lâm Hồ kiếp trước làm sao biết máu của mình có thể tăng tiến tu vi?
Đáp án của vấn đề này đã vĩnh viễn biến mất với Lâm Hồ mất trí nhớ.
101.
Hồ Ninh đang giận dỗi với tôi, chắc chắn.
Tất nhiên, trước đây cậu ta cũng thường xuyên có mâu thuẫn với tôi. Chẳng qua phần lớn đều cho người khác cảm thấy như "thiếu niên nổi loạn tuổi dậy thì làm tan nát trái tim của người cha già", nếu là phim truyền hình thì là phim đạo đức gia đình, còn có thể lên « mới và cũ ».
Lần này thế mà còn có chút u sầu. Có thể đăng bài viết lên diễn đàn Thiên Nhai « 818 Tại sao bạn trai của tôi chiến tranh lạnh với tôi mà không có lý do ».
Đúng vậy, mấu chốt là không có nguyên nhân, thật không biết tại sao cậu ta lại tức giận như vậy.
102.
Không đúng, vẫn có một chút đầu mối.
Có lẽ là có liên quan đến việc tôi muốn cắt thịt cho cậu ta ăn.
Sau khi tôi nói lời này, cậu ta liền hét lên với tôi, và sau đó cậu ta cũng không nói chuyện với tôi.
Xem TV, ăn thịt gà, và theo sát như thường. Nhưng ngay cả một câu rất có cốt khí cũng không nói với tôi.
Có thể nói chúng tôi hành động như một cặp song kết hợp, Hồ Ninh vậy mà có thể dùng biểu cảm và động tác để biểu đạt ý đồ của mình.
103.
Chẳng qua nếu đã có biểu cảm và động tác thì không thể nói là chiến tranh lạnh.
Đoán chừng suy nghĩ của cậu ta có khả năng là như này: Tôi sẽ chiến tranh lạnh cho đến khi Lâm Hồ biết sai mới thôi!
Nhưng bởi vì là ăn nhờ ở đậu lại không thể không biểu đạt ý đồ của mình, bằng không ngay cả thịt gà muốn ăn phương thức chế biến như nào cũng không quyết định được.
Đứng trước quầy bán thực phẩm chín, tôi hỏi cậu ta muốn ăn loại thịt gì, cậu ta đưa mắt ra hiệu cho tôi, gà cắt trắng.
Tôi giả vờ không hiểu, gọi món gà quay, thì mặt cậu ta phồng lên giận dữ, như con cá nóc muốn tấn công người.
Sợ cậu ta tức giận phát nổ tại chỗ, vì vậy tôi vội vàng mua gà cắt trắng.
Thành thật xin lỗi, tôi có tội. Tôi đã không nhận ra sai lầm của tôi thì không nói, còn đùa giỡn cậu ta.
Tôi không nên đùa cậu ta, bởi vì, bởi vì.
Bộ dạng tức giận của cậu ta thật sự rất vui! Cười chết người rồi.
104.
Được rồi, tôi nghiêm túc muốn nói xin lỗi với cậu ta. Cứ tiếp tục như vậy Hồ Ninh sẽ không nhịn được.
Hồ Ninh dùng hình thái hồ ly ngồi đó xem TV.
Tôi nhích mông về phía cậu ta, gần như ngồi sát bên cậu ta.
Tôi cảm giác được lông trên toàn thân cậu ta gần như dựng đứng, cả người ở trong trạng thái cực kỳ căng thẳng.
Tôi ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng mở miệng: Thành thật xin lỗi, Hồ Ninh. Là tôi sai, tôi không nên nói như vậy.
Tôi ở một bên nhìn thấy khóe miệng cậu ta nhếch lên, dáng vẻ tâm trạng rất tốt.
105.
Nhưng tôi cảm thấy cậu có việc giấu tôi cũng không đúng.
Tôi nói tiếp. Tại sao cậu lại có phản ứng lớn như vậy với việc tôi xẻo thịt tôi? Có thể nói rõ ràng một chút cho tôi nghe không?
Tôi buông tay, cậu nhìn xem, chúng ta đã là loại quan hệ này rồi, thành thật với nhau rất quan trọng, bao nhiêu cặp đôi đã chia tay vì hiểu lầm.
Lỗ tai Hồ Ninh giật giật, giống như bị ta thuyết phục.
Tôi không ngừng cố gắng, thêm một đuốc.
Cậu xem, chẳng phải Hứa Tiên có chuyện không nói rõ với Bạch nương tử mới bị Pháp Hải lợi dụng sao?
Hồ Ninh rốt cuộc cũng bị thuyết phục, cậu ta quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: Bởi vì đời trước anh chết như vậy.
106.
Người có cái miệng lanh lợi như tôi cũng không biết nên trả lời thế nào, suy nghĩ nửa ngày mới sờ sờ đầu cậu ta, hứa hẹn: Đời này sẽ không.
Hồ Ninh buồn buồn ừ một tiếng.
Tôi đối với loại tâm trạng u sầu hạn định này của Hồ Ninh quả thực không có cách nào.
Không tự chủ được, tôi ôm cậu ta vào lòng xoa nắn một trận.
Bộ lông này, tôi nói cho cậu biết, sờ tới sờ lui thật sự rất thoải mái.
Thiên kim bất hoán.
Nhân tiện nói một câu, kể từ khi tôi phát hiện ra câu thần chú làm sạch bằng một cú nhấp chuột của Hồ Ninh, tôi không còn bận tâm đến những sợi lông bay nữa.
107.
Hồ Ninh bị xoa đến xấu hổ, thoáng cái biến thành hình người, ngồi trên đùi tôi.
Cậu ta đưa tay nâng cằm tôi lên, đưa mặt gần, tôi có thể thấy rõ những sợi lông tơ trên mặt cậu ta.
Hồ Ninh cố ý dùng ngữ điệu rất trầm thấp nói: Đừng đùa với lửa.
Làn da trên mặt cậu thật sự là đặc biệt mềm mại, ngay cả lỗ chân lông cũng khó thấy rõ. Hai má ửng hồng tự nhiên.
Rất giống một món tráng miệng thơm ngon, khiến người ta không thể không muốn liếm.
Thế là tôi cứ làm như vậy.
108.
Không, tôi đang nói là tôi hôn một cái. Phát ra một tiếng rất lớn.
Màu đỏ nhanh chóng lan tràn từ nơi tôi hôn đến toàn bộ khuôn mặt của Hồ Ninh, cậu ta ôm chỗ được hôn xoay người sang chỗ khác không dám nhìn tôi.
Can đảm đâu? Không phải cậu đùa giỡn tôi trước sao?
Bây giờ lại trông giống như một chàng vợ nhỏ nhút nhát.
Tôi nắm chặt bả vai cậu ta và xoay cậu ta lại, ghé miệng vào tai cậu ta và thổi một hơi nóng.
Kết quả tai người của hắn cũng đỏ như tôm luộc, tai hồ ly cũng không khống chế được toát ra trên đầu khẽ động, hơn nữa cũng là màu hồng phấn.
Thật đáng yêu.
109.
Hồ Ninh che mắt lại không dám nhìn tôi, tôi bắt đầu hoài nghi cậu ta rốt cuộc có phải là hồ ly tinh hay không.
Dù sao trong ấn tượng vốn có của tôi, mỗi hồ ly tinh đều rất biết trêu chọc người khác, vì sao đến tôi lại thành tôi chủ động rồi?
Thế là tôi lại hôn cậu ta một cái, lần này là miệng.
Hiểu lầm được cởi bỏ, lúc này đương nhiên là nên hôn sâu một chút.
Kết quả hai chúng ta đều không có kinh nghiệm, thiếu chút nữa sặc chết mình.
Mấy phút sau, chúng tôi buông đối phương ra và quay đầu để thở.
Miệng Hồ Ninh cũng tôi hút đỏ chói, giống như quả dâu tây.
Cậu ta chủ động lại gần, ngậm lấy môi tôi một lần nữa, sự hung dữ khiến tôi nhớ đến cuộc đi săn.
Một nụ hôn kết thúc, tôi không thể không thừa nhận rằng hồ ly tinh tương đối có thiên phú ở phương diện này.
110.
Hồ Ninh đột nhiên ẩn ý đưa tình nhìn tôi
Tôi: Làm gì?
Cậu ta: Làm gì? Vừa nói, vừa dùng thân dưới đang sưng to cọ sát vào người tôi.
Wow, tiểu Hồ Ninh rất tinh thần nha.
Hiện tại vấn đề đã đến, rốt cuộc là có nên làm hay không đây?
111.
Vẫn là làm, cũng không tiện phơi tiểu Hồ Ninh ở đó.
Cái khác không nói, xóc lọ tôi vẫn biết.
Kéo khoá quần, kéo quần lót một cái, tiểu Hồ Ninh liền bật ra và hướng về phía tôi một cách kiêu ngạo.
Tôi đặt tay phải lên trên và bắt đầu trượt lên và xuống. Thỉnh thoảng dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ xát đỉnh đầu dương v*t.
Hồ Ninh phát ra tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tim run.
Vâng, tôi đỏ mặt. Tôi không có đối tượng so sánh nào, chỉ có thể nói, so với AV nữ nghe êm tai hơn trăm lần.
Hồ Ninh dùng ánh mắt ướt sũng nhìn tôi, tôi ma xui quỷ khiến liền cúi đầu ngậm lấy nó.
112.
Ngoài ý muốn không có mùi vị gì, khiến người ta cảm động.
Chẳng qua tôi nuốt một lần quá nhiều, đỉnh đầu chống đến cổ họng, không thoải mái lắm.
Hơi nhả ra một chút, tôi dùng đầu lưỡi cẩn thận vòng quanh đỉnh đầu liếm một vòng.
Nhìn Hồ Ninh rất có phản ứng, vì thế tôi liền ra sức liếm.
Không đúng, tại sao tôi phải làm như vậy? Lúc đầu chỉ định giúp đỡ lẫn nhau một chút thôi mà.
Chắc chắn lại bị hồ ly mê hoặc.
Tưởng tượng rằng mình đang liếm một que kem sẽ biến lớn, tôi tiến vào trạng thái.
Tưởng tượng thấy ta tại liếm một cây sẽ biến lớn băng côn, ta tiến vào trạng thái.
Que kem trong miệng tôi càng lúc càng lớn, cả người Hồ Ninh đã vô lực tựa vào trên người tôi, nằm xuống.
Thấy cũng gần xong, tôi dùng miệng hút một chút trên đỉnh đầu.
