Không Cần Hoàn Hảo

Lễ khai giảng diễn ra một tiếng rưỡi, sau khi kết thúc học sinh lại trở về lớp tiếp tục học tập, đừng tưởng nghỉ.

Các học sinh chen chúc rời khỏi sân, Nguyễn Lam Ân ở lại kiểm tra số lượng ghế ngồi rồi chỉ huy vài bạn nam có thể lực tốt trong lớp xếp ghế lại cất vào kho dụng cụ.

Còn vài phút nữa mới bắt đầu tiết học tiếp theo, Đỗ Đức Huy kéo mấy người đi mua nước, hắn quay đầu lại hỏi Nguyễn Lam Ân: "Lam Ân, đi mua nước không?"

Cậu lắc đầu từ chối: "Không đi, các cậu đi thì đi nhanh lên, chút nữa vào học rồi đó."

"Lớp trưởng yên tâm, tụi này không trốn học đâu." Một nam sinh bên cạnh Đỗ Đức Huy nói.

"Rất tự giác."

Nhìn mấy nam sinh vừa đi về phía căn tin vừa nói chuyện một cái, Nguyễn Lam Ân xoay người đi. Trước khi về lớp, cậu ghé qua nhà vệ sinh ở khu phía tây.

Từ ngoài cửa, Nguyễn Lam Ân đã nghe thấy bên trong có vài âm thanh to nhỏ và mùi thuốc lá gay mũi. Cậu nhíu mày bước vào, quả nhiên có mấy nam sinh đồng phục không gọn gàng đang ở bên trong hút thuốc.

Những người này khi thấy cậu vào rục rịch một chút, có người do dự có nên dập điếu thuốc trên tay hay không. Không để gã nghĩ xong đã bị đồng bọn liếc mắt trước.

Trường học không phải của cậu, cậu cũng không quen đám người này, chỉ có điều mùi thuốc lá này thật khó ngửi. Cậu không muốn quản, lướt mắt qua một cái rồi đến bồn rửa tay ngoài cùng mở vòi nước, việc ai nấy làm.

Nhưng hình như có người không nghĩ vậy, mùi thuốc lá lại nồng hơn vừa rồi.

Một người thấp giọng nói: "Nè, nhịn một chút đi."

"Đợi người ra rồi hút tiếp."

Tên nhuộm tóc highlight trong đó không để ý đến lời hai người đi cùng, tiếp tục rít một hơi dài rồi cố tình phun khói ra càng mạnh càng xa.

Làn khói trắng đi một đường biến mất trong không khí.

"Tao cứ hút đó, sợ con mẹ gì?" Tên tóc highlight nói.


Hai người còn lại sợ sệt liếc nhìn người đang rửa tay.

Bọn họ đều là thiếu gia nhà thương nhân, đương nhiên nghe người nhà nhắc qua tập đoàn lớn nhất nước, đối với người trước mắt đều kiên dè, không dám khoa tay múa chân bậy bạ.

Tên tóc highlight không thể không biết, nhưng gã không biết trời cao đất dày, ỷ trong nhà có chút tiền mà vênh mặt.

"Quốc Thịnh, mày làm gì vậy?!" Một gã gằn giọng nói nhỏ với tên tóc highlight.

Người còn lại cũng phản ứng kịp, trừng lớn mắt không tin điều vừa diễn ra được.

Bọn họ phát hiện có mùi gỗ cháy trong không khí, như một khu rừng chuẩn bị xảy ra hoả hoạn.

Mùi gỗ dần trở thành mùi cháy khét.

Đây là mùi của tin tức tố.

Tin tức tố Alpha phóng ra mang tính khiêu khích rõ ràng.

Hai người đều sợ xanh mặt, nhưng nhìn lại người bên ngoài lại không có phản ứng gì, giống như không phát hiện ra bất thường. Nhất thời hai mặt nhìn nhau.

Chuyện này...

Lâm Quốc Thịnh nhìn phản ứng của Nguyễn Lam Ân, gương miệng cười giễu cợt: "Hừ, còn tưởng ghê gớm lắm."

Nguyễn Lam Ân nheo mắt, nghe được lời của gã nên liếc mắt sang thu được biểu cảm của ba người đứng trong góc kia.

Chỉ cần một chút nhạy bén liền phát hiện điều bất thường, cậu xoay người tự thuật: "Tin tức tố."

Vừa nghe ba chữ này, hai người liền giật thót, biểu cảm hoảng sợ rõ ràng bày ra trên mặt. Như vậy liền chứng minh được suy đoán trong lòng cậu.


"Mau thu tin tức tố của mày lại đi!"

"Đừng tìm thêm chuyện nữa, không phải chỉ muốn hút điếu thuốc thôi sao?!"

Nghe hai người đồng bọn không có tiền đồ như vậy, Lâm Quốc Thịnh buồn bực hét: "Tụi bây sợ cái gì? Tao chắc chắn nó không ngửi được tin tức tố."

Không chờ hai tên kia lên tiếng, Nguyễn Lam Ân ôn tồn nói: "Đúng, tôi không ngửi được tin tức tố. Điều đó không đồng nghĩa với việc mày có thể thả lung tung."

Lâm Quốc Thịnh còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Tin tức tốt Alpha mạnh mẽ, tao không kiểm soát được thì thế nào? Một Beta như mày quản được hả?"

"Ha," Một tiếng cười châm chọc, Nguyễn Lam Ân nở nụ cười không có độ ấm, không nhanh không chậm nói: "Tôi có thể giúp."

Lời vừa nói xong, cậu đã nhanh như tia điện xuất hiện trước mặt gã, bày tay nắm chặt vung lên hạ xuống cho gã một quyền vào chính diện.

Hai người kia sợ hết hồn, bất động tại chỗ.

Lâm Quốc Thịnh bị ăn một đấm, thân thể Alpha đều không đỡ được mà lảo đảo chống tay lên bệ đá mới còn đứng vững.

Gã mắng một câu thô tục, đứng lên.

Hai người kia mới hoàn hồn, nhìn thấy gã muốn đánh trả vội vàng giữ gã lại, mồm năm miệng mười nói:

"Không được, mày đừng làm loạn nữa."

"Cái này, Nguyễn Lam Ân, có thể bỏ qua không? Là bọn tôi không đúng."

"Xin lỗi, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đó nha."

"Đúng, đúng, đúng."


Lâm Quốc Thịnh bị giữ chặt, mặt giận đến méo mó: "Mẹ nó! Buông tao ra mấy thằng chết tiệt này!"

Nguyễn Lam Ân chẳng buồn liếc mắt, xem lời gã như thú cưng nhà hàng xóm hay sửa bậy, quay lưng rửa tay một lần nữa rồi đi ra ngoài.

Tiếng chuông bắt đầu tiết học đã điểm lúc cậu ra tay, không biết giáo viên đã vào lớp hay chưa?

Băng qua hành lang đến lớp, lớp học ồn ào cho thấy giáo viên chưa đến.

Đỗ Đức Huy thấy cậu vào lớp sau bọn họ, thuận miệng hỏi: "Lam Ân, cậu đi đâu mà về sau bọn tôi nữa vậy?"

Nguyễn Lam Ân từ cửa trước về chỗ ngồi của mình, nghe hắn hỏi thì đáp: "Đi nhà vệ sinh rửa tay một chút."

Ngồi bên cạnh cậu là một nam Beta, cậu ta hít mũi một cái nghi vấn: "Lớp trưởng, cậu hút thuốc? Sao trên người cậu lại có mùi thuốc lá?"

"Không thể nào." Đỗ Đức Huy ngồi phía sau cậu, nghe nam sinh kia nói thế thì hơi chồm lên ngửi thử, lập tức nhăn mặt: "Không chỉ có mùi thuốc lá, trên người cậu còn có mùi tin tức tố của Alpha nữa. Lam Ân, có chuyện gì vậy? Là kẻ nào không có mắt chạy lại đây khiêu khích cậu? Không xem ai ra gì mà."

"Hoàng thượng của chúng ta mà cũng dám gây sự? Là kẻ nào thấy đã sống tốt đủ rồi hả?" Bạn cùng bàn của Đỗ Đức Huy cũng lên tiếng.

"Không có gì, trong nhà vệ sinh gặp mấy người trốn học hút thuốc nên mới bị dính mùi thôi." Nguyễn Lam Ân đơn giản giải thích.

Đỗ Đức Huy là Alpha, hắn nhận ra tin tức tố trên người cậu là có người cố ý phóng ra nhằm khiêu khích. Sao có thể bị một câu này của cậu lừa?

"Chắc chắn là bọn họ muốn kiếm chuyện, cậu không phát hiện nhưng tôi có thể phân biệt được. Cậu biết tên kẻ đó không? Thần với Trần tướng quân giúp Hoàng thượng phân ưu."

"Quốc sư nói rất đúng!"

Nghe hắn nói, Nguyễn Lam Ân lắc đầu bất đắc dĩ: "Các cậu nghiện phim cổ trang quá rồi. Không có gì đâu, bọn họ không có lá gan gây sự với tôi. Nếu có, một mình tôi đã thừa sức giải quyết. Không thể dùng tin tức tố đè ép bọn họ, tôi cũng không bị tin tức tố ảnh hưởng, thân thủ rèn luyện nhiều năm của tôi thừa sức đối phó."

"Ây, sao có thể nói thế? Long thể Hoàng thượng trân quý, mấy việc này sao lại để ngài đích thân ra tay được?"

"Đừng nói chuyện riêng nữa, cô vào rồi kìa." Cô gái bàn trên tốt bụng nhắc nhở.

Nguyễn Lam Ân không để việc này vào mắt, những người khác cũng không còn cách nào khác. Chuyện này cứ thế gác qua một bên.


Đám người kia cũng vì có kiêng kỵ mà không dám tìm cậu gây rắc rối. Một là gia thế nhà cậu, hai là bọn họ đều là học sinh lớp 12, người nhà đều đang chuẩn bị cho bọn họ ra nước ngoài, bây giờ làm lớn chuyện sẽ bất lợi cho bọn họ. Lâm Quốc Thịnh dù ôm một bụng không cam tâm cũng phải nhịn xuống, những lời bạn gã nói không phải lời vô nghĩa.

>>>> ° ° ° >>>>

Trong hai tuần đầu học kỳ, các thầy cô chủ yếu ôn lại kiến thức lớp 10 nên các cô cậu vẫn còn thông thả, vừa học vừa chơi.

Trường Thanh Hồng không chỉ có khu dạy học tốt mà khu cho học sinh nghỉ trưa cũng rộng rãi, thoải mái. Vì lịch học bao gồm cả hai buổi sáng và chiều nên trường có một khu riêng biệt cho học sinh nghỉ trưa. Phòng thư giản được thiết kế mở, một khu hoàn toàn mở, một khu thì có vách ngăn nếu học sinh không muốn bị xung quanh làm phiền.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng vừa kết thúc, các học sinh liền nhao nhao chạy ra căn tin ăn trưa.

Mặt bằng chung so với những trường khác thì cơm căn tin Thanh Hồng đã được xem là ngon, nhưng vẫn có vài món mùi vị khác, có thể là do người vùng khác nấu. Chỗ ngồi thì không đủ cho toàn bộ học sinh ăn trưa một lượt. Cho nên đến sớm không những ăn được món ngon mà còn có chỗ ngồi.

Trường không cấm học sinh mang cơm nhà theo, còn có thể sử dụng lò vi sóng để làm nóng. Đặt cơm ngoài cũng có thể.

Sau khi giải quyết bữa trưa xong, Nguyễn Lam Ân đang định nghỉ trưa một chút thì một người cùng lớp với cậu đang chơi game đột nhiên lên tiếng: "Phải rồi, nghe nói có học sinh mới sắp chuyển đến khối 11."

Đám người nằm trên ghế lười, đeo tai nghe chơi game.

Ghế lười ở đây có đủ loại họa tiết màu sắc, nằm cũng rất êm. Dù không ngủ trưa cũng có nhiều người đến đây nằm đọc sách, chỉ cần không làm ồn đến người khác là được.

Nguyễn Lam Ân nằm trên một cái ghế hình chim cánh cụt, giống như đang nằm trong lòng nó vậy.

Nghe cậu ta nói, Đỗ Đức Huy nằm trên ghế màu mạ non tò mò hỏi: "Ai nói? Chuyển đến lớp nào?"

Nam sinh trả lời: "Tôi đi ngang qua văn phòng giáo viên nghe được."

Một người khác nằm trên ghế hình trái kiwi, thao tác tay không ngừng, miệng cũng không rảnh hỏi: "Là nam hay nữ? Alpha hay Omega? Đẹp không?"

"Làm sao tôi biết được? Lớp trưởng, cậu có thông tin nào không?"

"Không nghe nói. Đừng làm phiền người khác nghỉ trưa."

Nguyễn Lam Ân đeo tai nghe bật nhạc, nhắm mắt nghỉ ngơi, rời khỏi cuộc trò chuyện với đám người.

***Nguồn: Ghế lười hạt xốp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận