Tim Lạc Viêm Chi nhảy bum ba la bum, chỉ có thể cúi đầu lặn xuống nước để che giấu đi bộ dạng này của mình.
Cậu không muốn suy nghĩ nhiều nữa, thở dài nhắm mắt dưỡng thần.
Ngâm nước nóng đúng là liệu pháp tốt để thư giãn, Lạc Viêm Chi cảm thấy từng lỗ chân lông trên cơ thể của mình đều được giãn nở.
Chợt cảm thấy tình huống này rất quen thuộc, ngâm nước nóng rồi ngủ quên, chính là cảnh trước khi cậu xuyên thư.
Nghĩ lại mà rùng mình, chỉ mới ngủ quên chút thôi mà lúc tỉnh lại đã bị mấy con thú hung ác kia truy đuổi.
Rảnh rỗi lại sinh ra suy nghĩ vẩn vơ, Lạc Viêm Chi tự hỏi không biết những người quen ở thế giới cũ của cậu hiện tại ra sao rồi.
Nếu như biết cậu biến mất như vậy, sẽ có ai đau lòng không?
Nhưng có lẽ là không đâu, bản thân Lạc Viêm Chi hơi hướng nội vì tình huống gia đình, lại không muốn hoà nhập với ai, tự nhiên sẽ không có bạn thân nào.
Kể cả chút máu mủ cuối cùng còn không vừa mắt cậu thì còn có ai đau lòng nữa chứ.
Nếu như cậu chết đi, có ai sẽ khóc vì cậu hay không?
Trong lòng tự hỏi vậy, thế nhưng Lạc Viêm Chi đã có một đáp án.
Sẽ có, có một người chắc chắn sẽ đau khổ nếu mình không còn tồn tại trên cõi đời này nữa.
Một người, người duy nhất vì cậu.
Suy nghĩ miên man như vậy, cuối cùng Lạc Viêm Chi lại ngủ thiếp đi.
Lần này cậu lại mơ, giấc mơ lần này không còn đen thui mờ ảo như trước nữa mà có phần sắc nét hơn.
Nhìn cảnh vật này, Lạc Viêm Chi quen thuộc mà tiến về phía trước.
Bước chân nặng nề như đeo gông xiềng, âm thanh hư ảo vang vọng vào tai cậu.
Bên tai là tiếng thở dài khe khẽ, sau đó có một âm thanh truyền tới.
"Lệch rồi, lệch rồi."
Nghe rõ bốn chữ này, cậu lập tức nhíu mày, theo bản năng hỏi lại, "Lệch cái gì?"
"Lệch rồi." Tiếng nói đó lại lặp lại, kém theo đó là thở dài thất vọng.
"Sao lại lệch?" Lạc Viêm Chi đổi sang một cách hỏi khác, tầm mắt cậu mông lung quá, không xác định được vị trí cụ thể của giọng nói kia là ở đâu.
Lần này nó không nói lại hai chữ kia nữa, thế nhưng câu nói tiếp lại càng gây khó hiểu hơn.
"Phải bắt đầu quy trình lại thôi."
Dù có thông mình đến mấy Lạc Viêm Chi cũng không thể hiểu nổi nó đang ám chỉ điều gì, có điều khi cậu mở miệng muốn hỏi nữa thì lực hút quen thuộc đã ùa đến kéo Lạc Viêm Chi ra khỏi cảnh mộng mị.
Sau khi tỉnh táo trở lại, Lạc Viêm Chi lập tức rùng mình.
Không biết cậu đã thiếp đi bao lâu mà nước ngâm đã trở nên lạnh như vậy.
Cậu lập tức đứng dậy mặc quần áo vào, trong đầu vẫn còn ấn tượng những câu nói khó hiểu mà mình mơ thấy kia.
Đây không phải là lần đầu tiên Lạc Viêm Chi có những giấc mộng kỳ lạ này, thế nhưng hôm nay là lần rõ ràng nhất.
Nó nói: Lệch rồi, phải bắt đầu quy trình lại thôi.
Câu nói này chứa rất nhiều hàm ý, chỉ là không biết nó đang ám chỉ thứ gì thôi.
Nhưng dù có ẩn ý gì đi chăng nữa, vẫn khiến cho Lạc Viêm Chi cảm thấy lo lắng trong lòng.
Cứ như câu nói này đang thông báo một điều đáng sợ nào đó sắp sửa xảy ra vậy.
Không biết tại sao, nhưng cậu có cảm giác như thế.
Lạc Viêm Chi vẫy cái đầu còn ướt của mình đi ra bên ngoài, tắm lâu như vậy, có lẽ thức ăn đã nguội mất rồi.
Có điều không như cậu dự đoán, bên ngoài không có một ai, mà thức ăn trên bàn cũng chưa có dấu hiệu động đũa.
Thế này là thế nào? Bạch Cẩm Thành đi đâu rồi?
Nhìn thấy cửa phòng vẫn còn để hé, có lẽ Bạch Cẩm Thành đi ra bên ngoài rồi.
Không biết là đi đâu mà mãi vẫn chưa thấy về.
Lạc Viêm Chi ăn qua loa vài miếng, sau đó khoác thêm một lớp áo khoác mỏng rồi đi ra bên ngoài tìm hắn.
Trời đã tối, ngoài hành lang lại không có một bóng người.
Cậu nuốt nước bọt, chậm rãi men theo hướng đi trong trí nhớ mà đi xuống.
Đi một lúc cuối cùng tới phòng của Viên Dật, cửa phòng của cô không khoá, thậm chí còn mở hé.
Lạc Viêm Chi đang do dự xem có nên gõ cửa hay không thì từ bên trong truyền ra âm thanh nói chuyện.
Nghe chuyện riêng tư của người khác là điều không nên, thế nên cậu tính quay người rời đi.
Vậy nhưng khi âm thanh của người thứ hai vang lên, cậu liền khựng lại.
Tiếng nói này, Bạch Cẩm Thành? Hoá ra hắn tới gặp Viên Dật nói chuyện.
Trong lòng không hiểu sao có một cỗ lửa nóng dâng lên, Lạc Viêm Chi lập tức lắc đầu gạt bỏ nó.
Cậu ban đầu tính rời đi, thế nhưng khi phát hiện hắn ở trong này thì lập tức đổi ý.
Đây không phải nghe lén đâu, đây chỉ là vô tình đi ngang quá thôi.
Tự bao biện cho mình như vậy, Lạc Viêm Chi lập tức vứt hết gánh nặng mà cẩn thận nhìn vào.
Bên trong Viên Dật đang ngẩng đầu nhìn Bạch Cẩm Thành, trong ánh mắt không hề giấu đi vẻ si mê của mình.
Cô nói, "Ngay từ lần đầu tiên ta đã nhìn trúng anh, anh không muốn thử với ta sao?"
Mỹ nữ trước mặt vừa e lệ lại vừa quyến rũ như vậy, dù có trái tim sắt đá tới đâu thì đàn ông cũng phải đổ gục.
Có điều thật không may, người mà Viên Dật gặp lại là Bạch Cẩm Thành.
Cong còn hơn nhang muỗi thì có thể rung động cái gì.
Quả nhiên hắn rất lạnh lùng.
"Nếu cô gọi tôi tới đây chỉ vì vậy thì tôi đi đây."
Viên Dật vội vàng túm lấy tay hắn, biểu cảm trên mặt có chút biến hóa, tựa như không ngờ hắn sẽ từ chối thẳng thừng như vậy.
"Anh lạnh lùng thật đó, chẳng lẽ có người trong lòng rồi?" Cô chậm chạp kéo dần khoảng cách của mình với Bạch Cẩm Thành, nhỏ giọng nỉ non.
Không biết nghĩ tới điều gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt của hắn dịu đi trông thấy, hắn khẽ "ừm" một tiếng.
"Thật sự sao?" Viên Dật kéo dài giọng, tự nhiên mà áp bộ ngực vĩ đại của mình dán chặt lấy cánh tay của hắn.
"Thích đến mức nào mà từ chối ta, từ trước tới giờ người người mong được ta chú ý đều rất nhiều, từ chối thì là lần đầu tiên đó."
Ánh mắt Bạch Cẩm Thành nhìn về một hướng, trong đầu hiện lên vẻ đỏ mặt đáng yêu của Lạc Viêm Chi, tâm tình lập tức tốt hơn một chút.
"Người đó, hơn bất cứ ai trên đời." Hắn nói rất rõ ràng, trong mắt chỉ chứa mỗi một hình bóng.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Thành như vậy, Viên Dật liền hiểu trái tim của hắn đã xác nhận được rõ đối tượng rồi, còn chỉ duy nhất một người đó.
Cô thở dài một hơi, tuy rằng không cam lòng, thế nhưng cô là người không cho phép người ta thấy sự yếu thế của mình, vậy nên biểu cảm trên mặt lập tức thu lại.
Viên Dật bỏ tay Bạch Cẩm Thành ra, nhắm mắt nói, "Là ta không cần anh."
Bạch Cẩm Thành nhìn cô, không có ý kiến gì.
"Được rồi, về với tổ ấm của anh đi." Viên Dật cao ngạo vẫy tay đuổi người.
Bạch Cẩm Thành nhìn cô một cái rồi quay đầu.
Thấy hắn sắp tới gần cửa, Lạc Viêm Chi hốt hoảng lập tức chạy nhanh về phòng.
Cậu bay thẳng lên giường, lấy chăn trùm kín người.
Tim cậu đập thình thịch vì vận động mạnh, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài.
Thế nhưng đợi một lúc, vẫn không nghe thấy âm thanh cửa mở.
Lạc Viêm Chi nhíu mày ló mắt ra khỏi chăn, không có một động tĩnh nào xảy ra cả.
Tại sao Bạch Cẩm Thành vẫn chưa về?
Lạc Viêm Chi kéo chăn ra, nhớ lại hình ảnh mà mình vừa nhìn thấy.
Bởi vì không ở gần nên cậu không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì, thế nhưng trông có vẻ rất thân mật.
Nhất là khi Viên Dật ôm lấy Bạch Cẩm Thành, lúc đó tim cậu chợt co thắt lại.
Vẻ mặt của hắn lúc đó cũng rất dịu dàng, là vẻ mặt mà hắn thường nhìn cậu.
Nghĩ tới đây trong lòng Lạc Viêm Chi chợt cảm thấy khó chịu, đây là loại cảm xúc gì vậy chứ? Bạch Cẩm Thành bắt đầu lập hậu cung, đây chẳng phải là điều mà cậu thường mong muốn hay sao?
Cậu mím môi, không muốn ở trong đây chờ hắn nữa, đi ra bên ngoài để cho tinh thần thông suốt.
Chỉ có điều vừa mới bước ra, đột nhiên bước chân của Lạc Viêm Chi bị hụt xuống.
Cậu kinh ngạc mất thăng bằng, cả cơ thế bất chợt rơi thẳng xuống bên dưới.
"A!" Lạc Viêm Chi chỉ kịp hét lên một tiếng, sau đó lập tức mất đi ý thức.