Hồ Ninh lập tức bắn tinh, may mắn tôi tránh nhanh, nhưng trên mặt vẫn dính một chút.
113.
Hồ Ninh gác đầu lên vai tôi thở hổn hển, tôi ra hiệu cho cậu ta nhu cầu sinh lý của tôi vẫn chưa được giải quyết đâu.
Thế là cậu ta lập tức đưa tay giúp tôi kéo khóa quần ra.
Nhưng lại không dùng tay, cái đuôi lớn lông xù không biết xuất hiện từ lúc nào, quấn lấy dương v*t của tôi bắt đầu ma sát nhẹ nhàng.
Nói thật, cảm giác của lông thực sự không giống với cảm giác của tay.
Lông tinh tế mềm mại kích thích dây thần kinh của tôi, mang lại sự kích thích chưa bao giờ được trải nghiệm.
Miệng cậu ta cũng không nhàn rỗi, tiến lại gần hôn tôi. Tay lại càng không thành thật thò vào trong vạt áo thun của tôi.
Bàn tay của Hồ Ninh sờ soạng trên người tôi, mân mê đầu v*.
Trước đó tôi đọc khoa học phổ cập nói rằng đầu v* của đàn ông cũng sẽ có cảm giác khi bị sờ vào, tôi còn không tin.
Bây giờ tôi tin rồi, một cảm giác tê dại lan toả từ trước ngực.
Mặc dù bị nhéo rất đau, nhưng cũng rất sảng khoái.
Hồ Ninh ở phương diện này chỉ sợ là không học tự biết, cậu ta đột nhiên dùng đầu đuôi cắm vào lỗ dưới của tôi.
Những sợi lông nhỏ đó dường như có sự sống, chui tới chui lui trong lỗ.
Thế là tôi cũng bắn tinh.
114.
Lúc tôi tiến vào thời gian hiền giả, Hồ Ninh lại đột nhiên cương lên.
Lúc này tôi thực sự không còn khí lực, liền để cậu ta tự mình giải quyết.
Kết quả cậu ta đặc biệt ấm ức mở mắt nhìn tôi một chút.
Dùng đuôi lấy dương v*t của tôi và cậu ta, không còn chuyển động lên xuống nữa.
Thay vào đó, là trái phải vận động, chính là nói cậu ta dùng đuôi cọ qua cọ lại ở chỗ đó.
Cường độ của cậu ta rất nhẹ nhàng, thế là tôi lại cứng lên.
Cùng một cây gậy nóng giống vậy dán lại với nhau, đó là một trải nghiệm rất không giống bình thường.
Cạu ta dùng tay nhẹ nhàng cầm lấy chúng, bắt đầu chuyển động.
Mồ hôi trượt xuống theo thái dương của Hồ Ninh, tôi bất giác nuốt nước bọt.
Cảm giác ở vùng bụng dưới như có một ngọn lửa.
Dưới thế công hai bên như vậy, tôi rất nhanh đã tước vũ khí đầu hàng.
105.
Hồ Ninh dường như có suy nghĩ muốn tiến thêm một bước, liền bị tôi ngăn cản.
Tôi nghĩ rằng tôi cần phải tìm hiểu thêm về chuyện này.
Nứt hậu môn không phải là trò đùa.
106.
Hồ Ninh hài lòng đi tắm rửa, tôi mở máy tính.
Không, không đúng, tôi không phải kiểm tra vết nứt hậu môn.
Chỉ là tôi đột nhiên nhớ tới một việc.
Trước đây ví von thịt của tôi giống như thịt Đường Tăng, tại sao thịt Đường Tăng lại có thể kéo dài tuổi thọ?
107.
Hóa ra là bời vì y chính là Kim Thiền tử, đại đệ tử của Như Lai kiếp trước, là Phật thân. Phật sống đồng thọ với trời đất, cho nên ăn thịt y thì có thể trường sinh bất lão.
Lời giải thích này rất hợp lý.
Dựa theo logic này suy luận một chút, chẳng lẽ là bởi vì kiếp trước tôi pháp lực cao cường, thậm chí có thể là một thần tiên, cho nên thịt có công hiệu này?
Cảm giác nực cười kiểu gì ý. Giả thuyết này không giải quyết được vấn đề mấu chốt, chính là tại sao sau khi tôi gặp Hồ Ninh mới có yêu quái bắt đầu nhìn chằm chằm vào tôi. Tạm thời gác lại giả thuyết này trước đi.
Hay là tôi thuộc một chủng tộc đặc thù? Mang thông tin di truyền, biểu đạt loại protein này? Nhưng tôi không có họ hàng, cũng không biết đi đâu để kiểm chứng.
Hơn nữa ngay cả yêu quái cũng thấy rồi, còn nói khoa học làm gì. Kiếp trước, kiếp này chuyển thế càng không khoa học chút nào.
Nếu như nói đây là một quyển tiểu thuyết nam tần huyền huyễn, vậy có thể chính là tôi ăn nhầm thiên tài địa bảo nào đó, thay đổi thể chất của mình. Vượt qua chín chín tám mốt khó khăn để có thể tu tiên leo lên đỉnh cao của cuộc sống. Hồ Ninh hẳn là tiểu đệ đầu tiên tôi nhận, tôi có ân với cậu ta, cho nên cậu ta bị mị lực nhân cách của tôi khuất phục, từ nay về sau trung thành tận tâm với tôi.
Đáng tiếc cũng không phải, tôi căn bản không có ấn tượng đã ăn qua thức ăn đặc thù gì. Hơn nữa tôi còn cùng làm chuyện này với tiểu đệ...
Hay là đời trước ăn?
108.
Thực sự không thể nghĩ ra. Trước mặt tôi hoàn toàn là một lĩnh vực xa lạ, tất cả đều dựa vào đoán. Nói là giả thuyết thật ra cũng chỉ là đang não bổ mà thôi.
Hỏi Hồ Ninh, con hồ ly ngốc này lại hỏi gì cũng không biết, hỏi như không hỏi.
Tôi chỉ có thể ký thác hy vọng vào những giấc mơ của mình, để tiết lộ cho tôi một số ân oán tình cừu của kiếp trước.
109.
Quả nhiên tới rồi. Tôi vẫn là góc nhìn thứ ba.
Đập vào mắt tôi đầu tiên là một con ngươi màu vàng cam to bằng khuôn mặt, góc nhìn từ từ kéo xa, chủ nhân của con mắt là một con rắn khổng lồ dài màu nâu.
Nó rất to, đại khái là cái miệng còn to hơn người tôi đi.
Nó tham lam mở miệng khổng lồ và cắn tôi ở kiếp trước. Vào thời khắc quan trọng này, một con hồ ly trắng từ bên cạnh lao ra hung hăng đập đầu con rắn sang một bên.
Con rắn khổng lồ dường như coi Hồ Ninh là kẻ tranh thịt nên vô cùng tức giận, nó đứng dậy rít lên, đầu lưỡi phân nhánh nhỏ xuống từng giọt từng giọt chất lỏng không rõ là gì, tạo thành một vũng nước nhỏ trên mặt đất.
Nhìn kỹ, chất lỏng kia dường như có ăn mòn, một khi rơi xuống liền thiêu rụi một cái hố trên mặt đất, cho nên mới có vũng nước nhỏ.
Nó nhất thời không đoán được thực lực cụ thể của Hồ Ninh, không dám manh động, liền bò vòng quanh cậu ta.
Hồ Ninh căng thẳng sống lưng, không dám thả lỏng, tùy thời chuẩn bị ứng phó với tập kích bất ngờ.
Kẻ địch bất ngờ di chuyển, vẫn là động tác đó, đầu rắn há to miệng cắn tới. Tôi dường như có thể ngửi thấy mùi hôi trong miệng nó. Hồ Ninh nhảy một cái, tránh đi. Nhưng đòn tấn công thực sự của con rắn khổng lồ lại đến từ phía sau.
Con rắn này rất dài, cho nên đầu nó ở trước mặt Hồ Ninh, đuôi lại vừa vặn ở góc chết thị giác của Hồ Ninh. Cái đuôi tráng kiện hữu lực từ sau lưng vung mạnh một cái, Hồ Ninh bị quất trúng.
Thoáng cái bay ra xa mấy mét, nặng nề đập xuống mặt đất, trong lúc nhất thời không thể động đậy. Máu chảy ra từ dưới thân thể cậu ta.
Tôi nhận ra rằng nó khác với những con yêu quái tôi đã thấy trong giấc mơ của tôi trước đây, nó có thể được gọi là có trí thông minh.
Con rắn chuyển động thân thể, định cho Hồ Ninh một phát cuối cùng.
Lúc này, một lưỡi liềm từ phía sau bay tới, để lại một vết thương nông trên lớp da cứng.
Nó bỗng nhiên quay người lại, không ngờ con mồi vốn được đánh giá là không có lực công kích trước đó lại có khả năng đả thương nó, thế là nó từ bỏ Hồ Ninh, quay người lại lao về phía con mồi.
Để tôi nói thêm, dễ dàng bị khiêu khích như vậy, xem ra trí thông minh không cao lắm.
Thấy đã đạt được mục đích, người kia vội quay đầu bỏ chạy.
110.
Thành thật mà nói, con người có chạy nhanh đến đâu cũng không thể vượt qua con rắn này.
Nhưng mục đích của người đó không phải là bỏ trốn, mà là tranh thủ thời gian cho Hồ Ninh.
Chẳng qua lộ tuyến chạy trốn của người kia có chút quái dị, chạy Đông quanh Tây một hồi, giống như cố ý dụ dỗ con rắn bò theo lộ tuyến này.
Quả nhiên, người đó đột nhiên dừng lại, trong tay còn có một đoạn sợi dây gai.
"Đây là cái bẫy." Nói xong kéo đầu dây thừng trong tay, con rắn liền bị trói chặt lại.
Thoạt nhìn giống như một con cua nước bị trói gô được bán trong siêu thị.
Nhưng chúng ta đều biết, dây thừng thông thường không bẫy được con rắn này quá lâu, nó đang liều mạng giãy dụa thân thể muốn thoát ra khỏi nút thắt.
"Ngay tại lúc này, Hồ Ninh!" Người kia hô lớn nói.
Hồ Ninh đang nằm chết trân từ dưới đất nhảy lên đầu con rắn lớn, cậu ta vung móng vuốt sắc nhọn, một vuốt dưới đã rạch được một vết máu thật lớn trên miệng con rắn.
Thấy tình hình không ổn, con rắn khổng lồ càng vặn vẹo dữ dội hơn, cố gắng bảo vệ bảy tấc của mình, Hồ Ninh bị nó lắc mất cân bằng, con rắn lớn có nhiều vết thương rải rác nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhanh lên! Trong lòng tôi cũng đang rất sốt ruột.
Cuối cùng, Hồ Ninh dùng một móng vuốt đâm vào mắt phải của nó, máu như thủy triều tuôn ra.
Con rắn lớn rên rỉ một tiếng, tôi mừng rỡ khôn xiết, nhưng trái với dự đoán, nó không gục xuống, tính mạng bị uy hiếp khiến nó bộc phát ra một luồng năng lượng khổng lồ.
Gào lên một tiếng, sợi dây thừng thế mà bị đứt đoạn. Hồ Ninh bị đánh bay ra ngoài, con rắn lớn lại phun ra một cỗ nọc độc, đốt một lỗ trên người cậu ta.
Lúc này sơn động không chịu nổi động tĩnh to lớn, những tảng đá trên đỉnh lần lượt rơi xuống.
Người kia chạy tới vớt Hồ Ninh lên chạy ra ngoài. Mà con rắn lớn bởi vì thân thể khổng lồ tránh né khó khăn, tạm thời bị chôn ở bên trong.
Người kia ôm Hồ Ninh chạy hết hang này đến hang khác, hẳn là bị tình huống vừa rồi dẫn dắt, muốn lợi dụng tảng đá xử lý con rắn lớn.
Đến nơi đây, tôi tỉnh.
Cảm giác xem phim đến đoạn đặc sắc nhất thì hết. Haha
111.
Tôi đi tìm Hồ Ninh muốn một cái spoiler.
Chẳng qua cậu ta đang cuộn tròn, bụng phập phồng theo hơi thở, ngủ rất say.
Tôi không đánh thức cậu ta, nhìn cậu ta chờ cậu ta tỉnh lại.
112.
Hồ Ninh rốt cuộc cũng tỉnh, tôi miêu tả đại khái nội dung tôi mơ thấy một chút.
Mặt cậu ta bỗng trở nên nghiêm túc, tôi còn tưởng cậu ta có chuyện lớn muốn nói.
Kết quả cậu ta thế mà nói với tôi rằng cậu ta không biết gì cả, bởi vì sau khi đến sơn động, cậu ta đã ngất.
Chẳng qua cậu ta nói, kiếp trước tôi chết ở thời điểm đó.
Nghe đến đó tôi có chút tiếc nuối, kế hoạch kiếp trước của tôi cuối cùng vẫn thất bại sao.
113.
Hồ Ninh nói đại khái cho tôi nghe một lần về chuyện sau khi cậu ta tỉnh lại.
Bây giờ không ai biết chuyện gì đã xảy ra lúc Hồ Ninh bất tỉnh đến khi tỉnh lại.
Xem ra chỉ có thể gửi hy vọng vào giấc mơ của tôi, hy vọng nó có thể vạch trần được.
114.
Tôi và Hồ Ninh ngồi cạnh nhau xem TV.
Không biết tại sao, tôi đột nhiên không nghe rõ thanh âm trên TV.
Có một âm thanh ma sát không khí, càng ngày càng gần.
Cửa thủy tinh trên ban công ngoài đột nhiên xuất hiện một bóng người, tôi đang định nhắc nhở Hồ Ninh.
Lại phát hiện cậu ta đã như lâm đại địch, cong người lên, sẵn sàng chiến đấu.
Có một con diều hâu bỗng nhiên đánh vỡ cửa thủy tinh, bay nhanh về phía tôi.
Hồ Ninh tụ lực nhảy một cái, trực tiếp nhảy lên trên lưng nó!
Một vuốt quả quyết, lông vũ bay trong không trung, máu thịt bay tứ tung.
Chỉ chốc lát sau con diều hâu này đã mềm oặt rơi trên mặt đất.
Tôi thở phào một hơi, nghĩ thầm kẻ địch lần này tuy rằng xuất hiện rất huyễn khốc nhưng thật ra chẳng ra sao cả.
Nhưng Hồ Ninh vẫn duy trì tư thế đề phòng hướng ra ngoài cửa sổ. Xác diều hâu trên sàn nhà từ từ biến mất.
Hồ Ninh nói: Đây là kẻ địch sử dụng pháp thuật phân thân.
115.
Vừa dứt lời, đã có hàng trăm con diều hâu đồng loạt vọt vào!
Nói hàng trăm con chỉ là khoa trương, bởi vì tầm nhìn của tôi đã bị lấp đầy toàn bộ, cho nên ngay cả đoán chừng cũng không ước tính được.
Hồ Ninh dù có một vuốt một con cũng không thể chống đỡ nổi nhiều con diều hâu như vậy.
Có một con đã thành công vượt qua tuyến phong tỏa của Hồ Ninh, bay về phía tôi! Nó bay qua đỉnh đầu tôi và định bắt tôi đi.
Vì vậy, tôi quả quyết lấy cây dùi cui điện ra và chọc lên người nó, âm thanh của dòng điện vang lên, con diều hâu kia liền biến mất trong làn khói xanh với một tiếng phù.
Tôi đã rút kinh nghiệm từ lần trước bị tắc kè hoa bắt đi.
116.
Tình hình lẽ ra đã ổn định, nhưng đột nhiên từ dưới đất trồi ra hai sợi dây leo, quấn chặt lấy cổ chân của tôi, liều mạng kéo tôi xuống!
Tôi vội vàng cầm con dao gọt trái cây đâm vào dây leo trên mắt cổ chân phải, nó bị tôi cắt đứt nhưng lại hồi phục ngay lập tức! Tôi liều mạng giãy dụa, nhưng chỉ làm cho nó quấn lấy càng ngày càng chặt. Tốc độ chém của tôi thua xa so với tốc độ hồi phục của nó, thế là tôi càng lún sâu hơn. Mắt thấy sắp không ổn rồi!
Hồ Ninh gần như bị bao phủ bởi bầy diều hâu cách tôi một bước, cậu ta dường như nhìn thấy hoàn cảnh của tôi, lo lắng muốn thoát khỏi vòng vây.
Nhưng vẫn chậm một bước, tôi rơi xuống lòng đất. Bùn đất trong nháy mắt tiến vào miệng mũi ta, tôi cảm giác được mình không thở nổi, hy vọng yêu quái này hiểu được phương pháp ăn thịt của tôi chính xá, bằng không tôi nên nghẹn chết dưới lòng đất luôn đi!
Tất nhiên, tôi bị thiếu oxy, nên như một người bình thường, tôi bất tỉnh.
117.
Người đó mang Hồ Ninh chạy vào một sơ động khác, định quan sát địa thế mà giăng bẫy.
Lúc này, một quả cầu lửa lơ lửng giữa không trung xuất hiện trước mắt anh.
Nó xuất hiện từ hư không, không có một chút báo hiệu nào, sôi trào kịch liệt trong không khí.
Hỏa diễm vỡ ra, hình thành hình dạng của một đóa hoa, hào quang cực kỳ chói mắt. Trung tâm bông hoa vậy mà lại hiện ra một người.
Nếu như nói diện mạo của Hồ Ninh là mỹ lệ, người này có thể nói là anh tuấn.
Trên người hắn mang theo một cỗ cảm giác trang nghiêm không giận tự uy, khiến người ta không dám tới gần. Tôi vừa nhìn thấy người này liền cảm thấy hắn không phải yêu quái, khí chất cũng không giống.
Hơn nữa tôi đối với hắn còn có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Hắn mở miệng: Còn u mê không tỉnh ngộ sao?
Tôi có một loại cảm giác chóng mặt không thể giải thích được, với lại rõ ràng ở trong mơ tôi không có cảm giác mà. Một cỗ lực hút cường đại hút người đang đứng ngoài quan sát là tôi đến trước mặt hắn.
Mắt tối sầm lại, lúc mở mắt ra, tôi đã đối mặt với hắn.
Có phải tôi đã nhập vào "tôi" của kiếp trước không?
118.
Tôi hỏi hắn: Ngươi là ai?
Hắn vô cảm nói: Ta là một đồng liêu của ngươi. Vốn tưởng rằng ngươi hạ phàm đến độ tình kiếp, rất nhanh là có thể thành công. Ai ngờ ngươi lại cùng một yêu vật dây dưa không rõ, bây giờ nháo đến mức nguy hiểm đến tính mạng.
Lượng tin tức quá lớn, đầu óc của tôi muốn nổ tung đến nơi, tôi nói năng lộn xộn, bản thân mình cũng không biết mình đang hỏi cái gì: Lời này của ngươi là có ý gì? Ta là... Thần tiên sao?
Hắn gật đầu: Đúng, Độ xong tình kiếp, ngươi có thể trở về Thiên Đình. Bởi vì không phải thịt thể phàm thai, cho nên trời sinh sức lực mạnh hơn phàm nhân vài phần.
Người tự xưng là đồng liêu của tôi phất tay áo, ngữ khí có chút khinh thường: Nếu không phải động phàm tâm, sao yêu quái có thể cảm giác được linh khí của ngươi, ngấp nghé máu thịt của ngươi.
Cho nên nếu như ta không gặp được Hồ Ninh, sẽ không có yêu quái muốn ăn ta? Tôi run rẩy hỏi.
Đương nhiên là thế. Hắn cười lạnh, nói rõ ràng một chút chính là nếu ngươi không sinh ra tình yêu với hồ ly này, sẽ không có yêu quái có thể cảm giác được dị trạng của ngươi.
Bây giờ nếu ngươi chết, coi như là giống như nhân loại chuyển thế luân hồi, kiếp sau tiếp tục độ tình kiếp. Hơn nữa ngươi mỗi một lần luân hồi, sinh lực sẽ suy yếu đi một phần, khả năng trở về Thiên Đình chỉ càng ngày càng nhỏ.
119.
Hắn nhìn có chút hả hê giải thích cho tôi một trận, tuy rằng rất muốn khịt mũi coi thường lý do thoái thác của người này, nhưng không thể không thừa nhận, cách nói này của hắn, làm cho tất cả mọi chuyện đều rộng mở sáng sủa.
Tôi cố gắng hết sức để giữ cho bản thân mình bình tĩnh: Vậy ngươi đến đây làm gì?
Hắn thu hồi nụ cười ác ý, mặt không chút thay đổi nói: Ta đến nói cho ngươi chân tướng. Bây giờ đã biết chân tướng, thì mau giết chết con yêu vật kia đi.
Nếu ta nói không thì sao? Tôi nhìn chằm chằm hắn.
