Gần trường Thanh Hồng có nhiều hàng quán, đồ ăn, đồ uống, hiệu sách, cửa hàng tiện lợi… rất phù hợp và được các cô cậu học sinh yêu thích, từ bình dân đến sang trọng đều có đủ.
Trong một phòng nhỏ, Nguyễn Lam Ân và Cao Bách Dương ngồi đối diện nhau. Trên bàn ăn đã được dọn lên bốn món ăn bắt mắt và tươi ngon, mùi vị ở đây được nhiều học sinh đánh giá tốt.
Nguyễn Lam Ân chọn một nhà hàng tầm trung đặt một phòng riêng để mời Cao Bách Dương, không phải cậu keo kiệt nhưng suy tính cẩn thận thì đây là lựa chọn tốt nhất. Có phòng riêng để tiện nói chuyện, nội dung hai người sắp nói cũng sẽ không bị thực khách khác nghe thấy.
“Động đũa đi, chúng ta ăn trưa trước, ăn xong rồi nói.” Cậu cầm đũa lên, thấy hắn vẫn bất động thì nói tiếp: “Ăn riêng với tôi làm cậu không được tự nhiên hả?”
Cao Bách Dương lặng lẽ hít vào một hơi làm cho bản thân được tự nhiên, cầm đũa lên, đáp: “Không phải, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Cậu nở nụ cười, tự nhiên động đũa trước: “Vậy thì mau ăn thôi, để lâu nguội thì món ăn sẽ không ngon nữa.”
Thấy hắn đã cởi mở hơn cậu rất hài lòng, tuy vẫn là những câu ngắn gọn nhưng như vậy mới hợp với hình tượng của hắn. Nếu hắn cởi mở đến mức luyên thuyên như Trần Hiền Tân, thật sự không phù hợp, rất lãng phí tài nguyên của hắn.
Nguyễn Lam Ân quy củ ăn uống, động tác nhẹ nhàng, không để phát ra tiếng động. Cao Bách Dương một bên ăn một bên quan sát. Khả năng tiếp thu kiến thức của hắn mạnh, chỉ cần quan sát nhiều đã có thể học được tám chín phần.
Nam sinh thẳng lưng, đầu hơi ngẩng lên hơn thường ngày, động tác gắp thức ăn dứt khoát, lúc lùa cơm vào miệng tĩ mĩ chậm rãi hơn bình thường, đến nhai cơm cũng cẩn thận hơn.
Trước đây Cao Bách Dương làm gì có thời gian nghĩ đến những chuyện này, hắn không hề được dạy cách ăn uống nho nhã như thế, hoàn cảnh cũng không cho phép. Nhưng từ giờ hắn phải dần thay đổi mình, bởi vì con đường hắn sắp đi không còn tùy ý tự tiện như trước.
Có những khuôn phép hắn buộc phải ép mình vào.
Đến khi hắn dừng đũa, Nguyễn Lam Ân mới từ tốn gác đũa, dùng giấy ăn lau miệng.
“Xong rồi?” Cậu hỏi.
“Ừm” Cao Bách Dương uống một ngụm nước lọc gật đầu.
Nguyễn Lam Ân nhẹ giọng bắt đầu: “Chuyện lần trước tôi nói, cậu nghĩ sao?”
Cao Bách Dương không trả lời mà hỏi lại: “Cậu chọn cách nào?”
Cậu bật cười: “Tôi hỏi cậu trước mà, sao cậu lại đem vấn đề trả lại cho tôi.”
Tuy nói như vậy như cậu vẫn trình bày quan điểm của mình.
“Được, tôi nói quan điểm của mình trước. Nếu sử dụng thuốc ức chế đặc hiệu, ngoài vấn đề sử dụng trong thời gian dài sẽ gây tổn hại cho sức khỏe thì hầu như không còn bất cứ nhược điểm nào cả.”
Giá cả đắc nhưng vẫn nằm trong phạm vi gia đình cậu có thể chi trả. Thiết kế nhỏ gọn cậu có thể mang theo bên người bất cứ lúc nào, khi cậu cần liền có thể phát huy tác dụng. Có thể giúp cậu bất cứ lúc nào cũng có thể giúp cậu cả đời.
Hắn đã nghe qua gia thế nhà cậu, chỉ cần cậu quyết định thì bệnh viện có thể cung cấp cho cậu đủ thuốc ức chế mà cậu cần.
Nguyễn Lam Ân tiếp tục nói: “Nếu nhờ cậu giúp đỡ, thuận lợi chính là đảm bảo sức khỏe, còn lại, đều là nhược điểm.”
Đấu với một vật vô tri, hắn thậm chí còn không có ưu thế, bàn tay đặt trên đầu gối của hắn lặng lẽ cuộn tròn lại.
“Nhưng ông bà nội tôi biết chuyện, chắc chắn đều muốn tôi chọn cách thứ hai, họ sẽ tìm trăm phương ngàn cách để ‘bắt’ cậu về cho tôi. Chuyện này không thể dấu mãi được, rồi cũng sẽ có ngày ông bà nội biết bệnh trạng của tôi. Để hai người lớn tuổi tóc đã bạc còn phải lo lắng cho con cháu, tôi cũng không đành lòng.”
Nói như vậy, Cao Bách Dương lại có một lợi thế, cậu hiếu thảo như vậy, nếu hắn tấn công vào điểm này không chừng cậu sẽ chọn hắn.
“Nghe cậu nói, ông bà nội của cậu rất yêu thương cậu. Khi biết đứa cháu mình yêu thương sức khỏe không tốt, chắc chắn rất đau lòng, thậm chí là đỗ bệnh.”
Cao Bách Dương nói rất chậm, từng lời nói ra đều đúng với tâm tình của một người lớn tuổi, chất chứa thương tâm. Tuy gương mặt không có biểu cảm đau thương, nhưng ánh mắt nhìn xuống kết hợp với dáng vẽ của hắn lại tạo cảm giác ưu tư.
Hắn nói tiếp: “Thật ra, tôi có thể giúp cậu nếu cậu muốn. Từ lúc tôi nhập học, cậu đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều, cậu cũng là người đầu tiên không cảm thấy tin tức tố của tôi…” ghê tởm “Nếu có cơ hội tôi muốn giúp cho cậu cho đến khi cậu không cần nữa.”
Cho đến khi cậu không thể trời khỏi tôi được. Cao Bách Dương ầm thầm thay đổi trong lòng.
“Tôi là lớp trưởng giúp đỡ thành viên trong lớp là chuyện tôi nên làm mà, cậu không cần quá để tâm. Nếu cậu giúp tôi, tôi cũng không để cậu giúp không công, tôi…” Nguyễn Lam Ân cười cười xua tan bớt không khí trầm trọng trong phòng.
Cao Bách Dương rào trước lời cậu muốn nói: “Tôi không cần tiền.” Hắn không muốn quan hệ của hai người là vì tiền bạc, tồn tại dựa trên lợi ích kinh tế.
“A…” Cậu cười gượng, sửa lời: “Nếu cậu có bất cứ yêu cầu gì có thể nói với tôi, tôi sẽ cố gắng giúp cậu, không được thì cha tôi sẽ giúp cậu.”
Nghe lời này, con ngươi hắn khẽ chuyển ánh mắt càng tối, hắn lập lại: “Bất cứ yêu cầu gì cũng được?”
“Ừ.” Cậu khẳng định: “Nhưng mà nó không được vi phạm pháp luật đâu.”
Đầu lưỡi khẽ lướt qua răng nanh, yêu cầu gì cũng được, vậy hắn muốn cậu có được tính không? Hầu kết của hắn khẽ trượt lên trượt xuống, không được, hắn phải nhẫn nại thêm một chút, không thể làm vội vàng rồi dọa cậu sợ hãi được.
“Được, khi cậu cần cậu gửi định vị cho tôi, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ đến tìm cậu.”
“Cảm ơn cậu rất nhiều. Vậy giờ tôi đi thanh toán rồi chúng ta đi.” Nói rồi Nguyễn Lam Ân đứng lên.
Cao Bách Dương cũng đứng lên giành: “Để tôi mời.”
Nguyễn Lam Ân sao để hắn trả được, ấn hắn trở về, nói: “Đã nói tôi mời cậu ra ngoài ăn, sao để cậu thanh toán được. Xem như tôi đang bồi bổ cho cậu.”
Câu cuối cậu đè thấp giọng nói, đôi mắt cong lên tràn đầy ý cười. Có chút giống một tiểu lưu manh ma mãnh.
Nói xong liền xoay người đi.
Bỏ lại Cao Bách Dương tim đập ‘thình thịch’, cổ họng khô khốc. Hắn lại liếm răng nanh ngứa ngáy của mình, thật muốn cắn một cái.
Chỉ là một hành động vô tình lại khiến hắn khắc cốt ghi tâm.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Cao Bách Dương rời khỏi phòng riêng, đi tìm cậu.
Hai người sánh bước rời khỏi nhà hàng, vì lời hứa mời cả lớp uống trà sữa nên cậu dẫn theo hắn đến tiệm trà sữa đối diện trường học đặt trước để giờ giải lao buổi chiều họ giao đến.
Nguyễn Lam Ân cầm menu đồ uống hỏi: “Cậu muốn uống gì? Không uống trà sữa cũng được, ở đây còn có nhiều loại khác.”
“Không cần.” Cao Bách Dương đứng bên cạnh cậu đáp.
“Sao thế được, tôi mời cả lớp, cả lớp có cậu không có thì sao được? Nè, chọn một cái đi.” Cậu đua menu cho hắn: “Mau chọn một cái đi, nhanh còn về trường nữa.”
Dưới sự thúc ép của cậu, Cao Bách Dương nhìn một lượt những loại đồ uống có ở đây, cuối cùng chọn một cốc hồng trà tắc.
Nguyễn Lam Ân cũng chọn cho mình một cốc trà nhãn hạt sen, sau đó gọi nhân viên để đặt thêm hai mươi tám cốc trà sữa lấy bảy loại hương khác nhau hẹn thời gian để tiệm giao đến trường. Cậu thanh toán trước một nửa số tiền, dặn dò nhân viên lúc giao thì để riêng hồng trà tắc và trà nhãn hạt sen ra.
Trước giờ vào học, cậu thông báo với mọi người giờ giải lao sẽ có trà sữa cho mọi người, cả lớp đồng thanh cảm ơn cậu, ồn ào đến khi thầy giáo bước vào la một tràng mới dừng lại.
Vừa đến giờ giải lao nhân viên bên cửa hàng đúng giờ gọi cho Nguyễn Lam Ân ra lấy hàng. Lúc này cổng trường đã đóng lại nên cậu cùng với vài bạn học nam khác ra cổng trường nhận hàng và thanh toán luôn phần tiền còn lại.
Cậu nhận hai loại đồ uống khác biệt của cậu và Cao Bách Dương, những người khác chia nhau xách trà sữa chia cho các bạn học.
“Sao có tới ba mươi ly lận? Tính luôn của lớp trưởng là dư ra một ly rồi.”
“Vậy thì tôi uống hai ly!”
Cậu dập tắt giấc mộng của cậu ta: “Một ly là cho Trúc Khả, Đức Huy đem cho cậu ấy đi.”
“Ok, tôi thay Tiểu Khả cảm ơn cậu.” Đỗ Đức Huy nói.
“Làm hàng xóm với Lam Ân thật tốt, có đồ ngon thì mình cũng được một phần.” Một người cảm thán.
Nguyễn Lam Ân nhướng mày nhìn cậu ta, nói: “Vậy cậu dọn vào ở tiểu khu làm hàng xóm của tôi đi.”
“Thôi đi, tôi không có tiền mua nhà ở đó, có bán hai quả thận cũng không đủ.”
Một đường vừa đi vừa nói cũng về đến lớp học, các bạn học thấy họ về liền sáp lại chia trà sữa, giành hương này hương kia.
Nguyễn Lam Ân liền tránh mặt đi vào bằng cửa sau, đặt cốc hồng trà tắc lên bàn của Cao Bách Dương.
“Của cậu.”
“Cảm ơn.”
Nguyễn Lam Ân đâm ống hút vào cốc trà nhãn hạt sen uống một ngụm.
Mát lạnh, ngọt, có chút vị đắng của trà, thơm mùi nhãn và sen.
Dưới ánh nhìn của cậu, Cao Bách Dương đặt bút sang một bên, lấy ống hút đâm vào cốc hồng trà tắc uống một ngụm. Trông thấy hắn uống rồi cậu mới yên tâm trở về chỗ ngồi của mình.
Mọi người cũng đã chia nhau xong, vui vẻ cầm cốc trà sữa của mình thưởng thức. Các bạn nữ hôm nay đúng là được lộc, buổi sáng được ăn bánh ngọt, buổi chiều lại được uống trà sữa.
•Hết chương 23•