Lúc Lạc Viêm Chi đến nơi thì Bạch Cẩm Thành đã phá được trận pháp kia.
Hắn đang tựa vào cây kiếm thở dốc, khi nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt lập tức loé lên sát khí mạnh mẽ.
Thế nhưng khi thấy rõ đó là ai, biểu cảm trên mặt liền biến đổi.
Hắn bước nhanh mấy bước, vươn tay ôm lấy Lạc Viêm Chi.
"Anh không sao chứ?"
Miệng hỏi vậy nhưng hắn đã hành động trước, đem năng lượng của mình vào bên trong cơ thể cậu mà thăm dò.
Sau khi cảm thấy cơ thể cậu vẫn ổn thì mới dừng lại.
"Bây giờ yên tâm rồi chứ." Lạc Viêm Chi cười cười.
Hắn nhíu mày, căn dặn.
"Lần sau đừng để biến mất vậy nữa."
"Anh biết rồi." Cậu vươn tay xoa nhẹ đầu hắn, ánh mắt dịu dàng có thể làm cho sự nóng nảy trong người hắn dịu xuống.
"E hèm." Thấy mình bị ngó lơ, Tiêu Đường liền hắng giọng hòng chứng minh sự tồn tại.
Sực nhớ ra còn một người ở đây, Lạc Viêm Chi liền quay đầu.
Nhìn thấy hắn ta, Bạch Cẩm Thành lạnh mặt cầm thanh kiếm của mình chĩa thẳng về phía Tiêu Đường.
"Muốn chết?"
"Ây khoan đã!" Biết hắn hiểu nhầm, Lạc Viêm Chi vội túm lấy tay hắn hạ xuống.
"Đây không phải Lạc An, là em trai sinh đôi của hắn, Tiêu Đường."
"Em trai?" Bạch Cẩm Thành nhíu mày nhìn cậu rồi lại nhìn hắn ta.
"Đúng thế, ban nãy anh ta còn cứu anh." Lạc Viêm Chi gật đầu chắc nịch.
Hắn quan sát người kia một lúc, tới khi không cảm nhận được một chút sát ý nào mới từ từ thu tay về.
"Ban nãy hắn ta làm gì anh sao?" Bạch Cẩm Thành bắt trúng trọng điểm, đáy mắt loé lên sát khí.
Nghĩ lại chuyện lúc nãy, Lạc Viêm Chi có phần không giám nói thẳng.
Dù sao thì đó cũng chẳng phải chuyện hay ho gì để kể ra.
Như nhận thấy biểu cảm của cậu xoắn xuýt khó mở lời, đáy lòng hắn lại càng lạnh băng.
Bạch Cẩm Thành vuốt một lọt tóc bị thổi cho rối lên của cậu, đè nén thanh âm mà nói, "Nói cho em biết."
"Cái này..." Lạc Viêm Chi mím môi.
Ngay lúc cậu đang tính kể ra thì đột nhiên từ bên ngoài vang lên âm thanh hò hét dữ dội.
Lập tức không còn tâm tư nào để nói mấy chuyện này nữa, cậu vội chạy lại cửa sổ để xem.
Ban nãy đường không bóng người là thế, bây giờ đột nhiên trở nên đông đúc kỳ lạ.
Hơn nữa trạng thái của bọn họ hình như có cái gì đó sai sai, giống như bị thứ nào đó điều khiến vậy.
"Thế này là sao?" Lạc Viêm Chi kinh ngạc thốt lên.
"Xem ra đã bắt đầu rồi." Tiêu Đường cũng đi lại ngó đầu xuống, sắc mặt không hiện biểu tình gì.
"Cái gì bắt đầu?" Thấy hắn ta hình như biết được cái gì đó, cậu lập tức hỏi.
Tiêu Đường cúi đầu im lặng một lúc, sau đó mới chậm chạp đáp lời.
"Là Lạc An."
Dừng một chút, hắn ta lại bổ sung thêm.
"Hẳn là đã tỉnh lại rồi, hiện tại đang tập hợp toàn bộ Đoạ Phần trong toà thành này lại để gia tăng sức mạnh.
Đám người kia đều bị anh trai tôi điều khiển hết rồi."
Lạc Viêm Chi cau mày nhìn xuống, chợt trong đầu sực nhớ ra một chuyện.
Trong tiểu thuyết cũng có nhắc tới chi tiết này, chỉ là dạo gần đây có nhiều chuyện để lo quá nên cậu không nhớ ra.
Bây giờ nghe Tiêu Đường nói vậy thì lập tức nghĩ tới.
Có điều tình tiết này đúng là rất biết cách hố người, lại phải đánh với Lạc An thêm lần nữa.
Lần này không chỉ có mình hắn ta mà còn cả một đội quân bị hắn điều khiển tấn công.
Tiểu thuyết được tác giả viết khá rõ ràng.
Mục đích của Lạc An chính là nhân cơ hội ngày trăng tròn sức mạnh tăng vọt, lập tức điều khiển những Đoạ Phần trong thành của mình tiến đánh các thành khác.
Không thể rõ ràng hơn, hắn ta muốn bành trướng thế lực của mình.
Có điều để làm được điều này, Lạc An còn phải hút sức mạnh của đám thuộc hạ tin tưởng mình vô điều kiện, chỉ như thế mới đủ sức đương đầu với các thành chủ khác.
Nghĩ tới đây, cậu chợt nhớ tới Lăng Chi.
Mục đích anh ta vào đây lẽ nào liên quan tới nó?
Chỉ có điều không ngờ là Lạc An bị Bạch Cẩm Thành đánh cho trọng thương như vậy mà vẫn dám tiếp tục kế hoạch này.
Quả thật rất biết cách liều mạng.
"Làm sao Lạc An điều khiển được bọn họ vậy?" Đám người kia tới cử động cũng rất kỳ quái, cứ như mấy con rối bị giật dây.
"Chỉ cần là Đoạ Phần bước vào đây sẽ chính là bước vào trận địa của Lạc An rồi.
Cả toà thành này cũng được bao bọc bởi một trận pháp cổ rất khó để phá vỡ." Tiêu Đường chăm chú nhìn xuống dưới kia, mở miệng giải thích.
"Anh cũng là Đoạ Phần, anh không bị điều khiển sao?" Lạc Viêm Chi có phần thắc mắc.
Tiêu Đường nhếch môi cười, tiếp đó liền lắc đầu.
"Tôi không nằm trong phạm vi đó."
Lạc Viêm Chi tỏ ý đã hiểu, vội quay sang chỗ Bạch Cẩm Thành lo lắng hỏi hắn.
"Em thì sao, có cảm giác gì khó chịu hay không?"
"Không sao, nó cũng không ảnh hưởng tới em." Bạch Cẩm Thành câu lấy ngón tay của cậu mà xoa nắn, khẽ lắc đầu.
Bây giờ Lạc Viêm Chi mới yên tâm.
Lạc An đã tập hợp xong hết Đoạ Phần trong thành lại, thành công bước đầu của kế hoạch.
Thấy vậy, Lạc Viêm Chi có hơi hốt hoảng.
Tình tiết của truyện đến sớm hơn cậu dự tính, ngay sau khi hắn ta chuẩn bị tiến công đến thành khác thì Bạch Cẩm Thành sẽ âm thầm ở sau làm ngư ông đắc lợi.
Chờ cho bọn họ đánh nhau suy yếu, nhân vật chính sẽ thừa cơ tung ra đòn quyết định, giành lấy hai toà thành.
Nghe có vẻ khôn lỏi thế nhưng đó lại là biện pháp tốt nhất để đánh nhanh, thắng gọn.
Không những thống nhất được các thế lực xẻ bè xẻ lũ bên Đoạ Phần, nhân vật chính còn thành công đạt được sức mạnh to lớn của Phần Tinh.
Cuối cùng trong sự tung hô của mọi người, một bước thành thần.
Mà thành Lạc Dương này chính là khởi đầu đầu tiên cũng là quyết định của Bạch Cẩm Thành.
"Chúng ta rời đi trước, anh đã lấy được máu của Lạc An rồi đúng không?" Bạch Cẩm Thành thờ ơ nhìn xuống dưới đó tựa hồ không buồn quan tâm, chỉ chăm chú để ý anh trai của mình.
"Lấy được rồi..." Lạc Viêm Chi nhìn hắn, tựa như muốn moi ra từ trong đó một chút gì gọi là tâm làm chuyện lớn.
Có điều đã khiến cho cậu thất vọng, Bạch Cẩm Thành này đã không còn được như Bạch Cẩm Thành nguyên tác.
Thậm chí càng ngày lại càng sai lệch, toàn bộ đều nghe theo cậu mà không mang theo tham vọng nào khác.
Việc này, Lạc Viêm Chi không biết nên vui hay nên buồn nữa.
"Muốn rời đi cũng đã muộn." Tiêu Đường nhìn anh em bọn họ lại mắt qua mày lại, trong lòng thầm kinh ngạc.
Hắn cảm thấy phương thức ở chung của bọn họ có hơi không đúng cho lắm.
Làm gì có cặp anh em nào mà lớn như thế này rồi vẫn gắn bó tới mức không có chỗ cho người khác chen vào chứ.
Đã thế hành động cũng thân mật kỳ lạ, có người em trai nào sẽ nổi điên tới mức muốn phá nát toà thành này chỉ vì anh trai biến mất chứ? Cảm xúc mãnh liệt như vậy giống với người yêu hơn là dành cho anh trai.
Hay tại vì quan hệ của hắn với Lạc An khá nhạt nhẽo cho nên không hiểu tình cảm anh em thân thiết như thế nào?
"Tại sao không rời được." Lạc Viêm Chi vờ như không hiểu, nhưng thực chất cậu đã biết tỏng lý do.
Tiêu Đường khiêu tay chỉ về một hướng.
"Lối ra bị hạ pháp rồi."
"Anh không biết cách phá nó sao?" Cậu nhìn hắn ta.
"Phá thì không phải không phá được, có điều..." Nói đoạn hắn ta cười nhẹ nhìn cậu.
"Chỉ cần phá xong, đám Đoạ Phần kia sẽ tấn công chúng ta ngay lập tức.
Đây chính là điểm phiền phức của nó."
Nói cách khác, cách duy nhất chính trả trộn vào đám người đó, nhờ họ đem ra ngoài.
Như đoán được ý định của cậu, Tiêu Đường mỉm cười lắc đầu.
"Nếu như hai người không để cho Lạc An phát hiện thì việc này hẳn là sẽ dễ hơn, có điều bây giờ trà trộn vào đám đó chắc chắn sẽ bị anh trai tôi để ý."
Lạc Viêm Chi nhíu mày, lẽ nào Lạc An đã dự tính đến bước này nên mới không vội vàng tóm anh em cậu cùng Lăng Chi và đồng đội?
"Anh có cách nào khác đúng không?" Lạc Viêm Chi quan sát vẻ tươi cười kia của Tiêu Đường, lập tức hỏi.
Tiêu Đường nhướn mày.
"Nếu có thì sao?"
Bị hỏi như vậy cậu liền nhíu mày, đúng thế, cậu không có cách gì mở miệng bảo hắn ta nói cách đó cho cậu được.
Nhìn vẻ xoắn xuýt biểu hiện rõ trên khuôn mặt của cậu, Tiêu Đường nhếch môi cười, ngay lập tức cảm nhận được một tầm mắt im hơi lặng tiếng nhưng đầy sát khí bắn tới.
Bị ánh mắt này nhìn khiến cho Tiêu Đường không thoải mái cho lắm, có điều ngay lập tức biết được chủ nhân của nó là ai.
Bạch Cẩm Thành nhìn hắn ta chằm chằm như đe doạ không được đụng tới người của mình.
Sau đó hắn tựa lên người cậu, ôm eo tỏ ý chiếm hữu, ánh mắt nhìn cậu đầy nhu tình.
Ánh mắt này nếu nói là ánh mắt trìu mến dành cho anh trai thì chắc chắn tên đó bị mù rồi.
Hắn ta cười khẩy, cặp anh em này thật thú vị.
Nếu như anh trai biết được vẻ mặt em trai nhìn mình như vậy, liệu cậu sẽ phản ứng như thế nào đây.
Nghĩ đoạn Tiêu Đường lại nói tiếp, "Tôi có thể giúp cậu ra ngoài, thế nhưng chỉ một mình cậu mà thôi, không được mang theo người nào khác."
"Nếu vậy thì thôi." Lạc Viêm Chi trực tiếp cự tuyệt mà không cân nhắc.
Ánh mắt Tiêu Đường loé sáng, hắn ta lắc đầu mỉm cười mà không nói gì nữa.
"Em có giải pháp nào không?" Cậu nghiêng đầu nhìn hắn.
Bạch Cẩm Thành liếc xuống dưới đó, trong đầu âm thầm tính toán.
Hắn chưa trả lời câu hỏi của cậu, đầu óc nhạy bén đang phân tích thử xem phương pháp nào là tốt nhất.
Một lát sau hắn mới nhìn cậu.
"Lạc An bây giờ đang bị thương, mạnh nhưng vẫn bị hạn chế một mặt."
"Ý em là?"
"Đánh bại hắn ta." Đơn giản thô bạo, Bạch Cẩm Thành nói mà không chút ngần ngại.
Lạc Viêm Chi sửng sốt, không biết hắn nghĩ thế nào mà cuối cùng lại ra cách này.
"Nhưng muốn đánh bại hắn ta hình như còn phải vượt qua đám Đoạ Phần kia." Cậu quan sát kỹ vị trí của bọn họ rồi nói với hắn.
"Cầm chân bọn chúng một lúc là đủ." Hắn nói với một vẻ tự tin không sợ gì hết.
Nãy giờ im lặng nghe bọn họ thảo luận, Tiêu Đường liền lên tiếng, "Đúng thế, cách này là cách tốt nhất bây giờ.
Thay vì ngồi đợi bị phát hiện thì cứ trực tiếp đánh úp chiếm thế thượng phong."
"Vì vậy hai người, có muốn cùng hợp tác không?" Hắn ta quay người nhìn thẳng vào bọn họ.
"Anh muốn gì?" Lạc Viêm Chi hơi cảnh giác.
"Đừng lo, đảm bảo sẽ có lợi cho cả hai bên." Tiêu Đường nhếch môi cười lạnh, ánh mắt trong giây phút đó chợt lộ ra sát ý điên cuồng.