Vậy thì các ngươi cùng nhau chôn vùi trong bụng rắn đi. Hắn giễu cợt nói. Quả nhiên, xa xa thân rắn ma sát trên mặt đất phát ra tiếng ầm ầm dần dần tiếp cận.
Quả thật, Hồ Ninh đang hôn mê, một mình tôi tuyệt đối không thể đánh bại con rắn, có thể dùng cạm bẫy giăng ra chống đỡ cũng được, nhưng bây giờ thực sự đã quá muộn.
120.
Thôi nào, chọn đi. Nếu ngươi giết chết con hồ ly kia, tự chém tơ tình, coi như là vượt qua tình kiếp. Lập tức có thể lấy lại pháp lực thuộc về ngươi, giải quyết xà yêu cũng không thành vấn đề. Đồng liêu phiêu diêu trên không trung, mê hoặc nói.
Tôi hỏi: Làm sao ta biết được lời ngươi nói là thật hay giả.
Hắn cười to: Là thật hay giả thì có sao đâu? Ngươi cũng chỉ còn lại con đường này có thể chọn!
Không, ta tuyệt đối sẽ không giết Hồ Ninh. Ta đến nhân gian một lần này, chỉ may mắn gặp được hắn.
Cho nên ta nguyện chết cùng một chỗ với cậu ta.
Tiếng gầm ngày càng gần.
121.
Chỉ chốc lát sau, con rắn đã bò tới trước mắt. Nó há cái miệng khổng lồ màu đỏ tươi, tôi có thể nhìn thấy nọc độc liên tục nhỏ giọt trên răng nanh của nó.
Người ngoài cuộc đứng xem từ trên cao xuống.
Tôi đặt Hồ Ninh bất tỉnh sau một tảng đá cách xa tôi, ít nhất để cậu ta chết muộn một chút đi.
Nói không chừng qua một hồi cậu ta sẽ tỉnh lại, liền có thể chạy trốn.
Tôi có một ảo tưởng viển vông như vậy. Có thể cho cậu ta tranh thủ thêm một chút cơ hội sống sót cũng tốt.
122.
Hy vọng nó có thể trực tiếp chặn ngang cắn nát, chết như vậy cũng thoải mái hơn một chút.
Mặc dù rất sợ hãi, nhưng tôi không muốn nhắm mắt lại.
Tôi muốn nhìn Hồ Ninh một lần nữa, để hình ảnh cuối cùng đọng lại trong ký ức tôi là cậu ta, chứ không phải là cái miệng đầy máu.
123.
Đau đớn trong dự đoán không xuất hiện.
Tôi vừa nhìn, con rắn phảng phất bị một hàng rào vô hình ngăn chặn, nó liều mạng đụng vào tường không khí, nhưng làm thế nào cũng không qua được.
Tôi không có pháp lực, Hồ Ninh hôn mê, cho nên chỉ có thể là vị thần tiên đang khoanh tay đứng nhìn kia ra tay.
Hắn tức giận: Ngươi thế mà thật sự hạ quyết tâm muốn cùng con hồ ly kia chết cùng một chỗ??
Khí thế cao cao tại thượng trước đó biến mất không dấu vết.
Tôi: Đúng vậy.
Hắn: Không về Thiên Đình nữa?
Tôi: Dù sao ta cũng không có ký ức, không về.
Khuôn mặt tuấn tú của hắn vặn vẹo vì tức giận: Ta xác nhận lần cuối, ngươi thật sự có ý định chọn con hồ ly này sao?
So với cái người sắc sảo vừa rồi khác nhau như hai người.
Tôi: Nói nhảm.
Tôi ở trong lòng oán thầm, ta lựa chọn cậu ta thì liên quan gì đến ngươi.
Cho nên người này rốt cuộc có quan hệ gì với tôi, vì sao phải đặc biệt chạy xuống nhắc nhở tôi. Lại đột nhiên ra tay cứu chúng tôi.
124.
Hắn cười gằn nói: Nếu ngươi không xuống tay được, vậy thì để ta giúp ngươi! Nói xong hắn vung tay lên, trên người Hồ Ninh liền dấy lên một đám hỏa.
Đm! Tôi vội vàng chạy tới cởi áo ra đập lên người Hồ Ninh, hy vọng dập lửa.
Nhưng vô dụng, một chút hiệu quả cũng không có.
Kẻ phóng hỏa dương dương đắc ý: Trừ phi ta chủ động thu hồi, hoặc là thiêu đốt mục tiêu, bằng không lấy năng lực hiện tại của các ngươi, căn bản không có khả năng dập tắt.
Tôi quyết định chắc chắn, trực tiếp ôm Hồ Ninh vào trong ngực.
Ngực lập tức truyền đến một trận đau đớn nóng rực, tôi cảm giác tầng da kia hẳn là trực tiếp bị thành than.
Thật sự rất đau, nhưng Hồ Ninh hẳn là đau hơn tôi rất nhiều đi.
125.
Ngươi làm gì vậy! Hắn lập tức hoảng.
Quả nhiên, tôi biết rằng cái chết của tôi không nằm trong kế hoạch của hắn.
Tôi không trả lời, mặc dù tôi rất muốn châm chọc hắn một cách soái khí, nhưng bây giờ tôi thực sự không nói nên lời.
Tôi chỉ có thể dùng khí lực còn sót lại ấn Hồ Ninh vào trong ngực.
Cầu nguyện cho tên ngốc này có thể nhanh chóng thu hồi ngọn lửa trước khi cả tôi và Hồ Ninh đều bị thiêu chết.
Hắn xanh mặt, lại vung tay lên.
Tôi nhìn xuống, đám lửa không còn, nhưng lông Hồ Ninh thì bị cháy gần hết, nhất là cái đuôi, hoàn toàn trụi lủi rồi.
Suýt chút nữa biến thành hồ ly nướng than!
Lúc đầu hơi thở của cậu ta khá đều đặn, nhưng bây giờ lắng nghe kỹ, hơi thở của cậu ta đã trở nên ngắt quãng!
Những vết bỏng trên cơ thể cậu ta và nọc độc của con rắn trước đó đan xen vào nhau, nhìn thấy mà giật mình.
Cầu xin người này cứu Hồ Ninh khẳng định là không có khả năng, mục đích của hắn chính là đưa Hồ Ninh vào chỗ chết.
Vậy thì chỉ có thể để tôi tự mình xử lý!
Dù sao tôi cũng bị thiêu nửa chết nửa sống, hơn nữa tôi xác định có thể chuyển thế, Hồ thì không nhất định.
Trực tiếp lấy con dao mang theo bên người ra, dùng tay phải run rẩy cắt động mạch trên cổ tay trái, máu liền phun ra ngoài.
Tôi run rẩy đưa cổ tay vào vết thương sâu nhất trên người Hồ Ninh, tận lực tránh lãng phí một giọt máu.
Nhanh lên, chảy ra nhanh lên.
Tôi sợ máu chảy không đủ nhanh với tốc độ suy yếu của cậu ta.
May mắn thay, cơ thể cậu ta tham lam hấp thụ từng giọt máu rơi xuống, nhìn vết thương nhanh chóng lành lại, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm: Máu này không có uổng phí.
Cậu ta chậm rãi mở mắt ra.
Chẳng qua sức lực cũng đang rút ra khỏi cơ thể tôi từng chút một, biểu hiện trực quan nhất là tôi không thể đứng vững được nữa, bịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
Tôi đã không còn cảm thấy đau đớn ở đầu gối, có khả năng đã bị tê liệt. Tôi không cảm thấy bất kỳ cảm giác nào trên cơ thể nữa, cho dù đó là vết bỏng hay cơn đau do vết cắt ở cổ tay, tất cả đều không cảm giác được.
Một trận cảm giác choáng váng dâng lên, mí mắt trở nên rất nặng nề, ngay cả mở mắt cũng không làm được. Thế giới chồng chéo lên nhau trước mắt tôi, xoay tròn và dần dần đi xa.
Miễn cưỡng nhìn thấy cậu ta hình như đã hoàn toàn tỉnh táo lại, lo lắng muốn ngăn tôi lại.
Tôi cười, làm cái khẩu hình với cậu ta: Nhớ đến tìm tôi.
Hồi ức đến đây là kết thúc.
126.
Lần này cuối cùng cũng đã làm rõ mọi chuyện.
Nhưng mở mắt ra, tình huống cũng không tốt hơn bao nhiêu so với hồi ức.
Xung quanh là những cái cây to lớn, tôi đang ngồi dưới một thân cây.
Hẳn là đang ở trong núi.
Lá cây bên trên lay động một hồi, có người từ trên cây nhảy xuống.
Tôi nhìn qua, mẹ nó, đây không phải là đồng liêu xen vào việc của tôi sao!
Ngươi nói ngươi rốt cuộc là thần phụ trách cái gì, sao lại nhàn rỗi như vậy!
Có thể là chuyên phụ trách chia rẽ các cặp tình nhân.
127.
Tôi lạnh lùng hỏi hắn: Sao lại là ngươi? Con yêu quái bắt tôi đâu?
Hắn giống như khoe khoang nói với tôi: Đã bị ta đánh bại.
Tôi: Vậy cảm ơn ngươi.
Sau đó nhắm mắt dưỡng thần không để ý đến hắn nữa, chuyên tâm chờ đợi Hồ Ninh tới tìm tôi.
Kết quả người này nhất định phải gợi chuyện với tôi: Ngươi tin tưởng cậu ta như vậy sao?
Thấy tôi không đáp lời, hắn ở chỗ này lẩm bẩm.
Tuy rằng mấy trăm năm qua hồ ly có thể trở nên lợi hại hơn rất nhiều, nhưng ngươi nhìn đi, thời gian càng lâu, càng nhiều yêu quái tìm đến ngươi, cậu ta có thể bảo vệ ngươi một ngày, nhưng chưa chắc có thể bảo vệ ngươi cả một đời.
Tôi cực lực khống chế biểu cảm trên mặt đừng có biến hóa quá lớn, nhưng nội tâm đã dậy sóng to gió lớn.
Bởi vì đây cũng là vấn đề tôi đang lo lắng, cường độ yêu quái sẽ gia tăng theo thời gian, nếu như không có một hạn mức cao nhất, chỉ sợ tình huống hắn nói sẽ trở thành sự thật.
Nhưng người này rõ ràng là muốn dụ dỗ tôi. Mục tiêu của tôi là sống sót cùng Hồ Ninh. Hắn thì hy vọng tôi giết chết Hồ Ninh để sống sót.
Mục tiêu vốn không nhất trí, phải thận trọng phán đoán lời hắn nói.