Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính


Không hề biết địa vị của mình đã được Vũ Cảnh nâng lên, Lạc Viêm Chi nhìn Bạch Cẩm Thành xử lý xong liền thu mắt lại.

Cảm xúc trong lòng ngày một rõ ràng hơn, có điều đây không phải thời điểm thích hợp để có thể cân nhắc việc này.
Thấy cậu lại hơi phân tâm, hắn liền đẩy thức ăn trước mặt mình tới cho cậu.

Lạc Viêm Chi theo thói quen mà gắp lấy, không hề lo nghĩ bên trong sẽ bị gì hay không.

Hẳn đây là sự ăn ý ngầm trong một khoảng thời gian dài mà hiện tại khó có thể bỏ được.

Đối khi thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ.
Nhìn Lạc Viêm Chi ăn rồi hắn mới hài lòng quay trở lại việc chính của mình.

Vũ Cảnh bên kia không có ý định ăn uống, thấy biểu cảm kia liền biết cuối cùng hắn cũng chịu vào chuyện chính.
"Ngài thấy đề nghị của ta như thế nào?" Vũ Cảnh chụm hai tay lại, vì sắc mặt hơi nghiêm nên khiến cho vết sẹo kia trở nên hung dữ.
"Hiện tại ta không có ý định sẽ hợp tác với ai."
Bạch Cẩm Thành hờ hững lướt qua biểu cảm tính toán của ý, lạnh nhạt đáp lời.
Biết rằng muốn thay đổi suy nghĩ của hắn không phải là chuyện đơn giản, y cố gắng thả lỏng khuôn mặt mình, gắng gượng thu mình lại, "Nhưng nếu hai ta hợp tác, việc áp đảo những tên khác không phải chuyện sớm muộn nữa."
Tự thấy một thành chủ khúm núm như thế này đã là một nhường nhịn lớn, thế nhưng trong mắt Bạch Cẩm Thành lại chẳng là gì cả.

Hắn xoa nhẹ cái ly trên tay, ánh mắt sắc bén.

"Việc đó tự ta cũng có thể làm được."
Lạc Viêm Chi cúi đầu chăm chú ăn uống, thế nhưng vẫn chừa lại một ít sự chú ý để nghe ngóng.

Xem ra từ trước bọn họ đã lập một giao dịch gì rồi, có điều không biết vì điều gì mà hiện tại hắn không muốn hợp tác nữa.
"Chúng ta cũng xem như từng hợp tác vui vẻ, tại sao ngài không cân nhắc thử xem?" Vũ Cảnh tuy trong lòng sốt ruột lẫn mất kiên nhẫn, thế nhưng lại không dám biểu hiện ra bên ngoài.
Bạch Cẩm Thành rất mạnh, là kiểu mạnh mà một mình có thể địch lại được cả một thành, hơn nữa trên người còn chảy hai dòng năng lượng đều là cực phẩm cả.

Thế cho nên chỉ bằng mình hắn đã có thể tự mình lập nên một toà thành khác.

Ban đầu không ai xem hắn ra gì, dù sao thì kẻ có tham vọng trước giờ đều không ít, cuối cùng đều bị các thành chủ trước tiêu diệt cả.

Nhưng lần này lại hoàn toàn khác, Bạch Cẩm Thành không những không bị đánh bại mà còn theo đà đó chiếm được thành của Lạc An.
Một đêm thành danh khiến người khác phải nể sợ, cũng không thiếu kẻ tò mò hiếu chiến mò tới, nhưng cuối cùng lại rước thất bại mà trở về.

Thế nên tiếng tăm của hắn cũng từ đó mà vang xa.

Có thể thấy nếu như được hợp tác với hắn thì chắc chắn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Rõ ràng Vũ Cảnh hiểu được điều đó, vậy nên không ngừng chèo kéo mời mọc.

Trước đây y từng giúp hắn một việc nhỏ nên mới có chút ít giao tình không đáng kể, mới có thể có cơ hội nói chuyện như bây giờ.

Vũ Cảnh dựa vào đó, muốn lợi dụng sức mạnh của Bạch Cẩm Thành để thuận lợi hơn cho con đường thu hết quyền lực trên cái đất Đoạ Phần này.

Dù sao thì vùng đất này bị chia cắt cũng lâu rồi, cần một kẻ thống nhất lại rồi tiến tới chiếm đoạt lại Phần Tinh.
Mâu thuẫn giữa Đoạ Phần và Phần Tinh không phải ngày một ngày hai, ai nấy cũng đều cảm thấy chướng mắt với đối phương từ lâu rồi.
Bạch Cẩm Thành nhìn như thơ ơ, thế nhưng biểu cảm toan tính của Vũ Cảnh đều được hắn thu hết vào mắt.

Hắn hơi nhếch môi, nụ cười lại không nở tới ánh mắt.

Muốn lợi dụng hắn, đúng là ngây thơ.

Chỉ giúp được một chút đã xem như hắn nợ ân tình rồi sao?
Từ đầu tới bây giờ hắn không tỏ thái độ mạnh mẽ gì chủ yếu là vì kế hoạch trong lòng mà thôi.

Thời gian cũng sắp đến, chơi đùa một chút cũng không phải không thể.

Hơn nữa, để cho người bên cạnh mình ăn được thêm một ít.
Nghĩ rồi Bạch Cẩm Thành hơi cúi đầu nhìn người bên cạnh.

Cậu nghĩ mình che giấu giỏi lắm, thế nhưng điệu bộ vừa nghe vừa giả tàng hình kia lại quá lộ liễu, làm hắn cũng muốn bật cười.
"Ngon không?" Hắn cúi đầu thì thầm vào tai của cậu.
Lạc Viêm Chi đang suy nghĩ vấn đề khác, đột nhiên bị tập kích như vậy khiến cậu suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

Cậu ôm tai, quay đầu trừng hắn.
"Cũng được." Lạc Viêm Chi lúng búng trả lời.

Thực sự thì nãy giờ cậu còn chả nếm ra vị gì, chỉ ăn cho có mà thôi.

"Vậy ăn nhiều vào." Bạch Cẩm Thành nhếch môi, lần này là nụ cười thật sự.

Hắn xoa nhẹ lên đầu cậu, sau đó mới quay người lại.
"Hợp tác với ngài thì ta được gì chứ?" Bây giờ hắn mới đáp lại Vũ Cảnh.
Nghe hắn hỏi như vậy, Vũ Cảnh liền sáng mắt lên.

Dù gì nó cũng là một cơ hội, thế nên y vội vàng đáp lời.
"Người của ta sẵn sàng nghe theo lời ngài, chỉ cần chúng ta thu được quyền lực trở về thống nhất toàn Đoạ Phần, lúc đó ngài sẽ là người tối cao nhất."
Bạch Cẩm Thành khiêu mi, tỏ vẻ hứng thú, "Nghe có vẻ không tệ."
"Đúng thế, lúc đó ta và ngài có thể đánh chiếm tới Phần Tinh." Vũ Cảnh nở nụ cười tàn ác, ánh mắt tràn ngập sự tàn nhẫn.
Lạc Viêm Chi nhíu mày nhìn gã, thảo nào nơi này lại có cái đấu trường vô nhân đạo táng tận lương tâm tới vậy, ngay cả kẻ đứng đầu cũng chẳng phải kẻ có trái tim.
Nhưng mà lời Bạch Cẩm Thành nói là thật sao, hắn sẽ hợp tác với kẻ như thế này ư?
Cậu quay đầu nhìn lên sườn mặt sắc bén ấy, nhạy bén bắt được một tia trào phúng trong đó.

Ở với nhau nhiều năm, ít nhiều cậu cũng hiểu được tính cách của hắn.

Dù cho mất đi ký ức, một số thói quen vẫn sẽ không thay đổi.

Ví như bây giờ, mặt hắn chẳng có biểu cảm gì nhưng cậu vẫn biết nãy giờ chỉ là mồi câu mà thôi.

Tuy rằng không rõ mục đích chính của hắn khi tới đây là gì, thế nhưng chỉ cần không hợp tác với Vũ Cảnh là được rồi.
"Ăn no rồi chứ?" Thấy Lạc Viêm Chi cứ nhìn mình, hắn nhướn mày hỏi cậu.
Lạc Viêm Chi gật đầu, nãy giờ vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa nhồi một mớ thức ăn, bụng đã sớm no căng.

Trái lại là Bạch Cẩm Thành, cậu chỉ thấy hắn uống chứ chưa ăn một miếng nào.
"Anh không ăn gì sao?" Cậu mở miệng quan tâm.
"Em lo lắng cho ta?" Hắn nhếch môi trêu chọc.
Thấy vẻ mặt hắn lại chẳng đứng đắn gì, cậu lập tức ngậm miệng.

Quả nhiên không nên nhiều chuyện mà làm gì.
"Ta không đói." Trêu cậu đủ rồi, hắn mới trả lời.
Vũ Cảnh không để tâm tới bọn họ đang nói cái gì, trong đầu bây giờ có lẽ chỉ toàn là những kế hoạch xấu xa mà thôi.

Nhìn người này, Lạc Viêm Chi lập tức cảm thấy chán ghét đến cùng cực.

Trong tiểu thuyết không nhắc tới quá nhiều, thế nhưng có một phân đoạn tên này bị Bạch Cẩm Thành cho ăn một đòn rất đau vì sự tự tin ngu xuẩn của mình.

Cậu thầm đoán trong lòng, lẽ nào chính là lần này?
Như chứng thực suy đoán của cậu, bên ngoài đột nhiên có một tên hớt ha hớt hải chạy vào.

Tên đó không kịp chào hỏi gì đã vội vàng lao nhanh tới chỗ Vũ Cảnh.
"Hấp tấp cái gì, không thấy ta đang có khách sao?" Vũ Cảnh không hài lòng nhíu mày.
"Thưa...!Thưa thành chủ, nguy to rồi!" Tên đó thở hổn hển, mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh.
"Chuyện gì?" Trong lòng y đột nhiên vang lên một tiếng còi cảnh báo, dự cảm xấu bất chợt dâng lên.
"Có...!Có kẻ tới phá thành của chúng ta, đã tràn vào bên trong rồi!" Tên kia vội vàng nói hết, sắc mặt trắng bệch.
"CÁI GÌ?!" Vũ Cảnh trợn mắt đứng dậy, túm cổ tên đó gằn giọng hỏi, "LÀ KẺ NÀO?"
Tên kia bị khí thế của y doạ sợ run rẩy cả hai chân, mềm nhũn mà quỳ xuống.

Bàn tay chậm chạp run sợ mà chỉ thẳng vào Bạch Cẩm Thành.
Vũ Cảnh không thể tin nổi, mí mắt nháy kịch liệt.
"Bạch thành chủ, vậy nghĩa là sao?"
Bạch Cẩm Thành bình tĩnh kéo Lạc Viêm Chi đứng dậy, để cậu đứng sát vào người mình.

Ván bài đã hoàn toàn bị lật ra, hắn cũng không buồn giấu giếm nữa.
"Chuyện như Vũ thành chủ thấy."
Vẻ mặt lãnh đạm của hắn hoàn toàn trái ngược với sự phẫn nộ xen lẫn không thể tin nổi của Vũ Cảnh.

Y vội vàng chạy ra bên ngoài xem thử tình hình, không ngờ được người của hắn đã đánh tới tận đây rồi.
Hai bên giao chiến kịch liệt, có điều nhìn là biết phía Bạch Cẩm Thành chiếm thế thượng phong.

Người của hắn đều được chọn lọc rất kỹ lưỡng, tuy ít nhưng tất cả đều rất chất lượng, đánh cho Vũ Cảnh không kịp trở tay.
Cơ thể y run kịch liệt, nhất thời không biết nên làm cái gì.

Mắt thấy địa bàn của mình bị đánh cho tơi tả, Vũ Cảnh cảm thấy tinh thần trở nên tuyệt vọng.

Thật không ngờ mời người vào lại thành dẫn sói vào nhà, ngay từ đầu hắn đã có ý định thu phục chỗ này rồi.
Y thật quá ngây thơ mới có thể tin Bạch Cẩm Thành là người dễ dàng hợp tác được như vậy.
"Mày, sao mày dám làm vậy hả?!!!" Vũ Cảnh trừng mắt quát.
Bạch Cẩm Thành chỉ nhướn mày không trả lời, gương mặt không biểu cảm của hắn càng khiến y trở nên điên cuồng.

Vũ Cảnh đứng dậy, luồng sức mạnh cuồn cuộn tụ vào tay, lao nhanh tới chỗ của hắn.
Bạch Cẩm Thành ôm lấy eo Lạc Viêm Chi né tránh khỏi đó, sau đó đặt cậu ở một chỗ an toàn.
"Đứng ở đây." Hắn căn dặn.
Nói xong, Bạch Cẩm Thành mới tiếp tục ứng chiến với cơn cuồng nộ của y.

Vũ Cảnh có lẽ bị bức ép tới phát điên, đòn nào đòn nấy đều tung ra rất mạnh, khiến cho cái căn thành này bị rung lắc dữ dội.
Hắn lạnh lùng né tránh công kích, không vội vàng phản công.

Nếu y cứ đánh một cách liều mạng như vậy, sớm muộn cũng sẽ tự mình kiệt sức mà thôi.
Quả thật năng lượng trong người Vũ Cảnh nhanh chóng bị rút sạch, ánh mắt đỏ rực như máu.

Y thở hổn hển, điên cuồng đánh những cú yếu ớt còn sót lại.

Bạch Cẩm Thành né tránh linh hoạt, tay búng ra một cái, một dòng điện mạnh mẽ bắn thẳng về phía y.

Đây là sức mạnh Phần Tinh của hắn.
Dòng điện mạnh mẽ áp chế lấy Đoạ Phần khiến y kêu thét lên những âm thanh nặng nề chói tai.

Lạc Viêm Chi nhìn thấy cảnh đó, đôi mắt chớp giật.

Cậu không biết hiện tại Bạch Cẩm Thành đã mạnh tới bao nhiêu, thế nhưng chắc hẳn đã không trong tầm biết của cậu nữa.
Lạc Viêm Chi nhìn thấy hắn rút ra thanh vũ khí của mình, đánh cho Vũ Cảnh phun máu liên tục.

Toàn thân y tràn đầy thương tích, trái với thân thể lành lặn của hắn.

Ai thắng ai bại, vừa nhìn đã rõ.
"CÓ CHẾT TAO CŨNG PHẢI KÉO THEO MÀY!!!" Vũ Cảnh không phục, trên khoé mắt y chảy ra từng giọt máu tươi.

Y gào lớn, đột nhiên bắn ánh mắt về phía Lạc Viêm Chi đang đứng ở đằng sau.
Bị ánh mắt trực diện kia nhìn vào, sống lưng cậu lập tức ớn lạnh.

Cậu lập tức vào trạng thái phòng bị, không biết y sẽ lại giở trò điên cuồng gì.
Vũ Cảnh như bất chấp, hét lớn một tiếng, chạy lại vị trí Lạc Viêm Chi.

Ánh mắt của y khiến cho cậu hơi khiếp sợ.

Bạch Cẩm Thành nhìn tình huống như vậy, gương mặt bình tĩnh bây giờ mới hơi nhíu lại.
Như hiểu được ý đồ của y, hắn lập tức phi như gió ôm lấy Lạc Viêm Chi.

Được Bạch Cẩm Thành ôm lên, cậu có phản xạ vòng tay lên cổ của hắn để giữ thăng bằng.
"Tên đó định làm gì vậy?" Cậu nhíu mày nhìn Vũ Cảnh.
Bạch Cẩm Thành siết chặt lấy cậu, nhảy nhanh tránh xa khỏi đó, đơn giản giải thích, "Tự bạo."
Nghe thấy vậy Lạc Viêm Chi lập tức kinh ngạc, không ngờ y đã tới mức này rồi.

Mắt thấy y đuổi đến muốn dìm chết hai người bọn họ, cậu lập tức phóng ra một màng chắn lửa ngăn cản.
Bạch Cẩm Thành nhân vài giây ấy, lập tức di chuyển nhanh tránh khỏi tên điên kia.

Sau khi ở một vị trí nhất định, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Lạc Viêm Chi đã nghe thấy một tiếng nổ cực lớn chấn động mạnh vào màng nhĩ.
ẦM!!!
Tiếng động đinh tai nhức óc khiến cho toàn bộ người ở đây phải tạm dừng hành động của mình lại mà quay đầu nhìn thử.

Vụ nổ này quá lớn, cả một toà thành khổng lồ kia cứ vậy mà sụp đổ, vùi theo chủ nhân của chúng.
Sau tiếng nổ còn kèm theo lửa bốc lên, cháy lớn cả một vùng.
"Khủng khiếp thật!" Lạc Viêm Chi bịt tai, cảm thán một câu.

Không ngờ được một thành chủ tự bạo lại có sức công phá mạnh mẽ tới vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui