“Thưa ba, mẹ con mới về.”
Nguyễn Lam Ân đổi giày sang dép lê đi vào, lên tiếng chào cha mẹ cậu, mỗi người một việc đang ngồi trên sô pha.
Liễu Trang My thấy con trai đã về, nhìn sang hỏi: “Đi ăn với lớp về rồi đó à, có vui không con?”
“Dạ vui lắm, bọn họ ăn nhiều mà nói cũng nhiều nữa.”
Cậu chuẩn bị đi lên lầu thì bị cha cậu gọi lại, Nguyễn Thế Kỳ nheo mắt nhìn cậu, như đã chắn chắn gì đó mới cất tiếng: “Trên người con có tin tức tố của Alpha.”
“Dạ?” Nguyễn Lam Ân khó hiểu, ở chung với nhiều người, AO lẫn lộn bị nhiễm một ít tin tức tố cũng là chuyện bình thường, không hiểu sao cha cậu đột nhiên lại nói vậy.
Nhưng ngay sau đó cậu phản ứng được ý của cha cậu là gì, cười bất đắc dĩ, nói: “Mỏng như thế mà cha cũng ngửi ra được à?”
“Con không biết sao? Mũi của cha con thính như chó nghiệp vụ vậy đó.” Liễu Trang My ra vẻ tự hào, song, định đứng lên xem trên người con trai có tin tức tố gì mà ông xã lại coi trọng như vậy, nhưng lập tức bị Nguyễn Thế Kỳ ôm lại.
Alpha nào lại cho Omega của mình ngửi tin tức tố của Alpha khác.
Liễu Trang My vỗ lên người ông xã: “Em chỉ muốn xem xem thôi mà, anh buông ra đi.”
“Không được, mùi máu tươi có gì đáng xem? Còn là của một tên oắt con.” Nguyễn Thế Kỳ không buông tay.
“Mùi máu tươi?” vẻ mặt Liễu Trang My hơi ngạc nhiên, cũng không vùng vẫy nữa.
“Ừm.” Nguyễn Thế Kỳ quay sang hỏi cậu: “Là của ai?”
Cậu đứng ở bậc dưới cầu thang đáp: “Thì là của bạn học con, người có độ phù hợp cao với con đó. Con khó chịu nên cậu ấy dùng tin tức tố an ủi con một lúc, hiệu quả không tệ.”
Nguyễn Thế Kỳ trầm ngâm, Liễu Trang My lên tiếng hỏi: “Con nói chuyện với đứa trẻ kia rồi à? Kết quả thế nào? Nó có đồng ý giúp con không?”
“Nói rồi, cậu ấy đồng ý giúp con.”
“Vậy điều kiện là gì?” Nguyễn Thế Kỳ rất nghiêm túc hỏi ra vấn đề này.
Với địa vị của họ, Nguyễn Thế Kỳ còn có nhiều năm lăn lộn trong thương trường, loại người gì cũng từng gặp qua. Bọn họ ở trên thương trường đấu đá, mục đích chính là có được lợi ích lớn nhất. Người muốn vào nhà họ Nguyễn càng không thiếu.
Chỉ cần phát thiệp mời, ai cũng sẽ tranh giành để có được, nhắm vào người lớn không được thì còn người trẻ tuổi, mượn cơ hội dẫn theo con trai, con gái để bọn trẻ kết thân. Cho rằng Nguyễn Lam Ân trẻ tuổi chưa hiểu chuyện, đánh chủ ý lên người cậu, rốt cuộc là ai mới là người không hiểu chuyện?
Trong một năm trở lại đây, ngày chủ nhật bình thường cậu sẽ theo cha mình đến công ty học tập. Một số sự kiện lớn Nguyễn Thế Kỳ đã dẫn con trai theo làm quen với nhiều người, mở rộng quan hệ xã hội. Một số hào môn lâu đời nhân cơ hội giới thiệu con trai, con gái của mình cho cậu làm quen, cùng nhau học tập gì đó, bảo rằng người trẻ có nhiều chủ đề để nói chuyện với nhau hơn.
Nguyễn Thế Kỳ cũng không thể không cho người ta mặt mũi, đành để cậu tự mình xử lý. Biết không thể làm bẻ mặt người khác, cậu khách khách khí khí, không gần không xa chào hỏi vài câu. Chủ đề đưa cho cậu đều bị cậu đẩy trở về. Cuối cùng có ai thu hoạch được gì.
Bây giờ cậu đã phân hóa thành Omega, nhà nào có con là Alpha không từ bỏ cơ hội để con mình đi ở rể cũng không thành vấn đề. Chỉ cần ôm được cái cây lớn này, bọn họ chấp nhận bỏ ra vốn liếng.
Nguyễn Thế Kỳ lo lắng con trai bị lợi dụng cũng không phải vô lý.
“Cậu ấy nói chưa nghĩ đến.” Nguyễn Lam Ân biết tâm tư của cha mình, nhẹ giọng an ủi: “Con biết cha lo lắng điều gì, cha yên tâm đi, con sẽ xử lý tốt, không làm cha mẹ thất vọng đâu.”
Nói xong, cậu xoay người đi lên lầu, trở về phòng của mình.
Omega ôm cổ Alpha của mình, dùng tin tức tố trấn an.
“Không cần lo, con trai chúng ta thông minh tài giỏi như vậy sẽ không để bản thân thua thiệt.”
“Ừ.”
“Em quên nói với anh phải không? Alpha nhập viện cùng với Ân Ân là cấp S, tin tức tố mạnh ngang ngửa gen nhà anh đó.”
“Cho nên mới đọng lại lâu như vậy.”
“Anh nói xem có phải là con cái của họ hàng nhà anh không?
“Nếu là họ hàng thì làm sao anh lại không biết, hay điều tra thử xem?”
“Thôi đi, Ân Ân đã nói chúng ta đừng xen vào còn gì, anh cứ để nó tự lo đi.”
Tin tức tố càng mạnh, thời gian tiêu biến càng lâu, nhưng chỉ vương một lượng rất ít từ áo khoác của hắn sẽ không lâu phai như vậy.
Nguyễn Lam Ân để cặp sách lên bàn học, khi mở khóa kéo ra thì cậu bất ngờ khi thấy một chiếc áo khoác được sếp gọn nằm trong ngăn sách. Áo khoác của cậu đang được mặc trên người nên cái này không phải của cậu.
Lấy ra xem, tin tức tố theo đó tràn ra ngoài.
Là mùi của máu tươi.
Cậu nhớ đã thấy hắn xếp lại để vào cặp sách của hắn, sao bây giờ nó lại ở trong cặp của cậu?
Trong đầu là dấu chấm hỏi lớn, cậu liền lấy di động nhắn tin hỏi hắn.
Lam Ân: [Sao áo khoác của cậu lại ở trong cặp của tôi? Là cậu để vào?]
Rất nhanh đã có hồi âm.
Dương: [Là tôi làm, tôi có lưu lại tin tức tố, cậu thấy khó chịu thì dùng.]
Lam Ân: [Không ngờ tới cậu còn chu đáo đến như vậy.]
Dương: [Mấy ngày trước đó có phải rất khó chịu không?]
Cậu ngồi xuống ghế, một tay vỗ nhẹ lên chiếc áo. Nhìn dòng tin nhắn quan tâm của đối phương, khóe môi cậu cong lên thành nụ cười nhẹ.
Lam Ân: [Buổi tối sau khi phân hóa rất đau, toàn thân đều đau, đến hơn nửa đêm mới ngủ được. Những ngày sau thì đã đỡ hơn nhiều, thỉnh thoảng mới nhói đau lên như chiều nay.]
Cao Bách Dương nhìn dòng tin nhắn, chỉ muốn lúc đó có thể để cậu bị vây kín trong tin tức tố của mình, như vậy cậu sẽ không đau đớn nữa. Nhưng hắn có muốn cũng lực bất đồng tâm, hắn đang trong thời kỳ đặc biệt sẽ không thể bình tĩnh như vậy mà cẩn thận chăm sóc cho cậu.
Sau khi cậu trả áo khoác, trên áo khoác nhiễm rất nhiều tin tức tố của cậu, hắn rất muốn cất giữ. Nhưng nghĩ lại, ít nhất là hết tuần cậu mới khôi phục, nên hắn đành để tin tức tố của bản thân nhiễm lên áo khoác rồi nhân lúc không ai chú ý để vào trong cặp sách của cậu.
Ít nhất cũng có thể giúp cậu dễ chịu một lúc.
Cao Bách Dương cũng đang nhân lúc còn sớm làm bài tập, cả căn phòng chỉ có ánh sáng từ cây đèn bàn soi sáng. Vì vậy mà những nơi phía sau hắn đều chỉ là mảng sáng mờ.
Ánh sáng hắt lên gương mặt thiếu niên, tóc mái đều được vuốt ngược ra sau khoe ra gương mặt nửa non nớt nửa trưởng thành ít ai nhìn thấy. Mỗi đường nét trên gương mặt đều là một kiệt tác nghệ thuật.
Đôi mắt đen láy, nhìn có phần u ám nhưng lại thâm tình đối với người đang trò chuyện qua tin nhắn kia.
Hắn biết khi cậu nhìn thấy áo khoác sẽ tìm hắn, cho nên vẫn luôn lưu tâm đến di động để trước mặt, không muốn bỏ qua tin tức của cậu.
Trong lúc hắn đang đau lòng, khung chat lại hiện lên một tin nhắn mới của cậu.
Lam Ân: [Nhờ có tin tức tố của cậu mà chiều nay tôi thấy rất tốt, áo khoác này ngày mai tôi sẽ trả cho cậu. Cảm ơn cậu nhiều lắm.]
Dương: [Không có gì.]
Lam Ân: [Vừa rồi cậu đang làm gì?]
Dương: [Đang làm bài tập.]
Cao Bách Dương suy một chốc, nhanh tay rõ phím nhắn thêm một tin hỏi cậu.
Dương: [Cậu mới về đến nhà sao?]
Lam Ân: [Về được một lúc rồi, vừa rồi ở lại nói chuyện với cha mẹ tôi một chút mới về phòng.]
Lam Ân: [Vậy cậu làm bài tập tiếp đi, tôi cũng đi làm bài tập.]
Dương: [Ừm.]
Dù không muốn nhưng cuối cùng vẫn phải chấm dứt cuộc trò chuyện tại đây, Cao Bách Dương nhìn chằm chằm vào di động một lúc, bất giác để thời gian trôi đi.
Chỉ là những dòng tin nhắn bình thường nhưng lại sưởi ấm tâm hồn hắn trong căn phòng lạnh lẽo này.
Nhìn xuống sách bài tập, thật ra hắn chưa làm được mấy bài. Ấn ấn huyệt thái dương, cuối cùng hắn cũng đặt di động sang một bên gác lại tâm tư để tập trung vào bài tập.
Gần đây Cao Bách Dương làm bài tập, luyện đề rất nhiều. Mặc dù hắn đi học cả ngày, tối còn phải đi làm thêm đến khuya, thời gian nghỉ ngơi vốn đã rất ít. Sở dĩ hắn làm vậy là vì đảm bảo được tương lai sau này, hắn muốn chắc chắn có được một tương lai tốt.
Trước đây không có cậu, hắn chưa từng nghĩ đến thứ gọi là tương lai, chuyện thi đại học cũng rất mơ hồ. Nhưng giờ hắn đã quyết tâm, thành tích của cậu rất tốt, nếu muốn thi vào cùng một trường với cậu, hắn nhất định phải giành được học bổng. Nếu không sao hắn có đủ khả năng chi trả khoảng tiền khổng lồ khi vào đại học?
Trường cậu học nhất định cũng sẽ là một trường tốt, học phí cũng đã rất cao. Hiện tại hắn được học ở Thanh Hồng cũng là nhờ trải qua bài kiểm tra đánh giá mà giành được học bổng toàn phần, được miễn phí toàn bộ chi phí trong trường, từ học phí đến đồng phục, tiền ăn…
Hắn không chỉ muốn theo bước chân của cậu mà còn muốn gầy dựng tương lai cho chính mình, nếu không hắn lấy gì để theo đuổi cậu? Giữ cậu bên cạnh mình?
Nếu đã nhất định phải có được cậu, vậy thì hắn không thể để cậu theo hắn chịu khổ. Từ nhỏ cậu đã sống trong nhung lụa, được yêu thương, vậy thì hắn cũng phải cho cậu toàn bộ những thứ đó, thậm chí là phải nhiều hơn.
Tất cả những thứ tốt nhất hắn đều dành cho cậu.
Nguyễn Lam Ân làm sao biết được những chuyện này, sau khi tắm xong, mặc bộ quần áo ngủ thoải mái, cậu ngồi vào bàn làm bài tập. Làm đến 10 giờ tối, cậu thu dọn cặp sách chuẩn bị cho ngày mai rồi làm vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi ngủ.
Áo khoác vẫn được gấp gọn trên bàn học của cậu, suy nghĩ một chút, cậu đem nó đặt lên tủ đầu giường. Tin tức tố mỏng manh khuếch tán trong phòng, hôm nay cậu lại ngủ ngon hơn bình thường rất nhiều.
***Bonus:
Buổi sáng, từ 6 giờ Nguyễn Lam Ân đã thức dậy.
Cậu xoay người đá chăn sang, đôi mắt từ từ mở ra, tầm mắt dừng lại trên tủ đầu giường phát hiện chiếc áo tối hôm qua cậu để ở đó đã không thấy đâu. Lập tức tỉnh táo thêm mấy phần, cậu lại phát hiện mình đang ôm chiếc áo khoác ấy trong lòng, còn vùi đầu vào nó.
Gương mặt đỏ lên mắt thường có thể trông thấy, cậu không biết bản thân từ lúc nào đã vô thức kéo nó lên giường của mình.
Cậu ngồi bật dậy nhìn chiếc áo trong tay. Tin tức tố của chủ nhân nó đều đã tiêu biến hết thay vào đó là tin tức tố hoa hồng trong tuyết của cậu.
Ngọt ngào. Lành lạnh.
•Hết chương 26•