Thứ năm, Cao Bách Dương đã đi học trở lại, khi bước vào lớp học có phần không được tự nhiên như trước, những gì đã xảy ra vẫn còn động lại trong ký ức của hắn.
Trong sân trường nhiều học sinh qua lại, không ai để ý đến hắn, hắn trở về dáng vẻ giảm thiểu sự tồn tại đến mức thấp nhất, không ai nhận ra hắn. Nhưng lúc vào lớp học không thể như vậy được, sẽ có người quay đầu nhìn hắn. Chỉ là không giống như trước đây, các bạn học không dùng ánh mắt khác lạ nhìn hắn, ngược lại còn vui vẻ chào hỏi với hắn.
Hắn dừng lại một chút, thấp giọng nói một tiếng “chào”.
Lâm Quốc Huy vẫn nhiệt tình nói chuyện với hắn, nói về bài tập mấy ngày hắn không đi học, chỉ cho hắn môn nào phải làm đến bài nào.
Đáng ngạc nhiên là hắn đều làm gần xong rồi. Không lên lớp vẫn có thể tự học rồi giải bài tập về nhà, đây là năng lực thần thánh của học sinh giỏi sao?
Trưa thứ tư Cao Bách Dương đã xin được xuất viện, bác sĩ Chương thấy tình trạng của hắn đã ổn định nên cho phép hắn xuất viện. Sau khi về nhà thì hắn bắt đầu học, cho nên mới có thể làm được kha khá bài tập trong sách.
“Có gì đáng ngạc nhiên? Bách Dương đã cướp được vị trí nhất ban, nghỉ vài ngày sao làm khó được cậu ấy.” Trần Hiền Tân phân tâm khỏi di động nói với Lâm Quốc Huy.
Lâm Quốc Huy tự biết nhục: “Là tôi nghĩ nhiều rồi, là tôi lỡ xem thường cậu, xin lỗi.”
“Không sao, cậu chỉ có ý tốt.”
Lâm Quốc Huy ngẩng phắt đầu lên nhìn hắn, mắt trừng lớn. Theo như tính cách của hắn, hắn sẽ im lặng làm việc của mình, thế nhưng hắn đột nhiên chủ động nói nhiều hơn làm cậu ta không tin vào bản thân mình.
Thời gian qua Cao Bách Dương đã suy nghĩ rất nhiều, nếu có cơ hội hắn có thể nói nhiều hơn với bạn học, như vậy khi tiếp cận cậu sẽ không quá làm người khác chú ý, cảm thấy bất thường. Hắn cần phải chuẩn bị bước đệm cho kế hoạch của mình, không thể có sơ suất.
“Cậu…” Lâm Quốc Huy chần chờ: “Có phải cậu gặp đả kích gì không?”
“Ai gặp đả kích?” Nguyễn Lam Ân vừa lúc trở về lớp nghe được câu này liền cười hỏi.
“Cao Bách Dương nói chuyện với cậu ta làm cậu ta gặp đả kích.” Trần Hiền Tân dùng một câu trình bày sự thật.
Nhìn thấy sách bài tập trong tay cậu lại hỏi: “Sách bài tập mới? Sao thầy Lý lại để một Omega làm việc nặng nhọc này? Thật là không biết thương hoa tiếc ngọc mà.”
“Tôi ở phòng giáo viên sẵn tiện nhìn thấy nên bê về luôn, cậu đem phát cho các bạn đi.” Cậu giao bài tập trong tay lại cho Trần Hiền Tân.
Sau khi phân phó xong, cậu hứng thú hỏi Lâm Quốc Huy: “Bách Dương nói gì với cậu đến mức khiến cậu gặp đả kích?”
“Cậu ấy nói với tôi bảy chữ, bảy chữ đó.” Cậu ta chưa được bình tĩnh lắm.
Nguyễn Lam Ân nghe xong, nhướng mày, nói: “Có thể mở lòng với mọi người là chuyện tốt.”
Chuông reo vào giờ truy bài, cậu vỗ tay bảo mọi người ổn định rồi về chỗ ngồi của mình.
Lớp học vẫn diễn ra như thường ngày, tiếng giáo viên giảng bài, tiếng xì xầm nho nhỏ của học sinh bên dưới hài hòa tồn tại cùng nhau.
Cho đến giờ nghỉ giải lao.
Nguyễn Lam Ân đọc sách, ngoài cửa sổ có người gọi cậu, là Lê Thế Tân.
“Anh Lam Ân, có thể ra ngoài đây một chút không?” Nam sinh rụt rè hỏi.
Thấy nam sinh có chuyện muốn nói, cậu đóng sách trên tay lại, đi ra ngoài hành lang.
Cậu chỉ đi ra bên ngoài lớp, đứng bên cạnh lan can nói chuyện nên trong lớp vẫn có thể nhìn thấy. Hình ảnh lọt vào mắt Cao Bách Dương, từ khi nam sinh đến tìm hắn đã nhìn thấy rồi. Ánh mắt hắn không tự chủ được liếc nhìn ra ngoài.
“Có chuyện gì không?” Nguyễn Lam Ân hỏi.
Lê Thế Tân nhìn xuống chân trái của cậu hỏi: “Chân của anh đã khỏi chưa?”
Chân cậu chỉ bị trật nhẹ, ở nhà được dì Huệ nắn nước thuốc qua hai ngày thì cậu đã đi đứng bình thường trở lại, cũng quên mình từng bị trật luôn rồi.
Chỉ chút thủ đoạn nhỏ cậu cũng không để tâm làm gì.
Hỏi thăm chân của cậu chỉ là cái cớ thôi, Lê Thế Tân đã thích cậu sau cái nhìn đầu tiên, muốn nhân cơ hội làm quen với cậu mới là chính. Hôm đó cậu phân hóa, Lê Thế Tân cũng trông thấy, trong lòng càng vui mừng hơn. Thầm nghĩ ngay cả ông trời cũng muốn tác hợp cho hai người.
Lê Thế Tân lấy hộp bánh ngọt đã chuẩn bị ra đưa cho cậu, nói: “Làm anh bị thương em thật sự xin lỗi, cái này tặng anh để chuộc lỗi. Đáng ra em phải đến sớm hơn, nhưng cửa hàng này chỉ mở cửa từ thứ năm đến chủ nhật nên mới để đến hôm nay. Anh nhận đi ạ.”
Bàn tay dưới bàn của Cao Bách Dương cuộn lại khi thấy Lê Thế Tân tặng bánh cho cậu, hắn có thể mơ hồ nghe được cuộc đối thoại giữa hai người. Nhưng cho dù mục đích là gì thì hắn đều không muốn, hành động lấy lòng rõ như vậy ai cũng có thể nhìn ra. Vài bạn học trong lớp đã thảo luận về tại sao Alpha tặng bánh cho cậu? Alpha bên ngoài có xứng với cậu không?
Cả chuyện lớp 10 cậu nhận được rất nhiều thư tỏ tình, lúc cậu chưa phân hóa đã có rất nhiều nữ sinh, nam Beta thậm chí là Alpha gửi thư tình cho cậu.
Cậu được yêu thích như vậy, hắn đã biết rõ từ nhỏ đến lớn chắc chắn cậu đã nhận được vô số lời tỏ tình từ người khác. Nhưng khi chính tai nghe mắt thấy lại đau hơn gấp nhiều lần so với suy nghĩ.
Nguyễn Lam Ân nhìn hộp bánh tinh xảo, cười từ chối: “Không cần phải vậy, cậu cũng không phải cố ý, tôi không để trong lòng. Bánh này cậu mang về đi, tôi không thể nhận.”
“Anh nhận đi, bánh su kem của tiệm này rất ngon, rất đắt khách, không sợ bị ngọt ngấy. Em đặt đến đây là để tặng cho anh, anh nhận em mới yên tâm là anh đã tha thứ cho em.” Lê Thế Tân cố gắng thuyết phục.
Nguyễn Lam Ân lùi lại một bước, Lê Thế Tân thấy hành động của cậu, tự biết bản thân đã quá vội vàng.
“Em chỉ muốn tặng nó cho anh vì muốn thể hiện thành ý, em cũng biết là bạn học của em cố ý đẩy em, cậu ấy chỉ là nhất thời háo thắng mới làm vậy. Cũng tại em không cẩn thận, cũng đã tiếp tay gây ra chuyện này.” Lê Thế Tân cụp mắt, đáng thương nói: “Hộp bánh này không có đáng giá bao nhiêu, nhưng em thật tâm muốn xin lỗi anh, anh nhận lấy đi. Anh không thích ăn có thể chia cho bạn trong lớp. Tuy làm anh bị thương nhưng chắn chắn cũng ảnh hưởng đến lớp của anh, nếu hôm đó vì chuyện này mà lớp anh không chiến thắng thì em sẽ càng có lỗi hơn nữa. Xin anh tha lỗi cho em!”
Lê Thế Tân cúi đầu, nâng hộp bánh lên cao thêm một chút.
Đã đến thuyết phục như vậy còn làm hành động trịnh trọng chỉ để xin lỗi, cậu trầm ngâm một chút, cuối cùng vì sự thành tâm của nam sinh này mà nhận lấy.
Cậu cũng nói rõ: “Tôi có thể nhận, thành ý của cậu tôi nhận rồi, còn bánh này tôi nhận cho lớp.”
“Không vấn đề, cảm ơn anh đã tha lỗi cho em.” Lê Thế Tân vui mừng nói.
Nguyễn Lam Ân trở vào lớp, không liếc mắt đã đưa hộp bánh cho một bạn nữ trong lớp, bảo cô chia đều cho các bạn nữ.
Hộp bánh không lớn, đem chia cho bạn học nữ không chừng còn thiếu nên không cần suy xét đến bạn học nam.
Bạn học nữ vui vẻ khi nhận bánh ngọt, không quên cảm ơn cậu. Các cô ăn đến ngon lành, luôn miệng khen vẻ ngoài của bánh thì đẹp mắt, hương vị vừa thơm vừa ngọt nhưng không ngọt ngấy. Đối với tín đồ món ngọt thật sự là không thể bỏ qua.
Tâm tình của Cao Bách Dương lúc này được buông lỏng phần nào. Cũng may mà cậu nhận cho các bạn học khác, nếu cậu có ý muốn ăn chúng thì có lẽ hắn đã không kiểm soát được tin tức tố của mình.
Loại cảm giác này vô cùng bức rứt và khó chịu.
Trong tâm trí tồn tại hình bóng của một người chính là đau khổ như vậy. Đơn phương nhìn về đối phương, nhưng lại nhìn thấy người ấy đứng cùng một người khác.
Bản thân đã đứng dưới cơn mưa lạnh lẽo lại phải cô độc gánh chịu.
Trên đời có rất nhiều chuyện không như ý, người đến người đi chỉ như bèo nước gặp nhau không có được bao nhiêu liên hệ, bao nhiêu sâu cạn nhân tình. Từ khi hiểu chuyện, Cao Bách Dương cũng chưa từng để tâm mình đã gặp qua những ai, đường thẳng mà hắn đi đã cắt ngang với ai tạo nên giao điểm. Bởi vì với hắn, lướt qua là lựa chọn tốt nhất, không ai yêu thích hắn.
Nhưng trong cuộc đời mỗi người luôn tồn tại những biến số không lườn trước được. Lúc hắn lựa chọn tiếp tục việc học tại trường Trung học phổ thông Thanh Hồng thì vận mệnh đã được thúc đẩy. Mỗi lựa chọn sẽ dẫn đến một cánh cửa, và cánh cửa mà hắn chọn đã có cậu trong đó.
Sự xuất hiện của cậu đã làm thay đổi cuộc đời của hắn. Hắn muốn khẳng định sự tồn tại của mình, để nhận được sự chú ý từ cậu.
Giờ nghỉ trưa, Nguyễn Lam Ân xuống cuối lớp tìm Cao Bách Dương, muốn cùng hắn ra ngoài ăn liền bị đám anh em kháng nghị.
“Lớp trưởng, cậu như vậy không được, ra ngoài ăn sao không rủ chúng tôi.”
“Cô A quả O đi ăn chung với nhau là ý gì? Bọn tôi đi chung mới không bị người khác hiểu lầm.”
“Tôi sẽ vô duyên vô cớ mời người khác ăn cơm sao? Tôi có chuyện phải trao đổi với Bách Dương. Ai muốn đi chung, cũng có thể, chỉ là sau đó còn mạng đi ra hay đã bị giết người diệt khẩu thì tôi không chắc.” Cậu phóng khoáng nói.
Những người vừa lên tiếng đều bất giác rụt cổ lại.
“Các cậu đừng ở đây ăn nói lung tung nữa, chuyện liên quan đến mạng người, tôi không đùa đâu.” Nguyễn Lam Ân nghiêm túc: “Đi đi, chiều tôi sẽ mời trà sữa.”
Nếu không thật sự là chuyện quan trọng cậu sẽ không dùng bộ dạng nghiêm túc như này, bọn họ đều biết cậu không nói tức là không nên nhiều chuyện liền vui vẻ khi được uống trà sữa miễn phí, lôi kéo nhau đi căn tin ăn trưa.
Cao Bách Dương có thể đoán được chuyện mà cậu muốn nói, im lặng cùng cậu đi ra ngoài.
•Hết chương 22•