Không Cần Hoàn Hảo

Sau giờ học, Cao Bách Dương đi đến nơi mình làm thêm.

Hôm nay bầu trời ảm đạm, mặt trời sớm khuất bóng hơn thường ngày. Cao Bách Dương đang đi trên đường thì bị một nhóm ba người chặn đường.

Nghe nói gần trường học có bọn thanh thiếu niên tụ tập, thường thường chặn đường mấy học sinh yếu đuối nhát gan ‘xin’ ít tiền mua thuốc hút.

Không biết đám thanh niên này nghĩ gì lại đi chặn đường một Alpha.

Cao Bách Dương nhìn bọn họ, ánh mắt không chút dao động.

Ba người thì lại cười cười nhìn hắn, vẻ mặt như gặp lại người quen. Một tên lên tiếng trước: “Dô, Cao Bách Dương? Không ngờ lại gặp được mày ở đây.”

Thật sự là có quen biết với hắn, nhưng nhìn thái độ châm biếm cùng khinh thường có thể biết không phải là loại quan hệ tốt đẹp gì.

Tên vừa lên tiếng là một Alpha, tóc nhuộm hai màu hai lớp, gã vẫn quan sát Cao Bách Dương.

Tên đứng bên trái gã tóc nhuộm cười giễu cợt, nói: “Địa cầu này đúng là nhỏ thật, đi đến đâu cũng gặp đứa trên người đầy mùi máu là mày.”

Tóc hai màu nói tiếp: “Tao cho rằng mày nghỉ học luôn rồi chứ, nhưng giờ mày còn đi học, còn học một trường tốt như Thanh Hồng. Chắc điều kiện không tồi hả? Cho người quen cũ ít tiền tiêu sài coi.”

“Tránh ra.” Cao Bách Dương không nói lời dư thừa, chỉ nói hai chữ bảo họ tránh đường.

“Bây giờ sống tốt rồi, quên chuyện trước kia rồi hả?” Gã tóc hai màu lớn tiếng quát: “Để anh đây dạy cho mày nhớ lại, mày cũng chỉ là con chó hoang đầy mùi máu mà thôi!”

Vừa dứt lời gã tiến lên định động tay động chân với Cao Bách Dương. Không cần biết trước kia hắn như thế nào để người khác ức hiếp, nhưng hiện tại hắn đã biết phản kháng.

Cánh tay nắm thành quyền đang hướng tới kia bị hắn bắt được, gã trợn to mắt sau đó thì kêu đau một tiếng, cánh tay bị hắn xoay đến muốn loại xương. Hai người phía sau cũng không trơ mắt nhìn tên cầm đầu bị đánh, xông lên giúp một tay.

“Má nó! Giờ biết phản kháng nữa hả?!” Tên tóc hai màu chửi tục, một lần nữa đánh tới.

Một đánh ba dù sao cũng có bất lợi, bản thân Cao Bách Dương cũng bị trúng vài đòn, khóe miệng rỉ ra chút chất lỏng màu đỏ. Nhưng sức lực của hắn lớn vẫn có thể quật ngã được ba tên Alpha to con.


Tin tức tố mùi than lan tràn mang theo sức nặng muốn áp chế Cao Bách Dương, hắn cau mày nhìn gã tóc hai màu đang quỳ một chân trên đất. Gã kéo khóe môi cười quỷ dị, nghĩ rằng hắn vẫn như trước đây không dám để lộ tin tức tố tanh tưởi đó. Bọn họ luôn kinh tởm, sỉ nhục hắn vì mùi máu tanh khắp người hắn. Đây chính là nguyên nhân khiến hắn không dám gặp người khác, luôn dấu đi tin tức tố của mình.

Nhưng gã tính sai rồi, mùi máu dần khuếch tán trong không khí, đem ba gã thanh niên trên đất đè bẹp. Tin tức tố mạnh mẽ như tản đá lớn treo trên đầu những kẽ yếu. Ba gã gây sự kia hiện tại đều nằm trên mặt đất, vẻ mặt trắng bệch, bản năng của bọn họ ép họ phải thuần phục trước kẻ mạnh.

Cao Bách Dương đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống ba kẻ kia, như một vị chiến tướng nhìn những kẻ bại trận.

Đôi mắt sâu thẩm liếc nhìn gã: “Các người tốt nhất là tránh xa nơi này.”

Nói xong thì nhặt lên cặp sách xoay người đi, áp lực trên người bọn họ cũng dần biến mất.

Đến quán ăn, anh Ngưu định hỏi sao hôm nay hắn đến muộn thì thấy trên mặt hắn có vết trầy liền chuyển thành quan tâm hỏi thăm. Hắn đơn giản giải thích bị lưu manh chặn đường.

Chuyện này không có gì xa lạ, vừa nghe anh Ngưu liền nghĩ đến chắc là thấy hắn trong bộ dạng học sinh nên đám lưu manh mới chặn đường lấy tiền tiêu vặt. Thấy hắn không bị gì nghiêm trọng anh cũng yên tâm, đưa hắn mấy miếng băng cá nhân rồi dặn hắn sau này cẩn thận.

Buôn bán đến nửa đêm khách dần thưa bớt, anh Ngưu ngồi trên quầy tính doanh thu hôm nay, xong thì nhìn nhân viên dọn dẹp chuẩn bị đóng cửa.

“Anh Ngưu, việc buôn bán khá khẩm vậy hay là tăng lương cho tụi em đi?”

“Lúc nào cậu cũng đòi tăng lương vậy hả? Chê anh trả ít thì tìm chỗ khác làm đi.”

“Em nói chơi thôi mà, chỗ anh Ngưu là tốt nhất em từng làm đó.”

“Hừ,” Anh Ngưu cười cười, sau lại nói: “Anh tính cuối năm sửa lại quán, cái quán này cũng cũ rồi, sửa sang lại cho mới một chút, sạch sẽ một chút.”

Anh nói qua với những nhân viên của mình, anh cũng đã hỏi thăm rồi, việc sửa chửa sẽ từ một tháng trở lại, đến lúc đó phải đóng cửa, anh thông báo trước để mọi người xoay sở, ai muốn làm tiếp thì tới khi mở của lại anh sẽ thông báo. Còn ai muốn tìm việc khác luôn anh cũng không cản được.

Anh Ngưu đối xử với mọi người rất tốt, cuối tháng có lời nhiều cũng thưởng thêm cho mọi người nên mọi người đều không muốn bỏ anh tìm việc khác.

Tạm thời vẫn chưa đóng cửa ngay, anh dán thông báo ngoài cửa quán để những người khách quen biết trước.

Cao Bách Dương đi làm thêm về, cân nhắc lại việc nên mua xe điện bây giờ hay không. Không bao lâu nữa anh Ngưu sửa lại quán, khoảng thời gian này có lẽ hắn sẽ không đi tìm việc bán thời gian khác mà dành thời gian để nghỉ ngơi ôn tập. Nếu như vậy thì không cần về khuya, nhưng buổi sáng đi học phải chen chúc trên xe buýt còn đi học muộn.


Kiểm tra lại số tiền tiết kiệm được, hắn quyết định sẽ mua.

Sau khi tắm rửa, giặt quần áo rồi làm vệ sinh xong hết thảy, Cao Bách Dương mở đèn bàn làm cho xong bài tập toán thầy giao mới lên giường đi ngủ.

Đồng hồ lúc này đã là 2:05 phút sáng.

Mỗi ngày hắn đều ngủ ít như thế, như vậy thì buổi tối hắn chỉ ngủ được vài giờ là phải thức để chuẩn bị đi học. Chỉ có chủ nhật hắn mới có thể ngủ được một giấc hoàn chỉnh.

Vẫn đi xe buýt đến trường, trên xe vẫn chật chội nhiều người, may mà hôm nay tốn ít thời gian dừng ở trạm nên không bị muộn. Cao Bách Dương xuống trạm đi bộ vào trường.

Chiếc Bentley dừng bên lề, Liễu Trang My chào tạm biệt con trai, còn chúc cậu một ngày học vui vẻ.

Hôm nay mẹ cậu có việc ra ngoài sớm nên tiện thể đưa Nguyễn Lam Ân đến trường luôn. Cậu cười chào tạm biệt với mẹ rồi mới mở cửa bước xuống xe.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh cậu mới xoay người đi. Vừa xoay người thì liền bắt gặp Cao Bách Dương cũng đang đi vào trường.

“Trùng hợp vậy.” Cậu tiến đến chào hỏi với hắn.

“Ừm.”

Hắn nhìn cậu, hành động này giúp cậu nhìn thấy băng cá nhân dán trên gò má hắn, cậu cau mày hỏi: “Mặt cậu sao vậy? Bị thương hả?”

Cao Bách Dương vô thức chạm lên miếng băng cá nhân trên mặt, giải thích: “Sơ ý bị cành cây quét trúng, chỉ bị trầy một chút.”

Cậu nhướng mày, hai người cùng sánh bước đi đến lớp học.

Một lúc sau cậu nói: “Tóc mái của cậu có phải quá dài rồi không? Chi bằng cắt lên như mấy nam sinh bình thường khác đi. Cậu để tóc dài vậy làm gì?”

“Cuối tuần sẽ cắt.” Cao Bách Dương nhanh gọn đáp.


Cậu không ngờ dễ nói chuyện như vậy, có chút kinh ngạc. Nhưng đạt được mục đích khiến hắn bỏ đi vẻ ngoài âm u này là được.

Cuối tuần, Cao Bách Dương ra ngoài sớm. Hắn đến cửa hàng chọn một chiếc xe điện, sau khi xem xét mọi mặt hắn chọn một chiếc phù hợp nhất. Thanh toán xong liền sử dụng ngay.

Xem thời gian, còn chưa đến giờ mở cửa quán, hắn trên đường tìm một chỗ cắt tóc theo lời hứa với cậu.

Tóc mái hắn luôn để thả xuống che đi phần trán, bây giờ cắt ngắn lên để kiểu tóc phổ thông, tóc mái lệch lộ ra vầng trán cao chiếm tỉ lệ khoảng một phần ba gương mặt. Đôi mắt thâm sâu không còn bị che khuất. Đường nét gương mặt lộ ra rõ ràng, những đường nét mạnh mẽ của người đàn ông trưởng thành.

Thời gian va chạm bên ngoài sớm nên Cao Bách Dương cũng sớm trưởng thành hơn lứa tuổi.

Anh Ngưu thấy hắn thay đổi diện mạo, hết lòng khen ngợi kiểu tóc mới của hắn đẹp, không còn bộ dáng tối tăm nữa thay vào đó là sáng sủa hơn. Anh cũng rất tò mò tại sao đột nhiên hắn lại thay đổi, bộ dáng này từ đầu khi hắn đến anh đã trông thấy như thế rồi, đột nhiên thay đổi chắc chắn có chuyện.

Cao Bách Dương nói: “Ai rồi cũng sẽ thay đổi, em không muốn mãi ở trong quá khứ.”

“...” Anh Ngưu nhìn hắn trầm tư.

Thời gian qua anh nhìn ra được hắn đang dần thay đổi, đã tốt hơn trước đây rất nhiều, nói cũng được nhiều hơn. Dòng chảy thời gian thật sự sẽ khiến con người ta thay đổi, không thể mãi ám ảnh bởi quá khứ. Bản thân anh cũng từng như vậy, anh từng muốn buông bỏ một thứ nhưng trong lòng lại không thể. Rốt cuộc chỉ có thể cất thật sâu, cũng đã nhiều năm như vậy, đột nhiên nhìn thấy Cao Bách Dương hiện tại, anh lại nhớ về quá khứ kia.

Một cơn đau lòng chợt dâng lên nơi sâu thẩm trong tâm.

Khi đến trường, nhờ diện mạo thay đổi mà Cao Bách Dương đã thu hút rất nhiều ánh mắt, đặt biệt là của các nữ sinh. Các nàng hai hoặc ba người đi cùng nhau lén nhìn nam sinh, trong lòng không ngừng kêu gào ‘soái quá!’ hay là ‘đẹp trai quá a!’.

Nhất thời còn cho rằng có học sinh mới chuyển đến trường bọn họ.

Không trách được, ngay cả học sinh lớp 11T1 cũng trố mắt khi nhìn thấy hắn.

“Woa woa woa!” Trần Hiền Tân bước ra: “Đây là ai đây? Thật sự là Bách Dương mà tôi biết sao?”

“Trời đất ơi! Lớp chúng ta lại giấu một soái ca thế này!”

Cao Bách Dương bị mọi người nhìn như vậy thật sự rất không quen, tìm đường về chỗ ngồi.

“Như thế này là chết rồi, không chỉ gánh áp lực học tập, tôi còn phải gánh thêm áp lực về nhan sắc.”

“Cái lớp này còn cho người ta sống không?”


“Hahaha…”

“Hôm nay có chuyện gì vui vậy? Không ra xếp hàng chào cờ à?” Từ ngoài cửa một giọng nói êm đềm vang lên, Nguyễn Lam Ân thông thả bước vào.

“Cậu nhìn Bách Dương đi sẽ biết.” Trần Hiền Tân ra hiệu.

Nguyễn Lam Ân nhìn theo lời cậu ta, thấy được kiểu tóc mới của hắn, khí chất quanh người cũng khác hơn trước đây nhiều.

“Hèn chi có nhiều người cứ nhìn vào lớp ta như vậy.”

Sau buổi chào cờ, càng có nhiều người biết lớp 11T1 có một anh đẹp trai, trái tim thiếu nữ trúng tiếng sét ái tình.

Bình thường có Nguyễn Lam Ân đã có nhiều người quay đầu nhìn, giờ có thêm Cao Bách Dương, hầu như toàn bộ giới tính đều sẽ quay đầu lại nhìn họ.

Trong lúc sinh hoạt dưới cờ, Nguyễn Lam Ân đứng cạnh hắn, thấy có người nhìn qua, mở lời trêu chọc: “Bạn học Dương, thay đổi nhân khí liền tốt lên, chắc chắn có rất nhiều người vừa gặp đã yêu rồi. Thư tình tôi nhận được chắc là phải chia hết cho cậu một nửa.”

Cao Bách Dương nhìn đôi mắt biết cười của cậu, một bức hắn cũng không muốn cậu nhận.

“Cậu nhận được rất nhiều?”

“Cũng không nhiều lắm.”

“Đừng nghe Lam Ân nói.” Lâm Quốc Huy chen miệng vào: “Thư tình của cậu ấy còn dày hơn cả bộ sách giáo khoa 12 năm học của chúng ta nữa đó.”

Nguyễn Lam Ân cười bất đắc dĩ: “Đừng nghe cậu ta nói bậy.”

“Không tin cậu chờ xem, Giáng sinh không phải là dịp thích hợp để tỏ tình sao? Đến lúc đó cậu sẽ biết sức hấp dẫn của lớp trưởng chúng ta.” Lâm Quốc Huy lập tức chứng minh lời mình nói là thật.

Nếu trực tiếp đưa thư cho cậu, chắc chắn sẽ bị cậu trả về, chính vì thế mà các cô cậu không đưa trực tiếp nữa, lén lút để vào ngăn bàn của cậu.

Cao Bách Dương trầm mặc.

Từ sau khi quen biết cậu, hắn đã không còn để ý ánh mắt người khác nữa, chỉ có cậu mới khiến hắn thay đổi, khiến hắn phấn đấu cũng khiến hắn lo sợ.

•Hết chương 29•


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận