Tờ mờ sáng sớm hôm sau, Lạc Viêm Chi bị đánh thứ từ rất sớm, cậu rề rà muốn ngồi dậy, sau đó liền phát hiện eo mình bị ôm chặt lấy.
Âm thanh của chủ quán hãy còn vang ngoài cửa, "Khác quan, các vị đã dậy hay chưa?"
Lạc Viêm Chi đành mở miệng nói vọng ra, "Có chuyện gì sao?"
"À, tôi chỉ muốn hỏi là hai vị muốn ăn bây giờ hay lát nữa mới ăn." Tên chủ quán liền đáp.
Quán trọ này phục vụ kiểu gì vậy? Mới sáng sớm đã chạy đi réo khách của mình dậy chỉ để hỏi một câu vô nghĩa như thế.
Nếu như có bảng đánh giá ở đây, chắc chắn cậu sẽ chọn một sao vì cái tội phá rối khách hàng.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Lạc Viêm Chi vẫn bình tĩnh đáp.
"Lát nữa."
"Được!"
Thấy không còn tiếng ồn làm ảnh hưởng tới mình, cậu mới chậm rãi nằm xuống.
Bạch Cẩm Thành vòng tay ôm lấy eo cậu từ đằng sau, đã thế khi mà cậu muốn cử động thì lại siết chặt.
Lạc Viêm Chi quay đầu sang nhìn gương mặt đang ngủ của hắn, sau đó liền ngẩn ngơ.
Hiếm khi cậu mới có thời gian nhìn Bạch Cẩm Thành gần như thế này, lông mi dài rung động, khuôn mặt tuy rằng xinh đẹp nhưng vẫn không đánh mất đi vẻ nam tính anh tuấn vốn có của bản thân.
Bình thường nhìn hắn có vẻ hơi khó gần, thế nhưng khi nhắm mắt lại có vẻ ôn nhu lạ thường.
Đây là nam chính của cậu, không ngờ sẽ có một ngày bản thân lại nuôi được nam chính trong một cuốn tiểu thuyết trưởng thành tới mức này.
Có điều càng nuôi Bạch Cẩm Thành lại càng đi chệch, vốn bây giờ nên có một em gái nào đó kề bên rồi.
Vòng tay đang ôm cậu đáng lẽ phải là của một vị nữ chủ trong hậu cung mới đúng!
Không thể không nói, tại sao càng lớn lại càng dính người như vậy chứ.
Lạc Viêm Chi hơi sầu não, lúc nhỏ còn đỡ, mặt mày lúc nào cũng lạnh lạnh, trầm mặc ít nói nhưng không quá dính người.
Bây giờ lớn rồi liền hay cười, cũng vì thế mà độ bám người được tăng cấp.
Cậu véo lên cái khuôn mặt hại nước hại dân kia, thấp giọng gọi, "Tỉnh dậy đi."
Bạch Cẩm Thành cử động nhẹ, mắt rung lên chứng tỏ vẫn chưa tỉnh lắm.
Hắn kéo Lạc Viêm Chi vào lòng mình, cằm dán sát vào đầu của cậu.
"Anh, ngủ một chút." Giọng nói buổi sáng vừa khàn lại vừa biếng nhác.
Âm thanh này khiến cho Lạc Viêm Chi hơi run lên.
"Không phải nói sáng nay sẽ thăm dò sao?" Cậu thấp giọng, bị hắn dụ dỗ làm cho cơn buồn ngủ vừa bay đi lại có dấu hiệu quay trở lại.
"Ừm, chỉ một lát thôi." Hắn siết chặt cậu, đè thấp giọng nói.
Thế là lại ôm nhau ngủ, ngủ tới khi trời đã hoàn toàn sáng hai người mới chịu tỉnh lại.
Lạc Viêm Chi đứng dậy dãn xương dãn cốt, vì ngủ một tư thế khiến eo cậu đau nhức, tiếp đó mới đi rửa mặt.
Nhìn qua khung cửa sổ, cậu có cảm giác toà thành này đã bớt u ám hơn hôm qua.
Ít nhất đã giảm bớt phân nửa những tên mang áo choàng đen.
Có lẽ hôm qua do cậu tới không đúng thời điểm, chứ nơi này hoạt động cũng không khác bình thường là bao.
Hoạ chăng thì chỉ có mang sức mạnh khác nhau mà thôi.
Lạc Viêm Chi cùng Bạch Cẩm Thành xuống đại sảnh, phát hiện nơi này cũng không hề vắng vẻ như cậu nghĩ.
Vẫn có vài người đang dùng bữa, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái.
Cậu trùm kín người, chỉ có Bạch Cẩm Thành là vẫn để lộ mặt mà thôi.
Hai người nhanh chóng giải quyết bữa sáng rồi mới đi ra bên ngoài.
Lạc Viêm Chi và Bạch Cẩm Thành đã thống nhất với nhau từ trước, thế nên vừa ra cửa là cả hai đã tách nhau ra.
Lạc Viêm Chi tới gần toà thành, còn Bạch Cẩm Thành thì tới những vùng lân cận để nghe ngóng.
Cậu bước đi cẩn thận, hoà mình vào đám đông để thành một người bình thường.
Toà thành chính gần ngay trước mắt, liếc mắt thoáng qua thì không thấy có nhiều người canh gác cho lắm.
Trong tiểu thuyết viết Lạc An là một người khá tùy tiện, hơn nữa mang sức mạnh lớn trong người cho nên không cần người bảo vệ cho lắm.
Đúng là vừa may vừa rủi.
May mắn là dễ vào được bên trong toà thành, còn rủi chính là không biết phải đối phó với hắn ta như thế nào.
Nhưng cũng hên là truyện tập trung chủ yếu vào nhân vật chính, chắc chắn cốt sẽ buff cho hắn để có thể thành công đánh bại địch thủ.
Nhưng trước mắt nên biết vị trí cây kiếm ở đâu thì hơn.
Lạc Viêm Chi chỉ đứng ở bên ngoài nên không thể biết được cấu trúc của toà nhà này ra sao, cậu nhíu mày.
Nếu như thanh kiếm là một vật trân quý, hơn nữa còn trong khu thành này thì có lẽ nó sẽ ở trong thành chính.
Nhìn thấy người xung quanh dần đi tới đây, Lạc Viêm Chi bèn thôi quan sát nữa mà quay đầu.
Vừa mới bước một bước, đầu đã đụng trúng vào một người.
Cậu nhíu mày ngẩng đầu, sau đó liền bắt gặp một gương mặt như gió xuân.
Người nọ cúi đầu nhìn cậu, đôi môi treo lên một nụ cười thân thiện.
Lạc Viêm Chi lập tức kéo mũ áo trùm đầu xuống một chút hòng che kín gương mặt, cố tình đè thấp giọng nói, "Tôi xin lỗi."
Người nọ liền đáp, "Không sao."
Điệu bộ của người này khiến cho người ta dễ có cảm tình, nhất là gương mặt kia, hoàn toàn bình thường chứ không phải đeo một tấm da giả như chủ quán.
Nhưng mà ở đây người càng thân thiện thì lại càng đáng nghi, Lạc Viêm Chi không dám nói chuyện nhiều.
"Thấy cậu nhìn mãi về thành chính, có gì đặc biệt sao?"
Cậu còn chưa kịp tránh đi thì người kia đã mở miệng.
Lạc Viêm Chi khựng lại, mày nhíu sâu, tại sao tên này lại biết cậu nhìn về phía thành cơ chứ?
"Không có gì." Lạc Viêm Chi đáp gọn, tỏ ý rằng bản thân không muốn nói chuyện.
Như đoán được suy nghĩ của Lạc Viêm Chi, hắn ta cười khẽ, "Đừng lo lắng, tôi chỉ vô tình để ý thôi, tại vì nhìn cậu có vẻ lạ.
Tôi ở đây lâu rồi, lần đầu tiên nhìn thấy cậu."
Cậu không đáp lời, thế nhưng hắn ta lại thân thiện bất ngờ.
"Có gì tò mò cứ hỏi tôi, tuy tôi biết không nhiều nhưng sẽ chỉ cho cậu."
"Ai anh cũng thân thiện như vậy à?" Lạc Viêm Chi không kìm được phải hỏi một cậu.
"Cái đó hả, tùy duyên.
Tôi thấy cậu khá hợp với tôi đó." Hắn ta cười.
Trợn trắng mắt nghe hắn ta nói, Lạc Viêm Chi thật sự cạn lời.
Nhìn hắn ta có vẻ nhiệt tình, cậu bèn thử hỏi, "Vậy thành chủ của toà thành này thường ở đâu vậy?"
Hắn ta trầm ngâm, sau đó liền đưa ra câu trả lời khá ẩn ý, "Cậu tò mò về thành chủ hả, thành chủ là người có tung tích bí ẩn nhất, rất khó để nắm bắt được, thế nhưng mỗi đêm trăng tròn ngài sẽ xuất hiện."
"Trăng tròn?"
"Đúng vậy, may cho cậu đó, ba ngày nữa là trăng tròn." Hắn ta nháy mắt.
Lạc Viêm Chi thoáng sững người, trong tiểu thuyết không hề đề cập tới chuyện này.
Không thể ngờ được tình tiết ẩn lại nhiều như vậy, từ khi cậu xuyên vào đây đã có kha khá chuyện kỳ lạ xảy ra rồi.
"Thế tính cách của thành chủ như thế nào?" Cậu bèn hỏi tiếp.
Nghe vậy hắn ta xoa cằm tỏ vẻ ngẫm nghĩ rồi mới đáp, "Tính cách ấy hả, khá là thất thường.
Lúc ngài vui thì cả thành này được vui, lúc ngài tức giận thì hôm đó chắc chắn sẽ có người gặp nguy hiểm."
Cũng may, tính cách này từng được miêu tả trong tiểu thuyết.
Tác giả từng bảo khi tên Lạc An này cảm thấy khó chịu thì giết người chỉ là chuyện bình thường mà thôi, hắn ta thích nhìn người khác giẫy giụa vẫy vùng trong vô vọng để thoả mãn thú vui của mình.
"Nhưng mà yên tâm, ngài hiếm khi giận dữ lắm."
"Toà thành lớn như vậy mà lại không mấy khi có chủ sao?" Lạc Viêm Chi liếc về toà thành một cái.
Hắn ta nhún vai.
"Đúng vậy, thế nên mới ít người canh như vậy đó."
Lạc Viêm Chi nhìn người nọ một cái rồi chậm rãi gật đầu thay cho lời đáp.
Cậu nhìn sắc trời, thấy đã tới giờ hẹn của mình với Bạch Cẩm Thành thì lập chào, "Cảm ơn, bây giờ tôi phải đi."
"Sớm vậy sao?"
"Tôi có hẹn." Cậu gật đầu.
"Vậy tôi cũng không níu lại nữa, có duyên ắt sẽ gặp lại thôi." Hắn ta cười híp mắt vẫy vẫy.
Lạc Viêm Chi gật đầu, sau đó chạy nhanh hoà vào đám đông.