Không Cần Hoàn Hảo

Cao Bách Dương đi làm thêm trở lại, đến khi chuẩn bị đóng cửa quán hắn lại nói với anh Ngưu ngày mai xin nghỉ.

Anh Ngưu ngạc nhiên hỏi nguyên nhân, phải biết trước đây hắn rất ít khi xin nghỉ, giống như lần trước anh ép hắn mới nghỉ vậy, ngoài ra cũng chỉ có mấy ngày đặc biệt hắn mới xin nghỉ ở nhà để không ảnh hưởng đến người khác.

“Tan học sẽ đi ăn với lớp.” Cao Bách Dương giải thích.

Anh Ngưu càng kinh ngạc hơn, sau đó là cười lớn mừng cho hắn: “Tốt lắm! Phải như vậy chứ, phải hòa đồng với bạn bè nhiều hơn. Ngày mai cứ việc nghỉ, đi ăn vui vẻ với bạn học.”

Cao Bách Dương đi trên con đường quen thuộc trở về phòng trọ của mình, đoạn đường vẫn tối tăm âm u như thường ngày, nhưng người đi đã dần thay đổi, hướng về nơi có ánh sáng rực rỡ.

Chỉ sợ không có mục tiêu để đi tiếp, không sợ đoạn đường này chông gai khó nhọc như thế nào.

Bước vào căn phòng của hắn, đặt cặp sách lên bàn học, hắn không như mọi khi lấy quần áo tắm rửa trước mà xoay người đi đến cạnh giường.

Chính xác là hắn đi đến chiếc tủ nhỏ ở đầu giường. Trên đó lại trưng bày một bông hoa hồng đỏ được cắm trong một chiếc cốc uống nước để giữa hoa được tươi lâu hơn.

Hôm xuất viện, trên đường trở về hắn đã đi ngang qua một cửa hàng hoa tươi. Dừng lại một chút, hắn nhìn đủ loại hoa lá tươi tắn được trưng trong cửa hàng, cuối cùng cũng quyết định đi vào mua một cành hoa hồng đỏ.

Hắn ngồi xuống mép giường, một tay nâng hoa hồng đỏ lên, một tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, nhu nhẹ, rất nhẹ như sợ làm cánh hoa bị thương.

Cao Bách Dương sẽ không thích hoa, chưa từng mua hoa bao giờ. Nhưng giờ hắn thích rồi, hắn thích hoa hồng đỏ, hắn thích tin tức tố của cậu.

Dù hoa hồng này không thể thay thế được cậu, nhưng nó tạm thời có thể an ủi hắn khi cậu chưa thuộc về hắn.

Đặt hoa hồng về lại chỗ cũ, Cao Bách Dương mới quay về với sinh hoạt hằng ngày.

Trong không khí, hương hoa mỏng manh phiêu lãng.

Cuối cùng ngày này cũng đến, học sinh lớp 11T1 đều xin người nhà hôm nay về muộn. Bởi vì hôm nay bọn họ sẽ đi Duongatuo ăn lẩu băng chuyền.


Chu Kiến Văn đã thông qua kết hoạch này, đi cùng với học sinh của mình.

Duongatuo là thương hiệu của một chuỗi nhà hàng nổi tiếng cả nước, quy mô đã trải rộng đến nhiều quốc gia khác. Là một nhà hàng nổi tiếng trong giới ẩm thực, không chỉ kinh doanh nhà hàng truyền thống, ở đây còn có tiệc buffet cho những thực khách muốn tự phục vụ, thỏa thích chọn lựa những món ăn mình thích.

Băng chuyền là một hình thức phục vụ độc đáo và hiện đại, đây không còn là hình thức phục vụ mới, nhưng hiệu quả và sự tiện lợi đã được công nhận.

Để thuận tiện và an toàn cho các bạn học, Nguyễn Lam Ân đã nói với cha của mình một tiếng để mượn một chiếc xe 32 chỗ, vừa có thể đỡ phiền phức chuyện mọi người đi bằng nhiều phương tiện nhỏ khác nhau, đến lúc về cũng có thể đưa từng người về nhà.

“Mau đi thôi! Tôi đói muốn xỉu rồi!”

“Trưa nay tối chỉ uống nước cầm hơi chính là vì bữa lẩu này đó. Mau đi! Mau đi!”

Vừa tan học mọi người đã xôn xao, gấp không chờ được muốn di chuyển tức thời đến nơi. Nguyễn Lam Ân đều không muốn quản được rồi.

“Mà thầy đâu rồi?” một người không thấy Chu Kiến Văn đâu liền lên tiếng hỏi.

“Thầy có việc đột xuất, bảo chúng ta đi trước, xong việc thầy sẽ lái xe đến sau.” Nguyễn Lam Ân đáp: “Các cậu không cần vội, tôi đã đặt chỗ trước rồi, khỏi lo đến đó không có chỗ ngồi. Bây giờ chú Trương đã lái xe đến cổng trường, chúng ta đi thôi, không cần phải chạy.”

“Vẫn là lớp trưởng suy nghĩ chu đáo.”

“Ra trước được chọn chỗ ngồi, tôi bị say xe a.”

“Bình thường mày đi học bằng gì mà bị say xe? Bớt xạo lại đi.”

Vừa đi vừa đùa giỡn, giờ tan học nên học sinh trong những lớp khác cũng đỗ xô ra về, ai cũng quay đầu nhìn lớp cậu một lần. Có những bạn học ở lớp khác quen biết với thành viên trong lớp cậu, chạy lại choàng vai bá cổ hỏi thăm họ đang đi đâu, lớp cậu được dịp khoe khoang tiền thưởng từ hội thao nhiều quá nên đi ăn mừng một bữa lớn.

Có người mặt dày muốn đi theo liền bị trở mặt không quen ‘Mày là ai?’ ‘Ai quen biết gì đâu?’ ‘Hả? Cái gì? Không nghe, không nghe gì hết.’… bla bla…


Chiếc xe du lịch 32 chỗ khác biệt đỗ bên lề đường, tài xế Trương đã đứng bên ngoài đón họ. Chú Trương là tài xế của nhà cậu, chuyên đưa đón cậu đi học. Chú đã làm việc cho gia đình cậu nhiều năm, tính cách hiền hòa gần gũi. Trông thấy cậu ra, chú Trường hiền từ cười chào: “Thiếu gia.”

“Chú vất vả rồi.” Cậu cười chào lại chú, nói với bạn học phía sau: “Các cậu lên xe đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát.”

Các bạn học đi qua đều gật đầu chào chú Trương, chú cũng cười tươi nhắc bọn trẻ cẩn thận. Nguyễn Lam Ân kiểm tra số lượng xem có bỏ xót ai lại không, ai biết được có ai giữa chừng bị tào tháo rượt chạy đi đâu rồi hay không.

Cao Bách Dương đi ở gần cuối hàng, chần chờ không chịu lên xe. Thấy lạ cậu hỏi: “Sao vậy?”

Hắn chậm rãi đáp: “Tôi lên sau.”

Nghe vậy cậu không hỏi nữa, nhìn vào trong xe nói với người đang ngồi trên ghế ở đầu hàng, nói: “Lương Hoán Thanh, cậu ra sau đi, chỗ đó tôi ngồi.”

“A, xin lỗi, tôi tìm chỗ khác ngay.” Cậu ta liền ngoan ngoãn chạy đi tìm chỗ khác.

“Ai cho cậu ngồi đây? Đi đi đi.”

“Chỗ này không chứa chấp cậu.”

“Các cậu một vừa hai phải thôi nha, muốn đánh lộn hay gì?” Lương Hoán Thanh không nhịn được nữa, đứng giữa xe la lớn.

Các bạn học xung quanh đều dùng ánh mặt chờ xem kịch. Đều đói muốn xỉu rồi mà tìm chỗ ngồi cũng không yên, lúc nào cũng có thể ồn ào ra chuyện Nguyễn Lam Ân cũng không biết cậu làm sao có thể thu phục được bọn họ.

Lúc này mọi người đều đã lên xe hết, chỉ còn cậu và Cao Bách Dương. Cậu lại nhìn hắn, hắn không động.

Chờ cậu lên trước sao? Cậu tự hỏi.

“Tôi lên trước.” Sau đó cậu lên xe, nhìn Lương Hoán Thanh hùng hùng hổ hổ đứng giữa xe, cậu trầm giọng: “Ai còn giỡn nữa tôi xách cổ áo ném ra ngoài có tin không? Ổn định rồi thì chúng ta đi.”


Cuối cùng Lương Hoán Thanh cũng an ổn ngồi xuống, tiếng cười nói vẫn không dứt.

Nhìn một vòng thấy những chỗ còn trống đều là chỗ của Alpha, cậu nhìn lại Cao Bách Dương lên sau mình.

“Cậu ngồi ở đây đi.” Nguyễn Lam Ân ngồi vào chỗ phía trong rồi đề nghị với hắn.

Bất chợt có người lên tiếng: “Lam Ân có phải thiên vị rồi không?”

Có một người dẫn đầu liền có người đâm lao đi theo sau.

Người khác nói với giọng trêu chọc: “Tôi thấy lớp trưởng rất tốt với Bách Dương a, đều ưu tiên cho cậu ấy.”

Nguyễn Lam Ân cũng quay đầu lại cười nói: “Vậy sao? Vậy các cậu đứng lên, dựa theo thành tích kiểm tra lần trước mà sếp chỗ ngồi, từ trên xuống dưới.”

“Tôi không nhớ mình hạng mấy.”

“Tôi đau đầu quá, tôi không biết gì hết.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ở Ké Nhà Diêm Vương
2. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
3. Tình Anh Duyên Em
4. Anh Cũng Có Ngày Này
=====================================

Cả đám lại cười rộ lên, chỉ cần lớp trưởng của bọn họ lên tiếng, bọn họ liền bị chỉnh cho không còn mặt mũi.

Thấy bọn họ giả ngu, cậu cũng cười một tiếng, ra hiệu với Cao Bách Dương ngồi xuống ghế bên cạnh.

Hắn đương nhiên cầu còn không được, ngồi xuống bên cạnh cậu. Không dễ gì mới có được cơ hội ngồi gần cậu như vậy, trong lòng hắn vui mừng kèm theo đó là căng thẳng.


Cửa xe đã được điều khiển để tự động đóng lại, chú Trương được phân phó của cậu liền khởi động xe chầm chậm di chuyển ra làn đường, hòa mình vào các phương tiện khác.

Nguyễn Lam Ân không nói chuyện, cậu nghiêng người nhìn cảnh vật bên ngoài.

Bình thường Cao Bách Dương khống chế tin tức tố rất tốt, hiện tại cậu cách hắn rất gần vẫn không ngửi được tin tức tố của hắn.

Đột nhiên Nguyễn Lam Ân cau mày, tay hơi đè lên vùng bụng. Đôi lúc nơi này lại bất chợt nhói lên một lúc, làm cậu có phần chật vật.

Hơi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, nam sinh nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ngồi ở đó, không giống với đám người phía sau cười nói không ngừng được miệng. Cậu điều chỉnh tư thế lại một chút.

Tin tức tố của cậu bây giờ vẫn chưa ổn định, dù đã dán miếng dán tin tức tố nhưng vẫn rò rỉ một chút ra ngoài. Không gian trong xe kín, Cao Bách Dương ngồi bên cạnh một chút đã nghe được mùi hoa hồng trong tuyết lạnh của người bên cạnh.

Mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, cả người bất động, không dám nhúc nhích kể cả chỉ cử động ngón tay.

Bỗng nhiên tay áo bị kéo nhẹ một cái, hắn cúi đầu nhìn xuống. Chỉ thấy ngón tay trắng nõn thon thả của ai kia nhéo nhẹ ống tay áo của hắn.

Hắn mím nhẹ môi rồi nhìn sang cậu, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Cậu yếu ớt nói: “Tôi hơi đau, cậu, cậu tiết ra một chút tin tức tố giúp tôi được không?”

Cao Bách Dương phản ứng lại, lập tức cởi áo khoác đồng phục ra cẩn thận đắp lên người cậu. Quần áo là vật cận thân, bên trên sẽ nhiễm nhất định một lượng tin tức tố trên đó.

Trong giai đoạn này, Omega nào cũng đều sẽ khó chịu một khoảng thời gian ngắn. Tuy không quá nghiêm trọng nhưng nếu được tin tức tố của Alpha có độ phù hợp cao an ủi sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Cao Bách Dương nghĩ đến nhiều việc lại quên mất kiến thức này. Hắn không nhớ cũng không thể trách được, thời gian qua nhìn cậu hoạt động bình thường, nào có biểu hiện gì là khó chịu.

Nhưng giờ nghe âm thanh yếu ớt của cậu, tâm hắn liền mềm nhũn.

Có được tin tức tố của hắn vây quanh, Nguyễn Lam Ân cảm nhận được thân thể mình dễ chịu hơn một cách thần kỳ.

Giống như mèo con được vuốt ve, thoải mái đến quơ chân kêu meo meo.

•Hết chương 24•


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận