Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ


Bởi vì công việc, mỗi ngày Tạ Kiều Ngữ đều dậy vào 6 giờ sáng, làm vệ sinh cá nhân chuẩn bị gần 1 tiếng thì xuất phát đến bệnh viện.
Nhưng ngày nào Tạ Kiều Ngữ cũng dậy sớm hơn đồng hồ báo thức vài phút.

Hôm nay khi cô mở mắt đã cảm nhận rõ ràng thân thể không khỏe, đầu nhức nhức, dạ dày ẩn ẩn đau đớn.
Tạ Kiều Ngữ không nóng ruột ngồi dậy mà nâng tay đỡ trán suy nghĩ xem tại sao thân thể cô lại như vậy, cẩn thận hồi tưởng đêm qua đã làm gì để bản thân chật vật thế này.
Sau khi hô hấp mấy cái, ký ức bị men rượu che khuất cũng dần dần xuất hiện, cuối cùng Tạ Kiều Ngữ có phán định: Cô uống quá nhiều rượu! Đáy lòng âm thầm cười nhạo ‘Tửu lượng tuột dốc không phanh’.
Mí mắt Tạ Kiều Ngữ nặng trịch, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Nhưng vừa nhắm mắt lại, tiếng chuông đồng hồ báo thức đúng giờ vang lên.
Cùng với tiếng chuông báo thức còn có âm thanh oán giận rầm rì của ai đó.

Biết ngoài trừ mình còn có một người khác, Tạ Kiều Ngữ hoảng hốt, vội vàng lấy điện thoại tắt chuông báo thức rồi quay đầu nhìn qua, chăn hơi hơi phồng lên che kín cả người, căn bản không biết người bên cạnh là ai, nam hay nữ, bộ dáng thế nào.
Tâm Tạ Kiều Ngữ chợt lạnh: Mình không… Không làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Miên chứ?
Không thể nào?
Tạ Kiều Ngữ nhíu mày nhìn chằm chằm chỗ phồng lên, chậm rãi vươn tay hướng tới đó, khi sắp chạm vào thì do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn quyết định nhẹ nhàng nắm chăm kéo xuống.
Theo động tác tay của Tạ Kiều Ngữ, người nằm trong chăn dần bại lộ trong không khí.

Mái tóc đen nhánh đập vào mắt Tạ Kiều Ngữ đầu tiên, trong lòng cô xác định là một nữ nhân.
Cảm nhận thân thể không có gì bất thường, Tạ Kiều Ngữ ngừng động tác nhẹ nhàng thở ra, cho nên chỉ nhìn được lỗ tai người nọ.
Nhưng khi nhìn rõ bông tai ai đó đeo, tâm Tạ Kiều Ngữ mới hoàn toàn buông xuống, sự lạnh lẽo cũng dần biến mất.

Bởi vì người này không phải ai khác mà là bạn gái cô - Thẩm Miên!
Cũng chính lúc này Tạ Kiều Ngữ mơ hồ nhớ lại, tối nay trong lúc cô say rượu, loáng thoáng cảm nhận được Thẩm Miên chiếu cố chăm sóc.
Tiểu Miên?
Tạ Kiều Ngữ lập tức tỉnh táo lại.
Trong nháy mắt, những chuyện xảy ra tối qua xẹt qua đầu.
Hai tay che mặt, mặt Tạ Kiều Ngữ nhăn thành bánh bao.

Ba phút sau, tâm tình ổn định lại, cô thở phào thật dài, một tay chống giường nửa đứng dậy nhìn về phía Thẩm Miên.
Tiểu bằng hữu bình yên ngủ say.
Khóe miệng Tạ Kiều Ngữ nhếch lên, độ cong vô cùng đẹp, cô vươn tay vén tóc che sườn mặt Thẩm Miên ra sau tai nàng.

Động tác rất nhỏ hình như cũng trêu đến Thẩm Miên, nàng duỗi tay gãi gãi mặt, miệng hừ hừ hai tiếng, sau đó tiếp tục lâm vào giấc ngủ.
Tạ Kiều Ngữ dịch người tới gần Thẩm Miên, nghe tiếng hít thở nhàn nhạt của nàng, luồn tay vào trong chăn ôm eo nàng.
Áo ngủ Thẩm Miên đang mặc chạy tới vị trí ngực, nên những bộ vị khác không có quần áo che đậy.
Tạ Kiều Ngữ đụng phải làn da mịn màng hơi trố mắt một chút, nhưng cô không dời đi, ngược lại còn sờ soạng lung tung.
Vòng eo mảnh khảnh làm Tạ Kiều Ngữ yêu thích không muốn buông tay.
Kết quả cuối cùng, người đang ngủ say cũng bị Tạ Kiều Ngữ đánh thức.
Thẩm Miên tỉnh lại, mở hai mắt nhìn người bên cạnh mơ mơ màng màng gọi: “Chị Kiều Ngữ?”
Đương sự không biết Thẩm Miên vì mình mới tỉnh lại, ngược lại còn có cảm giác tiếc nuối, em thức rồi làm sao chị sờ được nữa… Tạ Kiều Ngữ ngừng động tác, hỏi: “Sao lại thức rồi?”
“Ngứa!” Thẩm Miên lẩm bẩm kéo tay Tạ Kiều Ngữ khỏi bụng nhỏ của mình, sau đó kéo áo ngủ lại ngay ngắn.
Khi Tạ Kiều Ngữ đặt tay lên lần nữa, chạm phải lớp áo ngủ bằng lựa, tuy mềm mại nhưng không thích bằng tiểu thịt thịt Thẩm Miên.
Đang lúc Tạ Kiều Ngữ thầm nghĩ đáng tiếc thì nghe Thẩm Miên nhỏ giọng nói: “Chị Kiều Ngữ cảm thấy thế nào rồi? Dạ dày có khó chịu không?”
Tạ Kiều Ngữ cúi đầu nhìn người đang nhắm mắt nhưng miệng vẫn quan tâm mình, cô lay động mí mắt, thấp giọng trả lời: “Vẫn tốt.”
Sau khi tỉnh rượu, sợ nhất có người nói lại chuyện đã xảy ra trước đó.

Tạ Kiều Ngữ nói xong liền lo lắng Thẩm Miên sẽ cùng cô nói chuyện xảy ra đêm hôm qua.
Nhưng Thẩm Miên chỉ ừ một tiếng không có bất cứ biểu hiện gì muốn giúp Tạ Kiều Ngữ nhớ lại chuyện cũ.
Không phải Thẩm Miên không muốn mà vì tối qua nàng cũng quá mất mặt rồi, nàng không thể nói với Tạ Kiều Ngữ là em muốn thân mật với chị nhưng chị say rượu ngủ trước.
Thẩm Miên nói không nên lời nên đành im lặng cho qua, để chuyện đêm qua trôi theo gió.
Qua một lúc lâu, Tạ Kiều Ngữ cho rằng Thẩm Miên đã ngủ lại thì nghe nàng lẩm bẩm: “Mấy giờ rồi?”
Tạ Kiều Ngữ quay đầu nhìn qua đồng hồ trên tường: “6 giờ 20.”
Tính toán thời gian một chút, phát hiện chưa tới giờ rời giường, Thẩm Miên trở mình, quấn chặt chăn bọc cả người kín mít, nhỏ giọng nói: “Em muốn ngủ thêm một giấc.”’
“Cùng nhau ngủ!”
Tạ Kiều Ngữ nói xong lập tức ôm Thẩm Miên, động tác tự nhiên đem đầu chôn sau cổ nàng.
Mặc dù Thẩm Miên rất thích thế này nhưng vẫn nhớ Tạ Kiều Ngữ phải đi làm: “Hôm nay không cần đi làm sao? Nếu không xin nghỉ một ngày đi.” Thời điểm Thẩm Miên hỏi đột nhiên nghĩ đến Tạ Kiều Ngữ thường xuyên thiếu ngủ, hơn nữa còn uống nhiều rượu như vậy, nhất định đang rất mệt mỏi.
Tạ Kiều Ngữ nhẹ giọng cười cười: “Chị không có việc gì.”
“Cùng em ngủ thêm mười phút rồi rời giường.”
Khi Tạ Kiều Ngữ nói chuyện, hơi thở phiêu phiêu sau cổ Thẩm Miên khiến nàng không khống chế được rụt cổ lại, sợ cảm giác này vẫn tiếp tục tiếp diễn nên nhanh chóng xoay người đổi thành mặt đối mặt với Tạ Kiều Ngữ.
Bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Miên nhíu mày: “Thân thể thật sự không có việc gì sao?”
“Không sao.” Tạ Kiều Ngữ nói.

Hiện tại đầu không còn đau nhiều, nhưng dạ dày rất khó chịu.
Thẩm Miên nga một tiếng, lười biếng duỗi eo, sau đó xốc chăn đi xuống giường.
Tạ Kiều Ngữ hỏi: “Không ngủ?”
Thẩm Miên đi vào phòng tắm: “Ân, đi nấu cháo cho chị.”
Tâm Tạ Kiều Ngữ ấm áp, cũng xuống giường đi rửa mặt.
Thời điểm nặn kem đánh răng, cuối cùng Thẩm Miên cũng không nhịn được, nói: “Chị Kiều Ngữ, tối qua em nặn kem đánh răng cho chị!”
Chuyện gì tới cũng tới, Tạ Kiều Ngữ run một cái, mặt không đổi sắc hỏi lại: “Phải không?’
Thẩm Miên cười: “Chị Kiều Ngữ không nhớ sao?”
“Ân.” Tạ Kiều Ngữ giúp Thẩm Miên rót ly nước, nghiêm trang phổ cập tri thức cho nàng: “Chị uống say sẽ không nhớ gì!”
“Như vậy a~”
Đánh răng xong, Thẩm Miên sợ Tạ Kiều Ngữ nghĩ nhiều, nhanh chóng nói: “Thật ra không xảy ra chuyện gì, lúc Kỷ Tiệp đưa chị về, chị liền ngoan ngoãn đi ngủ.”
Tạ Kiều Ngữ: “… Ân.”
Thẩm Miên sợ trễ giờ, vội vàng làm vệ sinh cá nhân rồi chạy vào phòng bếp.

Còn người phải đi làm lại không hề nóng nảy, không nhanh không chậm thay quần áo, còn thong thả trang điểm nhẹ.
Sau khi Tạ Kiều Ngữ thu thập xong bước khỏi phòng ngủ, nhìn trang trí ở phòng khách thì ngây dại, ý cười chậm rãi lấp đầy trong mắt.
Sau khi mẹ Tạ qua đời, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy sinh nhật của mình tốt đẹp thế này.
Chuẩn bị đi vào bếp tìm Thẩm Miên, Tạ Kiều Ngữ thoáng nhìn thấy trên bàn có hộp bánh kem.
Tạ Kiều Ngữ mở ra, bánh kem hình chữ nhật, trang trí không phức tạp, chỉ có mấy chữ được viết xiêu xiêu vẹo vẹo ‘sinh nhật 18 tuổi vui vẻ’, góc phải bên dưới còn có đồ án hình kẹo bông gòn.
Vừa vặn Thẩm Miên từ phòng bếp bước ra.
Tạ Kiều Ngữ ngước mắt nhìn Thẩm Miên: “Em tự làm?”
Thẩm Miên bước nhanh tới đối diện với Tạ Kiều Ngữ, hai tay chống mặt bàn, thanh âm ngạo kiều: “Ân, có phải rất đẹp hay không?”
Tạ Kiều Ngữ gật đầu: “Rất đẹp.”
“Nhưng… Có chút vấn đề… Chỗ này phải là 28 tuổi mới đúng.” Tạ Kiều Ngữ chỉ con số trên bánh kem, âm thanh mang theo cảm khái.
Tạ Kiều Ngữ không ngờ nhanh như vậy đã gần 30 tuổi.
“Trong lòng em, chị vĩnh viễn ở tuổi 18, xinh đẹp động lòng người,.” Thẩm Miên kịp thời trả lời.
Thẩm Miên an ủi làm Tạ Kiều Ngữ hưởng thụ vô cùng, thấp giọng cười cười, chuẩn bị thưởng thức bánh kem.
Thẩm Miên thấy vậy, ngăn cản: “Sáng sớm đừng ăn bánh kem, sẽ đau bụng.”
“Ăn một chút không có việc gì.” Tạ Kiều Ngữ cầm muỗng ấn xuống, không nghiêng không lệch, vừa vặn lấy được cục kẹo bông gòn.
Thẩm Miên nhìn Tạ Kiều Ngữ ăn, nàng cũng không chịu được mùi bơ thoang thoảng, cầm cái muỗng khác múc một khối nhỏ bỏ vào miệng.
Chỉ có nàng mới biết, thời điểm làm cái bánh này đã phải nhịn không ăn nó, cảm giác rất cực khổ.

Rốt cuộc bây giờ đã có thể ăn, lòng Thẩm Miên đại thỏa mãn.
Tạ Kiều Ngữ thấy chút bơ trắng dính ở khóe miệng Thẩm Miên, nhưng cô không nói với người đang say mê ăn bánh, mà chậm rãi bước qua bên cạnh, ngay khi Thẩm Miên nuốt xuống liền cúi đầu phong bế miệng nàng, khẽ liếm vị trí dính bơ, thấp giọng nói: “Thực ngọt.”
Chị ấy đang câu dẫn mình, Thẩm Miên âm thầm xác định.
Hôn xong nhưng Tạ Kiều Ngữ thấy Thẩm Miên không nói gì cũng không nhúc nhích, cho rằng nàng thẹn thùng nên chuẩn bị uy bánh để dỗ ngọt người yêu.
Nhưng Tạ Kiều Ngữ còn chưa kịp làm gì, thì mặt đã bị hai tay Thẩm Miên ôm lấy, trán nhận được một nụ hôn thật mạnh: “Chị Kiều Ngữ ngoan, chị còn phải đi làm.”
Cho nên đừng câu dẫn em làm một vài chuyện không nên làm giữa ban ngày với chị.
Tạ Kiều Ngữ:?
Trong phòng bếp phát ra vài tiếng vang, Thẩm Miên buông Tạ Kiều Ngữ ra vừa đi vừa nói: “Cháo đã xong!”
Câu nói ‘Chị Kiều Ngữ ngoan’ vẫn quanh quẩn trong đầu Tạ Kiều Ngữ.

Hình như cô… Không còn uy nghiêm gì…
Chứng kiến mặt đáng yêu của Tạ Kiều Ngữ, Thẩm Miên hoàn toàn quên những gì nàng nhận thức trước đó về cô.

Tuy không thể nhìn thấy nhưng sâu trong nội tâm Thẩm Miên luôn tồn tại cảm giác khoảng cách với Tạ Kiều Ngữ.

Nhưng chuyện xảy ra tối qua, đã thành công kéo hai người gần lại, thân mặt khăng khít.
Ăn sáng xong, Thẩm Miên đưa Tạ Kiều Ngữ ra cửa: “Chị Kiều Ngữ, trên đường cẩn thận nga~”
Tạ Kiều Ngữ ừ một tiếng: “Chút nữa em lái xe cũng phải cẩn thận.”
“Chiều em mới về nhà.” Thẩm Miên nói: “Ngủ không đủ giấc không thể lái xe, cho nên hiện tại em phải đi bổ sung giấc ngủ.”
Tạ Kiều Ngữ mãn nhãn sủng nịnh: “Hảo!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui