Nguyễn Lam Ân không ngờ rằng khi trông thấy mình lại khiến hắn ngạc nhiên như vậy, biểu cảm khác lạ xuất hiện trên gương mặt hắn làm cậu thích thú.
Cậu giơ di động lên ra hiệu hắn cũng cầm lấy di động xem.
[Bất ngờ đến vậy sao?] Cậu gửi tin nhắn cho hắn.
Cao Bách Dương nhận được tin nhắn. Khi hắn nhập học cậu đã kết bạn với hắn để kéo hắn vào nhóm chat của lớp. Danh bạ của hắn chỉ có mấy người, tin nhắn trong nhóm lớp là nhiều nhất, nhưng toàn là tin nhắn của những bạn học khác. Khung chat với cậu trước đây vẫn luôn là một mảng trống trơn, nhưng giờ đã có một tin nhắn từ cậu.
Có chút không tin được. Cao Bách Dương cảm thấy giây phút này không mấy chân thực.
[Ừm.]
Không ngờ cậu lại tới đây tìm hắn.
Cao Bách Dương đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa sổ. Người bên ngoài không biết, tin tức tố trên người Alpha lúc này cường hãn đến mức nào.
Giống như mãnh thú hoang dã muốn cắn xé nuốt chửng con mồi vào bụng, một mãnh xương cũng không chừa.
Lam Ân: [Có thể call không?]
Cao Bách Dương không trả lời mà trực tiếp gọi cho cậu.
Nguyễn Lam Ân hơn ngạc nhiên khi hắn chủ động gọi tới, lập tức ấn nghe.
“Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Cậu nghe ra được giọng nói của hắn lại trầm thấp từ tính hơn thường ngày vài phần. Có vẻ càng thêm quyến rũ với người nghe.
“Thật không? Tôi nghe bác sĩ nói Alpha trong thời gian này tính cách rất thất thường, còn rất hung hăng, gặp Alpha không chừng sẽ đánh nhau đến sức đầu mẻ trán, gặp Omega thì sẽ muốn lao đến đánh dấu người ta.”
Lời này của cậu tuy hơi quá nhưng ý nghĩa không sai, người sẽ xúc động rất có khả năng làm ra những chuyện này. Cậu nói với giọng điệu rất nghiêm trọng, còn nhìn hắn đánh giá.
“Tôi không như vậy.”
“Tôi biết mà, bác sĩ nói cậu rất phối hợp. Nhưng hôm nay chuyện xảy ra ở nơi đông người như vậy thật sự rất nguy hiểm. Những lần trước cậu vượt qua như thế nào?”
“Tôi nhốt mình trong phòng.”
Nguyễn Lam Ân dựa vai lên cửa kính nói chuyện, tâm sự với hắn một lúc. Hoàn toàn không nhắc gì đến tin tức tố làm hắn không biết cậu nghĩ gì, là không để ý chăng? Hay không nhận ra? Không đúng, lúc đó Omega rất mẫn cảm với tin tức tố khác, không lý nào không nhận ra được. Cao Bách Dương xoắn xuýt suy đoán tâm tư của cậu nhưng không có kết quả.
“Không ngờ đến, tôi lại phân hóa thành Omega.” Cậu than thở.
“Cậu không muốn?” Cao Bách Dương hỏi.
“Đối với tôi thì không vấn đề gì, ông bà nội biết được không chừng còn muốn mở tiệc lớn ăn mừng. Lúc trước cha mẹ tôi yên tâm khi biết tôi là Beta, họ sợ không Alpha nào chịu được Omega có tin tức tố quá mạnh.”
Cao Bách Dương nhớ đến hương hoa hồng bộc tuyết, dù có phần lạnh lẽo nhưng cũng rất ngọt ngào. Hoa hồng trong tuyết vừa mạnh mẽ vừa đẹp đẽ như thế, rất thích hợp với cậu.
Hắn chần chờ nói: “Tin tức tố… của cậu… rất tốt.”
Nguyễn Lam Ân ngạc nhiên khi nghe lời nói của hắn, cậu đứng thẳng người nhìn người bên trong phòng.
Một Alpha khen tin tức tố của một Omega, chuyện này không phải lời hay, thậm chí có thể bị cho là hành vi quấy rối. Cao Bách Dương tự biết bản thân lỡ miệng, không ngờ có ngày hắn lại nói ra lời thế này.
Nếu không phải gặp được cậu, cả đời này có lẽ hắn sẽ không mở lòng với bất kỳ ai.
Thấy hắn cúi đầu đi chỗ khác, cậu thấy hơi buồn cười. Những lời này với học sinh mà nói cũng thường thấy, cậu cũng không cho rằng hắn có ý xấu mà đơn giản chỉ là muốn an ủi cậu. Cậu ngạc nhiên vì lúc đó hắn ngửi được tin tức tố của cậu.
Tình hình lúc đó nguy hiểm đến nhường nào? Nếu hắn không khống chế được bản năng thì sao?
Chuyện này cũng thật là một kỳ tích, độ phù hợp cao như thế mà hai người vẫn có thể an toàn trong thời kỳ đặc thù. Khả năng khống chế của hắn tốt đến mức nào? Hay là đối với đối phương không có ý gì mới có thể chịu đựng được đến như thế?
“Cậu ngửi được sao? Cảm ơn lời khen của cậu. Thật ra tin tức tố của cậu cũng rất tốt. Tôi có hỏi bác sĩ rồi, pheromone của cậu là cấp S, mùi vị cũng rất cao cấp hiếm thấy.”
“Cậu… không thấy… ghê tởm sao?”
Không tin được vào lời mình vừa nghe, Cao Bách Dương nhìn cậu hỏi lại. Hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt của cậu khi nói lời này.
Nguyễn Lam Ân cười bất đắc dĩ, hỏi lại: “Sao lại ghê tởm? Tin tức tố là đặc trưng của một người, dù là vị gì cũng không nên nói như vậy.”
Ngay sau đó cậu như phát giác cái gì, nhíu mày hỏi: “Có người dùng lời như vậy sĩ nhục cậu?”
Cao Bách Dương không đáp.
Như vậy cũng như ngầm thừa nhận, giờ cậu đã biết tại sao hắn không để tin tức tố bị rò rỉ cũng như không phóng tin tức tố ngăn cản Lâm Quốc Thịnh chèn ép vào hôm đó.
“Cậu đừng nghĩ về nó nữa, là do bọn họ ganh tị với cậu. Cậu là Alpha cấp S mà, không bị những Alpha khác ganh tị mới là chuyện lạ.”
Hắn nhìn cậu hồi lâu, gật đầu: “Ừm.”
Trước đây hắn không biết cấp bậc của mình, nhưng là cấp S có lẽ cũng không quan trọng, những người kia làm sao biết được, bọn họ chỉ châm châm vào tin tức tố mà bọn họ cảm nhận được thôi. Đó là mùi máu tươi, cực kỳ tanh tưởi rợn người.
Im lặng một chốc, Nguyễn Lam Ân nói tiếp: “Tôi đến gặp cậu còn có một chuyện muốn thương lượng với cậu. Đây là vấn đề trên người tôi, nên là cậu không đồng ý cũng không sao, chuyện này cũng không làm ảnh hưởng đến cậu nên cậu không cần miễn cưỡng.”
Trong lòng Cao Bách Dương sinh ra lo lắng, hỏi: “Cậu bị gì?”
“Bác sĩ nói thể chất của tôi đặc thù, thuốc ức chế bình thường không có tác dụng, phải điều chế loại thuốc đặc hiệu cho tôi. Thuốc đặc hiệu tuy hiệu quả nhưng hậu quả lại lớn, sử dụng nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt cho sức khỏe của tôi và chức năng cơ thể. Còn một cách khác là dựa vào tin tức tố của Alpha có độ phù hợp cao, như vậy không có tác dụng phụ cho thân thể.”
Bàn tay trong góc khuất của hắn đã nắm chặt khi nghe cậu nói đến dựa vào tin tức tố của Alpha để đẩy lùi kỳ phát tình. Bây giờ hắn không đủ lý trí để biết được cậu nói chuyện này với hắn vì Alpha có độ phù hợp cao ấy chính là hắn.
“Cậu… độ phù hợp của cậu với tôi đã đạt đến 98%, bác sĩ khuyến nghị tôi suy xét đến cách thứ hai. Nhưng nếu như vậy thì đây không còn là chuyện tôi có thể tự mình quyết định nữa nên tôi muốn hỏi ý kiến của cậu.”
Lỗ tai sau tóc của cậu đã hiện lên một màu hồng nhạt.
Cao Bách Dương ngẩn người một lúc, tạm thời chưa kịp xử lý hết thông tin cậu vừa truyền đạt.
Hồi lâu không nghe thấy hắn nói gì, cậu nghi hoặc: “Cậu có nghe tôi nói không?”
“Có.” Lúc sau hắn mới tìm lại được giọng nói của mình, giọng hắn hơi run hỏi lại: “98% là thật sao?”
“Tôi gạt cậu làm gì? Độ xứng đôi này thật sự là hiếm thấy.”
Độ xứng đôi 98%, cậu với hắn có độ xứng đôi 98%, hắn đang nằm mơ sao? Cao Bách Dương cảm thấy đầu óc hắn hiện giờ không được tỉnh táo.
Đây rốt cuộc là ông trời nhìn thấy hắn rồi, rủ lòng thương với hắn rồi phải không?
Thấy hắn cứ trầm mặc không nói, Nguyễn Lam Tư cũng biết chuyện này quá đường đột, với tính cách của hắn nếu muốn câu trả lời ngay bây giờ chắc chắn hắn sẽ từ chối. Cho nên cậu rào trước, cho cả hai thêm thời gian suy nghĩ cho kỹ càng.
“Tạm thời tôi đã không sao, chuyện tôi nói với cậu, cậu cứ từ từ suy nghĩ, lúc đi học lại rồi nói với tôi cũng được. Cậu cũng biết nếu làm vậy thì hai chúng ta sẽ bị thiên tính ảnh hưởng, cho nên phải suy nghĩ cho kỹ càng. Mẹ tôi làm thủ tục xong rồi, bà đang chờ tôi bên ngoài nên tôi về trước đây. Cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt. Tôi cúp máy đây, tạm biệt.”
Nói một hơn dài, cậu kết thúc cuộc gọi, vẫy tay chào tạm biệt hắn một lần nữa rồi mới nhanh chóng xoay người rời đi.
Để lại Cao Bách Dương nhìn bóng lưng cậu khuất dần.
Hắn buông di động, trở về giường bệnh của mình. Hắn đương nhiên biết Alpha và Omega tiếp xúc tin tức tố nhiều sẽ bị ảnh hưởng lẫn nhau. Dù hiện tại không bị bản năng ảnh hưởng thì hắn cũng đã muốn bảo vệ, chiếm hữu cậu, muốn cậu trở thành của riêng mình.
Nếu cậu cũng ỷ lại dựa dẫm vào hắn thì sao? Thiếu niên ấp áp dịu dàng cười với hắn, luôn muốn bên cạnh hắn, trên người nhiễm đầy tin tức tố của riêng hắn… chỉ tưởng tượng đơn giản thế thôi cũng là hắn bốc lên một trận dục hỏa đốt người, đầu lưỡi khẽ sượt qua răng nanh, bản thân đã nổi lên phản ứng. Hắn không dám nghĩ xa hơn nữa.
Dục hỏa là thật, nhưng những thứ đó đều là tưởng tượng của hắn mà thôi.
Cậu cười với hắn, đó chỉ là nụ cười của bạn bè với nhau, cậu cười nói với rất nhiều bạn bè.
Cậu đi bên cạnh hắn, cũng đi bên cạnh một đám người, là những người bạn cùng đi ăn cơm với nhau hay đi chơi game cùng nhau.
Cậu không có tin tức tố của hắn, trước đây còn có người dùng tin tức tố ve vãn cậu. Giờ cậu là Omega rồi, sẽ có bao nhiêu người muốn tiếp cận, lấy lòng cậu đây?
Đầu hắn rất đau, toàn thân đều đau.
Cao Bách Dương nghĩ rằng cậu muốn dành thời gian suy nghĩ là vì không hy vọng sử dụng cách này. Dù sao thì hai người không thích nhau lại vì bị thiên tính ảnh hưởng mà bị trói chung một chỗ sẽ không được vui vẻ. Thể xác hai người có thể hoàn mỹ kết hợp nhưng tinh thần lại không dung hòa.
Hắn không muốn có chướng ngại này, dù là tinh thần hay thể xác hắn đều muốn cậu là của hắn, chỉ hướng về hắn. Hắn cũng vậy, chỉ cần một mình cậu là đủ.
Để loại bỏ chướng ngại, hắn phải càng thân cận với cậu, tìm lí do để đến gần cậu, quan tâm cậu, để cuộc sống của cậu có sự xuất hiện của hắn. Đến khi cậu quen dần với sự có mặt đặc biệt của hắn thì sẽ ỷ lại vào hắn, cần hắn. Hắn phải làm cho cậu không thể rời khỏi hắn.
Lí do hiện tại chính là trở thành 'thuốc' của cậu, rồi từ từ hắn sẽ càng xâm nhập vào cuộc sống của cậu hơn, chiếm giữ cậu.
•Hết chương 20•