Đúng thật là bây giờ Tĩnh Nhai đang gặp nguy hiểm, sau khi tạo tiếng động lớn như vậy, cô không biết nên trốn ở chỗ nào.
Ban nãy do nhất thời kích động nên không kịp suy nghĩ thấu đáo, Tĩnh Nhai không thể ngờ được rằng đám người kia lại nhanh tới vậy.
"Anh phải đi cứu cô ấy." Lạc Viêm Chi nhíu mày quan sát tình hình trước mặt, cậu không thể trơ mắt nhìn ân nhân của mình như vậy được.
Bạch Cẩm Thành lập tức ngăn cậu lại, âm thầm nói bên tai, "Để em, anh ngồi yên ở đây."
Nói xong hắn lập tức chạy nhanh lại chỗ kia, âm thầm lẻn vào trong đám người đó.
Chẳng biết Bạch Cẩm Thành dùng kỹ năng gì, cứ như vậy mà ẩn mình không một ai phát hiện.
Bàn tay Lạc Viêm Chi đổ mồ hôi lạnh, thầm cầu mong hắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vừa mới bị thương xong, nếu như bị tiếp thì người đầu tiên khó chịu chính là cậu.
Lạc Viêm Chi ở bên ngoài không thấy rõ, thế nhưng Tĩnh Nhai đã có một phen khiếp sợ rồi.
Người đàn ông đang yên đang lành bỗng dưng đầu lìa khỏi cổ, lăn lông lốc dưới đất, ai mà thấy cũng phải rùng chứ nói gì một cô gái.
Tĩnh Nhai cắn tay hòng ngăn tiếng hét đang muốn phát ra của mình, sợ hãi co người không dám nhìn tiếp.
Bên tai vẫn vang lên âm thanh la hét khiếp đảm kia, chỉ loáng một cái đã có vài người chết không toàn thây.
Rốt cuộc là quái vật ở phương nào, tại sao lại có thể giết người liên tiếp như vậy?
Khí đen trên người Bạch Cẩm Thành không tan ra hết mà ngày đang đậm hơn, hắn ở một góc tối lần lượt điều khiển sức mạnh Đoạ Phần của bản thân.
Ánh mắt hắn lạnh lẽo như quỷ tu la, hoàn toàn không còn dáng vẻ làm nũng ngây thơ như khi ở trước mặt Lạc Viêm Chi nữa.
Có lẽ cậu không thể biết rằng trong khoảng thời gian hắn hôn mê, cũng chính là lúc hắn đột phá sức mạnh.
Đó là lý do chính mà Bạch Cẩm Thành nằm lâu như vậy.
Ẩn thân có hạn, liếc mắt nhìn đám người kia ngày càng nhiều, Bạch Cẩm Thành nhíu mày chạy trước một bước túm lấy Tĩnh Nhai đang ôm đầu co quắp kia.
Bị lực kéo thô bạo giật mạnh, Tĩnh Nhai ngẩng đầu lên nhìn.
Gương mặt của Bạch Cẩm Thành cứ như hung thần khiến cô sợ hãi muốn rụt đầu.
"Nếu đã bình tĩnh lại thì tự chạy đi." Hắn lạnh lùng buông ra một câu, tiếp đó thật sự thả cô xuống.
Người em trai này của Lạc Viêm Chi hoàn toàn khác hẳn với cậu, Tĩnh Nhai vô thức làm theo mệnh lệnh của hắn.
Hai người chạy một quãng xa, không dám quay đầu xem đội quân kia đuổi đến đâu rồi.
Bạch Cẩm Thành đã liệu trước khả năng bị phát hiện, thế nên lúc đi trên đường đã cố tình nhớ kỹ những chỗ có thể chạy trốn được.
Lại luồn lách qua một con đường nhỏ hẹp, cuối cùng Bạch Cẩm Thành cũng ngừng lại.
Hắn nhắm mắt thả thần trí ra xung quanh, có vẻ như quanh đây không còn người nào nữa.
"Cô tự đi về được không?"
Tĩnh Nhai giật mình khi hắn đột nhiên mở miệng như vậy, quan sát xung quanh một lúc rồi mới rụt rè gật đầu.
"Vậy tôi đi xem anh tôi." Bỏ lại một câu, Bạch Cẩm Thành đã biến mất khỏi chỗ đó.
Hắn lo lắng cho Lạc Viêm Chi, không biết cậu có bị người khác tìm ra hay không.
Đường đi ban nãy đã bị một đám người đứng đó ngăn chặn, Bạch Cẩm Thành đưa mắt nhìn lên trên, sau đó trèo lên nóc một căn nhà.
Hắn cúi đầu di chuyển, chậm rãi không tạo ra một tiếng động nào.
Đám người kia đang thảo luận cái gì đó, từ bên trong đột ngột có một người bước ra.
Tướng tá người này nom có vẻ tinh anh, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng lên chỗ mà Bạch Cẩm Thành đang đứng.
Ánh mắt kia tựa như xuyên thấu qua lớp gỗ mà nhìn thẳng vào hắn vậy.
Bạch Cẩm Thành vô cùng khó chịu với những ánh mắt như thế, có điều hiện tại không thể manh động.
Thú thực hắn cũng hơi ngạc nhiên khi có người có thể bắt được chuẩn xác như vậy, có lẽ sức mạnh người này cao hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Hắn còn nghi ngờ rằng tên này đã phát hiện ra điều gì đó.
Bạch Cẩm Thành giữ nguyên tư thế đã một lúc lâu rồi, cho tới khi có một người không nhịn được cất giọng hỏi.
"Giám sát quan, ngài đang nhìn cái gì vậy?" Cậu ta cũng nhìn theo Giám sát quan của mình một lúc, có điều dù có nheo mắt cỡ nào vẫn không thể nhìn ra huyền cơ gì.
Người được cung kính gọi là Giám sát quan kia tên là Đường Tuy, hắn ta thu hồi tầm mắt, bâng quơ nói, "Kiểm tra phía trên các căn nhà nữa."
"Vâng." Cậu ta không hiểu gì, cúi đầu chấp hành mệnh lệnh.
Đường Tuy đích thân nhảy lên trên căn nhà mình vừa nhìn, nhanh chóng nhìn sang hướng bên kia của mái nhà gỗ.
Trống không.
Hắn ta nhíu mày phóng tầm mắt ra xa, khoé môi nâng lên nụ cười lạnh.
Hay lắm!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi khi Đường Tuy giao việc cho thuộc hạ của mình, Bạch Cẩm Thành đã thoắt cái biến mất khỏi chỗ đó mà chạy đi rồi.
Bạch Cẩm Thành chạy rất nhanh, dùng khoé mắt quan sát tình hình rồi hướng về chỗ của Lạc Viêm Chi.
Hắn nấp vào một bức tường khuất, nhìn đám người kia canh gác.
Vị trị sau lùm cây lớn kia cũng có thêm ba bốn người, không biết Lạc Viêm Chi đã bị phát hiện hay chưa.
Hắn nhíu chặt mày, đúng là phiền phức.
Sức mạnh bây giờ của hắn không đủ để đánh với lượng người lớn như thế này.
Không để cho hắn do dự lâu hơn nữa, từ phía trên cao kia bất chợt xuất hiện một nguồn sức mạnh áp bách.
Bạch Cẩm Thành ngẩng đầu, đập vào mắt chính là Lạc Viêm Chi đang nhắm nghiền hai mắt có vẻ mệt mỏi và cơ thể dầm dề máu của Tĩnh Nhai.
Mà người đang giữ bọn họ lại là một người phụ nữ xinh đẹp.
Cô ta nhếch khoé môi phủ son đỏ của mình, gương mặt trang điểm tinh xảo đẹp đến mức ghê rợn.
"Người còn lại, có phải cũng nên xuất hiện không nhỉ?" Rõ ràng cô ta chỉ nói rất bình thường, thế nhưng âm thanh khuyếch đại vang dội, tiến thẳng vào trong màng nhĩ Bạch Cẩm Thành.
Hắn nghiến răng ken két, hỏng rồi!