Một nam sinh từ sân bên kia đi đến gọi: “Lam Ân.”
Nguyễn Lam Ân quay đầu nhìn người vừa gọi mình đang bước đến gần cùng hai nam sinh với vẻ mặt khó hiểu.
Lớp bên cạnh là các anh chị khóa trên, người này nói ra cũng có danh tiếng trong trường mới dám làm ra hành động lớn như vậy, mà Nguyễn Lam Ân với y trước đó cũng có quen biết, là từ việc kinh doanh của cha cậu mà quen biết.
Ánh mắt của học sinh hai lớp đều nhìn về phía người nọ, tò mò chuyện đang xảy ra.
Cậu đứng lên đối diện với y, lịch sự hỏi người đến có việc gì: “Anh Trường Minh, có chuyện gì sao?”
Đối phương lớn tuổi hơn nên cậu tôn trọng gọi là anh.
Tôn Trường Minh im lặng một chốc, một chốc sau mới đưa chai nước suối trong tay cho cậu, nói: “Chắc cậu khát rồi nhỉ? Chai nước này cho cậu.”
“...” Nguyễn Lam Ân không thể hiểu nổi, thẳng thắn bảo: “Cảm ơn, nhưng tôi không khát. Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, không cần vòng vo kiểu này.”
Xem đến thái độ của cậu, vẻ mặt Tôn Trường Minh đông cứng, không biết nên mở lời hay không. Dáng vẻ của cậu giống như không biết gì khiến y băn khoăn, nhưng đã đến rồi nên y quyết định hỏi ngay tại đây luôn.
“Anh có gửi cho em lá thư, kẹp trong sách của em, em đã đọc chưa?”
Đã hơn một tuần trôi qua, y vẫn luôn chờ câu trả lời từ cậu nhưng không có chút tin tức gì, lúc vô tình đi ngang qua cũng như trước gật đầu chào hỏi qua loa. Y đã nóng ruột đến không chờ được nữa rồi, cho nên trong lúc nhất thời nghe các cô bạn cùng lớp hoa si, y đã đi đến trước mặt cậu.
Đáng lý ra y không nên bày trò như mấy đứa con gái viết thư tình làm gì, nói cái gì mà viết thư lãng mạn, nhìn lại mới thấy không phù hợp với Alpha chút nào. Giờ nghĩ lại Tôn Trường Minh thấy vô cùng hối hận.
Nguyễn Lam Ân hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Thư gì? Tôi không thấy thư nào kẹp trong sách cả.”
“Không thể nào, hôm đó anh đã kẹp vào sách tiếng Anh của em đặt trên bàn.” Bây giờ đến lượt Tôn Trường Minh kinh ngạc, y chắc chắn mình không nhớ sai.
Một mảnh giấy rộng 8,5 dài 17,4 tuy mỏng nhưng không thể biến mất không còn tung tích được.
Đương nhiên không tự nhiên biến mất mà bị người ta xé nát mất rồi. Y vừa nhắc đến lá thư, Cao Bách Dương đã nghĩ ngay đến Alpha có vị rượu trắng gửi thư tình cho cậu vào thời gian trước. Hắn không ngờ gửi thư không được hồi âm mà y còn trực tiếp đến gặp cậu.
Liệu cậu có nghi ngờ không?
“Không sao,” Tôn Trường Minh bỏ qua chuyện đó, trực tiếp nói với cậu: “Anh thích em, trước đây khi gặp em trong buổi dạ hội anh đã thích em rồi, anh…”
“Dừng.” Không đợi y nói xong, Nguyễn Lam Ân đã cắt ngang: “Thật xin lỗi, tôi không thích anh.”
Rất bá đạo, ngang ngược, không chút lưu tình mà từ chối đối phương.
“...” Tôn Trường Minh á khẩu, hắn cũng biết sơ sơ về tính cách của cậu, lúc tốt lúc xấu, lúc kiên nhẫn lúc nóng vội, chỉ là vạn lần không ngờ tới cậu từ chối lại thẳng thắn, không chút kiên nhẫn nghe xong lời tỏ tình như vậy.
“Vì sao?”
Tuy điều kiện của y không bằng cậu, nhưng muốn tìm gia đình có địa vị ngang bằng với gia đình cậu không dễ dàng gì. Nếu miễn cưỡng thì nhà y cũng xem như môn đăng hộ đối với nhà cậu. Ngoài bản thân ra, y không cảm thấy có Alpha nào thích hợp với cậu hơn.
Tự tin thì tốt nhưng bạn trẻ này có vẻ như đã tự tin thái quá.
“Tôi không thích còn cần nhiều lý do vậy sao?” Nguyễn Lam Ân kiêu ngạo nói, cuối cùng vẫn rũ lòng thương cho người ta chút mặt mũi: “Nếu muốn yêu đương, tôi cũng sẽ tìm một người có thành tích vượt trội như tôi, thấy người đó không?”
Cậu chỉ về phía nam sinh đang đứng từ nãy đến giờ ở một khoảng cách khá xa với mọi người, nói tiếp: “Cậu ấy có thể tranh hạng nhất với tôi, chỉ người có thể vượt qua tôi còn có thể suy xét, những người khác thì không cần bàn nữa. Đàn anh, anh nên dành nhiều thời gian cho việc học hơn đi.”
Giọng cậu không cố ý phóng đại nhưng những người xung quanh đều có thể nghe thấy, bao gồm cả Cao Bách Dương. ‘Có thể suy xét’ lời này của cậu đánh thẳng vào màng nhĩ của hắn, đại não xử lý thông tin nhận được truyền đạt lại cho hắn rằng: hắn có cơ hội.
Lời này… là thật hay giả?
Tôn Trường Minh nhìn nam sinh có vẻ ngoài khó tiếp xúc, cảm giác giống như hắn cũng đang nhìn mình chằm chằm, trong người đầy khó chịu, y thấp giọng nói với cậu: “Em có muốn từ chối cũng không nên tìm một người không rõ lai lịch, anh sẽ không bỏ cuộc, hai gia đình chúng ta liên hôn mới là lựa chọn tốt nhất.”
Nói xong y liền xoay người đi, có vẻ như y không có ý định tiếp tục buổi học hôm nay.
“Lam Ân, không ngờ cậu lại tuyệt tình như vậy. Đây có chỗ nào giống dáng vẻ tiểu O từ chối mãnh A đâu.”
“Lớp trưởng, anh ta nói gì vậy? Sao lại nói nhỏ với cậu? Đe dọa hả?”
“Tên đó có gan lớn đến vậy sao?”
Sau khi người đi, mấy người trong lớp đều tụ tập lại gần cậu hỏi thăm, thực tế là muốn nhiều chuyện thôi.
“Anh ta de dọa tôi.” Nguyễn Lam Ân làm ra vẻ đăm chiêu nói.
“...” Các bạn học câm nín.
Cậu nói tiếp: “Nhưng tôi là loại người để người khác đe dọa sao?”
“Anh của em, chỉ cần anh nói một tiếng, em lập tức triệu tập anh em làm một trận lớn!” Trần Hiền Tân lên tiếng trước. Nói giống như mình là đại ca xã hội, huýt sáo một cái liền gọi được năm trăm anh em đến.
“Không thể đánh nhau được, chúng ta đang sống trong xã hội pháp quyền!”
“Các cậu nghĩ gì vậy?” Nguyễn Lam Ân bật cười, bất đắc dĩ nói: “Chuyện anh ta nói không chỉ liên quan đến hôn nhân còn gắn liền với lợi ích kinh tế.”
Nói đến đây mọi người đều biết cậu đang ám chỉ đến chuyện gì. Trong giới thương nghiệp và chính trị thường có một quan hệ lợi ích gọi là liên hôn. Nhà anh ta dù sao cũng có gốc gác lâu đời, muốn thảo luận vấn đề này cũng không phải không có khả năng.
Lấy hạnh phúc đời sau để đổi về lợi ích, chuyện này không phải chuyện lạ, tuy họ không tận mắt thấy nhưng vẫn luôn tồn tại giữa những người có thế lực và muốn nhiều hơn nữa.
Tóm lại, không phải tầng lớp nào cũng đều chỉ có mỗi cái tốt, ở trong chăn mới biết chăn có rận.
“Các cậu không cần để chuyện này trong lòng làm gì.”
“Chuyện này không nghĩ, vậy vừa rồi cậu nhắc Bách Dương vào là ý gì? Đừng nói là cậu…”
“Lại suy diễn lung tung cái gì rồi?” Nguyễn Lam Ân đánh gãy lời nữ sinh đang nói: “Tôi chỉ lấy thành tích của Bách Dương ra làm ví dụ thôi, minh chứng sống càng thêm sinh động mà.”
Nói xong cậu nhìn nam sinh nói: “Cậu không để bụng tôi lấy cậu làm bia đỡ chứ?”
Cao Bách Dương hồi hộp khi có nữ sinh nhắc lại chuyện, bản thân không khỏi có chút mong chờ câu trả lời của cậu, nhưng sự thật vẫn rất tàn nhẫn. Không sao, ít nhất hắn có thứ cậu cần, dù chỉ vì hạng nhất này mà cậu mới chú ý đến hắn cũng được, sẽ có ngày thứ cậu chú ý sẽ thay đổi.
Rất nhiều lần Nguyễn Lam Ân nhắc đến hắn với danh hiệu hạng nhất, mỗi lần như thế như nhắc nhở hắn, nếu hắn không có được hạng nhất này thì cậu sẽ không chú ý, không để mắt đến hắn. Dần dần nó đã trở khúc mắt trong lòng của Cao Bách Dương.
“Không sao.” Hắn đi tới, nhìn thẳng vào cậu đáp.
Chuyện để hóng hớt kết thúc, mọi người phân tán ra, người chơi tiếp người ngồi nói chuyện phiếm tiếp. Nguyễn Lam Ân cùng vài người thì đi mua nước giải khát sau khi chơi xong một trận bóng.
Cao Bách Dương và cậu đi phía sau, thân hình nam sinh cao lớn hữu ý vô tính che khuất ánh nắng cho cậu. Hắn lén nhìn góc nghiêng của cậu, gò má thiếu niên cao gầy, lông mi dày theo từng cái chớp mắt như cánh bướm vỗ.
“Nếu cậu cần, về sau tôi có thể giúp cậu ngăn cản những người có ý với cậu.” Cao Bách Dương đột nhiên cất tiếng.
Nếu đã như vậy, hắn cũng muốn chặn hết đào hoa của cậu, để cậu bịa những lý do khác, hắn thấy lý do này không tệ, có hắn ở đó, hắn sẽ không để cho ai vượt qua mình.
Nguyễn Lam Ân nhìn sang, vẻ mặt lộ vẻ ngạc nhiên khi nghe lời hắn nói, sau lại nở nụ cười.
Để hắn năm lần bảy lượt giúp cậu, ân tình càng ngày càng nhiều vậy thì cậu phải trả thế nào đây?
Cậu đáp: “Để cậu giúp hết lần này đến lần khác nhưng cậu lại không nhận lại cái gì, chẳng khác nào tôi đang lợi dụng bạn bè?”
“Tôi cũng đâu làm gì, chỉ cho cậu mượn thực lực của tôi đi dọa người thôi mà.”
Nhìn hắn với nụ cười thích thú, cậu không ngờ hắn còn có thể nói ra lời này. Xem ra hắn cũng rất tự tin với năng lực học tập của mình. Nhưng cậu là người sẽ để bản thân chịu thiệt thêm lần nữa sao?
“Lần trước là tôi lơ là, bài kiểm tra tiếp theo tôi sẽ giành lại thứ thuộc về tôi.” Nguyễn Lam Ân nghiêm túc nói.
Cao Bách Dương nhìn dáng vẻ đắc thắng của cậu, nghĩ đến cậu muốn nó vậy thì hắn có thể không cần. Dù sao, hắn cao hay thấp hơn một bậc cũng không ai khen ngợi hắn.
Hắn hỏi: “Cậu muốn hạng nhất đến vậy sao?”
“Dù sao thì người có thể vượt qua tôi mới có tư cách tỏ tình với tôi, tạm thời tôi không nghĩ chuyện yêu sớm nên trước giờ tôi vẫn duy trì địa vị của mình. Tôi đã lấy được hạng nhất vậy thì không phải đem cậu ra làm bia đỡ đạn.”
Lời cậu nói không phải giả, người được cậu để ý nhất định phải có thực lực tương xứng với cậu. Trước kia nó là lý do cậu từ chối người khác, bây giờ vẫn là vậy, chỉ có điều vừa rồi nói nhiều thêm một câu mà thôi.
Nguyễn Lam Ân nói lời này làm Cao Bách Dương có phần khó trong việc lựa chọn. Hắn muốn cho cậu thứ cậu muốn nhưng đồng thời hắn cũng muốn có được để có tư cách tỏ tình với cậu. Hắn phải có được tư cách này, chứng minh hắn có mặt tương xứng với cậu.
“Nè! Hai người nói cái gì mà đi tuốt phía sau vậy?”
Bị người phía trước phát hiện, hai người không tiếp tục chủ đề này nữa, đi nhanh lên trước.
“Tôi nhớ ra gì đó, trước khi trận đấu bắt đầu hình như có người đánh cược.”
“A! Vì chuyện của cậu mà tụi này quên mất, hê hê, gọi tiếng ba ba nghe xem nào.”
“Lớp trưởng, cậu có thể không cần nhắc chuyện xưa lắc xưa lơ này mà!”
•Hết chương 31•